Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 109: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 12 )
Hắc Tâm Nữ Vương
31/08/2022
Bên này bà Lý quả thật là không thuận lợi, bà đưa Tuyết Lan đi không khác gì như tát một cái vào mặt Lý Chính Phong, hung hăng hạ thấp mặt mũi của ông ta, làm Lý Chính Phong càng thêm bất mãn với bà.
Vợ chồng hai người mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, thậm chí vì để sỉ nhục bà Lý, Lý Chính Phong còn đưa hết những tình phụ của ông ta về nhà, Lý gia lập tức náo nhiệt lên.
Bà Lý cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao bà sớm đã hết hy vọng, cũng không còn tình nghĩa vợ chồng với Lý Chính Phong nữa. Nhưng mà bà Lý không cam lòng thân phận của con gái nhà mình cứ như vậy bị đứa con riêng Lý Tuyết Thanh thay thế, mấy lần ra tay không những đều bị Lý Tuyết Thanh phản công mà ngược lại còn làm xấu đi danh tiếng, chỉ có thể tạm thời dừng tay, bắt đầu chú trọng tìm kiếm người nọ theo như lời con gái.
“Phu nhân, tìm được rồi.” Hôm nay bà Lý đang cắt tỉa lại hoa cỏ, từ sau khi con gái rời khỏi đây, bà đã dần học được việc chăm sóc hoa cỏ để giết thời gian, lúc này tâm phúc của bà Lý hoang mang rối loạn vào cửa, nói nhỏ với bà.
“Đưa người đi sắp xếp đối đãi cho cẩn thận, chăm sóc tốt rồi đưa đến Giang Hoa thị đi.” Bà Lý hiểu rõ năng lực của người mình nên cũng không hỏi mấy câu vô nghĩa, chỉ buông kéo xuống rồi ung dung thong thả lau tay.
Giang Hoa thị
Tuyết Lan đang ở chuẩn bị cơm trưa, trong khoảng thời gian này Diệp Hoa bọn họ cứ luôn tới ăn chực, cô cũng quen rồi, giữa ba người thiết lập thành tình hữu nghị bền chặt.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Tuyết Lan nhanh chóng ra mở cửa, lại thấy được người ngoài dự đoán.
“Đại tiểu thư, vị này chính là Lý Trúc, phu nhân bảo tôi đưa tới đây.” Bảo tiêu cao lớn kéo một bé trai khoảng bảy tám tuổi từ sau lưng ra, giọng nói cứng ngắc.
Ánh mắt Tuyết Lan dừng trên người bé trai, có lẽ là sợ người lạ cũng có lẽ là dung mạo Tuyết Lan có chút bén nhọn mang theo kiêu ngạo riêng biệt nên bé trai không kìm được rụt cổ, vẻ mặt nhút nhát.
Thấy thế Tuyết Lan ánh mắt phức tạp, mỉm cười vươn tay hướng tới cậu bé, bớt đi khí chất kiêu ngạo trên người cô, trông có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
“Chị là Lý Tuyết Lan, chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, từ nay về sau chị sẽ dạy dỗ em, bảo vệ em, trợ giúp em trở thành chủ nhân Lý gia, cho đến khi em có thể một mình trưởng thành tiếp.”
Những lời này không thể xưng là dễ nghe, nhưng lại là sự kiên định và ấm áp chưa từng có trong sinh mệnh của Lý Trúc, cậu cắn môi, cuối cùng nhút nhát vươn tay nhỏ nắm tay Tuyết Lan, như là cầm toàn bộ thế giới.
“Chị……” Giọng cậu bé có chút khàn khàn, nghe qua không thể tính là hay càng không thể xem như đáng yêu, nhưng trên mặt Tuyết Lan lại nở rộ một nụ cười tươi, cười nói một tiếng ngoan.
“Các anh về đi! Thuận tiện nói với mẹ tôi một câu, bảo bà ấy nhẫn nại trước, đừng để bản thân bị thiệt, tương lai tôi nhất định sẽ thay bà đòi lại.” Sau đó dắt thiếu niên vào nhà, rồi đóng cửa nhốt người ở ngoài.
Từ nay về sau, Lý Trúc cũng liền thuận lý thành chương mà ở lại đây.
