Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 898: Người nhà thời loạn thế 8
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
27/09/2022
Giản An Như không nghĩ tới vị di thái thái ngày thường chưa bao giờ tranh luận bất kỳ chuyện gì với cô ta, thế mà mở miệng liền nhắc tới đồ cưới.
Trái tim cô ta hơi nhói lên.
Bởi vì đồ cưới của cô ta rất ít.
Lúc đó, trong nhà nói năm đó Giản gia chịu dìu dắt Tằng gia, đã là một phần ân tình lớn, cho dù một phần đồ cưới cũng không cầm, bọn họ cũng phải cung cấp cho cô ta hệt như cung tổ tông.
Thế nhưng trong nhà là trong nhà, xuất giá là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, mà đồ cưới vừa khéo chính là mặt mũi của người phụ nữ này.
Nó không chỉ cho thấy gia thế nhà gái, còn có thể nói rõ trình độ được coi trọng của người phụ nữ này tại nhà mẹ đẻ.
Kỳ thật trong nhà nói thì dễ nghe, cô ta không mang bao nhiêu đồ cưới, cũng là bởi vì nghèo.
Hoàng triều bắt đầu tan rã sụp đổ trong vòng mấy ngày, Giản gia cũng suy bại theo hoàng triều.
Đại gia tộc trâm anh trăm năm, mấy trăm nhân khẩu, tác dụng duy nhất của con gái đã xuất giá chính là mưu cầu một đầu đường ra cho nhà mẹ đẻ.
Mà lúc đó, bọn họ càng coi trọng chính là Tôn gia và Vương Trung Nguyên.
Nhưng Tôn gia đã bị đánh bại sau một đêm, toàn bộ gia tộc bị xóa sổ, tất cả vốn liếng đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển.
Mà Vương Trung Nguyên lại là kẻ muốn cái gì lấy cái đó, nhưng vĩnh viễn sẽ không cho một lời hứa hẹn thực sự nào.
Không chỉ như thế, rất nhiều điền trang và cửa hàng của gia tộc đều bị người đập phá sau đó tranh đoạt không còn, mà cô ta lại trùng hợp xuất giá vào lúc đó.
Thế gia đại tộc chính là chết cũng sĩ diện như vậy, tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật chính mình đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Không chỉ như thế, để chứng minh Giản gia vẫn là Giản gia lúc trước, đám anh họ chị họ của cô ta còn cố ý gây khó dễ người Tằng gia đến đón dâu, cho đến khi người Tằng gia đen mặt mới quay người bỏ đi, mà cô ta cứ như vậy bị bỏ rơi tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là mẹ mình dỗ xong bên này lại dỗ bên kia, xem như chu toàn cuộc hôn nhân này.
Giản An Như biết, nhà chồng cũng không hài lòng cô ta.
Chỉ là cô ta ngoan ngoãn nghe lời, mà sau khi cô ta gả vào Tằng gia, lão thái thái liền qua đời, cô ta cũng không có mẹ chồng, Tằng Thiên Thọ có hơn mười vị di thái thái xuất thân gì cũng có, nhưng cũng không nâng ai lên làm chủ mẫu, ngược lại nhìn trúng cô ta đoan trang khéo léo, thế là cô ta may mắn thành lão Đại trong hậu trạch Tằng gia.
Bởi vậy một câu đồ cưới của Lâm Tịch, Giản An Như liền cảm thấy là cô đang giễu cợt cô ta.
Lâm Tịch: Suy nghĩ nhiều, ông đây còn chẳng biết cô có bao nhiêu đồ cưới.
"Em nói đùa rồi, đã đến cái nhà này, còn nói cái gì người này người kia, chẳng phải đều là một phần tử của cái nhà này sao?" Giản An Như thản nhiên nói.
"Phải không, như vậy làm một phần tử của cái nhà này, em muốn khen thưởng một chút cho ân nhân cứu em trở về, một đồng Đông Dương không tính quá phận đi!" Giọng nói Lâm Tịch không cao, lại mang theo cổ khí thế hùng hổ dọa người.
Tóm lại, nếu tính là người một nhà, ngươi mau đưa tiền, không tính là người một nhà ngươi càng phải đưa tiền, có phải là người một nhà hay không không quan trọng, quan trọng chính là đưa tiền, đưa tiền!
Giản An Như tức đến run người.
Cả đêm không về, ai biết chạy đi đâu ngốc?
Cô ta không những không thấy hổ thẹn, trở về liền mở miệng đòi tiền.
Nhưng cả phòng người đều đang nghe, lúc trước ngươi lấy đồ cưới của người ta, bây giờ người ta muốn tiêu một đồng Đông Dương ngươi cũng không cho, truyền đi cũng không dễ nghe, cô ta chỉ phải đè nén lửa giận, phân phó bà tử kia lấy một đồng Đông Dương đưa cho phu xe.
Lâm Tịch cũng không nói chuyện, đứng tại cửa ra vào nhìn bà tử kia đi đến cửa thuỳ hoa, đem đồng Đông Dương đưa cho phu xe, phu xe ngàn ân vạn tạ rời đi rồi mới đi.
Giản An Như ngoài cười nhưng trong không cười: "Em quan tâm như thế, rốt cuộc người kia là ai?"
"Là ân nhân của em, nếu không hiện tại em cũng không thể về đến đây đâu! Nếu chị cảm thấy hứng thú, em phái người gọi trở về cho chị nhìn một chút nhé?" Lâm Tịch hỏi.
Mặt Giản An Như càng đen hơn.
Cô ta đường đường là nữ chủ nhân Tăng phủ, vì sao lại cảm thấy hứng thú với một phu xe? Lại dựa vào cái gì còn muốn gặp một cu li ti tiện như thế?
Còn nghĩ dùng ngôn ngữ lôi kéo người khác nghĩ theo hướng sai lệch, ông đây là người từng làm Nữ Vương, còn sợ ngươi một nữ chính hậu trạch nho nhỏ ư?
Lâm Tịch cũng lười để ý đến cô ta, duỗi người một cái nhàn nhã nói: "Sơn Chi, cùng tôi trở về hầu hạ tôi rửa mặt, cô đúng là trốn khá lắm!"
Sơn Chi nghe lời này, giật nảy mình, vội vàng nhìn một chút Giản An Như đang ngồi chủ vị, thấy phu nhân cũng không có bất kỳ biểu thị gì, lần nữa dập đầu, đi theo Lâm Tịch trở lại phòng mình.
Sau khi Sơn Chi trở về phòng lập tức "Phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Phu nhân, tôi.. Tôi.."
Lâm Tịch đột nhiên giơ tay tát bốn cái liên tiếp vào mặt Sơn Chi.
Lực tay của cô cũng không lớn lắm, nhưng dùng hết toàn lực tiếng "Lốp ba lốp bốp" liên tục vẫn như cũ vô cùng thanh thúy, quất đến hai gò má của Sơn Chi phồng cao lên, khóe miệng chảy xuống máu tươi.
"Phu nhân, ngài đừng trách tôi, lúc ấy Sơn Chi thật sự quá sợ hãi!" Sơn Chi không chỉ bị đánh đến choáng váng, còn bị khí thế giận dữ trên người Lâm Tịch dọa sợ rồi.
Con nhóc cao gầy, mười bảy tuổi liền làm di thái thái cho người ta này, dường như đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ sau một đêm, cô ta đến tột cùng đã gặp được chuyện gì?
Tại sao mấy người kia lại chịu thả cô ta về?
Rõ ràng tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, hoàn thành nhiệm vụ này, cô ta liền có thể rời khỏi soái phủ đi tìm người nhà cô ta rồi!
Nhưng bây giờ dưới tình huống Tiêu Trúc Nhàn giận dữ như vậy, Sơn Chi cái gì cũng không dám hỏi, chỉ biết run bần bật quỳ trên mặt đất.
Đêm qua trở về là không thực tế, thứ nhất trời tối đường xa, cửa thành chắc chắn đã đóng, coi như muốn đi vào cũng hao tâm tổn sức khiến cho mọi người đều biết.
Thứ hai trong cốt truyện mà Lâm Tịch tiếp thu được, sau khi Sơn Chi ăn sáng xong mới đi tìm Giản An Như.
Mà Giản An Như vốn chán ghét đôi chủ tớ này, cố ý giữ Sơn Chi ở đó, rồi đi xử lý chuyện khác.
