Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 126: Giới Giải Trí: Vả Mặt Nữ Chính Trọng Sinh (8)
Hắc Tâm Nữ Vương
05/02/2023
Sáng sớm ngày kế, trong một phòng khách sạn nào đó, Dương Nhược Y từ từ tỉnh dậy, mày đẹp nhíu lại, ngón trỏ mảnh khảnh xoa xoa huyệt thái dương co rút đau đớn, lúc này mới bắt đầu xem xét cảnh tượng chung quanh.
Mình…… Sao lại ở đây? Vừa thấy chính là phòng khách sạn cao cấp, Dương Nhược Y không khỏi nhíu chặt mày, cô ta nhớ rõ đêm qua tâm trạng phiền muộn, sau khi rời khỏi quán bar thì bắt gặp…… Một hình bóng quen thuộc.
Đúng rồi —— là Lục Tuyết Lan, Dương Nhược Y ánh mắt sáng lên, lúc ấy cô ta thấy Lục Tuyết Lan trên đường nên cầm lòng không đậu đi theo tới một khách sạn.
Sau đó, cô ta thấy Lục Tuyết Lan vào một căn phòng, mới vừa đi tới cửa định nghe lén một chút thì đã bị một đôi bàn tay to nóng rực bắt đi vào, kế tiếp……
Dương Nhược Y bỗng nhiên trừng to mắt, gò má vốn dĩ hồng nhuận tức khắc tái nhợt như tờ giấy, kiếp trước cô ta cũng có kim chủ, dù sao muốn trụ được trong giới giải trí ắt phải có chút chống lưng, cô ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, dẫu vậy vẫn không được may mắn có một kim chủ hùng mạnh như Lục Tuyết Lan.
Hiện giờ cô ta là một sinh viên ngây thơ trong sáng, vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu sự nghiệp, dù là thật sự muốn tìm một chỗ dựa cũng nhất định phải đợi thời cơ chín muồi, cơ thể trong sạch là lợi thế lớn nhất của cô ta, nay cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà mất đi rồi.
Này cũng không thể trách cô ta lấy cơ thể mình làm lợi thế, thật sự là muốn tạo dựng tên tuổi trong vũng nước đục giới giải trí này quá khó, cô ta cũng không chắc có thể dựa vào bản thân để đi đến cuối cùng.
Nếu như chuyện đêm qua bị paparazzi phát hiện được, con đường minh tình của cô ta sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Kiếp trước Lục Tuyết Lan trừ gương mặt kia ra thì cũng chỉ hai bàn tay trắng, lại có thể sống hô mưa gọi gió ở giới giải trí, còn không phải là nhờ có người hộ giá hộ tống cô ta sao? Vì trả thù Lục Tuyết Lan, chút hy sinh nho nhỏ căn bản không đáng là gì.
Nhanh chóng thay quần áo, đeo khẩu trang lên, Dương Nhược Y không rảnh quan tâm tới dáng vẻ xốc xếch của mình nữa mà cúi đầu lập tức rời khỏi khách sạn, nhưng lại không phát hiện có một tầm mắt cứ dõi theo bóng dáng cô ta.
So với Dương Nhược Y rối rắm khổ sở thì Tuyết Lan bên này sống khá là hài lòng, cô bình thản mà ngủ một giấc ngon lành.
Hơn nữa chuyện Dương Nhược Y trải qua tối hôm qua cũng không phải không có Tuyết Lan quạt gió thêm củi, ở kiếp trước Lục Tuyết Lan đã dụ dỗ nam chính Phong Mạc vào tối đó, từ đây mới được Phong Mạc dốc sức hỗ trợ.
Nhưng Dương Nhược Y đã trọng sinh sao có thể để Lục Tuyết Lan thành công một lần nữa được, cô ta thuận lợi phá hỏng chuyện tốt của Lục Tuyết Lan, hơn nữa dùng chuyện này nhận được ấn tượng tốt của của Phong Mạc, cũng coi như là một lần sơ ngộ tốt đẹp, mỹ nhân cứu anh hùng.
Phong Mạc cho rằng mình trúng thuốc là do Lục Tuyết Lan vì muốn bò lên giường anh làm ra, vì vậy mà trút giận lên người Lục Tuyết Lan, kéo Lục Tuyết Lan vào danh sách đen, gây cho cô biết bao phiền phức.
Dương Nhược Y thì lại là trở thành ân nhân của Phong Mạc, thành bạch nguyệt quang trước giường, nốt chu sa trên ngực, còn giữ được trong sạch mà tung hoành giới giải trí, tài nguyên không ngừng, cuối cùng giành được chiếc cúp ảnh hậu.
Tuyết Lan không có chút hứng thú nào với Phong Mạc nên tất nhiên cũng sẽ không ngớ ngẩn mà đi sinh chuyện, nhưng đây có thể xem như cuộc sơ ngộ tốt đẹp nam nữ chủ, sao cô có thể không tới thọc một cước vào cho được?
So về hiện tại thì Phong Mạc sớm đã được như ước nguyện mà bày tỏ tấm lòng với nữ thần trong lòng rồi nhỉ? Tuyết Lan cảm thấy mình cũng có tiềm năng làm bà mối lắm.
Tuyết Lan tâm trạng tốt xách theo chiếc túi hàng hiệu mới đi dạo phố, trên mặt đeo kính râm che đi đôi mắt đào hoa xinh đẹp, dáng vẻ nghênh ngang không chút sợ hãi sẽ bị người phát hiện.
Có một số việc càng muốn che giấu sẽ càng dễ bị người phát hiện, cứ tự nhiên mà đi ngược lại mới chẳng ai để ý, suy cho cùng cũng không ai nghĩ rằng sẽ có minh tinh ngang nhiên ra đường mà không sợ bị người phát hiện.
Trên thực tế quả thực giống như dự đoán của Tuyết Lan, cô thản nhiên đi mua sắm ở trung tâm thương mại mà không bị ai phát hiện, sau đó Tuyết Lan hành động càng thêm lộ liễu, bắt đầu chọn lựa quần áo trang sức mình thích.
Thật ra tủ đồ Lục Tuyết Lan đã rất nhiều quần áo rồi, nhưng phần lớn đều là của công ty sắp xếp, hoặc là do người đại diện và trợ lý cho mua cô, thực chất cũng không có món đồ nào phù hợp với sở thích của Tuyết Lan, hơn nữa Tuyết Lan mua đồ còn để thoả mãn niềm vui dạo phố của mình nữa.
Hiện giờ cô mới chỉ có chút danh tiếng thôi thì chẳng sao, tương lai đợi công thành danh toại rồi, bước chân ra cửa chỉ sợ toàn là fans. Tuyết Lan vẫn rất rõ điều này, cho nên phải nhanh chóng tận hưởng khoảng thời gian thoải mái khó có được này.
Đi dạo một lúc thì Tuyết Lan thấy có chút mỏi mệt, vì thế cô tìm một quán cà phê gần đây nghỉ ngơi, vị đắng nồng đậm lan trên đầu lưỡi làm người tỉnh táo tinh thần.
Mới đầu Tuyết Lan còn chưa quen với vị đắng này, nhưng cô đã dám thử một thứ mới nên cũng phải dần làm quen, một lúc sau thì không thấy khó chịu nữa, nhưng nói cho cùng cô vẫn thích hương thơm tinh khiết của lá trà hơn.
Tiếng đàn violon du dương vang lên bên tai, Tuyết Lan không kìm được mà đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, hãy còn xuất thần.
Một tràng tiếng lộc cộc vang lên, Tuyết Lan không khỏi quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với tầm mắt người đàn ông tuấn mỹ vừa đến, trong mắt hai người đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Bước chân người đàn ông vốn là hướng lên lầu, nhưng sau khi thấy Tuyết Lan thì không kìm lòng được mà thay đổi phương hướng đi đến chỗ cô.
“Thật trùng hợp, anh có thể ngồi ở đây không?” Tầm mắt Chu Hi Hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tuyết Lan, kiên định mà chấp nhất.
Tình huống như vậy tựa như đã từng quen nha! Tuyết Lan cầm lòng không đậu cười cong mắt, gật đầu đồng ý.
“Anh là Chu Hi Hoa, em thì sao?” Chu Hi Hoa cũng không phải một người giỏi ăn nói, trên thương trường anh hùng hổ doạ người luôn rất thuận lợi, nhưng khi đối mặt với đôi mắt mang cười của cô gái đối diện, anh luôn không kìm được mà có chút ngại ngùng.
“Em là Lục Tuyết Lan, anh cũng có thể gọi em là Tuyết Lan.” Tuyết Lan cười tủm tỉm, anh ấy đúng là vẫn trước sau như một mà! Nhớ quá đi thôi.
“Tuyết Lan, anh rất thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?” Ban đầu vẻ mặt anh có chút do dự rồi sau đó dần trở nên kiên định, có số việc cần phải xuống tay mau chuẩn ác, tuyệt đối không thể có chút do dự, như vậy mới có thể nắm được hạnh phúc trong tầm tay, không để nó vuột mất.
Trong hơn hai mươi năm trong cuộc đời anh chưa từng có khát vọng như thế này bao giờ, khát vọng có được một người, khát vọng bên cô đến hết quãng đời còn lại, khát vọng bảo vệ cô dưới cánh chim của mình, cho cô bình yên hạnh phúc.
Anh biết mình nói như vậy có chút đột ngột, hơn nữa hai người họ chỉ mới gặp nhau hai lần, lần gặp trước còn rất hấp tấp, chỉ là vội vàng lướt qua, nhưng một cái thoáng nhìn này đã đủ để định cả đời.
Duyên phận giữa người với người là một thứ vô cùng kỳ diệu, chỉ là vội vàng liếc mắt một cái đã khiến anh nhận định cô, từ nay lòng không chứa được người khác nữa.
Anh biết mình nói như vậy rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm và chán ghét, nhưng anh không cách nào cự tuyệt ý nghĩ chân thật nhất của nội tâm, khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy hai người họ vốn nên ở bên nhau.
Chẳng sợ thứ nhận được là lời cự tuyệt và sự chán ghét của cô, anh cũng không thể nào lừa gạt được lòng mình, đây là một lần duy nhất trong đời anh muốn làm việc theo cảm tính như vậy. Không phải những quanh co đưa đẩy như chốn thương trường, mà là cách thô bạo trực tiếp nhất để bày tỏ tâm ý của mình.
Mình…… Sao lại ở đây? Vừa thấy chính là phòng khách sạn cao cấp, Dương Nhược Y không khỏi nhíu chặt mày, cô ta nhớ rõ đêm qua tâm trạng phiền muộn, sau khi rời khỏi quán bar thì bắt gặp…… Một hình bóng quen thuộc.
Đúng rồi —— là Lục Tuyết Lan, Dương Nhược Y ánh mắt sáng lên, lúc ấy cô ta thấy Lục Tuyết Lan trên đường nên cầm lòng không đậu đi theo tới một khách sạn.
Sau đó, cô ta thấy Lục Tuyết Lan vào một căn phòng, mới vừa đi tới cửa định nghe lén một chút thì đã bị một đôi bàn tay to nóng rực bắt đi vào, kế tiếp……
Dương Nhược Y bỗng nhiên trừng to mắt, gò má vốn dĩ hồng nhuận tức khắc tái nhợt như tờ giấy, kiếp trước cô ta cũng có kim chủ, dù sao muốn trụ được trong giới giải trí ắt phải có chút chống lưng, cô ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, dẫu vậy vẫn không được may mắn có một kim chủ hùng mạnh như Lục Tuyết Lan.
Hiện giờ cô ta là một sinh viên ngây thơ trong sáng, vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu sự nghiệp, dù là thật sự muốn tìm một chỗ dựa cũng nhất định phải đợi thời cơ chín muồi, cơ thể trong sạch là lợi thế lớn nhất của cô ta, nay cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà mất đi rồi.
Này cũng không thể trách cô ta lấy cơ thể mình làm lợi thế, thật sự là muốn tạo dựng tên tuổi trong vũng nước đục giới giải trí này quá khó, cô ta cũng không chắc có thể dựa vào bản thân để đi đến cuối cùng.
Nếu như chuyện đêm qua bị paparazzi phát hiện được, con đường minh tình của cô ta sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Kiếp trước Lục Tuyết Lan trừ gương mặt kia ra thì cũng chỉ hai bàn tay trắng, lại có thể sống hô mưa gọi gió ở giới giải trí, còn không phải là nhờ có người hộ giá hộ tống cô ta sao? Vì trả thù Lục Tuyết Lan, chút hy sinh nho nhỏ căn bản không đáng là gì.
Nhanh chóng thay quần áo, đeo khẩu trang lên, Dương Nhược Y không rảnh quan tâm tới dáng vẻ xốc xếch của mình nữa mà cúi đầu lập tức rời khỏi khách sạn, nhưng lại không phát hiện có một tầm mắt cứ dõi theo bóng dáng cô ta.
So với Dương Nhược Y rối rắm khổ sở thì Tuyết Lan bên này sống khá là hài lòng, cô bình thản mà ngủ một giấc ngon lành.
Hơn nữa chuyện Dương Nhược Y trải qua tối hôm qua cũng không phải không có Tuyết Lan quạt gió thêm củi, ở kiếp trước Lục Tuyết Lan đã dụ dỗ nam chính Phong Mạc vào tối đó, từ đây mới được Phong Mạc dốc sức hỗ trợ.
Nhưng Dương Nhược Y đã trọng sinh sao có thể để Lục Tuyết Lan thành công một lần nữa được, cô ta thuận lợi phá hỏng chuyện tốt của Lục Tuyết Lan, hơn nữa dùng chuyện này nhận được ấn tượng tốt của của Phong Mạc, cũng coi như là một lần sơ ngộ tốt đẹp, mỹ nhân cứu anh hùng.
Phong Mạc cho rằng mình trúng thuốc là do Lục Tuyết Lan vì muốn bò lên giường anh làm ra, vì vậy mà trút giận lên người Lục Tuyết Lan, kéo Lục Tuyết Lan vào danh sách đen, gây cho cô biết bao phiền phức.
Dương Nhược Y thì lại là trở thành ân nhân của Phong Mạc, thành bạch nguyệt quang trước giường, nốt chu sa trên ngực, còn giữ được trong sạch mà tung hoành giới giải trí, tài nguyên không ngừng, cuối cùng giành được chiếc cúp ảnh hậu.
Tuyết Lan không có chút hứng thú nào với Phong Mạc nên tất nhiên cũng sẽ không ngớ ngẩn mà đi sinh chuyện, nhưng đây có thể xem như cuộc sơ ngộ tốt đẹp nam nữ chủ, sao cô có thể không tới thọc một cước vào cho được?
So về hiện tại thì Phong Mạc sớm đã được như ước nguyện mà bày tỏ tấm lòng với nữ thần trong lòng rồi nhỉ? Tuyết Lan cảm thấy mình cũng có tiềm năng làm bà mối lắm.
Tuyết Lan tâm trạng tốt xách theo chiếc túi hàng hiệu mới đi dạo phố, trên mặt đeo kính râm che đi đôi mắt đào hoa xinh đẹp, dáng vẻ nghênh ngang không chút sợ hãi sẽ bị người phát hiện.
Có một số việc càng muốn che giấu sẽ càng dễ bị người phát hiện, cứ tự nhiên mà đi ngược lại mới chẳng ai để ý, suy cho cùng cũng không ai nghĩ rằng sẽ có minh tinh ngang nhiên ra đường mà không sợ bị người phát hiện.
Trên thực tế quả thực giống như dự đoán của Tuyết Lan, cô thản nhiên đi mua sắm ở trung tâm thương mại mà không bị ai phát hiện, sau đó Tuyết Lan hành động càng thêm lộ liễu, bắt đầu chọn lựa quần áo trang sức mình thích.
Thật ra tủ đồ Lục Tuyết Lan đã rất nhiều quần áo rồi, nhưng phần lớn đều là của công ty sắp xếp, hoặc là do người đại diện và trợ lý cho mua cô, thực chất cũng không có món đồ nào phù hợp với sở thích của Tuyết Lan, hơn nữa Tuyết Lan mua đồ còn để thoả mãn niềm vui dạo phố của mình nữa.
Hiện giờ cô mới chỉ có chút danh tiếng thôi thì chẳng sao, tương lai đợi công thành danh toại rồi, bước chân ra cửa chỉ sợ toàn là fans. Tuyết Lan vẫn rất rõ điều này, cho nên phải nhanh chóng tận hưởng khoảng thời gian thoải mái khó có được này.
Đi dạo một lúc thì Tuyết Lan thấy có chút mỏi mệt, vì thế cô tìm một quán cà phê gần đây nghỉ ngơi, vị đắng nồng đậm lan trên đầu lưỡi làm người tỉnh táo tinh thần.
Mới đầu Tuyết Lan còn chưa quen với vị đắng này, nhưng cô đã dám thử một thứ mới nên cũng phải dần làm quen, một lúc sau thì không thấy khó chịu nữa, nhưng nói cho cùng cô vẫn thích hương thơm tinh khiết của lá trà hơn.
Tiếng đàn violon du dương vang lên bên tai, Tuyết Lan không kìm được mà đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, hãy còn xuất thần.
Một tràng tiếng lộc cộc vang lên, Tuyết Lan không khỏi quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với tầm mắt người đàn ông tuấn mỹ vừa đến, trong mắt hai người đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Bước chân người đàn ông vốn là hướng lên lầu, nhưng sau khi thấy Tuyết Lan thì không kìm lòng được mà thay đổi phương hướng đi đến chỗ cô.
“Thật trùng hợp, anh có thể ngồi ở đây không?” Tầm mắt Chu Hi Hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tuyết Lan, kiên định mà chấp nhất.
Tình huống như vậy tựa như đã từng quen nha! Tuyết Lan cầm lòng không đậu cười cong mắt, gật đầu đồng ý.
“Anh là Chu Hi Hoa, em thì sao?” Chu Hi Hoa cũng không phải một người giỏi ăn nói, trên thương trường anh hùng hổ doạ người luôn rất thuận lợi, nhưng khi đối mặt với đôi mắt mang cười của cô gái đối diện, anh luôn không kìm được mà có chút ngại ngùng.
“Em là Lục Tuyết Lan, anh cũng có thể gọi em là Tuyết Lan.” Tuyết Lan cười tủm tỉm, anh ấy đúng là vẫn trước sau như một mà! Nhớ quá đi thôi.
“Tuyết Lan, anh rất thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?” Ban đầu vẻ mặt anh có chút do dự rồi sau đó dần trở nên kiên định, có số việc cần phải xuống tay mau chuẩn ác, tuyệt đối không thể có chút do dự, như vậy mới có thể nắm được hạnh phúc trong tầm tay, không để nó vuột mất.
Trong hơn hai mươi năm trong cuộc đời anh chưa từng có khát vọng như thế này bao giờ, khát vọng có được một người, khát vọng bên cô đến hết quãng đời còn lại, khát vọng bảo vệ cô dưới cánh chim của mình, cho cô bình yên hạnh phúc.
Anh biết mình nói như vậy có chút đột ngột, hơn nữa hai người họ chỉ mới gặp nhau hai lần, lần gặp trước còn rất hấp tấp, chỉ là vội vàng lướt qua, nhưng một cái thoáng nhìn này đã đủ để định cả đời.
Duyên phận giữa người với người là một thứ vô cùng kỳ diệu, chỉ là vội vàng liếc mắt một cái đã khiến anh nhận định cô, từ nay lòng không chứa được người khác nữa.
Anh biết mình nói như vậy rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm và chán ghét, nhưng anh không cách nào cự tuyệt ý nghĩ chân thật nhất của nội tâm, khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy hai người họ vốn nên ở bên nhau.
Chẳng sợ thứ nhận được là lời cự tuyệt và sự chán ghét của cô, anh cũng không thể nào lừa gạt được lòng mình, đây là một lần duy nhất trong đời anh muốn làm việc theo cảm tính như vậy. Không phải những quanh co đưa đẩy như chốn thương trường, mà là cách thô bạo trực tiếp nhất để bày tỏ tâm ý của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.