Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 897: Người nhà thời loạn thế 7
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
27/09/2022
Vào thời điểm này, nước Đại Diễm đang ở thời kỳ chuyển đổi từ xã hội phong kiến sang xã hội chủ nghĩa tư bản, thế lực cũ mới, tư tưởng cũ mới đang va chạm theo nhiều cách khác nhau, các loại vận động cũng đang được tiến hành oanh oanh liệt liệt.
Gì mà giải phóng quyền lợi phụ nữ, gì mà đề xướng hôn nhân kiểu mới phản đối ép duyên, ủng hộ phụ nữ đi ra khỏi nhà, phản đối bó chân nhỏ, mãnh liệt yêu cầu nữ giới cũng được tiếp nhận giáo dục như nam giới.
Lúc trước hôn lễ của Tiêu Trúc Nhàn là kiểu Trung Quốc, nhưng trước đó cũng đăng một thông báo dở dở ương ương to bằng một khối đậu hũ trên báo.
Mặc dù ở trong mắt rất nhiều người, Tiêu Trúc Nhàn là gả cao, nhưng dù sao cũng là làm di thái thái, càng ngày càng nhiều người đề xướng huỷ bỏ chế độ hôn nhân cũ, một chồng một vợ đã bị nhiều người treo ở ngoài miệng.
Cho nên cô ấy cũng không được nâng lên mười dặm hồng trang xuất giá như xưa, Tiêu Bá Dận vẫn luôn cảm thấy hai tên quân phiệt chính là ham tiền của và thuốc của nhà họ Tiêu ông ấy.
Thế là lấy cớ đăng báo, đem tờ đơn đồ cưới cũng đính vào trên đó, khiến cho thông báo này thoạt nhìn càng thêm dở dở ương ương, cũng may lúc đó, chuyện mới mẻ gì cũng có, thành ra chuyện này không đáng kể chút nào.
Nhưng Lâm Tịch lại có chút chua xót, đây là điều duy nhất một người cha bất lực có thể làm cho con gái khi đối mặt cường quyền.
Ở thời đại đó, có bao nhiêu thương nhân đối với mấy quân phiệt này nghe mà biến sắc, tới một tên treo một đống.
Lấy thành Phượng Lai làm ví dụ, thời điểm hai bên cướp đoạt nghiêm trọng nhất, thậm chí thuế đều phải nộp hai phần.
Vương Trung Nguyên đoạt lấy đi, quy định nhất định phải dựa theo quy trình của ông ta mà đi, các quan thuế buộc giao tiền tựa như đòi mạng, nhất định phải sử dụng tiền tệ dưới sự cai trị của Vương Trung Nguyên.
Mà Tằng đại soái đoạt tới, cũng cùng một kiểu như vậy.
Dẫn đến người Phượng Lai chỉ có thể chuẩn bị hai tay, Vương đại soái đến, dùng tiền tệ của Vương đại soái, Tằng đại soái đến rồi, dùng tiền của Tằng đại soái.
Mà hai tên đại soái mặc dù miệng la hét dân chúng nhất định phải sử dụng tiền của bọn họ, chỉ khi nào cùng bọn hắn giao dịch tiền bạc, mới quy định nhất định phải sử dụng đồng bạc hoặc là vàng.
Của hồi môn của Tiêu Trúc Nhàn là một hộp châu báu vàng bạc, trong đó thậm chí còn có hai chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt sen.
Ba vạn đồng bạc được xếp gọn trong ba cái rương lớn bằng đồng tinh xảo.
Ngoài ra, còn có một căn nhà nhỏ ba tầng tại vị trí đắc địa ở Phụng Châu.
Rất nhiều người đều cảm thấy, Tiêu gia này vì leo lên phủ Đại soái thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng.
Chỉ có Tiêu Trúc Nhàn biết, đây là cha cho chính mình phòng thân.
"Gả vào một nhà như vậy, không có chút tiền bạc người khác sẽ xem thường con, nhất là.. Haizz!" Tiêu Bá Dận thở dài một tiếng, nuốt xuống câu "Tự ý trao nhận, vẫn là làm thϊếp" kia, nói tiếp: "Đồ cha cho con, đồng bạc là ngày thường chính mình dùng, khen thưởng vú già đều không thể thiếu được, thứ này tất cả mọi người đều thích. Những vàng bạc châu báu kia đều là tổ tiên truyền lại, ba người các con mỗi đứa một phần. Ngộ nhỡ thật sự đánh nhau, giấu kỹ, thứ này tới chỗ nào cũng có thể dùng thay tiền. Còn tòa nhà kia, giữ lại con nhàn hạ nhàm chán thì đi qua ở mấy ngày."
Tại niên đại trọng nam khinh nữ phổ biến, người cha này chịu đưa Tiêu Trúc Nhàn đến trường đi học, không cần con cái thấy người sang bắt quàng làm họ mưu cầu lợi ích cho mình, càng sẵn sàng chuẩn bị cho con gái phần đồ cưới lớn như vậy, Lâm Tịch cảm thấy ông ấy xứng đáng được người ủy thác đi cứu.
Ba loại đồ cưới đều có tác dụng, phải biết lúc ấy một đồng Đông Dương, tối thiểu tương đương với bốn, năm trăm tệ hiện giờ, chỉ tính riêng tiền đã cho hơn một ngàn vạn. Lúc chiến loạn bất động sản không đáng tiền, nhưng soái phủ ở Phụng Châu vẫn rất ổn định, đó là thành thị đắc đỏ nhất năm tỉnh phía bắc.
Điều mà Tiêu Bá Dận muốn nói chính là, thời điểm ở soái phủ không thư thái, thì tránh đến đó ở hai ngày, đừng quá uất ức chính mình.
Sau sự kiện tróc gian, cho tới bây giờ ông ấy vẫn không hề nặng lời với người ủy thác, hiển nhiên là rõ ràng tất cả đều là mưu kế của Liễu Liên tự cho là đúng kia, con gái là người vô tội.
Thật ra ông ấy không muốn con gái gả đi, dù cho phát sinh chuyện như vậy, ông ấy vẫn như cũ có thể an bài cho con gái mình một cửa hôn sự thích hợp, không cho con cái bước theo gót chân mình.
Thế nhưng Tiêu Bá Dận không có cách nào khác, bởi vì ông ấy đối mặt chính là quân phiệt gϊếŧ người không chớp mắt.
Diệt môn phủ doãn phá nhà huyện lệnh.
Mà bọn họ tay không tấc sắt, đối mặt chính là ông trời của năm tỉnh phía bắc, đúng là chưa từng lên ngôi Hoàng đế, nhưng quyền sinh sát lại nắm trong tay!
Chỉ là Tiêu Bá Dận không nghĩ tới chính là, những đồ cưới đó của con gái vừa vào cửa liền bị Giản An Như khóa lại.
Tằng Thiệu Quân lớn hơn Tiêu Trúc Nhàn tám tuổi, mà Giản An Như lại lớn hơn Tằng Thiệu Quân bốn tuổi, cô ấy làm sao có thể đấu thắng Giản An Như đã hai mươi chín tuổi cơ chứ!
Lâm Tịch nói với người kéo xe tay, đưa cô đi phủ Đại soái, sẽ cho hắn một đồng Đông Dương.
Lúc này phu xe mới đồng ý kéo người phụ nữ người đầy vết bẩn này, hắn cũng không tin người phụ nữ này thật sự có thể cho hắn một đồng Đông Dương, nhưng mà cám dỗ thực sự quá lớn, nhiều nhất một chuyến tay không, nếu thật sự lấy được một đồng Đông Dương, Thiết Đản sẽ có tiền mua thuốc uống.
Soái phủ chẳng những cửa chính gác cổng sâm nghiêm, có vệ binh súng ống đầy đủ trấn giữ, ngay cả cửa hông cũng giống như vậy, hai vệ binh trông thấy một chiếc xe kéo tay rách rưới chạy tới, lập tức hét lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Lâm Tịch từ bên trong nhô đầu ra: "Mở cửa!"
Mặc dù Tiêu Trúc Nhàn ở soái phủ từ trước đến nay thâm cư không ra ngoài, nhưng vị di thái thái đầu tiên của tư lệnh, đám vệ binh vẫn nhận ra.
Cha nguyên soái, con tư lệnh, cũng không biết hai cha con này đến tột cùng ai lớn hơn ai.
Soái phủ chiếm diện tích hơn năm vạn mét vuông, Lâm Tịch sẽ không ức uất chính mình kéo cái chân tổn thương còn có chút đau đớn lê từng bước một về viện tử.
Đến cửa thuỳ hoa, Lâm Tịch cất giọng hô bà tử canh cửa: "Lấy một đồng Đông Dương tới cho tôi!"
Phu xe lập tức hớn hở ra mặt, xem ra người phụ nữ bẩn thỉu này thật sự sẽ cho mình tiền, hắn đều có chút không thể tin được, chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống này, thật sự đến phiên đến chính mình?
Bà tử kia trông thấy thế mà là Đại di thái trở về, mặc dù kinh ngạc, nhưng nghe thấy cô há miệng liền muốn một đồng Đông Dương, bĩu môi nói một chữ "Chờ" sau đó đi thẳng.
Lâm Tịch bảo phu xe đợi trong này, một hồi tự nhiên có người cho hắn tiền.
Sau đó Lâm Tịch khập khiễng theo bà tử kia đi vào phòng Giản An Như.
Không giống với mấy người di thái thái các cô, Giản An Như người vợ lớn này ở trong một tòa nhà gạch xanh hai tầng độc lập, đồ dùng bên trong bài trí Trung Tây kết hợp, đã có đồ dùng trong nhà bằng gỗ tử đàn trầm ổn đại khí, lại có màn cửa sổ cùng với ghế dựa mạ vàng mang phong cách lãng mạn phương Tây.
Khi Lâm Tịch đi vào, một phòng vú già đang đợi phu nhân chỉ thị công việc trong ngày, cho nên cũng không có ai thông báo, mà Lâm Tịch liếc thấy Sơn Chi đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể gì đó.
Tuy nói lúc này nhất định không thể động một chút là quỳ, thế nhưng Giản An Như là con gái thế gia, vẫn như cũ bày ra phong thái lúc trước.
Lâm Tịch đảo mắt một vòng bài trí nào là bức tranh, nào là dương cầm, cảm thấy rất trào phúng.
"Phu nhân, làm phiền người cấp cho phu xe bên ngoài một đồng Đông Dương để hắn đi."
Lâm Tịch đi vào liền ngắt lời Sơn Chi, Sơn Chi vốn quỳ trên mặt đất bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tịch, lập tức quá sợ hãi, đặt mông ngồi dưới đất: "Cô.. Cô.."
Giản An Như đang nghe Sơn Chi khóc kể quá trình Đại di thái bị lính Đông Dương bắt đi, kết quả Đại di thái quá thế mà trở về.
Hơn nữa vừa về liền đòi tiền!
"Em không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, một đồng Đông Dương đủ cho phu xe kiếm nửa tháng. Há miệng liền muốn một đồng Đông Dương, ai cũng muốn giống như em, soái phủ chúng ta phải uống gió tây bắc mất." Giản An Như không nhanh không chậm nói.
Lâm Tịch cũng không giận: "Chị à, em nhớ lúc mình xuất giá có mang theo ba vạn đồng Đông Dương vào phủ, chỉ là tùy tiện lấy một đồng khen thưởng người ta mà thôi, em nghĩ bản thân vẫn có quyền lợi này, đúng không?"
Gì mà giải phóng quyền lợi phụ nữ, gì mà đề xướng hôn nhân kiểu mới phản đối ép duyên, ủng hộ phụ nữ đi ra khỏi nhà, phản đối bó chân nhỏ, mãnh liệt yêu cầu nữ giới cũng được tiếp nhận giáo dục như nam giới.
Lúc trước hôn lễ của Tiêu Trúc Nhàn là kiểu Trung Quốc, nhưng trước đó cũng đăng một thông báo dở dở ương ương to bằng một khối đậu hũ trên báo.
Mặc dù ở trong mắt rất nhiều người, Tiêu Trúc Nhàn là gả cao, nhưng dù sao cũng là làm di thái thái, càng ngày càng nhiều người đề xướng huỷ bỏ chế độ hôn nhân cũ, một chồng một vợ đã bị nhiều người treo ở ngoài miệng.
Cho nên cô ấy cũng không được nâng lên mười dặm hồng trang xuất giá như xưa, Tiêu Bá Dận vẫn luôn cảm thấy hai tên quân phiệt chính là ham tiền của và thuốc của nhà họ Tiêu ông ấy.
Thế là lấy cớ đăng báo, đem tờ đơn đồ cưới cũng đính vào trên đó, khiến cho thông báo này thoạt nhìn càng thêm dở dở ương ương, cũng may lúc đó, chuyện mới mẻ gì cũng có, thành ra chuyện này không đáng kể chút nào.
Nhưng Lâm Tịch lại có chút chua xót, đây là điều duy nhất một người cha bất lực có thể làm cho con gái khi đối mặt cường quyền.
Ở thời đại đó, có bao nhiêu thương nhân đối với mấy quân phiệt này nghe mà biến sắc, tới một tên treo một đống.
Lấy thành Phượng Lai làm ví dụ, thời điểm hai bên cướp đoạt nghiêm trọng nhất, thậm chí thuế đều phải nộp hai phần.
Vương Trung Nguyên đoạt lấy đi, quy định nhất định phải dựa theo quy trình của ông ta mà đi, các quan thuế buộc giao tiền tựa như đòi mạng, nhất định phải sử dụng tiền tệ dưới sự cai trị của Vương Trung Nguyên.
