Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 110: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 13 )

Hắc Tâm Nữ Vương

21/09/2022

Cô gái dung nhan tuyệt mỹ tươi đẹp diện một chiếc váy màu đỏ rực, trên sườn váy có hoa văn tinh xảo phức tạp, chân bước trên đôi giày cao gót cùng màu, dáng người nóng bỏng khiến người chú ý, đang được một đám đàn ông ưu tú vây quanh.

Không biết là ai nói gì đó khiến cô gái che miệng khẽ cười một tiếng, âm thanh quyến rũ tận xương quả thực làm người khác mềm nhũn, câu mất hồn người. Nhất cử nhất động của cô ta đều phong tình lẳng lơ, quả là một mỹ nhân hiếm có.

Chơi bời vui vẻ ở ngoài xong, Lý Tuyết Thanh cảm thấy mỹ mãn trở về gia tộc, liếc mắt một cái liền thấy được Lý Chính Phong ngồi ở chính đường. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, Lý Chính Phong cũng là mấu chốt để Lý Tuyết Thanh đứng vững gót chân ở Lý gia, cô ta tất nhiên không thể dễ dàng đắc tội.

“Ba ——” Chào hỏi như thường lệ xong, Lý Tuyết Thanh dáng vẻ ưu nhã ngồi xuống ghế, khóe miệng luôn treo một nụ cười quyến rũ.

“Tuyết Thanh về rồi à, ở bên ngoài chơi vui chứ!” Lý Chính Phong vẫn rất vừa lòng với Lý Tuyết Thanh, nghe lời lại ngoan ngoãn, luôn không bao giờ ngỗ nghịch ý ông ta.

Hơn nữa trong vòng ba năm này, Lý Tuyết Thanh dựa vào dung mạo tuyệt mỹ mà đã xây dựng mối quan hệ tốt với con cháu những gia tộc khác, mang đến cho Lý gia không ít lợi ích.

Phải biết rằng Lý gia tuy là một trong tứ đại gia tộc của cổ võ thế gia, nhưng lại là gia tộc xếp hạng cuối cùng, hơn nữa trên tứ đại gia tộc còn có hai gia tộc lánh đời, đứng ngoài cuộc của các tranh đấu xã hội, con cháu hai gia tộc đó đều người người năng lực trác tuyệt.

“Con thấy trong mắt ba có một vài nghi vấn, không biết Tuyết Thanh có thể giúp ba giải đáp vấn đề không.” Lý Tuyết Thanh không phải người giỏi về nhìn mặt đoán ý, nhưng người sống trên đời nói chung cũng phải biết chút quan sát, Lý Tuyết Thanh vẫn rất cẩn thận suy xét về cảm xúc của Lý Chính Phong.

“Cũng đã ba năm rồi, các con đều lớn cả.” Lý Chính Phong dường như có chút buồn rầu, xoa xoa thái dương nói.

“Ba là đang nhớ chị rồi, vậy chúng ta đón chị về đi!” Lý Tuyết Thanh nói rất trúng ý ông ta, Lý Chính Phong giả vờ suy nghĩ rồi đồng ý luôn, dù thế nào Tuyết Lan cũng là con gái mình, đã nuôi lớn như vậy, kiểu gì cũng phải đón về, mấy đứa nhỏ đều lớn hết rồi.

Lý Tuyết Thanh đi lại trong Lý gia, tất cả người hầu nhìn thấy cô ta đều cung kính hành lễ vấn an, cảm giác cao cao tại thượng như vậy Lý Tuyết Thanh chưa từng trải nghiệm, trong lòng tức khắc bùng phát cảm giác ưu việt.

Lý Tuyết Lan, cho dù mày là đại tiểu thư Lý gia, có là đích nữ thì sao? Rời khỏi Lý gia ba năm, giờ mày có trở lại thì Lý gia cũng không còn là thiên hạ của hai mẹ con các người nữa.



Lúc trước mày đánh chửi khi dễ tao, hiện giờ tao phải trả lại cho mày gấp trăm gấp ngàn lần.

Vì là cổ võ thế gia nên mỗi người trong gia tộc đều tu tập cổ võ, với người bên ngoài mà nói thì họ như một sự tồn tại lớn mạnh, trong vòng ba năm này tuy rằng Lý Tuyết Thanh có điều chậm trễ nhưng tốt xấu gì cô ta cũng thân mang quang hoàn nữ chủ, tu vi cũng không ngừng tăng lên, hiện giờ còn là tu luyện giả cấp bảy, hoàn toàn xứng đáng danh người xuất sắc trong số những người cùng thế hệ.

Cổ võ thường chia làm chín cấp, sau khi đột phá cấp chín chính là cảnh giới tiên thiên, trước mắt Lý gia chỉ có vài vị trưởng lão và Lý Chính Phong là ở cảnh giới tiên thiên, mà Lý Tuyết Thanh chính là người có hy vọng đột phá cấp chín trở thành cường giả cảnh giới tiên thiên nhất trong mắt mọi người, thế nên cô ta cực kỳ được người trong gia tộc coi trọng.

Lúc bà Lý nhận được tin tức từ Lý Chính Phong cũng không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, lạnh mặt tiễn ông ta đi, căn bản không hề nhớ đến chút tình cảm phu thê nào.