“Bé trai này là ai vậy?” Mộc Tu Kiệt vừa mới đi vào cửa đã thấy xuất hiện thêm một đứa trẻ, thấy lạ bèn hỏi.
“Nó là em trai tôi.” Tuyết Lan sờ đầu Lý Trúc trấn an cảm xúc của cậu, không có định giấu giếm chuyện này.
“Lý gia chủ không phải không có con trai sao?” Diệp Hoa cùng Mộc Tu Kiệt liếc nhìn nhau, cảm thấy hết sức kỳ lạ. Lý Chính Phong này bản lĩnh thể hiện với người ngoài không tồi lại co được dãn được, điều duy nhất đáng bị lên án chỉ sợ cũng là vì ông ta không có con trai.
Dù có vô số tình nhân nhưng Lý Chính Phong vẫn dưới gối không con, thành quả nhiều năm dốc sức nỗ lực cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người khác, đây cũng vĩnh viễn là chỗ đau của Lý Chính Phong, chạm vào là đau đớn khó nhịn.
“Ông ta khắp nơi lưu tình làm sao mà biết được nhiều như vậy, Lý Trúc chính là do một người phụ nữ lén sinh ra, chỉ sợ chính ông ta cũng không ngờ được đứa con trai mà ông ta mong mỏi nhiều năm không có kết quả, lại đã sớm được sinh ra ở nơi mà ông ta không biết!” Tuyết Lan giọng mang châm chọc, cũng không gạt Lý Trúc mà nói thẳng.
Lý Trúc từ nhỏ đã chịu khổ, mẹ trách cha nhưng tìm không thấy người, chỉ có thể đổ hết tất cả oán hận lên người cậu, trước nay đều chưa từng quan tâm đến cậu, cậu có thể sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.
Kiếp trước Lý Trúc cũng coi như là một người có tiếng tăm, tự lập từng bước tạo dựng nên cơ nghiệp của chính mình, đáng tiếc bởi vì một chuyện cũ lúc nhỏ mà khiến hai chân tàn tật, lại vì xung đột với tập đoàn của Lý Tuyết Thanh mà bị người ác độc xử lý.
Theo lý thuyết, Lý Tuyết Thanh mắt cao hơn đỉnh hẳn là khinh thường tôm tép nhỏ bé như vậy, chẳng qua thân phận Lý Trúc bị cô ta tra được, một quả bom hẹn giờ thế này căn bản không thể giữ lại, vì thế mà cô ta đã mạnh tay hủy diệt đi mọi thứ của Lý Trúc, khiến cậu phải tự sát trong tuyệt vọng.
Dẫu sao chấp niệm trong lòng Lý Chính Phong chính là không có con trai kế thừa gia tộc, lúc trước không có con trai nên bất đắc dĩ lựa chọn Lý Tuyết Thanh, nếu như để ông ta biết đến sự tồn tại của Lý Trúc, địa vị của Lý Tuyết Thanh nhất định không xong, mà cô ta không cho phép tồn tại một uy hiếp như vậy.
Tuyết Lan căn cứ trong đầu về tí tẹo thông giới thiệu Lý Trúc mà nói cho bà Lý, chính là để tìm được Lý Trúc trước khi mọi bi kịch chưa xảy ra. Lý gia cần một gia chủ đủ tư cách, bà Lý cần một đứa con trai có thể gành được mọi thứ, Lý Chính Phong cần một đứa con trai mang dòng máu của ông ta, Lý Trúc chính là suối nguồn của tất cả những điều này.
“Đúng rồi, hai người các anh tới ăn chùa nhà tôi lâu như vậy, giờ nên là lúc các anh báo đáp tôi rồi đó, sai này hai người cần phải che chở Lý Trúc cho tốt, không thể để người khác ức hiếp nó.” Tuyết Lan chuyện vừa chuyển liền bắt đầu mưu phúc lợi cho em trai mới nhậm chức.
Hai người đều không phải keo kiệt, huống chi bọn họ với Tuyết Lan là bạn bè, em trai Tuyết Lan chính là em trai bọn họ, bọn họ không có nửa phần chối từ mà đều đồng ý.
Lý Trúc không ghét Tuyết Lan nói lời thẳng thắn, cậu lớn lên giữa hoàn cảnh âm u nên từ nhỏ đã trưởng thành sớm, có đôi khi những người miệng treo nụ cười là đáng sợ nhất, bởi vì hắn có thể dưới tình huống ngươi không hề phòng bị mà đưa ngươi xuống địa ngục. Cậu không sợ bị người lợi dụng, sợ chính là cậu không có giá trị lợi dụng chỉ có thể bị người vứt bỏ.
Thời gian qua mau, luôn là trong bất tri bất giác mà trôi đi, thời gian ba năm như lướt qua trong giây lát.
Lý Trúc dưới sự dạy dỗ nuôi nấng của Tuyết Lan đã cởi mở hơn rất nhiều, dáng vẻ nhút nhát dần dần không còn nữa mà chậm rãi trưởng thành trở thành một tiểu thiếu niên quý tộc. Khóe môi treo lên ba phần ý cười, ôn hòa có lễ, lễ nghi chu đáo, lại mang theo ba phần tiêu sái tùy ý nhưng không đến mức xoá bỏ hết cá tính bản thân, tuổi còn trẻ lại rất có triển vọng.
Tuyết Lan cũng đã tròn hai mươi tuổi, dung mạo không đổi nhưng khí chất kiêu ngạo dần dần được che giấu bởi sự ôn hòa thong dong, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng cô gái này là đại tiểu thư Lý gia tính tình ương ngạnh.
Mộc Tu Kiệt dù sao cũng là người thừa kế của một gia tộc, bình thường đều phải bay khắp nơi giải quyết công việc trong gia tộc, Diệp Hoa lại thường xuyên ở bên cạnh Tuyết Lan, dùng sự ôn nhu của mình chậm rãi chiếm cứ cuộc sống của cô.
Cuộc sống mỗi người đều có quỹ đạo riêng, sinh hoạt dần dần đi đúng hướng, Tuyết Lan cũng rất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã tự tại lúc này, tính cách cô thay đổi cũng không ai nghi ngờ, chỉ xem như là trải qua biến cố mà hình thành nên.
Nhưng Tuyết Lan biết bình yên này chỉ là tạm thời, một hồi mưa gió sắp xảy ra.
Vợ chồng hai người mâu thuẫn ngày càng sâu sắc, thậm chí vì để sỉ nhục bà Lý, Lý Chính Phong còn đưa hết những tình phụ của ông ta về nhà, Lý gia lập tức náo nhiệt lên.
Bà Lý cũng không quan tâm đến chuyện này, dù sao bà sớm đã hết hy vọng, cũng không còn tình nghĩa vợ chồng với Lý Chính Phong nữa. Nhưng mà bà Lý không cam lòng thân phận của con gái nhà mình cứ như vậy bị đứa con riêng Lý Tuyết Thanh thay thế, mấy lần ra tay không những đều bị Lý Tuyết Thanh phản công mà ngược lại còn làm xấu đi danh tiếng, chỉ có thể tạm thời dừng tay, bắt đầu chú trọng tìm kiếm người nọ theo như lời con gái.
“Phu nhân, tìm được rồi.” Hôm nay bà Lý đang cắt tỉa lại hoa cỏ, từ sau khi con gái rời khỏi đây, bà đã dần học được việc chăm sóc hoa cỏ để giết thời gian, lúc này tâm phúc của bà Lý hoang mang rối loạn vào cửa, nói nhỏ với bà.
“Đưa người đi sắp xếp đối đãi cho cẩn thận, chăm sóc tốt rồi đưa đến Giang Hoa thị đi.” Bà Lý hiểu rõ năng lực của người mình nên cũng không hỏi mấy câu vô nghĩa, chỉ buông kéo xuống rồi ung dung thong thả lau tay.
Giang Hoa thị
Tuyết Lan đang ở chuẩn bị cơm trưa, trong khoảng thời gian này Diệp Hoa bọn họ cứ luôn tới ăn chực, cô cũng quen rồi, giữa ba người thiết lập thành tình hữu nghị bền chặt.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Tuyết Lan nhanh chóng ra mở cửa, lại thấy được người ngoài dự đoán.
“Đại tiểu thư, vị này chính là Lý Trúc, phu nhân bảo tôi đưa tới đây.” Bảo tiêu cao lớn kéo một bé trai khoảng bảy tám tuổi từ sau lưng ra, giọng nói cứng ngắc.
Ánh mắt Tuyết Lan dừng trên người bé trai, có lẽ là sợ người lạ cũng có lẽ là dung mạo Tuyết Lan có chút bén nhọn mang theo kiêu ngạo riêng biệt nên bé trai không kìm được rụt cổ, vẻ mặt nhút nhát.
Thấy thế Tuyết Lan ánh mắt phức tạp, mỉm cười vươn tay hướng tới cậu bé, bớt đi khí chất kiêu ngạo trên người cô, trông có vẻ bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
“Chị là Lý Tuyết Lan, chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, từ nay về sau chị sẽ dạy dỗ em, bảo vệ em, trợ giúp em trở thành chủ nhân Lý gia, cho đến khi em có thể một mình trưởng thành tiếp.”
Những lời này không thể xưng là dễ nghe, nhưng lại là sự kiên định và ấm áp chưa từng có trong sinh mệnh của Lý Trúc, cậu cắn môi, cuối cùng nhút nhát vươn tay nhỏ nắm tay Tuyết Lan, như là cầm toàn bộ thế giới.
“Chị……” Giọng cậu bé có chút khàn khàn, nghe qua không thể tính là hay càng không thể xem như đáng yêu, nhưng trên mặt Tuyết Lan lại nở rộ một nụ cười tươi, cười nói một tiếng ngoan.
“Các anh về đi! Thuận tiện nói với mẹ tôi một câu, bảo bà ấy nhẫn nại trước, đừng để bản thân bị thiệt, tương lai tôi nhất định sẽ thay bà đòi lại.” Sau đó dắt thiếu niên vào nhà, rồi đóng cửa nhốt người ở ngoài.
Từ nay về sau, Lý Trúc cũng liền thuận lý thành chương mà ở lại đây.
“Bé trai này là ai vậy?” Mộc Tu Kiệt vừa mới đi vào cửa đã thấy xuất hiện thêm một đứa trẻ, thấy lạ bèn hỏi.
“Nó là em trai tôi.” Tuyết Lan sờ đầu Lý Trúc trấn an cảm xúc của cậu, không có định giấu giếm chuyện này.
“Lý gia chủ không phải không có con trai sao?” Diệp Hoa cùng Mộc Tu Kiệt liếc nhìn nhau, cảm thấy hết sức kỳ lạ. Lý Chính Phong này bản lĩnh thể hiện với người ngoài không tồi lại co được dãn được, điều duy nhất đáng bị lên án chỉ sợ cũng là vì ông ta không có con trai.
Dù có vô số tình nhân nhưng Lý Chính Phong vẫn dưới gối không con, thành quả nhiều năm dốc sức nỗ lực cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người khác, đây cũng vĩnh viễn là chỗ đau của Lý Chính Phong, chạm vào là đau đớn khó nhịn.
“Ông ta khắp nơi lưu tình làm sao mà biết được nhiều như vậy, Lý Trúc chính là do một người phụ nữ lén sinh ra, chỉ sợ chính ông ta cũng không ngờ được đứa con trai mà ông ta mong mỏi nhiều năm không có kết quả, lại đã sớm được sinh ra ở nơi mà ông ta không biết!” Tuyết Lan giọng mang châm chọc, cũng không gạt Lý Trúc mà nói thẳng.
Lý Trúc từ nhỏ đã chịu khổ, mẹ trách cha nhưng tìm không thấy người, chỉ có thể đổ hết tất cả oán hận lên người cậu, trước nay đều chưa từng quan tâm đến cậu, cậu có thể sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.
Kiếp trước Lý Trúc cũng coi như là một người có tiếng tăm, tự lập từng bước tạo dựng nên cơ nghiệp của chính mình, đáng tiếc bởi vì một chuyện cũ lúc nhỏ mà khiến hai chân tàn tật, lại vì xung đột với tập đoàn của Lý Tuyết Thanh mà bị người ác độc xử lý.
