Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 107: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 10 )
Hắc Tâm Nữ Vương
31/07/2022
“Mau thả tôi ra.” Tuyết Lan xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, tránh ra khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp Hoa, thuận tiện hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, gò má hồng nhuận.
Mộc Tu Kiệt đảo mắt nhìn hai người họ, trong lòng thầm nghĩ có hi vọng, khóe miệng tươi cười có chút trêu tức, cuối cùng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Hoa mới nhanh chóng thu lại ý nghĩ.
“Đây là cô làm sao? Mùi thơm quá!” Vừa nãy còn ở ngoài cửa không ngửi được, lúc này đi vào phòng khách hai người đàn ông đều ngửi thấy được mùi thơm thức ăn, Mộc Tu Kiệt cầm lòng không đậu mở miệng nói.
Không nghĩ tới Lý Tuyết Lan lại còn có tài năng như vậy, thật sự là không phù hợp chút nào với vẻ ngoài kiêu căng tuỳ hứng của cô, đúng là người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm.
Người ta cũng đã vào rồi, Tuyết Lan cũng không thể nào đuổi người ra ngoài, đúng lúc cô nấu rất nhiều, ba người ăn tạm cũng xem như đủ, thế là liền xoay người vào nhà lấy thêm chén đũa.
Sau khi ăn xong, hai người Diệp Hoa ngồi trên sô pha, căn bản không quan tâm tới tiết mục trên TV, cả trái tim đều loạn nhịp theo thiếu nữ trong phòng bếp, anh cầm lòng không đậu duỗi tay che lại trái tim đang thất thường không thôi, Diêm Vương Diệp Hoa hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Người anh em, có phải cậu coi trọng vị đại tiểu thư này rồi không? Tuy rằng tính tình cô ấy không tốt mấy, nhưng tư chất không tệ, gia thế cũng không tồi, dung mạo đứng đầu, một tay trù nghệ thì càng không thể chê, ánh mắt khá đấy!”
Mộc Tu Kiệt duỗi tay chọt chọt cánh tay anh em tốt, hạ giọng nói, tiểu tử Diệp Hoa này trước giờ vẫn cứ dáng vẻ thanh tâm quả dục, qua bao năm cuối cùng cũng đã hiểu được tình yêu nam nữ, đã là anh em kiểu gì anh ta cũng phải giúp anh một phen.
Diệp Hoa ánh mắt sáng ngời, những biểu hiện trước đó của anh cuối cùng cũng có lời giải thích, thì ra đây là thích ư! Anh thích Tuyết Lan, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên đã thích rồi.
Tuyết Lan bưng trái cây đã rửa sạch ra đặt trên bàn trà, tiện tay cầm quả táo gặm một ngụm, lúc sau mới chậm rãi mở miệng, “Hôm nay các anh ăn của tôi uống của tôi, dù sao thì cũng nên báo đáp báo đáp tôi chứ nhỉ!”
“Em muốn gì cứ nói thẳng là được rồi, bọn anh nhất định làm được.” Nói những lời này không phải xuất phát từ Mộc Tu Kiệt linh hoạt mẫn tiệp, mà là người nhất quán trầm mặc ít lời - Diệp Hoa.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi vừa đến Giang Hoa thị trời xa đất lạ, muốn tìm người dẫn đường mang tôi đi dạo quanh thành phố mà thôi.” Tuyết Lan khoát tay không sao, vốn dĩ cô định mò mẫm tự tìm, nhưng đã có hai người tự động đưa tới cửa thì cô cứ không cần khách khí mà dùng thôi.
“Cái này dễ mà, chúng tôi cũng có chút hiểu biết với Giang Hoa thị.” Mộc Tu Kiệt rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào nói, vội vàng mở miệng không ngừng.
“Tuyết Lan có nơi nào muốn đi không?” Diệp Hoa không để ý tới động tĩnh của Mộc Tu Kiệt, mắt ưng chìn chằm chằm nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Hừm……” Tuyết Lan trầm tư một lát, trong đầu linh quang chợt lóe, “Tôi muốn đi Tướng Quốc Tự.”
