Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 106: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 9 )
Hắc Tâm Nữ Vương
13/07/2022
“Cái gì ——” Giọng bà Lý cất cao tưởng chừng sắp tung nóc nhà, đôi mắt trừng lớn hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Chính Phong, rốt cuộc không thèm để ý phong phạm quý phu nhân mà chỉ ngón tay vào mũi Lý Chính Phong nói.
“Lý Chính Phong, ông có còn là người không? Lan Nhi mới mười tám tuổi, đến nay còn chưa thành niên mà ông đã vội vàng muốn bán nó, ông vẫn là còn người sao?” Giọng bà Lý mang theo tiếng nức nở, thế nào cũng không ngờ được chồng mình lại là loại người như vậy, ngay cả con gái vị thành niên cũng không buông tha, gấp không chờ nổi muốn bòn rút lợi ích.
“Tuyết Lan là con gái tôi dĩ nhiên tôi sẽ không hại nó, giờ chỉ là sống chung trước thử xem, chờ thành niên rồi mới bàn tới chuyện kết hôn. Hơn nữa đối phương gia thế hiển hách, dung mạo tuấn dật, phong lưu phóng khoáng……”
Lý Chính Phong có chút xấu hổ, nhưng kiểu gì ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sai lầm, chỉ biết nghĩ biện pháp giải thích cho chính mình.
Bà Lý chẳng để ý nhiều như vậy, bà chỉ biết con gái còn nhỏ, còn không chưa phụng hiếu dưới gối mình đã phải bị cha ruột bán đi, vì thế nói: “Tôi không quan tâm, Lan Nhi là con gái duy nhất của tôi, người chồng tốt như vậy ông vẫn nên để lại cho con gái ngoan Lý Tuyết Thanh của ông đi thôi!”
Hai vợ chồng tranh cãi kịch liệt, cuối cùng tan rã trong không vui, Lý Chính Phong tức giận không nhẹ, bà Lý cũng đau lòng thất vọng.
“Lan Nhi con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không để con cứ như vậy bị Lý Chính Phong bán đi.” Lý mẫu lôi kéo Tuyết Lan cánh tay, lời nói thấm thía an ủi.
Trên thực tế Lý Chính Phong rất quyết tâm với chuyện này, bất kể bà Lý có làm ầm thế nào thì ông ta cũng cắn chết không muốn nhả ra, cuối cùng bà Lý cũng thất vọng rồi, quyết định đưa con gái đi trốn một thời gian, đồng thời cũng theo đó mà nảy sinh một cảm giác thê lương.
Bà và Lý Chính Phong là gia tộc liên hôn, bản chất không có cảm tình gì nhưng cũng chưa hẳn là bà không có tâm tư với diện mạo anh tuấn của Lý Chính Phong, thế nhưng hiện thực đã hung hăng tát bà một bạt tay, Lý Chính Phong phong lưu thành tánh tình nhân vô số, trừ vị trí vợ cả Lý gia cùng nhà họ Lý lạnh như băng ra thì bà chẳng có gì cả.
Ngày tháng cô đơn bao giờ cũng khó khăn, nếu không phải có Lý Tuyết Lan ở bên cạnh, chỉ sợ bà Lý sẽ bị ép tới điên.
Tuyết Lan cũng không bất ngờ với tính toán của bà Lý, cuối cùng giả vờ tự hỏi rồi đống ý, Lý gia thật sự không phải một nơi thích hợp, hơi có chút động tĩnh liền sẽ bị người khác phát hiện.
“Lan Nhi con phải chăm sóc tốt cho mình đó có biết không?” Trong mắt bà Lý hàm chứa nước mắt lưu luyến, lại không thể không nhẫn nhịn.
“Mẹ cũng phải chăm sóc tốt chính mình, đừng cứng đối cứng với Lý Tuyết Thanh, cô ta rất khó đối phó, miễn cho tương lai có hại. Thật sự không được thì mẹ tránh cô ta xa một chút, chờ con gái về trả thù cho mẹ.”