Ba năm này Lý Chính Phong càng thêm hoang đường, thứ bẩn thỉu nào cũng dẫn vào nhà, nhân tình và con riêng gần như chứa không hết, bà Lý cũng đã sớm đã chết tâm, hiện giờ bà chỉ toàn tâm toàn ý với con gái thôi.

Đặc biệt là Lý Tuyết Thanh, cả ngày chỉ biết ra ngoài câu kết làm bậy với đàn ông, không có một chút phong độ tiểu thư gia tộc lớn nào, ngược lại giống như là gái bán thân ngoài đường, hạ giá bản thân như đồ rẻ tiền lại còn đắc chí làm người ghê tởm.

Thật ra mà nói, nếu không phải vì con gái nhà mình thì bà Lý đã sớm bỏ gánh mặc kệ mà về nhà mẹ đẻ rồi.

Tuyết Lan nhận được tin tức của bà Lý thì an ủi bà một phen, sau đó cúp điện thoại, ánh mắt loé lên. Lý Chính Phong hẳn là chờ không kịp nữa nhỉ, dù sao cô đã hai mươi tuổi, nuôi lớn như vậy cũng là lúc phải liên hôn rồi.

“Chị, có chuyện gì vậy?” Lý Trúc mặc tây trang nhỏ bước ra từ phòng ngủ, nghi hoặc mở miệng.

Giờ cậu đã là đứa trẻ lớn khoảng mười một tuổi, vóc dáng cao hơn rất nhiều, sắc mặt trắng nõn mượt mà, gương mặt quả táo đáng yêu khiến người tâm sinh trìu mến.

“Không có gì, ba nhớ chị nên muốn gọi chị về. Tiểu Trúc, em cũng tới lúc nên gặp ba ruột của em rồi.” Tuyết Lan sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, khóe miệng tươi cười ấm áp.

Lý Trúc cũng không có cảm tình với người gọi là ba ruột đó, trong lòng cậu người tốt với cậu nhất chính là chị, những người khác đều không quan trọng, nếu chị muốn cậu ngồi lên vị trí gia chủ, vậy thì cậu nguyện dùng hết sức lục để thỏa mãn nguyện vọng của chị, trong mắt thiếu niên nhỏ hiện lên ý kiên định.



“Vậy anh Diệp Hoa thì sao?” Lý Trúc đột nhiên mở miệng, cảm giác bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu cứng đờ trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục như thường.

Lý Trúc trong lòng hiện lên hiểu rõ, xem ra chị cũng không phải là không có cảm tình với anh Diệp Hoa, có lẽ một thời gian nữa cậu phải đổi xưng hô gọi là anh rể rồi.

Tuyết Lan nhấp môi dưới, sau đó thong thả ung dung mở miệng: “Bên phía Diệp Hoa cứ để chị nói là được, tiểu Trúc không cần lo lắng.”

Lý Trúc đột nhiên duỗi tay bắt được tay nhỏ mảnh khảnh của Tuyết Lan, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Chị, anh Diệp Hoa thật sự rất tốt, anh ấy đối xử tốt với chị cũng tốt với Tiểu Trúc, chị thật sự không suy xét một chút sao?”

Tận đến khi Lý Trúc rời đi, Tuyết Lan cũng không chưa phản ứng lại mà vẫn ngồi trên sô pha trầm tư, trải qua nhiều thế giới như vậy cô thật sự không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm nữa, nhưng mọi chuyện luôn không như mong muốn.

Lãnh Húc Nghiêu, Thác Bạt Hoành, Bạch Mộ Phong, Tô Cảnh bao gồm cả Diệp Hoa hiện tại, bọn họ đều là nam nhân tốt vạn người có một, đều hết lòng hết dạ đối xử tốt với cô, cả đời che chở, Tuyết Lan không thể cự tuyệt tấm lòng của họ được. Trước kia không thể, bây giờ càng không thể.

Khóe miệng Tuyết Lan nở nụ cười xinh đẹp, cả người giác ngộ ra rất nhiều, sống thì nên tùy tâm mà làm, không cần vì một chút chuyện mà để bản thân phải buồn, hơn nữa trên người những nam nhân này luôn có loại cảm giác quen thuộc khác thường khiến cô không đành lòng cự tuyệt.

Trải qua nhiều thế giới như vậy không phải là không có đàn ông theo đuổi cô, nhưng cô đều không có cảm tình với họ, tâm như nước lặng, chỉ có đối mặt Lãnh Húc Nghiêu bọn họ mới có thể động tâm động tình, bấy nhiêu là đủ rồi.

“Alo ——” Tuyết Lan lấy di động gọi điện cho Diệp Hoa, nghe được giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân lộ vẻ ôn hòa, khóe mắt không kìm được mà nước mắt lăn xuống.

“Tuyết Lan, em chủ động tìm anh là có chuyện gì sao?” Bên tai là giọng nam nhân ôn nhu lo lắng, Tuyết Lan đột nhiên cảm thấy trái tim mình dường như được thứ gì đó lấp đầy, cõi lòng ngoài anh ra thì không thể chứa thêm bất cứ ai nữa.

“Diệp Hoa, em muốn nói với anh một câu, đó chính là……” Nói tới đây Tuyết Lan cố ý tạm dừng một chút, hô hấp người đàn ông quả nhiên trở nên gấp gáp, bấy giờ cô mới chậm rãi mở miệng, nói ra câu khiến anh vui mừng khôn xiết.

“Em yêu anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook