Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 118: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( Hết )
Hắc Tâm Nữ Vương
02/11/2022
Lý Tuyết Thanh tự phụ bản thân thiên phú hơn người, hơn nữa Tuyết Lan từng là thủ hạ bại tướng dưới tay cô ta, thế là trong lòng càng hoàn toàn không xem Tuyết Lan ra gì, thái độ có chút khinh thường xuống tay tàn nhẫn quyết không lưu tình.
Tuyết Lan nhìn đến khí kình màu tím quẩn quanh thân Lý Tuyết Thanh, trong đầu đại khái đã có đánh giá, cô ta đã bước nửa chân vào ngạch cửa cảnh giới tiên thiên rồi, không hổ là đứa con vận mệnh mà thế giới thiên vị.
Một tay nắm lấy một chưởng mạnh mẽ của Lý Tuyết Thanh, thân hình Tuyết Lan vừa động trở tay dùng sức khoá lại cánh tay Lý Tuyết Thanh, Lý Tuyết Thanh sống trong nhung lụa nhiều năm nên tất nhiên là khó có thể chịu nổi đau đớn mà kêu lên thảm thiết.
Một màn trước mắt thật sự là quá huyền huyễn, Lý Tuyết Thanh rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi vậy mà mới hai ba chiêu đã bị bắt, mà Tuyết Lan vẫn luôn bị người khác xem nhẹ ngược lại có thể phất tay xoay chuyển cục diện khiến mọi người ở đây đều trợn mắt cứng họng.
Lý Tuyết Thanh dùng sức tránh thoát khỏi trói buộc của Tuyết Lan lại không thành công, dù cho dùng hết sức lực của cô ta cũng uổng phí, cô ta không cam lòng cắn môi, tức muốn hộc máu mở miệng: “Con tiện nhân Lý Tuyết Lan này mau buông tao ra!”.
Tuyết Lan không quan tâm tới lời nhục mạ của Lý Tuyết Thanh, chỉ là lực đạo trên tay không ngừng tăng lên, răng rắc một tiếng, khớp vai Lý Tuyết Thanh đã bị Tuyết Lan tháo xuống, cánh tay cô ta mềm oặt buông thõng trên vai, trở thành một vật trang trí trên cơ thể.
“Thế nào, Vương Hồng Đào thiếu gia, người trong lòng anh đang ở trong tay tôi, vì để tốt cho tất cả chúng ta, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?” Khóe miệng Tuyết Lan trước sau ngậm một nụ cười xinh đẹp trầm tĩnh, phảng phất như tất cả mọi thứ đều nằm trong tay cô.
Vương Hồng Đào cũng có chút địa vị ở Vương gia, anh ruột gã ta chính là gia chủ tân nhiệm, cũng coi như là có chút thực quyền, nếu không Vương gia cũng chẳng giao nhiệm vụ này cho gã, trên thực tế người phía nhà họ Vương đã sớm nhìn trúng cục thịt mỡ Lý gia này từ lâu, Vương Hồng Đào phụ trách dụ dỗ nhân vật trung tâm của Lý gia, Vương gia thì bên ngoài thu mua sản nghiệp Lý gia.
Vốn là một chuyện cực kỳ đơn giản, Vương Hồng Đào sớm đã tính sẵn nắm chắc thắng lợi trong lòng, lại không nghĩ rằng nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, trong nháy mắt làm rối loạn cục diện.
Ánh mắt Vương Hồng Đào đảo quanh trên người Tuyết Lan cùng Lý Tuyết Thanh, dường như đang đưa ra lựa chọn, sau đó trong ánh mắt biểu lộ một tia đáng tiếc, tức khắc làm Lý Tuyết Thanh nảy sinh dự cảm không tốt.
“Xin lỗi bảo bối, anh trước là thiếu gia nhà họ Vương sau mới là người đàn ông yêu em, vì ích lợi của Vương gia anh chỉ có thể hy sinh em thôi. Em yên tâm, chờ anh nắm được Lý gia, nhất định sẽ đem đám người này nghiền xương thành tro báo thù cho em.”
Vương Hồng Đào vẻ mặt thâm tình tiếc hận, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt làm Tuyết Lan cảm thấy buồn cười, rõ ràng gã đàn ông này căn bản chính là vì Lý gia mới đến, lại cố tình nguỵ trang thành dáng vẻ thâm tình như vậy, lấy cớ để Vương gia huỷ diệt Lý gia, khiến người khác phải cạn lời.
Đúng là mặt dày như tường thành, Tuyết Lan nói thầm, trên mặt lại không chút cảm xúc.
Lý Tuyết Thanh không phải người ngu ngốc, đừng nhìn dáng vẻ Vương Hồng Đào thâm tình như nhịn đau bỏ thứ yêu thích, lời ngầm trong đó cô ta nghe lại hiểu rõ, đó là trước ích lợi gia tộc Lý Tuyết Thanh cô ta chính là chết có ý nghĩa.
“Vương Hồng Đào đồ khốn nạn ——” Lý Tuyết Thanh tức giận xanh mặt, lập tức chửi ầm lên: “Không có tôi thì anh vào Lý gia được sao? Không có tôi anh có thể nắm được toàn bộ Lý gia sao? Anh nằm mơ ——”
“Tốt xấu gì chúng ta một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, bảo bối kích động như vậy làm gì?” Vương Hồng Đào móc lỗ tai, lười biếng mở miệng nói, “Trong dàn hậu thế của Lý gia không có nhân vật xuất sắc, Vương gia chúng tôi không ngại khó khăn nguyện ý tiếp nhận mớ hỗn độn nhà họ Lý như vậy cô nên cảm ơn tôi mới phải.”
“Sản nghiệp Lý gia đã bị cô đào rỗng rồi, rõ ràng không bản lĩnh lại cứ thích tranh giành, mọi chuyện tới lúc này đều là cô tự làm tự chịu. Tôi đã sớm phiền chán cái loại đàn bà lả lơi ong bướm như cô rồi, trước thì uyển chuyển hầu hạ trước mặt tôi, giây tiếp theo liền đi lấy lòng tên đàn ông khác.” Đã phanh phui mọi chuyện rồi, Vương Hồng Đào đơn giản không thèm giấu giếm nữa, thoải mái hào phóng nói ra nỗi căm giận của mình hồi lâu tới nay.
Hơn nữa cũng thật nghẹn khuất, gã ta đường đường là thiếu gia Vương gia có kiểu phụ nữ nào tìm không thấy, lại cứ phải hết lần này tới lần khác lá mặt lá trái với ả lẳng lơ này, thật là khó chịu muốn chết.
“Anh —— Anh ——” Lý Tuyết Thanh tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt trừng to như chuông đồng, phủ kín tơ máu đỏ oạch, nếu không phải còn đang bị Tuyết Lan giữ lại, cô ta đã sớm chạy lên xé xác Vương Hồng Đào.
“Vương Hồng Đào, anh thật sự không thèm để ý người phụ nữ này?” Tuyết Lan lạnh lùng cười, tháo một cánh tay khác Lý Tuyết Thanh dưới ánh mắt dửng dưng của Vương Hồng Đào, tùy ý quăng cô ta xuống đất, Lý Tuyết Thanh vốn dĩ vẻ vang lại tức khắc biến thành dáng vẻ nửa chết nửa sống.
“Người đâu —— bắt những người này lại cho tôi.” Vương Hồng Đào cũng chẳng quan tâm mấy tới đám người trước mặt, lập tức hạ lệnh chuẩn bị rời đi. Chẳng qua là một đám người già phụ nữ và trẻ em, Lý Chính Phong năng lực mạnh nhất thì đang bệnh nguy kịch căn bản không đáng sợ hãi, các trưởng lão đều tuổi già sức yếu cũng như thế, đây quả thực là chuyện dễ làm nhất.
Vương Hồng Đào quay lưng lại khóe môi treo lên một nụ cười, sau một lúc lâu không nghe được động tĩnh phía sau thì thấy lạ quay đầu lại, lập tức thấy được một gương mặt phóng đại, sợ tới mức một nhảy cao ba thước, thiếu chút nữa té ngã.
Thẳng đến lúc này, Vương Hồng Đào mới thấy rõ cục diện trước mặt, những thủ hạ gã mang đến toàn bộ đều ngã trên mặt đất bò dậy không nổi, người của Lý gia lông tóc chưa tổn hại, chỉ có Tuyết Lan cùng một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đứng giữa đại sảnh.
Vương Hồng Đào thấy vậy không khỏi hàm răng run lên, người gã mang đến đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế nhưng chỉ ngắn ngủn năm phút đã bị người khác đánh ngã rạp, không thể tin nổi……
Ánh mắt Diệp Hoa lạnh lùng dừng trên người Vương Hồng Đào, tựa như nhìn một người chết, dám động thủ với Tuyết Lan của anh, quả là tìm chết.
“Lý đại tiểu thư, mọi chuyện đều là hiểu lầm, đây đều là kế hoạch của ả tiện nhân Lý Tuyết Thanh này, không có quan hệ tới tôi!” Vương Hồng Đào là kẻ thức thời, lúc này gã sẽ không ngu đi cứng đối cứng, vội vàng mở miệng hy vọng còn có thể bổ cứu một vài.
Tuyết Lan trên mặt trước sau treo nụ cười tươi, cảm thấy Vương Hồng Đào này cũng coi như là một nhân tài, bản lĩnh trợn mắt nói dối cũng luyện thành tuyệt đỉnh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đang chậm rãi thành hình.
Tuyết Lan không để ý tới vẻ mặt Vương Hồng Đào nịnh bợ lấy lòng mà chậm rãi dạo bước đến trước mặt Lý Tuyết Thanh, chậm rãi ngồi xổm xuống, giúp Lý Tuyết Thanh vuốt lại mái tóc tán loạn.
“Em gái đúng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, mỹ nhân như vậy nhất định phải gả cho một gia đình tốt, thôi thì để chị thay mặt người lớn làm chủ cho em đi!” Cảm nhận được tầm mắt kháng cự cùng sợ hãi của Lý Tuyết Thanh, Tuyết Lan cười cười.
“Vương thiếu gia, tôi biết anh yêu sâu sắc em gái tôi, hôm nay tới nhà tôi cũng là vì chuyện này, hiện tại tôi liền thay ba tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho nó.”
Tuyết Lan cố ý nhấn mạnh mấy chữ chăm sóc tốt này, cô tin Vương Hồng Đào sẽ hiểu ý mình. Trên thực tế Vương Hồng Đào cũng rất biết điều, lập tức đồng ý ngay.
Chẳng qua là cưới một người phụ nữ về thôi, như vậy là có thể cho qua vụ việc hôm nay, không ai lại không muốn. Hơn nữa gã nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Lý Tuyết Thanh, làm cô ta cảm nhận được sự thâm tình của mình, đáy mắt Vương Hồng Đào hiện lên hàn quang.
Tuyết Lan nhìn đến khí kình màu tím quẩn quanh thân Lý Tuyết Thanh, trong đầu đại khái đã có đánh giá, cô ta đã bước nửa chân vào ngạch cửa cảnh giới tiên thiên rồi, không hổ là đứa con vận mệnh mà thế giới thiên vị.
Một tay nắm lấy một chưởng mạnh mẽ của Lý Tuyết Thanh, thân hình Tuyết Lan vừa động trở tay dùng sức khoá lại cánh tay Lý Tuyết Thanh, Lý Tuyết Thanh sống trong nhung lụa nhiều năm nên tất nhiên là khó có thể chịu nổi đau đớn mà kêu lên thảm thiết.
Một màn trước mắt thật sự là quá huyền huyễn, Lý Tuyết Thanh rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi vậy mà mới hai ba chiêu đã bị bắt, mà Tuyết Lan vẫn luôn bị người khác xem nhẹ ngược lại có thể phất tay xoay chuyển cục diện khiến mọi người ở đây đều trợn mắt cứng họng.
Lý Tuyết Thanh dùng sức tránh thoát khỏi trói buộc của Tuyết Lan lại không thành công, dù cho dùng hết sức lực của cô ta cũng uổng phí, cô ta không cam lòng cắn môi, tức muốn hộc máu mở miệng: “Con tiện nhân Lý Tuyết Lan này mau buông tao ra!”.
Tuyết Lan không quan tâm tới lời nhục mạ của Lý Tuyết Thanh, chỉ là lực đạo trên tay không ngừng tăng lên, răng rắc một tiếng, khớp vai Lý Tuyết Thanh đã bị Tuyết Lan tháo xuống, cánh tay cô ta mềm oặt buông thõng trên vai, trở thành một vật trang trí trên cơ thể.
“Thế nào, Vương Hồng Đào thiếu gia, người trong lòng anh đang ở trong tay tôi, vì để tốt cho tất cả chúng ta, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?” Khóe miệng Tuyết Lan trước sau ngậm một nụ cười xinh đẹp trầm tĩnh, phảng phất như tất cả mọi thứ đều nằm trong tay cô.
Vương Hồng Đào cũng có chút địa vị ở Vương gia, anh ruột gã ta chính là gia chủ tân nhiệm, cũng coi như là có chút thực quyền, nếu không Vương gia cũng chẳng giao nhiệm vụ này cho gã, trên thực tế người phía nhà họ Vương đã sớm nhìn trúng cục thịt mỡ Lý gia này từ lâu, Vương Hồng Đào phụ trách dụ dỗ nhân vật trung tâm của Lý gia, Vương gia thì bên ngoài thu mua sản nghiệp Lý gia.
Vốn là một chuyện cực kỳ đơn giản, Vương Hồng Đào sớm đã tính sẵn nắm chắc thắng lợi trong lòng, lại không nghĩ rằng nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, trong nháy mắt làm rối loạn cục diện.
Ánh mắt Vương Hồng Đào đảo quanh trên người Tuyết Lan cùng Lý Tuyết Thanh, dường như đang đưa ra lựa chọn, sau đó trong ánh mắt biểu lộ một tia đáng tiếc, tức khắc làm Lý Tuyết Thanh nảy sinh dự cảm không tốt.
“Xin lỗi bảo bối, anh trước là thiếu gia nhà họ Vương sau mới là người đàn ông yêu em, vì ích lợi của Vương gia anh chỉ có thể hy sinh em thôi. Em yên tâm, chờ anh nắm được Lý gia, nhất định sẽ đem đám người này nghiền xương thành tro báo thù cho em.”
Vương Hồng Đào vẻ mặt thâm tình tiếc hận, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt làm Tuyết Lan cảm thấy buồn cười, rõ ràng gã đàn ông này căn bản chính là vì Lý gia mới đến, lại cố tình nguỵ trang thành dáng vẻ thâm tình như vậy, lấy cớ để Vương gia huỷ diệt Lý gia, khiến người khác phải cạn lời.
Đúng là mặt dày như tường thành, Tuyết Lan nói thầm, trên mặt lại không chút cảm xúc.
Lý Tuyết Thanh không phải người ngu ngốc, đừng nhìn dáng vẻ Vương Hồng Đào thâm tình như nhịn đau bỏ thứ yêu thích, lời ngầm trong đó cô ta nghe lại hiểu rõ, đó là trước ích lợi gia tộc Lý Tuyết Thanh cô ta chính là chết có ý nghĩa.
“Vương Hồng Đào đồ khốn nạn ——” Lý Tuyết Thanh tức giận xanh mặt, lập tức chửi ầm lên: “Không có tôi thì anh vào Lý gia được sao? Không có tôi anh có thể nắm được toàn bộ Lý gia sao? Anh nằm mơ ——”
“Tốt xấu gì chúng ta một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, bảo bối kích động như vậy làm gì?” Vương Hồng Đào móc lỗ tai, lười biếng mở miệng nói, “Trong dàn hậu thế của Lý gia không có nhân vật xuất sắc, Vương gia chúng tôi không ngại khó khăn nguyện ý tiếp nhận mớ hỗn độn nhà họ Lý như vậy cô nên cảm ơn tôi mới phải.”
“Sản nghiệp Lý gia đã bị cô đào rỗng rồi, rõ ràng không bản lĩnh lại cứ thích tranh giành, mọi chuyện tới lúc này đều là cô tự làm tự chịu. Tôi đã sớm phiền chán cái loại đàn bà lả lơi ong bướm như cô rồi, trước thì uyển chuyển hầu hạ trước mặt tôi, giây tiếp theo liền đi lấy lòng tên đàn ông khác.” Đã phanh phui mọi chuyện rồi, Vương Hồng Đào đơn giản không thèm giấu giếm nữa, thoải mái hào phóng nói ra nỗi căm giận của mình hồi lâu tới nay.
Hơn nữa cũng thật nghẹn khuất, gã ta đường đường là thiếu gia Vương gia có kiểu phụ nữ nào tìm không thấy, lại cứ phải hết lần này tới lần khác lá mặt lá trái với ả lẳng lơ này, thật là khó chịu muốn chết.
“Anh —— Anh ——” Lý Tuyết Thanh tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt trừng to như chuông đồng, phủ kín tơ máu đỏ oạch, nếu không phải còn đang bị Tuyết Lan giữ lại, cô ta đã sớm chạy lên xé xác Vương Hồng Đào.
“Vương Hồng Đào, anh thật sự không thèm để ý người phụ nữ này?” Tuyết Lan lạnh lùng cười, tháo một cánh tay khác Lý Tuyết Thanh dưới ánh mắt dửng dưng của Vương Hồng Đào, tùy ý quăng cô ta xuống đất, Lý Tuyết Thanh vốn dĩ vẻ vang lại tức khắc biến thành dáng vẻ nửa chết nửa sống.
“Người đâu —— bắt những người này lại cho tôi.” Vương Hồng Đào cũng chẳng quan tâm mấy tới đám người trước mặt, lập tức hạ lệnh chuẩn bị rời đi. Chẳng qua là một đám người già phụ nữ và trẻ em, Lý Chính Phong năng lực mạnh nhất thì đang bệnh nguy kịch căn bản không đáng sợ hãi, các trưởng lão đều tuổi già sức yếu cũng như thế, đây quả thực là chuyện dễ làm nhất.
Vương Hồng Đào quay lưng lại khóe môi treo lên một nụ cười, sau một lúc lâu không nghe được động tĩnh phía sau thì thấy lạ quay đầu lại, lập tức thấy được một gương mặt phóng đại, sợ tới mức một nhảy cao ba thước, thiếu chút nữa té ngã.
Thẳng đến lúc này, Vương Hồng Đào mới thấy rõ cục diện trước mặt, những thủ hạ gã mang đến toàn bộ đều ngã trên mặt đất bò dậy không nổi, người của Lý gia lông tóc chưa tổn hại, chỉ có Tuyết Lan cùng một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đứng giữa đại sảnh.
Vương Hồng Đào thấy vậy không khỏi hàm răng run lên, người gã mang đến đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế nhưng chỉ ngắn ngủn năm phút đã bị người khác đánh ngã rạp, không thể tin nổi……
Ánh mắt Diệp Hoa lạnh lùng dừng trên người Vương Hồng Đào, tựa như nhìn một người chết, dám động thủ với Tuyết Lan của anh, quả là tìm chết.
“Lý đại tiểu thư, mọi chuyện đều là hiểu lầm, đây đều là kế hoạch của ả tiện nhân Lý Tuyết Thanh này, không có quan hệ tới tôi!” Vương Hồng Đào là kẻ thức thời, lúc này gã sẽ không ngu đi cứng đối cứng, vội vàng mở miệng hy vọng còn có thể bổ cứu một vài.
Tuyết Lan trên mặt trước sau treo nụ cười tươi, cảm thấy Vương Hồng Đào này cũng coi như là một nhân tài, bản lĩnh trợn mắt nói dối cũng luyện thành tuyệt đỉnh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đang chậm rãi thành hình.
Tuyết Lan không để ý tới vẻ mặt Vương Hồng Đào nịnh bợ lấy lòng mà chậm rãi dạo bước đến trước mặt Lý Tuyết Thanh, chậm rãi ngồi xổm xuống, giúp Lý Tuyết Thanh vuốt lại mái tóc tán loạn.
“Em gái đúng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, mỹ nhân như vậy nhất định phải gả cho một gia đình tốt, thôi thì để chị thay mặt người lớn làm chủ cho em đi!” Cảm nhận được tầm mắt kháng cự cùng sợ hãi của Lý Tuyết Thanh, Tuyết Lan cười cười.
“Vương thiếu gia, tôi biết anh yêu sâu sắc em gái tôi, hôm nay tới nhà tôi cũng là vì chuyện này, hiện tại tôi liền thay ba tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho nó.”
Tuyết Lan cố ý nhấn mạnh mấy chữ chăm sóc tốt này, cô tin Vương Hồng Đào sẽ hiểu ý mình. Trên thực tế Vương Hồng Đào cũng rất biết điều, lập tức đồng ý ngay.
Chẳng qua là cưới một người phụ nữ về thôi, như vậy là có thể cho qua vụ việc hôm nay, không ai lại không muốn. Hơn nữa gã nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Lý Tuyết Thanh, làm cô ta cảm nhận được sự thâm tình của mình, đáy mắt Vương Hồng Đào hiện lên hàn quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.