Diệp Hoa không ngờ một cô gái trẻ tuổi như Tuyết Lan lại có hứng thú với bảo tự như Tướng Quốc Tự, trùng hợp là anh không quen thuộc mấy với những nơi khác của Giang Hoa thị, nhưng lại là khách quen của Tướng Quốc Tự, còn hiểu rất rõ nơi này. Có lẽ đây là duyên phận, dư quang khóe mắt Diệp Hoa lén quét qua hướng Tuyết Lan.
“Vậy quyết định xong, ngày mai bọn anh tới đón em.” Diệp Hoa mở miệng, thanh âm lạnh nhạt như dĩ vãng, lại xen lẫn ôn hòa không dễ phát hiện.
Vì thể hiện phép xã giao, Tuyết Lan đứng lên tiễn hai người ra cửa, lúc sau Mộc Tu Kiệt như là nhớ tới cái gì khác đột nhiên xoay người nói: “Lý tiểu thư, chúng ta xem như là bạn bè rồi chứ!”
Tuyết Lan nghe câu không đầu không đuôi này thì sửng sốt một giây, sau đó nở nụ cười “Trước không phải bạn, giờ thì phải rồi. Tôi là Lý Tuyết Lan.”
“Anh là Diệp Hoa, cậu ta là Mộc Tu Kiệt.” Diệp Hoa mở miệng trước, thành công cướp lời Mộc Tu Kiệt.
Ngày kế, vì để thuận tiện nên Tuyết Lan chuyên biệt thay một bộ trang phục đơn giản, áo sơ mi màu sáng và quần jean đậm màu tôn lên dáng người cô, mái tóc dài ngang vai xoã tự nhiên, mang theo vẻ đẹp tươi mát tự nhiên.
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng mặc áo hoodie quần thể thao, gương mặt điển trai khiến người khác không thể dời ánh mắt, đây là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, Tuyết Lan được hai người đàn ông ưu tú quay chung quanh giống như chúng tinh củng nguyệt.
Tướng Quốc Tự là điểm du lịch quan trọng nhất Giang Hoa thị, hàng năm hương khói tràn đầy đưa tới vô số tín đồ đến đây dâng hương, một nơi thần thánh trang nghiêm không thể xâm phạm.
Trụ trì Tướng Quốc Tự - Vô Quả đại sư đã qua tuổi bát tuần, tuy rằng có vô số người cầu kiến nhưng vẫn rất ít tiếp kiến người khác, cho tới nay đều là một sự tồn tại thần bí. Tuyết Lan lần này tới Tướng Quốc Tự, chính là vì vị Vô Quả đại sư nổi danh thần bí vô cùng này.
Vô Quả đại sư có được đôi mắt Âm Dương, có thể nhìn thấu một số thứ vô thực, lúc trước ông ấy từng vì một câu ‘ linh hồn và thân thể thí chủ kết hợp không hoàn mỹ ’ mà bị Lý Tuyết Thanh giết người diệt khẩu, Tướng Quốc Tự giải tán trong một đêm.
Dù sao việc xuyên qua sống lại xảy ra trên người những người khác quá mức huyền huyễn, hơn nữa Lý Tuyết Thanh không dám bảo đảm Vô Quả đại sư có thể công khai chuyện này ra ngoài hay không, hoặc là nói là có năng lực xua đuổi một quỷ hồn đến từ dị giới như cô ta, tất cả những nhân tố không xác định đều hẳn nên bị bóp chết từ trong nôi, đây là tôn chỉ của Lý Tuyết Thanh.
Về phần sao lại nói liên quan đến hai người Diệp Hoa, đó là bởi vì Tuyết Lan biết Mộc Tu Kiệt có quen với Vô Quả đại sư, lúc trước nếu không phải nhờ Mộc Tu Kiệt thì Lý Tuyết Thanh cũng sẽ không biết đến Vô Quả đại sư, càng sẽ không gặp được Vô Quả đại sư.
Tuyết Lan không ghét Mộc Tu Kiệt, đó là bởi vì Mộc Tu Kiệt hoàn toàn không biết gì về việc này cả, tình yêu hoàn mỹ trong mắt người phàm tục chỉ là xây thành từ dối trá và lừa gạt, Mộc Tu Kiệt là người bị hại lớn nhất ở phương diện này, bởi vì trước nay anh ta đều không hiểu biết người yêu hoàn mỹ của mình là loại mặt hàng nào.
Thành tâm đốt một nén nhang, Tuyết Lan cũng không phải tín đồ của tôn giáo nào, nhưng tâm vẫn chứa lòng thành kính, đây là một nơi gửi gắm tinh thần rất tốt. Ít nhất có thể làm Tuyết Lan hiểu rõ mục đích cuối cùng của mình giữa vô số lần xuyên qua thời không, tâm tồn vẫn vướng bận với người nhà của mình, không đến mức đánh mất chính mình.
“Thật ra em vẫn rất tò mò với Vô Quả đại sư.” Trước khi đi, Tuyết Lan như lơ đãng mở miệng, giọng điệu xen lẫn tiếc nuối.
Phần tiếc nuối này bị Diệp Hoa nghe vào tai, trong lòng có chút hụt hẫng, anh không muốn thấy Tuyết Lan không vui, cũng không muốn cô có bất kỳ cảm xúc không tốt nào.
“Vô Quả đại sư là người quen cũ của mẹ anh, anh có thể dẫn Tuyết Lan đến gặp, tin rằng ông ấy sẽ không cự tuyệt.” Đáp án nằm trong dự kiến lại không phải từ trong miệng người dự kiến nói ra, tầm mắt Tuyết Lan chuyển hướng qua Diệp Hoa, đáy mắt xen lẫn kinh ngạc.
Ra là còn có như vậy một tầng quan hệ sao? Tuyết Lan trong lòng thầm nghĩ.
Tuyết Lan nhắm mắt theo đuôi phía sau Diệp Hoa, dần dần xa rời khỏi chùa miếu tráng lệ huy hoàng trang trọng nghiêm túc lại dần hướng tới một cái rừng cây nhỏ mà đi, một biệt thự nhỏ hai tầng đơn giản ánh vào mi mắt, bốn phía đều là hoa cỏ cây cối quý báu, có thể thấy được chủ nhân là một người yêu hoa thương hoa.
“Vô Quả đại sư, Diệp Hoa dẫn bạn đến gặp ngài.” Diệp Hoa đứng ngoài cửa cao giọng hô, một bóng hình dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Tuyết Lan.
Mộc Tu Kiệt đảo mắt nhìn hai người họ, trong lòng thầm nghĩ có hi vọng, khóe miệng tươi cười có chút trêu tức, cuối cùng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Hoa mới nhanh chóng thu lại ý nghĩ.
“Đây là cô làm sao? Mùi thơm quá!” Vừa nãy còn ở ngoài cửa không ngửi được, lúc này đi vào phòng khách hai người đàn ông đều ngửi thấy được mùi thơm thức ăn, Mộc Tu Kiệt cầm lòng không đậu mở miệng nói.
Không nghĩ tới Lý Tuyết Lan lại còn có tài năng như vậy, thật sự là không phù hợp chút nào với vẻ ngoài kiêu căng tuỳ hứng của cô, đúng là người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm.
Người ta cũng đã vào rồi, Tuyết Lan cũng không thể nào đuổi người ra ngoài, đúng lúc cô nấu rất nhiều, ba người ăn tạm cũng xem như đủ, thế là liền xoay người vào nhà lấy thêm chén đũa.
Sau khi ăn xong, hai người Diệp Hoa ngồi trên sô pha, căn bản không quan tâm tới tiết mục trên TV, cả trái tim đều loạn nhịp theo thiếu nữ trong phòng bếp, anh cầm lòng không đậu duỗi tay che lại trái tim đang thất thường không thôi, Diêm Vương Diệp Hoa hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Người anh em, có phải cậu coi trọng vị đại tiểu thư này rồi không? Tuy rằng tính tình cô ấy không tốt mấy, nhưng tư chất không tệ, gia thế cũng không tồi, dung mạo đứng đầu, một tay trù nghệ thì càng không thể chê, ánh mắt khá đấy!”
Mộc Tu Kiệt duỗi tay chọt chọt cánh tay anh em tốt, hạ giọng nói, tiểu tử Diệp Hoa này trước giờ vẫn cứ dáng vẻ thanh tâm quả dục, qua bao năm cuối cùng cũng đã hiểu được tình yêu nam nữ, đã là anh em kiểu gì anh ta cũng phải giúp anh một phen.
Diệp Hoa ánh mắt sáng ngời, những biểu hiện trước đó của anh cuối cùng cũng có lời giải thích, thì ra đây là thích ư! Anh thích Tuyết Lan, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên đã thích rồi.
Tuyết Lan bưng trái cây đã rửa sạch ra đặt trên bàn trà, tiện tay cầm quả táo gặm một ngụm, lúc sau mới chậm rãi mở miệng, “Hôm nay các anh ăn của tôi uống của tôi, dù sao thì cũng nên báo đáp báo đáp tôi chứ nhỉ!”
“Em muốn gì cứ nói thẳng là được rồi, bọn anh nhất định làm được.” Nói những lời này không phải xuất phát từ Mộc Tu Kiệt linh hoạt mẫn tiệp, mà là người nhất quán trầm mặc ít lời - Diệp Hoa.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi vừa đến Giang Hoa thị trời xa đất lạ, muốn tìm người dẫn đường mang tôi đi dạo quanh thành phố mà thôi.” Tuyết Lan khoát tay không sao, vốn dĩ cô định mò mẫm tự tìm, nhưng đã có hai người tự động đưa tới cửa thì cô cứ không cần khách khí mà dùng thôi.
“Cái này dễ mà, chúng tôi cũng có chút hiểu biết với Giang Hoa thị.” Mộc Tu Kiệt rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào nói, vội vàng mở miệng không ngừng.
“Tuyết Lan có nơi nào muốn đi không?” Diệp Hoa không để ý tới động tĩnh của Mộc Tu Kiệt, mắt ưng chìn chằm chằm nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Hừm……” Tuyết Lan trầm tư một lát, trong đầu linh quang chợt lóe, “Tôi muốn đi Tướng Quốc Tự.”
Diệp Hoa không ngờ một cô gái trẻ tuổi như Tuyết Lan lại có hứng thú với bảo tự như Tướng Quốc Tự, trùng hợp là anh không quen thuộc mấy với những nơi khác của Giang Hoa thị, nhưng lại là khách quen của Tướng Quốc Tự, còn hiểu rất rõ nơi này. Có lẽ đây là duyên phận, dư quang khóe mắt Diệp Hoa lén quét qua hướng Tuyết Lan.
“Vậy quyết định xong, ngày mai bọn anh tới đón em.” Diệp Hoa mở miệng, thanh âm lạnh nhạt như dĩ vãng, lại xen lẫn ôn hòa không dễ phát hiện.
Vì thể hiện phép xã giao, Tuyết Lan đứng lên tiễn hai người ra cửa, lúc sau Mộc Tu Kiệt như là nhớ tới cái gì khác đột nhiên xoay người nói: “Lý tiểu thư, chúng ta xem như là bạn bè rồi chứ!”
Tuyết Lan nghe câu không đầu không đuôi này thì sửng sốt một giây, sau đó nở nụ cười “Trước không phải bạn, giờ thì phải rồi. Tôi là Lý Tuyết Lan.”
“Anh là Diệp Hoa, cậu ta là Mộc Tu Kiệt.” Diệp Hoa mở miệng trước, thành công cướp lời Mộc Tu Kiệt.
Ngày kế, vì để thuận tiện nên Tuyết Lan chuyên biệt thay một bộ trang phục đơn giản, áo sơ mi màu sáng và quần jean đậm màu tôn lên dáng người cô, mái tóc dài ngang vai xoã tự nhiên, mang theo vẻ đẹp tươi mát tự nhiên.
Hai người đàn ông không hẹn mà cùng mặc áo hoodie quần thể thao, gương mặt điển trai khiến người khác không thể dời ánh mắt, đây là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, Tuyết Lan được hai người đàn ông ưu tú quay chung quanh giống như chúng tinh củng nguyệt.
Tướng Quốc Tự là điểm du lịch quan trọng nhất Giang Hoa thị, hàng năm hương khói tràn đầy đưa tới vô số tín đồ đến đây dâng hương, một nơi thần thánh trang nghiêm không thể xâm phạm.
Trụ trì Tướng Quốc Tự - Vô Quả đại sư đã qua tuổi bát tuần, tuy rằng có vô số người cầu kiến nhưng vẫn rất ít tiếp kiến người khác, cho tới nay đều là một sự tồn tại thần bí. Tuyết Lan lần này tới Tướng Quốc Tự, chính là vì vị Vô Quả đại sư nổi danh thần bí vô cùng này.
Vô Quả đại sư có được đôi mắt Âm Dương, có thể nhìn thấu một số thứ vô thực, lúc trước ông ấy từng vì một câu ‘ linh hồn và thân thể thí chủ kết hợp không hoàn mỹ ’ mà bị Lý Tuyết Thanh giết người diệt khẩu, Tướng Quốc Tự giải tán trong một đêm.
Dù sao việc xuyên qua sống lại xảy ra trên người những người khác quá mức huyền huyễn, hơn nữa Lý Tuyết Thanh không dám bảo đảm Vô Quả đại sư có thể công khai chuyện này ra ngoài hay không, hoặc là nói là có năng lực xua đuổi một quỷ hồn đến từ dị giới như cô ta, tất cả những nhân tố không xác định đều hẳn nên bị bóp chết từ trong nôi, đây là tôn chỉ của Lý Tuyết Thanh.
Về phần sao lại nói liên quan đến hai người Diệp Hoa, đó là bởi vì Tuyết Lan biết Mộc Tu Kiệt có quen với Vô Quả đại sư, lúc trước nếu không phải nhờ Mộc Tu Kiệt thì Lý Tuyết Thanh cũng sẽ không biết đến Vô Quả đại sư, càng sẽ không gặp được Vô Quả đại sư.
Tuyết Lan không ghét Mộc Tu Kiệt, đó là bởi vì Mộc Tu Kiệt hoàn toàn không biết gì về việc này cả, tình yêu hoàn mỹ trong mắt người phàm tục chỉ là xây thành từ dối trá và lừa gạt, Mộc Tu Kiệt là người bị hại lớn nhất ở phương diện này, bởi vì trước nay anh ta đều không hiểu biết người yêu hoàn mỹ của mình là loại mặt hàng nào.
Thành tâm đốt một nén nhang, Tuyết Lan cũng không phải tín đồ của tôn giáo nào, nhưng tâm vẫn chứa lòng thành kính, đây là một nơi gửi gắm tinh thần rất tốt. Ít nhất có thể làm Tuyết Lan hiểu rõ mục đích cuối cùng của mình giữa vô số lần xuyên qua thời không, tâm tồn vẫn vướng bận với người nhà của mình, không đến mức đánh mất chính mình.
“Thật ra em vẫn rất tò mò với Vô Quả đại sư.” Trước khi đi, Tuyết Lan như lơ đãng mở miệng, giọng điệu xen lẫn tiếc nuối.
Phần tiếc nuối này bị Diệp Hoa nghe vào tai, trong lòng có chút hụt hẫng, anh không muốn thấy Tuyết Lan không vui, cũng không muốn cô có bất kỳ cảm xúc không tốt nào.
“Vô Quả đại sư là người quen cũ của mẹ anh, anh có thể dẫn Tuyết Lan đến gặp, tin rằng ông ấy sẽ không cự tuyệt.” Đáp án nằm trong dự kiến lại không phải từ trong miệng người dự kiến nói ra, tầm mắt Tuyết Lan chuyển hướng qua Diệp Hoa, đáy mắt xen lẫn kinh ngạc.
Ra là còn có như vậy một tầng quan hệ sao? Tuyết Lan trong lòng thầm nghĩ.
Tuyết Lan nhắm mắt theo đuôi phía sau Diệp Hoa, dần dần xa rời khỏi chùa miếu tráng lệ huy hoàng trang trọng nghiêm túc lại dần hướng tới một cái rừng cây nhỏ mà đi, một biệt thự nhỏ hai tầng đơn giản ánh vào mi mắt, bốn phía đều là hoa cỏ cây cối quý báu, có thể thấy được chủ nhân là một người yêu hoa thương hoa.
“Vô Quả đại sư, Diệp Hoa dẫn bạn đến gặp ngài.” Diệp Hoa đứng ngoài cửa cao giọng hô, một bóng hình dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Tuyết Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.