Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 51
Khuynh Lạc Trần
25/10/2019
Văn Nhân Tường ngồi chờ trước Vương phủ nhiều ngày, đều không nhìn thấy người.
Thời điểm hôm nay khi hạ nhân báo, ông ta còn tưởng nghe lầm.
Lại lần nữa nhìn thấy nữ nhi này, Văn Nhân Tường có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Từ khi nào bắt đầu đối nữ nhi này mặc kệ không để tâm tới, thậm chí sau đó vì phủ Thừa tướng xem nàng như quân cờ mà vứt bỏ.
Giống như là từ sau khi tiện nhân Văn Nhân Vân Phỉ kia nổi danh kinh thành, đáng chết.
Ông ta liền nói, nhị nữ nhi ưu tú như vậy sao ông ta có thể mù mắt mà xem nhẹ, tất cả đều là Văn Nhân Vân Phỉ sai.
Loại người này a, điển hình cho mình làm việc gì cũng đúng, cho dù sai, nguyên nhân cũng là do người khác.
"Tầm Mịch a, phụ thân biết con muốn thành thân, mấy năm nay là phụ thân sơ sót con."
"Cho nên phụ thân muốn đền bù cho con lần này, hy vọng có thể đáp ứng phụ thân."
Văn Nhân Tường cười nịnh, trong mắt tất cả đều là tính kế.
Tự cho là che dấu thực tốt, lại không biết bại lộ nhìn không thiếu thứ gì.
Tầm Mịch cảm thấy cách biệt: "Thừa tướng có phải hiểu lầm cái gì hay không, từ khoảnh khắc mẫu thân ta hưu phu."
Ngừng chút: "Chúng ta cùng phủ Thừa tướng liền không có bất luận quan hệ gì."
"Thừa tướng đại nhân ngài không cần đền bù cái gì, cũng không cần hạ thấp tư thái lấy lòng ta, chúng ta chỉ là người xa lạ."
Nếu Văn Nhân Tường thiệt tình ăn năn, Tầm Mịch có lẽ sẽ cho ông ta một cơ hội.
Nhưng loại mang theo mục đích tính lợi dụng, nàng lại không phải não tàn, sao lại khiến mình trở thành bàn đạp.
Trên mặt Văn Nhân Tường chợt lóe tức giận, còn may kịp thời nhớ ra đến đây không phải để náo loạn.
"Tầm Mịch, chúng ta như thế nào là người xa lạ đâu, ta là phụ thân con."
"Trên người của con mang huyết thống của ta, điểm này không thể thay đổi."
"Ta biết trước đây ta phải xin lỗi mẫu thân con, thực xin lỗi tỷ đệ các con."
"Nhưng ta đã biết sai rồi, hơn nữa những cái đó cũng không phải ý định của ta, đều là Văn Nhân Vân Phỉ cùng nương nó lừa gạt."
"Bọn họ đều bị ta đuổi ra khỏi phủ Thừa tướng, nếu không, ba mẹ con dọn về đi."
Càng nói càng vô sỉ, chính là như vậy.
Một khắc trước khẩn cầu tha thứ, ngay sau đó liền muốn người trở về, ai cho mặt mũi này.
Tông Chính Mộc Phong hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải xem ở tình huống ngươi là phụ thân ruột của mỹ nhân ta, sớm giết chết ngươi."
Hắn không cho lão đông tây này thấy mỹ nhân, chính là sợ sẽ như vậy.
"An Vương, ngươi sao có thể cùng bổn tướng nói như vậy, bổn tướng tốt xấu là nhạc phụ ngươi."
"Hay là ngươi căn bản không nghĩ cưới Tầm Mịch, châm ngòi quan hệ cha con chúng ta?"
Văn Nhân Tường nổi giận đùng đùng hét với Tông Chính Mộc Phong, trong lòng hận.
Tầm Mịch cũng bực: "An Vương thế nào là chuyện của ta, ngươi bất quá là một cái người không liên quan."
"Nếu tướng gia một hai tìm chúng ta phiền toái, ta cũng sẽ không cố kỵ."