Sơn Chi khổ cầu mấy lần, Giản An Như mới sai người đi gọi Tằng Thiệu Quân tới hậu trạch.
Trên thực tế cô ta còn ước gì Tiêu Trúc Nhàn bị hỏng thanh danh, thậm chí xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mặc dù hiện giờ Tằng Thiệu Quân liên tục cưới bốn người di thái thái, làm mặt mũi cô ta mất hết, nhưng trong mấy người này, cô ta căm hận nhất vẫn là Tiêu Trúc Nhàn.
Bốn người di thái thái, chỉ có Tiêu Trúc Nhàn có giá đỡ lớn nhất, đại soái tự mình đồng ý đăng báo tuyên bố không nói, người cha thương nhân toàn thân đều là mùi tiền kia của cô ta lại còn đăng hôn sự lần này của Tiêu gia bọn họ cùng danh sách đồ cưới lên báo chiều Phụng Châu cùng với Hoàn Vũ thời báo phát hành trên cả nước.
Giản An Như cảm thấy hành động này chẳng khác nào đang nhục nhã cô ta, vị phu nhân chưởng gia có đồ cưới ít đến thảm thương này.
Tôi có thể không động một xu nào trong đống đồ cưới đó của cô, nhưng cô cũng đừng hòng lấy đi một hạt bụi!
Giản An Như đã từng nhìn ba rương Đông Dương kia vô số lần, nghiến răng tính toán làm sao có thể đoạt lấy tiểu công quán nào đó vào tay mình, đến lúc đó giao cho cha mẹ mình ở, để khỏi phải chen chúc với đám họ hàng dây mơ rễ má thối nát kia.
Nghĩ đến mẹ mình, trong lòng Giản An Như cảm thấy ấm áp, chỉ có mẹ mới là người luôn đặt bản thân vào vị trí người khác tính toán vì cô ta.
Giản An Như lôi kéo như vậy, trực tiếp kéo tới khi người Đông Dương tìm tới cửa.
Người Đông Dương đã sớm để mắt tới mảnh đất màu mỡ khắp nơi là bảo vật ở năm tỉnh phía bắc này, đưa ra yêu cầu cắt nhường một tỉnh gần đông bắc nhất cho Đông Dương làm căn cứ phát triển, còn muốn nhất định phải cho phép bọn họ neo thuyền ở bến cảng gần biển.
Trái tim cô ta hơi nhói lên.
Bởi vì đồ cưới của cô ta rất ít.
Lúc đó, trong nhà nói năm đó Giản gia chịu dìu dắt Tằng gia, đã là một phần ân tình lớn, cho dù một phần đồ cưới cũng không cầm, bọn họ cũng phải cung cấp cho cô ta hệt như cung tổ tông.
Thế nhưng trong nhà là trong nhà, xuất giá là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, mà đồ cưới vừa khéo chính là mặt mũi của người phụ nữ này.
Nó không chỉ cho thấy gia thế nhà gái, còn có thể nói rõ trình độ được coi trọng của người phụ nữ này tại nhà mẹ đẻ.
Kỳ thật trong nhà nói thì dễ nghe, cô ta không mang bao nhiêu đồ cưới, cũng là bởi vì nghèo.
Hoàng triều bắt đầu tan rã sụp đổ trong vòng mấy ngày, Giản gia cũng suy bại theo hoàng triều.
Đại gia tộc trâm anh trăm năm, mấy trăm nhân khẩu, tác dụng duy nhất của con gái đã xuất giá chính là mưu cầu một đầu đường ra cho nhà mẹ đẻ.
Mà lúc đó, bọn họ càng coi trọng chính là Tôn gia và Vương Trung Nguyên.
Nhưng Tôn gia đã bị đánh bại sau một đêm, toàn bộ gia tộc bị xóa sổ, tất cả vốn liếng đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển.
Mà Vương Trung Nguyên lại là kẻ muốn cái gì lấy cái đó, nhưng vĩnh viễn sẽ không cho một lời hứa hẹn thực sự nào.
Không chỉ như thế, rất nhiều điền trang và cửa hàng của gia tộc đều bị người đập phá sau đó tranh đoạt không còn, mà cô ta lại trùng hợp xuất giá vào lúc đó.
Thế gia đại tộc chính là chết cũng sĩ diện như vậy, tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật chính mình đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Không chỉ như thế, để chứng minh Giản gia vẫn là Giản gia lúc trước, đám anh họ chị họ của cô ta còn cố ý gây khó dễ người Tằng gia đến đón dâu, cho đến khi người Tằng gia đen mặt mới quay người bỏ đi, mà cô ta cứ như vậy bị bỏ rơi tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là mẹ mình dỗ xong bên này lại dỗ bên kia, xem như chu toàn cuộc hôn nhân này.
Giản An Như biết, nhà chồng cũng không hài lòng cô ta.
Chỉ là cô ta ngoan ngoãn nghe lời, mà sau khi cô ta gả vào Tằng gia, lão thái thái liền qua đời, cô ta cũng không có mẹ chồng, Tằng Thiên Thọ có hơn mười vị di thái thái xuất thân gì cũng có, nhưng cũng không nâng ai lên làm chủ mẫu, ngược lại nhìn trúng cô ta đoan trang khéo léo, thế là cô ta may mắn thành lão Đại trong hậu trạch Tằng gia.
Bởi vậy một câu đồ cưới của Lâm Tịch, Giản An Như liền cảm thấy là cô đang giễu cợt cô ta.
Lâm Tịch: Suy nghĩ nhiều, ông đây còn chẳng biết cô có bao nhiêu đồ cưới.
"Em nói đùa rồi, đã đến cái nhà này, còn nói cái gì người này người kia, chẳng phải đều là một phần tử của cái nhà này sao?" Giản An Như thản nhiên nói.
"Phải không, như vậy làm một phần tử của cái nhà này, em muốn khen thưởng một chút cho ân nhân cứu em trở về, một đồng Đông Dương không tính quá phận đi!" Giọng nói Lâm Tịch không cao, lại mang theo cổ khí thế hùng hổ dọa người.
Tóm lại, nếu tính là người một nhà, ngươi mau đưa tiền, không tính là người một nhà ngươi càng phải đưa tiền, có phải là người một nhà hay không không quan trọng, quan trọng chính là đưa tiền, đưa tiền!
Giản An Như tức đến run người.
Cả đêm không về, ai biết chạy đi đâu ngốc?
Cô ta không những không thấy hổ thẹn, trở về liền mở miệng đòi tiền.
Nhưng cả phòng người đều đang nghe, lúc trước ngươi lấy đồ cưới của người ta, bây giờ người ta muốn tiêu một đồng Đông Dương ngươi cũng không cho, truyền đi cũng không dễ nghe, cô ta chỉ phải đè nén lửa giận, phân phó bà tử kia lấy một đồng Đông Dương đưa cho phu xe.
Lâm Tịch cũng không nói chuyện, đứng tại cửa ra vào nhìn bà tử kia đi đến cửa thuỳ hoa, đem đồng Đông Dương đưa cho phu xe, phu xe ngàn ân vạn tạ rời đi rồi mới đi.
Giản An Như ngoài cười nhưng trong không cười: "Em quan tâm như thế, rốt cuộc người kia là ai?"
"Là ân nhân của em, nếu không hiện tại em cũng không thể về đến đây đâu! Nếu chị cảm thấy hứng thú, em phái người gọi trở về cho chị nhìn một chút nhé?" Lâm Tịch hỏi.
Mặt Giản An Như càng đen hơn.
Cô ta đường đường là nữ chủ nhân Tăng phủ, vì sao lại cảm thấy hứng thú với một phu xe? Lại dựa vào cái gì còn muốn gặp một cu li ti tiện như thế?
Còn nghĩ dùng ngôn ngữ lôi kéo người khác nghĩ theo hướng sai lệch, ông đây là người từng làm Nữ Vương, còn sợ ngươi một nữ chính hậu trạch nho nhỏ ư?
Lâm Tịch cũng lười để ý đến cô ta, duỗi người một cái nhàn nhã nói: "Sơn Chi, cùng tôi trở về hầu hạ tôi rửa mặt, cô đúng là trốn khá lắm!"
Sơn Chi nghe lời này, giật nảy mình, vội vàng nhìn một chút Giản An Như đang ngồi chủ vị, thấy phu nhân cũng không có bất kỳ biểu thị gì, lần nữa dập đầu, đi theo Lâm Tịch trở lại phòng mình.
