Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 102: Cổ Xuyên Kim :Vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 5 )

Hắc Tâm Nữ Vương

03/05/2022

Lý Tuyết Thanh khó khăn chạy tới phố đồ cổ, đồng thời đi tới trước hàng quán ông chủ nọ dò xét qua lại không biết tìm cái gì, cuối cùng lại thất vọng phát hiện không có.

“Ông chủ, xin hỏi chỗ anh có thứ gì bị người khác mua đi rồi không?” Lý Tuyết Thanh cười cười với chủ quán, khuôn mặt nhỏ khô vàng làm người sinh lòng thương tiếc.

“Vừa rồi có một cô gái mua một chiếc vòng tay đi rồi.” Ông chủ gãi gãi đầu, thấy Lý Tuyết Thanh là một cô gái nên không cảnh giác gì, lựa chọn ăn ngay nói thật thuận tay chỉ phương hướng cho người ta.

Lý Tuyết Thanh nghe vậy thì quýnh lên, ngay cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói đã chạy theo hướng mà ông chủ đó chỉ, khuôn mặt nhỏ hơi có chút tái nhợt. Cô ta có dự cảm chiếc vòng tay kia chính là thứ mà cô ta muốn tìm, món đồ đó vô cùng quan trọng với cô ta, cần phải nhanh chóng lấy về mới được, lúc tất yếu giết người đoạt bảo cũng không phải là không thể.

Kiếp trước Lý Tuyết Thanh là một sát thủ, có đôi khi cũng coi rẻ mạng người, hơn nữa đây là một xã hội hoà bình, người thường căn bản không đối phó được cô ta.

Tuyết Lan bị Cao Minh kiên quyết lôi kéo đi nhà hàng ăn cơm, còn chưa kịp lên xe liền nghe được tiếng ngăn cản, thanh âm quen thuộc làm Tuyết Lan cầm lòng không đậu dừng bước chân, đứng tại chỗ nhưng không quay đầu lại.

“Vị tiểu thư này, có thể chuyển nhượng vòng tay cô vừa mua lại cho tôi không? Tôi có thể ra giá gấp đôi.” Nếu có thể thì Lý Tuyết Thanh vẫn sẵn lòng giải quyết trong hòa bình, bèn ôn tồn khuyên nhủ.

“Ồ?” Âm điệu cao ngạo mang theo cảm giác quen thuộc khó có thể bỏ qua, Lý Tuyết Thanh lại chưa thể nghĩ ra chủ nhân thanh âm này là ai nên vẫn như cũ đứng tại chỗ, nhưng lời kế tiếp lại làm cô ta nháy mắt phản ứng lại, lúc này muốn chạy đã là không còn kịp rồi.

“Thì ra cô có tiền vậy à, em gái tốt của tôi.” Tuyết Lan quay đầu, áo sơ mi trắng quần jean xanh, tóc đuôi ngựa cột cao cùng với khóe miệng cong lên cao ngạo tự phụ làm Lý Tuyết Thanh sắc mặt trắng bệch.

Cô ta theo bản năng xoay người muốn chạy trốn nhưng đã bị người vây quanh, sắc mặt Lý Tuyết Thanh càng thêm tái nhợt.

Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng, lời nói ra lại làm Lý Tuyết Thanh sắc mặt càng thêm khó coi. “Nếu tôi nhớ không lầm, em gái hẳn là đang bị cấm túc ở nhà mà nhỉ! Quả thực là cái thứ không an phận y như mẹ cô vậy.”

“Cô chỉ là chị tôi chứ chẳng phải ba tôi, tự do của tôi không phải do cô quyết định.” Sự sợ hãi của Lý Tuyết Thanh với Tuyết Lan đã thâm nhập vào cốt tủy, nhưng bây giờ Lý Tuyết Thanh cũng không sợ cô, ít nhất cô ta tự cho rằng là như vậy.



Trong mắt Lý Tuyết Thanh, Tuyết Lan là đứa chỉ biết dựa vào cha mẹ, không có bản lĩnh, ngực to ngốc nghếch, một bao cỏ trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì không có gì cả, căn bản không đáng sợ hãi. Lý Tuyết Thanh trước kia sợ ả, còn Lý Tuyết Thanh hiện tại sẽ không chịu uất ức như vậy.

“Ồ?” Tuyết Lan nhướng mày, trong lòng không hề dao động nhưng đáy mắt lại ra vẻ khuất nhục, dáng vẻ dường như bực dọc, vươn tay muốn cho cô ta một tát.

Lý Tuyết Thanh đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của Tuyết Lan nên nhanh nhẹn lắc mình né tránh, dào dạt đắc ý chuẩn bị trào phúng hai câu, lại lập tức cứng đờ ở bên miệng.

Roi dài giống như linh xà bay múa, thân roi mềm mại đánh lên người lại rất nóng rát đau đớn, bất kể Lý Tuyết Thanh có né tránh thế nào cây roi đều có thể chuẩn xác không lầm đánh vào người cô ta khiến Lý Tuyết Thanh chỉ có thể đau đớn chịu đựng, trên người lập tức da tróc thịt bong.

Tuyết Lan xả giận đủ rồi, roi dài nháy mắt rút về bên hông trông như một cái thắt lưng, đây là vũ khí của Lý Tuyết Lan, cô đã quen dùng bảo kiếm nên phải mất một thời gian mới sử dụng thuần thục cái roi này.

“Một đứa con gái riêng đê tiện, thật đúng là cho rằng có một nửa huyết thống nhà họ Lý liền tự xem trọng chính mình rồi hả? Mơ mộng hão huyền ——” Tuyết Lan cười nhạo một tiếng, nguyên chủ này giỏi nhất chính là độc miệng, dựa vào thân phận và tính cách nguyên chủ thì không cần kiêng dè gì hết, dù sao hiện tại nữ chủ căn bản không phải đối thủ của mình.

“Cha mặc kệ việc trong nhà, toàn bộ hậu viện đều là thiên hạ của mẹ tôi, cô là cái thá gì? Còn dám cùng bổn tiểu thư tranh luận, cô có tin bổn tiểu thư ra lệnh một tiếng, một đứa con riêng như cô liền chết không có chỗ chôn không?”

Cô sỉ nhục cho Lý Tuyết Thanh sắc mặt tái nhợt, Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng hạ lệnh, “Đều thất thần làm gì? Còn không nhanh đem nhị tiểu đi? Muốn tôi tự mình động thủ sao?”

Lời này vừa nói ra, nhóm bảo tiêu nhanh chóng lên kéo Lý Tuyết Thanh đi, bọn họ cũng không dám để tiểu thư động thủ, vậy không phải tìm chết sao?

Xe BMW mui trần chạy xa, người xem kịch vui cũng dần dần tản đi, vở tuồng hào môn chính thứ tranh đoạt thực sự hiếm thấy, đáng tiếc chính là con gái vợ cả sức chiến đấu quá mạnh con gái vợ lẽ lại quá yếu, cao thấp thế nào nhìn là rõ ngay.

Sau khi đám người tản hết thì lộ ra bóng dáng hai người đàn ông, trong đó một người tướng mạo anh tuấn khóe miệng ngậm ý cười phong tình vô hạn, trong miệng nỉ non nói: “Vị Lý gia đại tiểu thư này quả thực điêu ngoa tùy hứng không coi ai ra gì như lời đồn mà! Đối xử độc ác với em gái mình như thế.”



Sau đó vì bày tỏ cảm khái còn lắc lắc đầu ra vẻ thương tiếc “Đáng tiếc, cô gái kia sắc mặt vàng như nến chắc chắn là bị ngược đãi không ít.”

Một người đàn ông khác tuấn mỹ phi phàm, một đôi mắt ưng sắc bén như đao kiếm làm người không dám nhìn thẳng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh băng, là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ điên cuồng.

“Vậy cậu về nhà đối xử tốt với em trai riêng của cậu đi!” Hiếm thấy được nam nhân tuấn mỹ mở miệng nói chuyện, cả người tỏa ra khí lạnh.

Người đàn ông anh tuấn tức khắc nói không ra lời, đối xử tốt với em trai riêng? Nực cười, nếu anh ta dám làm như thế, đám người kia khẳng định muốn kéo anh ta xuống khỏi vị trí người thừa kế, làm anh ta chết tới không thể lại chết.

Nghĩ thế này thì thấy vị Lý đại tiểu thư vừa rồi cũng không phải vô cớ gây rối như vậy, con riêng nếu an phận nghe lời thì làm lơ là xong, nhưng nếu không an phận mà không nghiêm khắc một chút tương lai còn không phải làm hại chính mình sao?

Tuyết Lan sau khi lên xe liền khoanh tay trước ngực không nói gì, Cao Minh bên cạnh dáng vẻ muốn nói lại không dám, cuối cùng cô thật sự là chịu không nổi nữa chỉ phải mở miệng xua tan bầu không khí nặng nề này.

“Sao vậy? Đau lòng? Muốn tôi đem Lý Tuyết Thanh trả lại cho anh một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân để lấy lòng mỹ nhân không?” Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười trào phúng, lạnh lùng nói.

“Sao có thể?” Cao Minh giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, anh ta làm sao dám làm như vậy chứ? Chút hứng thú với Lý Tuyết Thanh dạo trước đã sớm tan thành mây khói, giờ nhìn điệu bộ em họ nhà mình như vậy anh ta nào còn dám tiếp cận cô ta nữa?

“Anh là cảm thấy rất có lỗi với em họ, vốn muốn mời em đi giải sầu, thế mà lại để em gặp được chuyện phiền phức như vậy, anh đang nghĩ làm thế nào để bồi thường cho em đây!”

Tuyết Lan nghe vậy trong lòng vừa động, quả thực thấy được thành ý trong mắt Cao Minh, khóe mắt hiện lên một tia quang mang, cao ngạo nâng cằm lên nói, “Tôi có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ, chỉ cần anh làm tốt tôi sẽ tha thứ cho anh, tiếp nhận thành ý của anh, thế nào?”

Dáng vẻ ngạo kiều này giống như một con mèo Ba Tư mỹ lệ cao ngạo, khiến người khác hận không thể ôm vào trong ngực hung hăng yêu thương, cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên đời, Cao Minh tất nhiên là sẵn lòng đồng ý.

“Anh lại gần đây.” Tuyết Lan tròng mắt xoay chuyển, sự giảo hoạt nơi đáy mắt khó mà bỏ qua. Tuyết Lan đã sớm hiểu rõ tính anh ta, chắc chắn anh ta sẽ làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook