Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 117: Cổ Xuyên Kim :vả Mặt Nữ Thiên Tài Cổ Võ Xuyên Không ( 20 )

Hắc Tâm Nữ Vương

30/10/2022

“Các vị đều đang đợi ư?” Tuyết Lan nắm tay Tiểu Trúc chậm rãi đi vào trong đại sảnh, tầm mắt mọi người hội tụ tại đây, trong khoảng thời gian ngắn hai người Tuyết Lan trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.

Rõ ràng biết gia chủ là muốn tuyên bố chuyện trọng đại mà còn khoan thai tới muộn như vậy, tầm mắt mọi người trở nên ý vị sâu xa.

Tuyết Lan không để bụng những tầm mắt đó, chỉ cùng Tiểu Trúc tìm một chỗ ngồi xuống, dư quang khóe mắt phiết qua hướng Lý Chính Phong, đáy mắt tinh quang bốn phía.

Lúc này Lý Chính Phong sắc mặt hồng nhuận, tuy rằng vẫn không thay đổi được vẻ già nua ốm yếu, nhưng là so với suy nhược không chịu nổi lúc trước thì đã khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng trong lòng tất cả mọi người biết rõ dáng vẻ lúc này của Lý Chính Phong chính là hồi quang phản chiếu.

Dẫu biết Lý Tuyết Thanh gần như là người thừa kế ván đã đóng thuyền, nhưng vẫn có người ôm vọng tưởng, hy vọng có thể có cú lật mình, hy vọng mình mới là người may mắn kia.

Trở thành gia chủ một gia tộc lớn quả thực là phúc phận đã tu luyện mấy đời, tất cả mọi người đều ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng bản thân sẽ có được mọi thứ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có gánh nổi hay không.

“Hôm nay gọi mọi người tới chính là muốn tuyên bố người thừa kế của Lý gia ta, người được chọn là gia chủ tương lai. Sau khi tôi chết người này sẽ kế thừa toàn bộ Lý gia, nắm giữ vận mệnh của mọi người ở đây.”

Lý Chính Phong ho khan hai tiếng, đôi môi tái nhợt nhiễm một chút sắc hồng, ánh mắt không dấu vết nhìn chằm chằm Lý Tuyết Thanh đang ngồ ghế giả vờ thản nhiên, cánh môi không dấu vết cong lên, giấu đi ý cười mỉa mai.

Lý Chính Phong nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong ánh mắt như ẩn chứa thêm điều gì đó, sau đó từ trên tay lấy ra một chiếc ban chỉ ngọc giơ lên cao, lớn tiếng hô.

“Gia chủ đời sau của Lý gia—— Lý Trúc, từ nay nhẫn gia chủ sẽ thuộc sở hữu của con, toàn bộ Lý gia sẽ do con làm chủ.”

Câu nói đột ngột này làm những người ở đây ngây ra tại chỗ, nếu không vì bận tâm hình tượng thì đã sớm không nhịn được duỗi tay móc lỗ tai, rõ ràng…… Rõ ràng tên nhóc Lý Trúc kia đã sớm mất đi toàn bộ tư cách, rõ ràng sớm đã bị gia chủ ghét bỏ, rõ ràng Lý Tuyết Thanh mới là người gia chủ vừa ý.

“Lý Trúc đến đây tiếp nhận ban chỉ của gia chủ——” Lý Chính Phong cũng không chút bận tâm ánh mắt khó tin của mọi người và ánh mắt tức giận phẫn hận của Lý Tuyết Thanh, cao giọng nói.



Dưới ánh mắt mọi người, Lý Trúc đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định, tuy rằng chỉ là một tiểu thiếu niên lại mang theo lực lượng kiên định nhân tâm.

Có lẽ tiểu thiếu niên như vậy chưa chắc không thể dẫn dắt gia tộc phồn vinh hưng thịnh, nhìn thấy một màn này các trưởng bối Lý gia kỳ dị có ý nghĩ như thế, thế nên cũng không bài xích tiểu gia chủ Lý Trúc này như vậy nữa.

“Đợi đã ——” Lý Tuyết Thanh lòng tràn đầy phẫn hận ánh mắt cũng muốn phun ra lửa, điều này hoàn toàn không giống như dự đoán của cô ta, rõ ràng người được chú ý hẳn phải là Lý Tuyết Thanh ả, sao đột nhiên lại là đứa nhóc Lý Trúc miệng còn hôi sữa đó được.

“Lý Tuyết Thanh, hiện tại không chỗ cho mày xen mồm, tiếp theo là tới xử lý mày.” Lý Chính Phong hận Lý Tuyết Thanh thấu xương, nhưng ông ta là chủ nhân phải coi trọng quy củ, nên chỉ có thể đè né lửa giận tràn đầy trong lòng xuống trước, thế nhưng Lý Tuyết Thanh cũng không quan tâm chuyện này, cô ta không phục.

“Xử trí tôi?” Lý Tuyết Thanh phảng phất như là nghe được chuyện nực cười, cười ha ha lên, cười cho tất cả mọi người không thể hiểu được, Tuyết Lan chỉ là ngồi ở tại chỗ uống trà như không nghe được gì cả.

“Lý Chính Phong, ông cũng xứng xử trí tôi ——” Theo lời Lý Tuyết Thanh vừa dứt, một đám đàn ông mặt lạnh đá văng cửa phòng đi vào, trong tay đều cầm súng ống, ánh mắt lạnh lẽo như sương.