Mà Tằng đại soái đoạt tới, cũng cùng một kiểu như vậy.
Dẫn đến người Phượng Lai chỉ có thể chuẩn bị hai tay, Vương đại soái đến, dùng tiền tệ của Vương đại soái, Tằng đại soái đến rồi, dùng tiền của Tằng đại soái.
Mà hai tên đại soái mặc dù miệng la hét dân chúng nhất định phải sử dụng tiền của bọn họ, chỉ khi nào cùng bọn hắn giao dịch tiền bạc, mới quy định nhất định phải sử dụng đồng bạc hoặc là vàng.
Của hồi môn của Tiêu Trúc Nhàn là một hộp châu báu vàng bạc, trong đó thậm chí còn có hai chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt sen.
Ba vạn đồng bạc được xếp gọn trong ba cái rương lớn bằng đồng tinh xảo.
Ngoài ra, còn có một căn nhà nhỏ ba tầng tại vị trí đắc địa ở Phụng Châu.
Rất nhiều người đều cảm thấy, Tiêu gia này vì leo lên phủ Đại soái thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng.
Chỉ có Tiêu Trúc Nhàn biết, đây là cha cho chính mình phòng thân.
"Gả vào một nhà như vậy, không có chút tiền bạc người khác sẽ xem thường con, nhất là.. Haizz!" Tiêu Bá Dận thở dài một tiếng, nuốt xuống câu "Tự ý trao nhận, vẫn là làm thϊếp" kia, nói tiếp: "Đồ cha cho con, đồng bạc là ngày thường chính mình dùng, khen thưởng vú già đều không thể thiếu được, thứ này tất cả mọi người đều thích. Những vàng bạc châu báu kia đều là tổ tiên truyền lại, ba người các con mỗi đứa một phần. Ngộ nhỡ thật sự đánh nhau, giấu kỹ, thứ này tới chỗ nào cũng có thể dùng thay tiền. Còn tòa nhà kia, giữ lại con nhàn hạ nhàm chán thì đi qua ở mấy ngày."
Tại niên đại trọng nam khinh nữ phổ biến, người cha này chịu đưa Tiêu Trúc Nhàn đến trường đi học, không cần con cái thấy người sang bắt quàng làm họ mưu cầu lợi ích cho mình, càng sẵn sàng chuẩn bị cho con gái phần đồ cưới lớn như vậy, Lâm Tịch cảm thấy ông ấy xứng đáng được người ủy thác đi cứu.
Ba loại đồ cưới đều có tác dụng, phải biết lúc ấy một đồng Đông Dương, tối thiểu tương đương với bốn, năm trăm tệ hiện giờ, chỉ tính riêng tiền đã cho hơn một ngàn vạn. Lúc chiến loạn bất động sản không đáng tiền, nhưng soái phủ ở Phụng Châu vẫn rất ổn định, đó là thành thị đắc đỏ nhất năm tỉnh phía bắc.
Điều mà Tiêu Bá Dận muốn nói chính là, thời điểm ở soái phủ không thư thái, thì tránh đến đó ở hai ngày, đừng quá uất ức chính mình.
Sau sự kiện tróc gian, cho tới bây giờ ông ấy vẫn không hề nặng lời với người ủy thác, hiển nhiên là rõ ràng tất cả đều là mưu kế của Liễu Liên tự cho là đúng kia, con gái là người vô tội.
Thật ra ông ấy không muốn con gái gả đi, dù cho phát sinh chuyện như vậy, ông ấy vẫn như cũ có thể an bài cho con gái mình một cửa hôn sự thích hợp, không cho con cái bước theo gót chân mình.
Thế nhưng Tiêu Bá Dận không có cách nào khác, bởi vì ông ấy đối mặt chính là quân phiệt gϊếŧ người không chớp mắt.
Diệt môn phủ doãn phá nhà huyện lệnh.
Mà bọn họ tay không tấc sắt, đối mặt chính là ông trời của năm tỉnh phía bắc, đúng là chưa từng lên ngôi Hoàng đế, nhưng quyền sinh sát lại nắm trong tay!
Chỉ là Tiêu Bá Dận không nghĩ tới chính là, những đồ cưới đó của con gái vừa vào cửa liền bị Giản An Như khóa lại.
Tằng Thiệu Quân lớn hơn Tiêu Trúc Nhàn tám tuổi, mà Giản An Như lại lớn hơn Tằng Thiệu Quân bốn tuổi, cô ấy làm sao có thể đấu thắng Giản An Như đã hai mươi chín tuổi cơ chứ!