"Từ một khắc ngươi đem ta trở thành đồ trao đổi lợi ích, ngươi không còn là phụ thân ta."
Ném xuống một câu, Tầm Mịch lôi Tông Chính Mộc Phong xoay người đi.
Cùng một cái não tàn vô nghĩa cũng là lãng phí nước miếng, loại người này, chỉ có thể áp dụng một biện pháp, đó chính là không để ý tới.
Tùy tiện ông ta náo lật trời đi, đừng để bản thân dính một thân tanh.
"Mỹ nhân, như thế nào không cho ta thu thập lão đông tây kia."
Tông Chính Mộc Phong có chút khó chịu, đương nhiên không phải đối mỹ nhân, mà là Văn Nhân Tường.
Tầm Mịch khẽ lắc đầu: "Ông ta dù sao cũng cho thiếp sinh mệnh."
"Tựa như ông ta nói, mặc kệ thế nào, trên người thiếp mang dòng máu của ông ta."
"Điểm này là thiếp thiếu, ông ta vứt bỏ thiếp, chặt đứt quan hệ tình thân giữa thiếp và ông ta."
Nàng sẽ ở thời điểm Văn Nhân Tường nguy hiểm tới tính mạng, giúp một lần, xem như hoàn toàn chấm dứt nhân quả.
Ở cổ đại không giống hiện đại, Văn Nhân Tường làm như vậy, nhiều lắm làm người cảm thấy ngu xuẩn thôi.
Nhưng nếu nàng bỏ đá xuống giếng, trên lưng mang tội danh bất hiếu.
Tông Chính Mộc Phong ôm bả vai mỹ nhân, trong mắt đau sủng cùng thương tiếc.
Mấy người vây xem toàn bộ quá trình, sắc mặt khác nhau.
Tiêu Kính còn may, chỉ là ái mộ càng sâu, lại càng thêm áp lực.
Lần trước hắn ta bị thương, là bởi vì trong lâu có phản đồ, chờ hắn ta xử lý xong xuôi hết sự tình.
Khi tìm ân nhân định báo ân, lại nghe tin ân nhân sắp thành thân.
Còn biết rất nhiều sự tình của ân nhân, phủ Thừa tướng, Văn Nhân Vân Phỉ.
Vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện, cũng thật trùng hợp.
Còn mấy người khác, quen Văn Nhân Vân Phỉ tìm tới, cố ý theo tới.
Văn Nhân Vân Phỉ mấy ngày nay qua không tốt, hai nam nhân bên người, đối với nàng ta càng ngày càng có lệ.
Rõ ràng hẳn là vui sướng ****, lại thường thường làm nàng ta bị thương.
Nàng ta là thiên chi kiêu nữ, như thế nào có thể chịu ủy khuất như vậy, cho nên nàng ta bảo hai người đưa nàng ta đi tìm Thừa tướng.
Nàng ta không tin, bằng vào nhiều tri thức tiên tiến trong tay, còn không thể trở về phủ Thừa tướng.
Kết quả... Rũ ống tay áo, che kín màu xanh lá tái nhợt.
Quan Sanh Kình cùng Nam Cung Mộ Trầm trong một khắc hoài nghi.
Nữ tử luôn bị bọn họ coi là ác độc, cư nhiên thiện lương như vậy.
Rõ ràng bị phụ thân coi như quân cờ, lại chỉ nghĩ rời đối phương, không nghĩ trả thù.
Ngược lại nói, phụ phụ tử tử, liên hệ không chỉ có tình thân, còn có huyết thống cùng cho sinh mệnh.
Mà tiên nữ thiện lương trong lòng bọn họ ở đoạn thời gian này, lại thời thời khắc khắc mà mắng Thừa tướng.
Lên kế hoạch trả thù các loại, ngay từ đầu bọn họ còn cảm thấy không có vấn đề.
Nhưng hiện tại, bọn họ mê hoặc.
Vì cái gì cuối cùng sẽ biến thành như vậy đâu, Nam Cung Mộ Trầm cùng Quan Sanh Kình đều không nghĩ ra.