Tuyết Lan duỗi tay sửa lại tóc mai cho bà Lý, mới ngắn ngủn hai ngày mà đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Lời nói nhịn nhục chịu đựng như vậy thật sự không giống con gái nhà mình nói ra, nhưng bà Lý lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ hiểu là gần đây con gái bị quá nhiều khổ nên mới trưởng thành không ít, tuy rằng trong lòng không để bụng nhưng vẻ mặt bà Lý đã đồng ý rồi.
Trong mắt bà Lý, Lý Tuyết Thanh có xinh đẹp đến đâu hay được cưng chiều thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đứa con gái ngoài giá thú không lên được mặt bàn, căn bản không phải đối thủ của bà, bởi vậy mới không để bụng.
Tuyết Lan liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của bà Lý, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Lý Tuyết Thanh nếu thật là dễ đối phó như vậy thì tốt rồi, trong đầu linh quang chợt lóe nhớ tới một việc.
“Mẹ, con vô tình nghe được……” Tuyết Lan tiến đến bên tai bà Lý nói thầm nửa ngày rồi mới rời đi trong tầm mắt khiếp sợ của bà.
Lúc đi Tuyết Lan không lấy bao nhiêu đồ, trừ một ít quần áo trang sức tất yếu ra thì cũng không mang theo thứ gì khác, mục tiêu đến chính là Giang Hoa thị mà lúc trước Lý Tuyết Thanh thiếu chút nữa bị đưa đi.
Giang Hoa thị là nơi đầu tiên Lý Tuyết Thanh đến sau khi trọng sinh, đồng thời cũng là kỳ ngộ lớn nhất của Lý Tuyết Thanh, Tuyết Lan quyết định tới nơi đó thăm dò một chút, xem có thể tìm được thứ gì tốt hơn không.
Giang Hoa thị cách Lý gia không xa cũng không gần, Tuyết Lan ngồi xe lửa một ngày một đêm mới tới nơi, lúc xuống xe cả người đều không khoẻ, chỗ nào trên người cũng đau.
Cũng may thời gian gần đây Tuyết Lan thường xuyên rèn luyện, gân cốt hoạt động cũng tốt hơn rất nhiều, cô kéo một chiếc vali đơn giản gọn nhẹ chuẩn bị đến biệt thự mà bà Lý đã sắp xếp để nghỉ ngơi.
Tuyết Lan đón một chiếc taxi rồi dứt khoát rời đi, hai người đàn ông đứng phía sau, một người trong đó mở miệng nói, giọng có chút không chắc chắn hỏi: “Đó không phải đại tiểu thư Lý gia sao? Sắp tới ngày thi đấu của tứ đại gia tộc rồi, cô ấy là người xuất sắc nhất nhóm đồng lứa của Lý gia sao lại ở đây?”
Mộc Tu Kiệt mặt đầy nghi vấn, nếu không phải có ấn tượng khắc sâu với vị đại tiểu thư Lý gia này, chỉ sợ anh ta cũng phải cảm thấy là mình nhìn lầm rồi.
Người đàn ông tuấn mỹ chỉ nhấp nhấp môi mỏng, trong lòng hiện lên một hồi nghi ngờ, đồng thời có chút nóng lòng, dường như mỗi lần nhìn thấy người con gái này, cô ấy đều có thể khơi lên chút cảm tình không nhiều lắm của anh ra, cảm giác như vậy với anh mà nói thật là vừa xa lạ vừa kỳ diệu.
Tuyết Lan lúc này không biết có hai người đàn ông ở trong tối tự chửi thầm mình, lấy ra tờ một trăm tệ giao cho tài xế nói không cần thối rồi căn cứ theo lời bà Lý kể mà đi tìm biệt thự, đây là một khu biệt thự, biệt thự hai tầng không lớn nhưng một người ở thì vậy là đủ rồi.
Biệt thự vô cùng sạch sẽ, bên trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới, xem ra là trước đó đã được chuẩn bị tốt, Tuyết Lan tùy tay cầm vài thứ chuẩn bị chăm sóc cho cái dạ dày của mình, chỉ chốc lát sau mùi đồ ăn tản ra tứ tán, vô cùng khiến người thèm ăn.
“Đinh đoong ——” Tiếng chuông cửa vang lên, Tuyết Lan buông đồ ăn vừa mới làm xong đi ra mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được hai người đàn ông xuất chúng ngoài cửa.
“Sao các anh lại ở đây?” Tuyết Lan đứng ở cửa, bên hông còn quấn lấy một cái tạp dề gấu nhỏ, làm cho dáng vẻ hung hăng vênh váo ngày thường của cô tăng thêm vài phần bình thản.
“Lý đại tiểu thư sao lại nói vậy chứ? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, tới nhà cô làm khách không được sao?” Mộc Tu Kiệt sờ sờ cái mũi, sao anh ta cứ cảm thấy Lý Tuyết Lan có địch ý với mình vậy nhỉ?
“Ai là bạn bè với các anh!” Tuyết Lan cười nhạo một tiếng, bạn của nam chủ e là chỉ có nữ chủ thôi! Một pháo hôi nho nhỏ như cô không có may mắn đó, càng không dám tiếp xúc với nam chủ, biết đâu đến lúc đó Lý Tuyết Thanh không chừng còn làm ra chuyện gì nữa, chẳng hạn như cho rằng Lý Tuyết Lan câu dẫn đàn ông của cô ta cơ!
“Tốt xấu gì chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, giờ cũng đã đứng trước cửa nhà cô, sao lại không xem là bạn bè được chứ!” Nề hà Mộc Tu Kiệt da mặt rất dày, càng thêm tự chèo kéo thân quen, anh ta đẩy bạn tốt nhà mình sang bên rồi chen vào.
Tuyết Lan không dự đoán được Mộc Tu Kiệt mặt dày như vậy, hơn nữa cô chỉ có mỗi mồm mép lợi hại, cũng không thật lòng muốn chắn người ngoài cửa. Dưới tình huống không đề phòng mà lảo đảo thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, lúc này một cánh tay thô tráng chắn ngang bên hông cô, tránh cho bi kịch xảy ra.
Cánh tay bên hông cực kỳ nóng bỏng, Tuyết Lan cảm thấy một cổ nhiệt độ cao xuyên thấu qua vải dệt truyền tới người cô, da mặt có chút nóng lên. Trên mặt Diệp Hoa không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng lỗ tai lại là lặng lẽ đỏ lên, điểm này làm Mộc Tu Kiệt nhìn mà ngạc nhiên.
“Lý Chính Phong, ông có còn là người không? Lan Nhi mới mười tám tuổi, đến nay còn chưa thành niên mà ông đã vội vàng muốn bán nó, ông vẫn là còn người sao?” Giọng bà Lý mang theo tiếng nức nở, thế nào cũng không ngờ được chồng mình lại là loại người như vậy, ngay cả con gái vị thành niên cũng không buông tha, gấp không chờ nổi muốn bòn rút lợi ích.
“Tuyết Lan là con gái tôi dĩ nhiên tôi sẽ không hại nó, giờ chỉ là sống chung trước thử xem, chờ thành niên rồi mới bàn tới chuyện kết hôn. Hơn nữa đối phương gia thế hiển hách, dung mạo tuấn dật, phong lưu phóng khoáng……”
Lý Chính Phong có chút xấu hổ, nhưng kiểu gì ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sai lầm, chỉ biết nghĩ biện pháp giải thích cho chính mình.
Bà Lý chẳng để ý nhiều như vậy, bà chỉ biết con gái còn nhỏ, còn không chưa phụng hiếu dưới gối mình đã phải bị cha ruột bán đi, vì thế nói: “Tôi không quan tâm, Lan Nhi là con gái duy nhất của tôi, người chồng tốt như vậy ông vẫn nên để lại cho con gái ngoan Lý Tuyết Thanh của ông đi thôi!”
Hai vợ chồng tranh cãi kịch liệt, cuối cùng tan rã trong không vui, Lý Chính Phong tức giận không nhẹ, bà Lý cũng đau lòng thất vọng.
“Lan Nhi con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không để con cứ như vậy bị Lý Chính Phong bán đi.” Lý mẫu lôi kéo Tuyết Lan cánh tay, lời nói thấm thía an ủi.
Trên thực tế Lý Chính Phong rất quyết tâm với chuyện này, bất kể bà Lý có làm ầm thế nào thì ông ta cũng cắn chết không muốn nhả ra, cuối cùng bà Lý cũng thất vọng rồi, quyết định đưa con gái đi trốn một thời gian, đồng thời cũng theo đó mà nảy sinh một cảm giác thê lương.
Bà và Lý Chính Phong là gia tộc liên hôn, bản chất không có cảm tình gì nhưng cũng chưa hẳn là bà không có tâm tư với diện mạo anh tuấn của Lý Chính Phong, thế nhưng hiện thực đã hung hăng tát bà một bạt tay, Lý Chính Phong phong lưu thành tánh tình nhân vô số, trừ vị trí vợ cả Lý gia cùng nhà họ Lý lạnh như băng ra thì bà chẳng có gì cả.
Ngày tháng cô đơn bao giờ cũng khó khăn, nếu không phải có Lý Tuyết Lan ở bên cạnh, chỉ sợ bà Lý sẽ bị ép tới điên.
Tuyết Lan cũng không bất ngờ với tính toán của bà Lý, cuối cùng giả vờ tự hỏi rồi đống ý, Lý gia thật sự không phải một nơi thích hợp, hơi có chút động tĩnh liền sẽ bị người khác phát hiện.
“Lan Nhi con phải chăm sóc tốt cho mình đó có biết không?” Trong mắt bà Lý hàm chứa nước mắt lưu luyến, lại không thể không nhẫn nhịn.
“Mẹ cũng phải chăm sóc tốt chính mình, đừng cứng đối cứng với Lý Tuyết Thanh, cô ta rất khó đối phó, miễn cho tương lai có hại. Thật sự không được thì mẹ tránh cô ta xa một chút, chờ con gái về trả thù cho mẹ.”
Tuyết Lan duỗi tay sửa lại tóc mai cho bà Lý, mới ngắn ngủn hai ngày mà đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Lời nói nhịn nhục chịu đựng như vậy thật sự không giống con gái nhà mình nói ra, nhưng bà Lý lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ hiểu là gần đây con gái bị quá nhiều khổ nên mới trưởng thành không ít, tuy rằng trong lòng không để bụng nhưng vẻ mặt bà Lý đã đồng ý rồi.
Trong mắt bà Lý, Lý Tuyết Thanh có xinh đẹp đến đâu hay được cưng chiều thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là đứa con gái ngoài giá thú không lên được mặt bàn, căn bản không phải đối thủ của bà, bởi vậy mới không để bụng.
Tuyết Lan liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của bà Lý, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Lý Tuyết Thanh nếu thật là dễ đối phó như vậy thì tốt rồi, trong đầu linh quang chợt lóe nhớ tới một việc.
“Mẹ, con vô tình nghe được……” Tuyết Lan tiến đến bên tai bà Lý nói thầm nửa ngày rồi mới rời đi trong tầm mắt khiếp sợ của bà.
Lúc đi Tuyết Lan không lấy bao nhiêu đồ, trừ một ít quần áo trang sức tất yếu ra thì cũng không mang theo thứ gì khác, mục tiêu đến chính là Giang Hoa thị mà lúc trước Lý Tuyết Thanh thiếu chút nữa bị đưa đi.
Giang Hoa thị là nơi đầu tiên Lý Tuyết Thanh đến sau khi trọng sinh, đồng thời cũng là kỳ ngộ lớn nhất của Lý Tuyết Thanh, Tuyết Lan quyết định tới nơi đó thăm dò một chút, xem có thể tìm được thứ gì tốt hơn không.
Giang Hoa thị cách Lý gia không xa cũng không gần, Tuyết Lan ngồi xe lửa một ngày một đêm mới tới nơi, lúc xuống xe cả người đều không khoẻ, chỗ nào trên người cũng đau.
Cũng may thời gian gần đây Tuyết Lan thường xuyên rèn luyện, gân cốt hoạt động cũng tốt hơn rất nhiều, cô kéo một chiếc vali đơn giản gọn nhẹ chuẩn bị đến biệt thự mà bà Lý đã sắp xếp để nghỉ ngơi.
Tuyết Lan đón một chiếc taxi rồi dứt khoát rời đi, hai người đàn ông đứng phía sau, một người trong đó mở miệng nói, giọng có chút không chắc chắn hỏi: “Đó không phải đại tiểu thư Lý gia sao? Sắp tới ngày thi đấu của tứ đại gia tộc rồi, cô ấy là người xuất sắc nhất nhóm đồng lứa của Lý gia sao lại ở đây?”
Mộc Tu Kiệt mặt đầy nghi vấn, nếu không phải có ấn tượng khắc sâu với vị đại tiểu thư Lý gia này, chỉ sợ anh ta cũng phải cảm thấy là mình nhìn lầm rồi.
Người đàn ông tuấn mỹ chỉ nhấp nhấp môi mỏng, trong lòng hiện lên một hồi nghi ngờ, đồng thời có chút nóng lòng, dường như mỗi lần nhìn thấy người con gái này, cô ấy đều có thể khơi lên chút cảm tình không nhiều lắm của anh ra, cảm giác như vậy với anh mà nói thật là vừa xa lạ vừa kỳ diệu.
Tuyết Lan lúc này không biết có hai người đàn ông ở trong tối tự chửi thầm mình, lấy ra tờ một trăm tệ giao cho tài xế nói không cần thối rồi căn cứ theo lời bà Lý kể mà đi tìm biệt thự, đây là một khu biệt thự, biệt thự hai tầng không lớn nhưng một người ở thì vậy là đủ rồi.
Biệt thự vô cùng sạch sẽ, bên trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới, xem ra là trước đó đã được chuẩn bị tốt, Tuyết Lan tùy tay cầm vài thứ chuẩn bị chăm sóc cho cái dạ dày của mình, chỉ chốc lát sau mùi đồ ăn tản ra tứ tán, vô cùng khiến người thèm ăn.
“Đinh đoong ——” Tiếng chuông cửa vang lên, Tuyết Lan buông đồ ăn vừa mới làm xong đi ra mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được hai người đàn ông xuất chúng ngoài cửa.
“Sao các anh lại ở đây?” Tuyết Lan đứng ở cửa, bên hông còn quấn lấy một cái tạp dề gấu nhỏ, làm cho dáng vẻ hung hăng vênh váo ngày thường của cô tăng thêm vài phần bình thản.
“Lý đại tiểu thư sao lại nói vậy chứ? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, tới nhà cô làm khách không được sao?” Mộc Tu Kiệt sờ sờ cái mũi, sao anh ta cứ cảm thấy Lý Tuyết Lan có địch ý với mình vậy nhỉ?
“Ai là bạn bè với các anh!” Tuyết Lan cười nhạo một tiếng, bạn của nam chủ e là chỉ có nữ chủ thôi! Một pháo hôi nho nhỏ như cô không có may mắn đó, càng không dám tiếp xúc với nam chủ, biết đâu đến lúc đó Lý Tuyết Thanh không chừng còn làm ra chuyện gì nữa, chẳng hạn như cho rằng Lý Tuyết Lan câu dẫn đàn ông của cô ta cơ!
“Tốt xấu gì chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, giờ cũng đã đứng trước cửa nhà cô, sao lại không xem là bạn bè được chứ!” Nề hà Mộc Tu Kiệt da mặt rất dày, càng thêm tự chèo kéo thân quen, anh ta đẩy bạn tốt nhà mình sang bên rồi chen vào.
Tuyết Lan không dự đoán được Mộc Tu Kiệt mặt dày như vậy, hơn nữa cô chỉ có mỗi mồm mép lợi hại, cũng không thật lòng muốn chắn người ngoài cửa. Dưới tình huống không đề phòng mà lảo đảo thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, lúc này một cánh tay thô tráng chắn ngang bên hông cô, tránh cho bi kịch xảy ra.
Cánh tay bên hông cực kỳ nóng bỏng, Tuyết Lan cảm thấy một cổ nhiệt độ cao xuyên thấu qua vải dệt truyền tới người cô, da mặt có chút nóng lên. Trên mặt Diệp Hoa không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng lỗ tai lại là lặng lẽ đỏ lên, điểm này làm Mộc Tu Kiệt nhìn mà ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.