Sau khi Sơn Chi trở về phòng lập tức "Phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Phu nhân, tôi.. Tôi.."
Lâm Tịch đột nhiên giơ tay tát bốn cái liên tiếp vào mặt Sơn Chi.
Lực tay của cô cũng không lớn lắm, nhưng dùng hết toàn lực tiếng "Lốp ba lốp bốp" liên tục vẫn như cũ vô cùng thanh thúy, quất đến hai gò má của Sơn Chi phồng cao lên, khóe miệng chảy xuống máu tươi.
"Phu nhân, ngài đừng trách tôi, lúc ấy Sơn Chi thật sự quá sợ hãi!" Sơn Chi không chỉ bị đánh đến choáng váng, còn bị khí thế giận dữ trên người Lâm Tịch dọa sợ rồi.
Con nhóc cao gầy, mười bảy tuổi liền làm di thái thái cho người ta này, dường như đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ sau một đêm, cô ta đến tột cùng đã gặp được chuyện gì?
Tại sao mấy người kia lại chịu thả cô ta về?
Rõ ràng tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, hoàn thành nhiệm vụ này, cô ta liền có thể rời khỏi soái phủ đi tìm người nhà cô ta rồi!
Nhưng bây giờ dưới tình huống Tiêu Trúc Nhàn giận dữ như vậy, Sơn Chi cái gì cũng không dám hỏi, chỉ biết run bần bật quỳ trên mặt đất.
Đêm qua trở về là không thực tế, thứ nhất trời tối đường xa, cửa thành chắc chắn đã đóng, coi như muốn đi vào cũng hao tâm tổn sức khiến cho mọi người đều biết.
Thứ hai trong cốt truyện mà Lâm Tịch tiếp thu được, sau khi Sơn Chi ăn sáng xong mới đi tìm Giản An Như.
Mà Giản An Như vốn chán ghét đôi chủ tớ này, cố ý giữ Sơn Chi ở đó, rồi đi xử lý chuyện khác.
Sơn Chi khổ cầu mấy lần, Giản An Như mới sai người đi gọi Tằng Thiệu Quân tới hậu trạch.
Trên thực tế cô ta còn ước gì Tiêu Trúc Nhàn bị hỏng thanh danh, thậm chí xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mặc dù hiện giờ Tằng Thiệu Quân liên tục cưới bốn người di thái thái, làm mặt mũi cô ta mất hết, nhưng trong mấy người này, cô ta căm hận nhất vẫn là Tiêu Trúc Nhàn.
Bốn người di thái thái, chỉ có Tiêu Trúc Nhàn có giá đỡ lớn nhất, đại soái tự mình đồng ý đăng báo tuyên bố không nói, người cha thương nhân toàn thân đều là mùi tiền kia của cô ta lại còn đăng hôn sự lần này của Tiêu gia bọn họ cùng danh sách đồ cưới lên báo chiều Phụng Châu cùng với Hoàn Vũ thời báo phát hành trên cả nước.
Giản An Như cảm thấy hành động này chẳng khác nào đang nhục nhã cô ta, vị phu nhân chưởng gia có đồ cưới ít đến thảm thương này.
Tôi có thể không động một xu nào trong đống đồ cưới đó của cô, nhưng cô cũng đừng hòng lấy đi một hạt bụi!
Giản An Như đã từng nhìn ba rương Đông Dương kia vô số lần, nghiến răng tính toán làm sao có thể đoạt lấy tiểu công quán nào đó vào tay mình, đến lúc đó giao cho cha mẹ mình ở, để khỏi phải chen chúc với đám họ hàng dây mơ rễ má thối nát kia.
Nghĩ đến mẹ mình, trong lòng Giản An Như cảm thấy ấm áp, chỉ có mẹ mới là người luôn đặt bản thân vào vị trí người khác tính toán vì cô ta.
Giản An Như lôi kéo như vậy, trực tiếp kéo tới khi người Đông Dương tìm tới cửa.
Người Đông Dương đã sớm để mắt tới mảnh đất màu mỡ khắp nơi là bảo vật ở năm tỉnh phía bắc này, đưa ra yêu cầu cắt nhường một tỉnh gần đông bắc nhất cho Đông Dương làm căn cứ phát triển, còn muốn nhất định phải cho phép bọn họ neo thuyền ở bến cảng gần biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.