“Mày…… Mày đây là muốn giết cha tạo phản sao?” Thân thể Lý Chính Phong không dấu vết run lên, trùng hợp bị Tuyết Lan thấy được lạnh lùng cười không tỏ ý kiến.

“Lý Chính Phong, khi còn bé ông chưa bao giờ quan tâm tôi, tùy ý để tôi bị người khác ức hiếp nhục mạ, ăn đói mặc rách, khó khan lắm mới sống được tới lớn thì ông lại xem tôi là công cụ để mượn sức người khác, tôi niệm tình tình cảm cha con nên vẫn luôn chịu đựng, nhưng ông càng lúc càng quá đáng, thật sự khiến tôi không thể nhịn được nữa.”

Lý Tuyết Thanh hiên ngang lẫm liệt, một người đàn ông cao lớn anh tuấn ôm cô ta vào lòng, đáy mắt mang theo thương tiếc, đau lòng với những chuyện Lý Tuyết Thanh đã gặp phải.

Tuyết Lan thấy vậy nhướng mày cười, nếu cô nhớ không lầm thì người đàn ông này cũng xuất thân từ tứ đại gia tộc, trùng hợp nữa lại là kẻ thù đối đầu cùng Lý gia.

“Lý Tuyết Thanh, mày có biết người bên cạnh mày là ai không, tên đó chính là người của Vương gia, đối thủ của Lý gia đó, mày như này muốn phản bội gia tộc sao?”

Lý Chính Phong tất nhiên cũng nhận ra người đàn ông kia, ánh mắt hung hăng trừng lớn, hận không thể nhào lên xé xác cái đứa phản đồ bất hiếu Lý Tuyết Thanh này, ông ta tức tới nỗi run giọng.

Chẳng lẽ trời muốn tiêu diệt Lý gia sao? Lý Chính Phong nhịn không được ngẩng đầu thở dài một tiếng, nhìn nơi đây người già phụ nữ và trẻ em đầy sảnh đường căn bản không so được với Vương gia tinh nhuệ. Lúc này Lý Chính Phong vô cùng hối hận, hối hận lúc trước bởi vì tư tâm của mình mà điều những nhân viên tinh anh trong gia tộc khỏi nhà chính, hối hận vì đã tin Lý Tuyết Thanh, hối hận bản thân đã xem thường nó.



Đột nhiên thoáng nhìn Tuyết Lan bình yên ngồi một bên, trong lòng Lý Chính Phong đột nhiên dâng lên hy vọng, ông ta vẫn luôn ôm hai phần chờ mong với đứa con gái mình chưa bao giờ nhìn thấu này.

“Tuyết Lan, lần này con nhất định phải giúp ba, chỉ cần con đồng ý thì toàn bộ Lý gia đều là của con.” Lý Chính Phong nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đi qua đám người mà túm lấy cổ tay Tuyết Lan, chặt đến nổi cổ tay cô phát đau.

Tuyết Lan nhíu mày, không dấu vết né tránh bàn tay Lý Chính Phong, trong thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ.

“Xin lỗi ba, tôi cũng hết cách.”

“Lý Chính Phong, ông đúng là già rồi hồ đồ, Lý Tuyết Lan sao có thể giúp được ông, giúp được Lý gia? Từ đây về sau, Lý gia sẽ do tôi - Lý Tuyết Thanh quản lý, ông thức thời thì giao vị trí gia chủ cho tôi đi, nếu không đừng trách tôi vô tình.”

Lý Tuyết Thanh không chút nào che giấu cười nhạo Lý Chính Phong, hai cha con đã từng hoà thuận vui vẻ, trong một đêm biến thành thù địch, còn là kiểu không chết không ngừng kia.

“Cô nói xong chưa?” Tuyết Lan lười biếng ngáp một cái, chậm rãi đứng thẳng người.

“Lý Tuyết Lan, mày không hé răng thì tao suýt quên sự tồn tại của mày rồi đấy!” Lý Tuyết Thanh gắt gao mà nhìn chằm chằm Tuyết Lan, cười dữ tợn một tiếng nói: “Mối thù đã từng khinh thường nhục nhã tao, hôm nay tao nhất định phải đòi lại gấp ngàn lần.”

“Chuyện cười này nghe không thuận tai chút nào, tôi thấy cô hẳn là đi nằm mơ thì hợp hơn đấy.” Tuyết Lan nhăn mũi lại, cười nhạo một tiếng, nói hai câu đã thiêu cháy lý trí vốn đã không còn nhiều lắm của Lý Tuyết Thanh.

“Tiện nhân, mày chết chắc ——” Lý Tuyết Thanh hét lớn một tiếng, xuất chưởng như điện đánh thẳng vào mạch máu Tuyết Lan, có thể thấy được là hận cực kỳ.

Tất cả mọi người biết Lý Tuyết Thanh thiên phú dị bẩm, thiên phú phương diện cổ võ không ai so được, lúc trước Tuyết Lan chính là thủ hạ bại tướng của cô ta, lần này nhất định cũng không phải đối thủ của Lý Tuyết Thanh, tất cả mọi người đều chờ một màn máu bắn ba thước kia, chỉ có hai ba người không đành lòng mà dời ánh mắt sang hướng khác.

“A ——” Tiếng kêu thảm thiết như truong dự đoán, nhưng người lại ngoài ý liệu, tầm mắt mọi người đều dính vào trên người Tuyết Lan như trước giờ chưa từng quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook