Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 104: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 7 )
Hắc Tâm Nữ Vương
12/06/2022
“Đứng lại ——” Âm thanh vênh váo hung hăng vang lên, bóng dáng nhỏ xinh phía trước nhất thời đứng sững tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Song Nhi, mẹ tôi có việc tìm cô.” Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, mắt đào hoa nhìn thẳng Song Nhi.
Song Nhi cầm lòng không đậu rùng mình một cái, từ ngày Nhị tiểu thư bị đưa về là cô ta đã biết sẽ có một ngày như vậy, cuối cùng thì ngày này vẫn tới rồi.
Tuyết Lan không rảnh quan tâm tới Song Nhi, hoàn thành nhiệm vụ xong thì về phòng ngay, rốt cuộc cũng có thời gian để quan sát chiếc vòng Thanh Hư kia, đánh giá kỹ càng một một hồi cuối cùng không có kết quả.
“Hệ thống, thứ này chơi thế nào? Chẳng lẽ chỉ có Lý Tuyết Thanh có thể mở ra nó sao?” Giọng Tuyết Lan mang theo bất đắc dĩ cùng với thất vọng, chỉ đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
【 Ký chủ có thể cắn nuốt năng lượng của vòng Thanh Hư, tăng cường sức mạnh linh hồn. 】 Hệ thống lại mở miệng lần nữa, mỗi một lần mở miệng đều có thể mang đến gợi ý cho Tuyết Lan.
“Sức mạnh linh hồn?” Tuyết Lan có chút nghi hoặc.
【 Sức mạnh linh hồn là cơ sở tồn tại của tất cả sinh mệnh, sức mạnh linh hồn càng mạnh thì càng ưu tú. 】 Hệ thống giải thích ngắn gọn hai câu, Tuyết Lan cái hiểu cái không nhưng vẫn bắt được trọng điểm.
“Chẳng lẽ lão giả bên trong vòng tay này không thể để ta sử dụng sao?” Tuyết Lan chọc chọc vòng tay, hơi chút có chút thất vọng.
【 Bàn tay vàng thường đều là vật phụ trợ của đứa con số mệnh, ký chủ rất khó sử dụng, hơn nữa lão giả bên trong vòng Thanh Hư so ra kém bổn hệ thống. 】 Không biết có phải là ảo giác của Tuyết Lan hay không mà cô lại cảm thấy hệ thống ngạo kiều lên nhỉ, thế là cầm lòng không đậu nở nụ cười, thất vọng vừa rồi trở thành hư không.
Đúng vậy, có hệ thống rồi cô còn muốn mấy thứ bàn tay vàng không thuộc về mình làm gì cơ chứ? Người vẫn nên thấy đủ thì mới hạnh phúc được.
“Vậy tăng cường sức mạnh linh hồn đi!”
Tuyết Lan vừa nói, chất gỗ bên ngoài của vòng Thanh Hư trên tay dần dần rút đi, lộ ra chất ngọc tinh xảo đặc sắc bên trong, có thể gọi là trân phẩm, đáng tiếc là sau đó ánh sáng trên vòng Thanh Hư càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng biến thành một cái vòng tay bình thường, trừ chất liệu tốt một chút ra thì không có gì đặc biệt.
【 Ký chủ mở ra thuộc tính linh hồn, hấp thu vòng Thanh Hư đạt được 5 điểm thuộc tính linh hồn, trước mắt mới có 7 điểm giá trị thuộc tính linh hồn thôi. 】
Tuyết Lan tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng hiện lên ý cười giảo hoạt, “Hệ thống, có thể biến cái vòng tay này về lại hình thái vòng tay gỗ như cũ được không?”
Lần này hệ thống không trả lời, nhưng chiếc vòng trên tay Tuyết Lan đã biến thành vòng tay gỗ như cũ, thoạt nhìn giống như đúc lúc trước, chỉ có Tuyết Lan mới biết trong chiếc vòng này đã thay đổi to lớn như thế nào.
【 Khôi phục bề ngoài vòng Thanh Hư, trừ 3000. 】 không chờ Tuyết Lan vui vẻ lên, âm thanh hệ thống đã vang lên lần thứ hai thành công làm Tuyết Lan khổ mặt.
Song Nhi từ khi bị Tuyết Lan gọi đi thì nội tâm thấp thỏm bất an, lúc này đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, không dám đối mặt với phụ nhân mỹ mạo một thân sườn xám phía trước.
“Song Nhi, bổn phu nhân đối xử với cô có tốt không?” Ngón tay ngọc nhỏ dài của mẹ Lý nhấc nắp trà lên, ưu nhã nhếch lên tay hoa lan, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất ưu nhã của một quý phụ nhân.
“Phu nhân với Song Nhi ân trọng như núi.” Song Nhi mồ hôi lạnh đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, run rẩy mở miệng.
“Nếu đã như vậy, sao cô còn muốn phản bội bổn phu nhân vậy? Rốt cuộc Lý Tuyết Thanh đã cho cô lợi ích gì mà cô lại làm ra chuyện như vậy.” Lúc mới bắt đầu Lý mẫu vẫn nói chuyện từ tốn nhẹ nhàng, sau đó thì trực tiếp biến thành mưa rền gió dữ, quét rơi toàn bộ đồ sứ trên bàn xuống đất.
Đồ sứ vỡ thành từng mảnh nhỏ văng ra khắp nơi, trong đó có không ít bắn lên mặt Song Nhi, từng giọt máu nhè nhẹ chảy trên mặt, cô ta lại không dám động thủ lau đi.
“Mẹ tức giận thế làm gì? Thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, kéo đi ra ngoài đánh một trận xong ném đi là được rồi.” Tuyết Lan chậm rãi đi vào, trên người mặc trang phục luyện công màu đen, không chút để ý mở miệng.
“Người đâu, kéo Song Nhi ra ngoài đánh một trận cho ta, sau đó ném ra khỏi Lý gia, không bao giờ thu dùng nữa.” Mẹ Lý cảm thấy tức giận vì Song Nhi không đáng, bèn phất phất tay nói.
Song Nhi nghe được chỉ là bị đánh một trận thì nhẹ nhàng thở ra, để bị kéo xuống không chút giãy giụa, mọi chuyện đã trần ai lạc định. Song Nhi lại không biết, người mà tứ đại gia tộc không cần tương đương với bước vào sổ đen, tương lai chính là không tìm được công việc, dù sao thì cũng không có ai dám đắc tội với tứ đại gia tộc.
Lý Tuyết Thanh bên này vừa mới rời giường lại không thấy Song Nhi vào hầu hạ, trong lòng thấy lạ đang định ra ngoài thì Tuyết Lan đã dẫn năm người hầu đi vào.
“Em gái à, em rốt cuối cùng cũng tỉnh.” Tuyết Lan nhẹ cười, lơ đãng lộ ra vòng tay gỗ trên cổ tay, làm Lý Tuyết Thanh trừng mắt nhìn.
“Song Nhi đâu?” Lý Tuyết Thanh cưỡng ép bản thân dời tầm mắt đi, không muốn thỏa mãn tâm tư khoe mẽ của Tuyết Lan.
“Song Nhi hửm……” Tuyết Lan ý vị thâm trường kéo dài âm điệu, nói tiếp: “Bị đuổi khỏi Lý gia rồi.”
“Cái gì? Song Nhi là người hầu của tôi, các người dựa vào cái gì mà đuổi cô ấy đi đi?” Lý Tuyết Thanh kích động muốn tiến lên, lại bị người kéo mạnh lại, sắc mặt có chút khó coi.
“Cô nói không sai, người hầu của ai thì người đó có tư cách xử trí? Cho nên chúng tôi có quyền xử trí Song Nhi, bởi vì ngay từ đầu ả ta chính là người của chúng tôi mà ——” Tuyết Lan lắc đầu thương hại, với đầu óc này rốt cuộc sao mà Lý Tuyết Thanh đi được tới cuối vậy? Quả thật là sức mạnh của đứa con số mệnh mà!
Chuyện tới lúc này còn có gì không rõ nữa? Lý Tuyết Thanh có chút suy sụp, không ngờ Song Nhi lại là một gián điệp, từng chuyện trong quá khứ lần lượt lướt qua trong đầu, bấy giờ cô ta mới nhận thấy Song Nhi quả thật không đúng lắm.
“Chị gái em tốt bụng, vòng tay này cũng chơi chán rồi, nếu em thích đồ cũ của chị vậy thì chị nhường cho cho em là được, thuận tiện đưa một người hầu tới cho em. Đường đường Lý gia nhị tiểu thư mà một người hầu cũng không có, cha mà biết được thì tức giận lắm.”
Lý Tuyết Thanh cảm thấy nhục nhã, nhưng vòng tay này dường như rất quan trọng với cô ta, thế nên chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức này xuống, trong lòng nghĩ ngày sau sẽ trả thù lại.
Sau đó Tuyết Lan để người hầu và vòng tay lại rồi đi, cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có nhiều thời gian quanh co với Lý Tuyết Thanh.
Qua một thời gian nữa chính là gia tộc đại bỉ, con cháu ưu tú trong gia tộc đều có thể nhận được gia tộc coi trọng cùng khen thưởng, Lý Tuyết Lan xưa nay là người xuất sắc, gần như là sự tồn tại được mọi người ngước nhìn.
Mà sự tồn tại của Lý Tuyết Lan là để lót đường cho Lý Tuyết Thanh, bởi vì ba năm sau Lý Tuyết Thanh sẽ đánh bại Lý Tuyết Lan, đạp lên thi cốt của Lý Tuyết Lan và bà Lý để thành công trở thành gia chủ Lý gia.
Lý Chính Phong chỉ quan tâm đến lợi ích, có đứa con gái hào quang vạn trượng như Lý Tuyết Thanh thì tất nhiên sẽ vứt bỏ Lý Tuyết Lan, ông ta làm chuyện như vậy nhưng lại đắp nặn bản thân thành người đàn ông si tình, thành công đẩy tất cả sai lầm lên người mẹ con Tuyết Lan, đúng là cặn bã tới cùng cực.
Hiện tại quan trọng nhất chính là nâng cao năng lực bản thân, chuẩn bị cho mẹ Lý và mình rời khỏi Lý gia, đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, mà chính Tuyết Lan cũng cho rằng như vậy, dù sao cô cũng không muốn làm con rối, chỉ muốn dẫn theo mẹ của mình sống một cuộc sống tự do tự tại.
Mùi vị của tự do, Tuyết Lan liếm liếm môi, cảm thấy khát khao không gì sánh được. Cô đã mất đi tự do quá lâu rồi, Lý gia thật sự là khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Song Nhi, mẹ tôi có việc tìm cô.” Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, mắt đào hoa nhìn thẳng Song Nhi.
Song Nhi cầm lòng không đậu rùng mình một cái, từ ngày Nhị tiểu thư bị đưa về là cô ta đã biết sẽ có một ngày như vậy, cuối cùng thì ngày này vẫn tới rồi.
Tuyết Lan không rảnh quan tâm tới Song Nhi, hoàn thành nhiệm vụ xong thì về phòng ngay, rốt cuộc cũng có thời gian để quan sát chiếc vòng Thanh Hư kia, đánh giá kỹ càng một một hồi cuối cùng không có kết quả.
“Hệ thống, thứ này chơi thế nào? Chẳng lẽ chỉ có Lý Tuyết Thanh có thể mở ra nó sao?” Giọng Tuyết Lan mang theo bất đắc dĩ cùng với thất vọng, chỉ đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
【 Ký chủ có thể cắn nuốt năng lượng của vòng Thanh Hư, tăng cường sức mạnh linh hồn. 】 Hệ thống lại mở miệng lần nữa, mỗi một lần mở miệng đều có thể mang đến gợi ý cho Tuyết Lan.
“Sức mạnh linh hồn?” Tuyết Lan có chút nghi hoặc.
【 Sức mạnh linh hồn là cơ sở tồn tại của tất cả sinh mệnh, sức mạnh linh hồn càng mạnh thì càng ưu tú. 】 Hệ thống giải thích ngắn gọn hai câu, Tuyết Lan cái hiểu cái không nhưng vẫn bắt được trọng điểm.
“Chẳng lẽ lão giả bên trong vòng tay này không thể để ta sử dụng sao?” Tuyết Lan chọc chọc vòng tay, hơi chút có chút thất vọng.
【 Bàn tay vàng thường đều là vật phụ trợ của đứa con số mệnh, ký chủ rất khó sử dụng, hơn nữa lão giả bên trong vòng Thanh Hư so ra kém bổn hệ thống. 】 Không biết có phải là ảo giác của Tuyết Lan hay không mà cô lại cảm thấy hệ thống ngạo kiều lên nhỉ, thế là cầm lòng không đậu nở nụ cười, thất vọng vừa rồi trở thành hư không.
Đúng vậy, có hệ thống rồi cô còn muốn mấy thứ bàn tay vàng không thuộc về mình làm gì cơ chứ? Người vẫn nên thấy đủ thì mới hạnh phúc được.
“Vậy tăng cường sức mạnh linh hồn đi!”
Tuyết Lan vừa nói, chất gỗ bên ngoài của vòng Thanh Hư trên tay dần dần rút đi, lộ ra chất ngọc tinh xảo đặc sắc bên trong, có thể gọi là trân phẩm, đáng tiếc là sau đó ánh sáng trên vòng Thanh Hư càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng biến thành một cái vòng tay bình thường, trừ chất liệu tốt một chút ra thì không có gì đặc biệt.
【 Ký chủ mở ra thuộc tính linh hồn, hấp thu vòng Thanh Hư đạt được 5 điểm thuộc tính linh hồn, trước mắt mới có 7 điểm giá trị thuộc tính linh hồn thôi. 】
Tuyết Lan tròng mắt xoay chuyển, khóe miệng hiện lên ý cười giảo hoạt, “Hệ thống, có thể biến cái vòng tay này về lại hình thái vòng tay gỗ như cũ được không?”
Lần này hệ thống không trả lời, nhưng chiếc vòng trên tay Tuyết Lan đã biến thành vòng tay gỗ như cũ, thoạt nhìn giống như đúc lúc trước, chỉ có Tuyết Lan mới biết trong chiếc vòng này đã thay đổi to lớn như thế nào.
【 Khôi phục bề ngoài vòng Thanh Hư, trừ 3000. 】 không chờ Tuyết Lan vui vẻ lên, âm thanh hệ thống đã vang lên lần thứ hai thành công làm Tuyết Lan khổ mặt.
Song Nhi từ khi bị Tuyết Lan gọi đi thì nội tâm thấp thỏm bất an, lúc này đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, không dám đối mặt với phụ nhân mỹ mạo một thân sườn xám phía trước.
“Song Nhi, bổn phu nhân đối xử với cô có tốt không?” Ngón tay ngọc nhỏ dài của mẹ Lý nhấc nắp trà lên, ưu nhã nhếch lên tay hoa lan, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất ưu nhã của một quý phụ nhân.
“Phu nhân với Song Nhi ân trọng như núi.” Song Nhi mồ hôi lạnh đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, run rẩy mở miệng.
“Nếu đã như vậy, sao cô còn muốn phản bội bổn phu nhân vậy? Rốt cuộc Lý Tuyết Thanh đã cho cô lợi ích gì mà cô lại làm ra chuyện như vậy.” Lúc mới bắt đầu Lý mẫu vẫn nói chuyện từ tốn nhẹ nhàng, sau đó thì trực tiếp biến thành mưa rền gió dữ, quét rơi toàn bộ đồ sứ trên bàn xuống đất.
Đồ sứ vỡ thành từng mảnh nhỏ văng ra khắp nơi, trong đó có không ít bắn lên mặt Song Nhi, từng giọt máu nhè nhẹ chảy trên mặt, cô ta lại không dám động thủ lau đi.
“Mẹ tức giận thế làm gì? Thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, kéo đi ra ngoài đánh một trận xong ném đi là được rồi.” Tuyết Lan chậm rãi đi vào, trên người mặc trang phục luyện công màu đen, không chút để ý mở miệng.
“Người đâu, kéo Song Nhi ra ngoài đánh một trận cho ta, sau đó ném ra khỏi Lý gia, không bao giờ thu dùng nữa.” Mẹ Lý cảm thấy tức giận vì Song Nhi không đáng, bèn phất phất tay nói.
Song Nhi nghe được chỉ là bị đánh một trận thì nhẹ nhàng thở ra, để bị kéo xuống không chút giãy giụa, mọi chuyện đã trần ai lạc định. Song Nhi lại không biết, người mà tứ đại gia tộc không cần tương đương với bước vào sổ đen, tương lai chính là không tìm được công việc, dù sao thì cũng không có ai dám đắc tội với tứ đại gia tộc.
Lý Tuyết Thanh bên này vừa mới rời giường lại không thấy Song Nhi vào hầu hạ, trong lòng thấy lạ đang định ra ngoài thì Tuyết Lan đã dẫn năm người hầu đi vào.
“Em gái à, em rốt cuối cùng cũng tỉnh.” Tuyết Lan nhẹ cười, lơ đãng lộ ra vòng tay gỗ trên cổ tay, làm Lý Tuyết Thanh trừng mắt nhìn.
“Song Nhi đâu?” Lý Tuyết Thanh cưỡng ép bản thân dời tầm mắt đi, không muốn thỏa mãn tâm tư khoe mẽ của Tuyết Lan.
“Song Nhi hửm……” Tuyết Lan ý vị thâm trường kéo dài âm điệu, nói tiếp: “Bị đuổi khỏi Lý gia rồi.”
“Cái gì? Song Nhi là người hầu của tôi, các người dựa vào cái gì mà đuổi cô ấy đi đi?” Lý Tuyết Thanh kích động muốn tiến lên, lại bị người kéo mạnh lại, sắc mặt có chút khó coi.
“Cô nói không sai, người hầu của ai thì người đó có tư cách xử trí? Cho nên chúng tôi có quyền xử trí Song Nhi, bởi vì ngay từ đầu ả ta chính là người của chúng tôi mà ——” Tuyết Lan lắc đầu thương hại, với đầu óc này rốt cuộc sao mà Lý Tuyết Thanh đi được tới cuối vậy? Quả thật là sức mạnh của đứa con số mệnh mà!
Chuyện tới lúc này còn có gì không rõ nữa? Lý Tuyết Thanh có chút suy sụp, không ngờ Song Nhi lại là một gián điệp, từng chuyện trong quá khứ lần lượt lướt qua trong đầu, bấy giờ cô ta mới nhận thấy Song Nhi quả thật không đúng lắm.
“Chị gái em tốt bụng, vòng tay này cũng chơi chán rồi, nếu em thích đồ cũ của chị vậy thì chị nhường cho cho em là được, thuận tiện đưa một người hầu tới cho em. Đường đường Lý gia nhị tiểu thư mà một người hầu cũng không có, cha mà biết được thì tức giận lắm.”
Lý Tuyết Thanh cảm thấy nhục nhã, nhưng vòng tay này dường như rất quan trọng với cô ta, thế nên chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức này xuống, trong lòng nghĩ ngày sau sẽ trả thù lại.
Sau đó Tuyết Lan để người hầu và vòng tay lại rồi đi, cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có nhiều thời gian quanh co với Lý Tuyết Thanh.
Qua một thời gian nữa chính là gia tộc đại bỉ, con cháu ưu tú trong gia tộc đều có thể nhận được gia tộc coi trọng cùng khen thưởng, Lý Tuyết Lan xưa nay là người xuất sắc, gần như là sự tồn tại được mọi người ngước nhìn.
Mà sự tồn tại của Lý Tuyết Lan là để lót đường cho Lý Tuyết Thanh, bởi vì ba năm sau Lý Tuyết Thanh sẽ đánh bại Lý Tuyết Lan, đạp lên thi cốt của Lý Tuyết Lan và bà Lý để thành công trở thành gia chủ Lý gia.
Lý Chính Phong chỉ quan tâm đến lợi ích, có đứa con gái hào quang vạn trượng như Lý Tuyết Thanh thì tất nhiên sẽ vứt bỏ Lý Tuyết Lan, ông ta làm chuyện như vậy nhưng lại đắp nặn bản thân thành người đàn ông si tình, thành công đẩy tất cả sai lầm lên người mẹ con Tuyết Lan, đúng là cặn bã tới cùng cực.
Hiện tại quan trọng nhất chính là nâng cao năng lực bản thân, chuẩn bị cho mẹ Lý và mình rời khỏi Lý gia, đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, mà chính Tuyết Lan cũng cho rằng như vậy, dù sao cô cũng không muốn làm con rối, chỉ muốn dẫn theo mẹ của mình sống một cuộc sống tự do tự tại.
Mùi vị của tự do, Tuyết Lan liếm liếm môi, cảm thấy khát khao không gì sánh được. Cô đã mất đi tự do quá lâu rồi, Lý gia thật sự là khiến người ta cảm thấy áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.