Nguyên bản bọn họ đều là nhân trung long phượng, một cái là thiên hạ đệ nhất nhà giàu số một, lại bởi vì Phỉ Phỉ mất.
Một cái là đệ nhất tài tử gia cảnh tốt, cũng bởi vì Phỉ Phỉ mất.
Nếu nàng ta thật sự thiện lương tốt đẹp thì không có gì, nhưng hiện tại bọn họ cũng không dám xác định.
Văn Nhân Vân Phỉ một chút đều không có phát hiện suy nghĩ của hai người bên người, nàng ta còn đắm chìm bên trong ý định trả thù những người đó.
Sắc mặt dữ tợn nhìn hai người đi xa, trong mắt tất cả đều là âm trầm hận ý.
Nam Cung Mộ Trầm cùng Quan Sanh Kình đều chú ý tới trạng thái của Văn Nhân Vân Phỉ, trong lòng có chút phát lạnh.
Phỉ Phỉ như thế nào sẽ biến thành như vậy, vẫn là nói đây mới là gương mặt thật của Phỉ Phỉ.
Này đó, bọn họ chẳng phải ngay từ đầu đã bị Phỉ Phỉ đùa bỡn với trong tay.
"Phỉ Phỉ, nàng..." Quan Sanh Kình có chút không thể tin tưởng, Phỉ Phỉ trong lòng hắn ta không thấy.
Văn Nhân Vân Phỉ nhìn về phía Quan Sanh Kình, cảm xúc trong mắt căn bản không có thu liễm.
Không biết là quên mất, vẫn là quá mức phập phồng giấu không được.
Quan Sanh Kình lui về phía sau một bước: "Ngươi không phải Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ sẽ không ác độc như vậy."
"Ta muốn đi tìm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ thiện lương tốt đẹp." Chịu không nổi đả kích xoay người chạy.
Nam Cung Mộ Trầm nhìn Văn Nhân Vân Phỉ một cái thật sâu, cũng xoay người rời đi.
Hắn ta yêu cầu bình tĩnh bình tĩnh, một tháng ngắn ngủn, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn ta yêu cầu hảo hảo lý lý.
Thời điểm hôm nay khi hạ nhân báo, ông ta còn tưởng nghe lầm.
Lại lần nữa nhìn thấy nữ nhi này, Văn Nhân Tường có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Từ khi nào bắt đầu đối nữ nhi này mặc kệ không để tâm tới, thậm chí sau đó vì phủ Thừa tướng xem nàng như quân cờ mà vứt bỏ.
Giống như là từ sau khi tiện nhân Văn Nhân Vân Phỉ kia nổi danh kinh thành, đáng chết.
Ông ta liền nói, nhị nữ nhi ưu tú như vậy sao ông ta có thể mù mắt mà xem nhẹ, tất cả đều là Văn Nhân Vân Phỉ sai.
Loại người này a, điển hình cho mình làm việc gì cũng đúng, cho dù sai, nguyên nhân cũng là do người khác.
"Tầm Mịch a, phụ thân biết con muốn thành thân, mấy năm nay là phụ thân sơ sót con."
"Cho nên phụ thân muốn đền bù cho con lần này, hy vọng có thể đáp ứng phụ thân."
Văn Nhân Tường cười nịnh, trong mắt tất cả đều là tính kế.
Tự cho là che dấu thực tốt, lại không biết bại lộ nhìn không thiếu thứ gì.
Tầm Mịch cảm thấy cách biệt: "Thừa tướng có phải hiểu lầm cái gì hay không, từ khoảnh khắc mẫu thân ta hưu phu."
Ngừng chút: "Chúng ta cùng phủ Thừa tướng liền không có bất luận quan hệ gì."
"Thừa tướng đại nhân ngài không cần đền bù cái gì, cũng không cần hạ thấp tư thái lấy lòng ta, chúng ta chỉ là người xa lạ."
Nếu Văn Nhân Tường thiệt tình ăn năn, Tầm Mịch có lẽ sẽ cho ông ta một cơ hội.
Nhưng loại mang theo mục đích tính lợi dụng, nàng lại không phải não tàn, sao lại khiến mình trở thành bàn đạp.
Trên mặt Văn Nhân Tường chợt lóe tức giận, còn may kịp thời nhớ ra đến đây không phải để náo loạn.
"Tầm Mịch, chúng ta như thế nào là người xa lạ đâu, ta là phụ thân con."
"Trên người của con mang huyết thống của ta, điểm này không thể thay đổi."
"Ta biết trước đây ta phải xin lỗi mẫu thân con, thực xin lỗi tỷ đệ các con."
"Nhưng ta đã biết sai rồi, hơn nữa những cái đó cũng không phải ý định của ta, đều là Văn Nhân Vân Phỉ cùng nương nó lừa gạt."
"Bọn họ đều bị ta đuổi ra khỏi phủ Thừa tướng, nếu không, ba mẹ con dọn về đi."
Càng nói càng vô sỉ, chính là như vậy.
Một khắc trước khẩn cầu tha thứ, ngay sau đó liền muốn người trở về, ai cho mặt mũi này.
Tông Chính Mộc Phong hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải xem ở tình huống ngươi là phụ thân ruột của mỹ nhân ta, sớm giết chết ngươi."
Hắn không cho lão đông tây này thấy mỹ nhân, chính là sợ sẽ như vậy.
"An Vương, ngươi sao có thể cùng bổn tướng nói như vậy, bổn tướng tốt xấu là nhạc phụ ngươi."
"Hay là ngươi căn bản không nghĩ cưới Tầm Mịch, châm ngòi quan hệ cha con chúng ta?"
Văn Nhân Tường nổi giận đùng đùng hét với Tông Chính Mộc Phong, trong lòng hận.
Tầm Mịch cũng bực: "An Vương thế nào là chuyện của ta, ngươi bất quá là một cái người không liên quan."
"Nếu tướng gia một hai tìm chúng ta phiền toái, ta cũng sẽ không cố kỵ."
"Từ một khắc ngươi đem ta trở thành đồ trao đổi lợi ích, ngươi không còn là phụ thân ta."
Ném xuống một câu, Tầm Mịch lôi Tông Chính Mộc Phong xoay người đi.
Cùng một cái não tàn vô nghĩa cũng là lãng phí nước miếng, loại người này, chỉ có thể áp dụng một biện pháp, đó chính là không để ý tới.
Tùy tiện ông ta náo lật trời đi, đừng để bản thân dính một thân tanh.
"Mỹ nhân, như thế nào không cho ta thu thập lão đông tây kia."
Tông Chính Mộc Phong có chút khó chịu, đương nhiên không phải đối mỹ nhân, mà là Văn Nhân Tường.
Tầm Mịch khẽ lắc đầu: "Ông ta dù sao cũng cho thiếp sinh mệnh."
"Tựa như ông ta nói, mặc kệ thế nào, trên người thiếp mang dòng máu của ông ta."
"Điểm này là thiếp thiếu, ông ta vứt bỏ thiếp, chặt đứt quan hệ tình thân giữa thiếp và ông ta."
Nàng sẽ ở thời điểm Văn Nhân Tường nguy hiểm tới tính mạng, giúp một lần, xem như hoàn toàn chấm dứt nhân quả.
Ở cổ đại không giống hiện đại, Văn Nhân Tường làm như vậy, nhiều lắm làm người cảm thấy ngu xuẩn thôi.
Nhưng nếu nàng bỏ đá xuống giếng, trên lưng mang tội danh bất hiếu.
Tông Chính Mộc Phong ôm bả vai mỹ nhân, trong mắt đau sủng cùng thương tiếc.
Mấy người vây xem toàn bộ quá trình, sắc mặt khác nhau.
Tiêu Kính còn may, chỉ là ái mộ càng sâu, lại càng thêm áp lực.
Lần trước hắn ta bị thương, là bởi vì trong lâu có phản đồ, chờ hắn ta xử lý xong xuôi hết sự tình.
Khi tìm ân nhân định báo ân, lại nghe tin ân nhân sắp thành thân.
Còn biết rất nhiều sự tình của ân nhân, phủ Thừa tướng, Văn Nhân Vân Phỉ.
Vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện, cũng thật trùng hợp.
Còn mấy người khác, quen Văn Nhân Vân Phỉ tìm tới, cố ý theo tới.
Văn Nhân Vân Phỉ mấy ngày nay qua không tốt, hai nam nhân bên người, đối với nàng ta càng ngày càng có lệ.
Rõ ràng hẳn là vui sướng ****, lại thường thường làm nàng ta bị thương.
Nàng ta là thiên chi kiêu nữ, như thế nào có thể chịu ủy khuất như vậy, cho nên nàng ta bảo hai người đưa nàng ta đi tìm Thừa tướng.
Nàng ta không tin, bằng vào nhiều tri thức tiên tiến trong tay, còn không thể trở về phủ Thừa tướng.
Kết quả... Rũ ống tay áo, che kín màu xanh lá tái nhợt.
Quan Sanh Kình cùng Nam Cung Mộ Trầm trong một khắc hoài nghi.
Nữ tử luôn bị bọn họ coi là ác độc, cư nhiên thiện lương như vậy.
Rõ ràng bị phụ thân coi như quân cờ, lại chỉ nghĩ rời đối phương, không nghĩ trả thù.
Ngược lại nói, phụ phụ tử tử, liên hệ không chỉ có tình thân, còn có huyết thống cùng cho sinh mệnh.
Mà tiên nữ thiện lương trong lòng bọn họ ở đoạn thời gian này, lại thời thời khắc khắc mà mắng Thừa tướng.
Lên kế hoạch trả thù các loại, ngay từ đầu bọn họ còn cảm thấy không có vấn đề.
Nhưng hiện tại, bọn họ mê hoặc.
Vì cái gì cuối cùng sẽ biến thành như vậy đâu, Nam Cung Mộ Trầm cùng Quan Sanh Kình đều không nghĩ ra.
Nguyên bản bọn họ đều là nhân trung long phượng, một cái là thiên hạ đệ nhất nhà giàu số một, lại bởi vì Phỉ Phỉ mất.
Một cái là đệ nhất tài tử gia cảnh tốt, cũng bởi vì Phỉ Phỉ mất.
Nếu nàng ta thật sự thiện lương tốt đẹp thì không có gì, nhưng hiện tại bọn họ cũng không dám xác định.
Văn Nhân Vân Phỉ một chút đều không có phát hiện suy nghĩ của hai người bên người, nàng ta còn đắm chìm bên trong ý định trả thù những người đó.
Sắc mặt dữ tợn nhìn hai người đi xa, trong mắt tất cả đều là âm trầm hận ý.
Nam Cung Mộ Trầm cùng Quan Sanh Kình đều chú ý tới trạng thái của Văn Nhân Vân Phỉ, trong lòng có chút phát lạnh.
Phỉ Phỉ như thế nào sẽ biến thành như vậy, vẫn là nói đây mới là gương mặt thật của Phỉ Phỉ.
Này đó, bọn họ chẳng phải ngay từ đầu đã bị Phỉ Phỉ đùa bỡn với trong tay.
"Phỉ Phỉ, nàng..." Quan Sanh Kình có chút không thể tin tưởng, Phỉ Phỉ trong lòng hắn ta không thấy.
Văn Nhân Vân Phỉ nhìn về phía Quan Sanh Kình, cảm xúc trong mắt căn bản không có thu liễm.
Không biết là quên mất, vẫn là quá mức phập phồng giấu không được.
Quan Sanh Kình lui về phía sau một bước: "Ngươi không phải Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ sẽ không ác độc như vậy."
"Ta muốn đi tìm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ thiện lương tốt đẹp." Chịu không nổi đả kích xoay người chạy.
Nam Cung Mộ Trầm nhìn Văn Nhân Vân Phỉ một cái thật sâu, cũng xoay người rời đi.
Hắn ta yêu cầu bình tĩnh bình tĩnh, một tháng ngắn ngủn, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn ta yêu cầu hảo hảo lý lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.