Lâm Tịch nói với người kéo xe tay, đưa cô đi phủ Đại soái, sẽ cho hắn một đồng Đông Dương.
Lúc này phu xe mới đồng ý kéo người phụ nữ người đầy vết bẩn này, hắn cũng không tin người phụ nữ này thật sự có thể cho hắn một đồng Đông Dương, nhưng mà cám dỗ thực sự quá lớn, nhiều nhất một chuyến tay không, nếu thật sự lấy được một đồng Đông Dương, Thiết Đản sẽ có tiền mua thuốc uống.
Soái phủ chẳng những cửa chính gác cổng sâm nghiêm, có vệ binh súng ống đầy đủ trấn giữ, ngay cả cửa hông cũng giống như vậy, hai vệ binh trông thấy một chiếc xe kéo tay rách rưới chạy tới, lập tức hét lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Lâm Tịch từ bên trong nhô đầu ra: "Mở cửa!"
Mặc dù Tiêu Trúc Nhàn ở soái phủ từ trước đến nay thâm cư không ra ngoài, nhưng vị di thái thái đầu tiên của tư lệnh, đám vệ binh vẫn nhận ra.
Cha nguyên soái, con tư lệnh, cũng không biết hai cha con này đến tột cùng ai lớn hơn ai.
Soái phủ chiếm diện tích hơn năm vạn mét vuông, Lâm Tịch sẽ không ức uất chính mình kéo cái chân tổn thương còn có chút đau đớn lê từng bước một về viện tử.
Đến cửa thuỳ hoa, Lâm Tịch cất giọng hô bà tử canh cửa: "Lấy một đồng Đông Dương tới cho tôi!"
Phu xe lập tức hớn hở ra mặt, xem ra người phụ nữ bẩn thỉu này thật sự sẽ cho mình tiền, hắn đều có chút không thể tin được, chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống này, thật sự đến phiên đến chính mình?
Bà tử kia trông thấy thế mà là Đại di thái trở về, mặc dù kinh ngạc, nhưng nghe thấy cô há miệng liền muốn một đồng Đông Dương, bĩu môi nói một chữ "Chờ" sau đó đi thẳng.
Lâm Tịch bảo phu xe đợi trong này, một hồi tự nhiên có người cho hắn tiền.
Sau đó Lâm Tịch khập khiễng theo bà tử kia đi vào phòng Giản An Như.
Không giống với mấy người di thái thái các cô, Giản An Như người vợ lớn này ở trong một tòa nhà gạch xanh hai tầng độc lập, đồ dùng bên trong bài trí Trung Tây kết hợp, đã có đồ dùng trong nhà bằng gỗ tử đàn trầm ổn đại khí, lại có màn cửa sổ cùng với ghế dựa mạ vàng mang phong cách lãng mạn phương Tây.
Khi Lâm Tịch đi vào, một phòng vú già đang đợi phu nhân chỉ thị công việc trong ngày, cho nên cũng không có ai thông báo, mà Lâm Tịch liếc thấy Sơn Chi đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể gì đó.
Tuy nói lúc này nhất định không thể động một chút là quỳ, thế nhưng Giản An Như là con gái thế gia, vẫn như cũ bày ra phong thái lúc trước.
Lâm Tịch đảo mắt một vòng bài trí nào là bức tranh, nào là dương cầm, cảm thấy rất trào phúng.
"Phu nhân, làm phiền người cấp cho phu xe bên ngoài một đồng Đông Dương để hắn đi."
Lâm Tịch đi vào liền ngắt lời Sơn Chi, Sơn Chi vốn quỳ trên mặt đất bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tịch, lập tức quá sợ hãi, đặt mông ngồi dưới đất: "Cô.. Cô.."
Giản An Như đang nghe Sơn Chi khóc kể quá trình Đại di thái bị lính Đông Dương bắt đi, kết quả Đại di thái quá thế mà trở về.
Hơn nữa vừa về liền đòi tiền!
"Em không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, một đồng Đông Dương đủ cho phu xe kiếm nửa tháng. Há miệng liền muốn một đồng Đông Dương, ai cũng muốn giống như em, soái phủ chúng ta phải uống gió tây bắc mất." Giản An Như không nhanh không chậm nói.
Lâm Tịch cũng không giận: "Chị à, em nhớ lúc mình xuất giá có mang theo ba vạn đồng Đông Dương vào phủ, chỉ là tùy tiện lấy một đồng khen thưởng người ta mà thôi, em nghĩ bản thân vẫn có quyền lợi này, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.