Theo lý thuyết, Lý Tuyết Thanh mắt cao hơn đỉnh hẳn là khinh thường tôm tép nhỏ bé như vậy, chẳng qua thân phận Lý Trúc bị cô ta tra được, một quả bom hẹn giờ thế này căn bản không thể giữ lại, vì thế mà cô ta đã mạnh tay hủy diệt đi mọi thứ của Lý Trúc, khiến cậu phải tự sát trong tuyệt vọng.
Dẫu sao chấp niệm trong lòng Lý Chính Phong chính là không có con trai kế thừa gia tộc, lúc trước không có con trai nên bất đắc dĩ lựa chọn Lý Tuyết Thanh, nếu như để ông ta biết đến sự tồn tại của Lý Trúc, địa vị của Lý Tuyết Thanh nhất định không xong, mà cô ta không cho phép tồn tại một uy hiếp như vậy.
Tuyết Lan căn cứ trong đầu về tí tẹo thông giới thiệu Lý Trúc mà nói cho bà Lý, chính là để tìm được Lý Trúc trước khi mọi bi kịch chưa xảy ra. Lý gia cần một gia chủ đủ tư cách, bà Lý cần một đứa con trai có thể gành được mọi thứ, Lý Chính Phong cần một đứa con trai mang dòng máu của ông ta, Lý Trúc chính là suối nguồn của tất cả những điều này.
“Đúng rồi, hai người các anh tới ăn chùa nhà tôi lâu như vậy, giờ nên là lúc các anh báo đáp tôi rồi đó, sai này hai người cần phải che chở Lý Trúc cho tốt, không thể để người khác ức hiếp nó.” Tuyết Lan chuyện vừa chuyển liền bắt đầu mưu phúc lợi cho em trai mới nhậm chức.
Hai người đều không phải keo kiệt, huống chi bọn họ với Tuyết Lan là bạn bè, em trai Tuyết Lan chính là em trai bọn họ, bọn họ không có nửa phần chối từ mà đều đồng ý.
Lý Trúc không ghét Tuyết Lan nói lời thẳng thắn, cậu lớn lên giữa hoàn cảnh âm u nên từ nhỏ đã trưởng thành sớm, có đôi khi những người miệng treo nụ cười là đáng sợ nhất, bởi vì hắn có thể dưới tình huống ngươi không hề phòng bị mà đưa ngươi xuống địa ngục. Cậu không sợ bị người lợi dụng, sợ chính là cậu không có giá trị lợi dụng chỉ có thể bị người vứt bỏ.
Thời gian qua mau, luôn là trong bất tri bất giác mà trôi đi, thời gian ba năm như lướt qua trong giây lát.
Lý Trúc dưới sự dạy dỗ nuôi nấng của Tuyết Lan đã cởi mở hơn rất nhiều, dáng vẻ nhút nhát dần dần không còn nữa mà chậm rãi trưởng thành trở thành một tiểu thiếu niên quý tộc. Khóe môi treo lên ba phần ý cười, ôn hòa có lễ, lễ nghi chu đáo, lại mang theo ba phần tiêu sái tùy ý nhưng không đến mức xoá bỏ hết cá tính bản thân, tuổi còn trẻ lại rất có triển vọng.
Tuyết Lan cũng đã tròn hai mươi tuổi, dung mạo không đổi nhưng khí chất kiêu ngạo dần dần được che giấu bởi sự ôn hòa thong dong, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng cô gái này là đại tiểu thư Lý gia tính tình ương ngạnh.
Mộc Tu Kiệt dù sao cũng là người thừa kế của một gia tộc, bình thường đều phải bay khắp nơi giải quyết công việc trong gia tộc, Diệp Hoa lại thường xuyên ở bên cạnh Tuyết Lan, dùng sự ôn nhu của mình chậm rãi chiếm cứ cuộc sống của cô.
Cuộc sống mỗi người đều có quỹ đạo riêng, sinh hoạt dần dần đi đúng hướng, Tuyết Lan cũng rất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã tự tại lúc này, tính cách cô thay đổi cũng không ai nghi ngờ, chỉ xem như là trải qua biến cố mà hình thành nên.
Nhưng Tuyết Lan biết bình yên này chỉ là tạm thời, một hồi mưa gió sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.