Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 127: Giới Giải Trí: Vả Mặt Nữ Chính Trọng Sinh (9)

Hắc Tâm Nữ Vương

08/03/2023

Tuy là Tuyết Lan đã khá hiểu rõ anh chàng này nhưng cũng không ngờ anh lại sẽ đơn giản thô bạo mà nói ra ý nghĩ như vậy.

Có điều ngẫm lại thời điểm bọn họ lần đầu gặp mặt, Lãnh Húc Nghiêu lại làm sao không phải nhất kiến chung tình với cô cơ chứ?

Khi đó Lãnh Húc Nghiêu kiên quyết mang lục ngọc bội tổ truyền nhà bọn họ lên người mình, nhận định mình, chẳng sợ ngay từ đầu cô có chút mâu thuẫn kháng cự, chỉ là muốn qua loa có lệ cho thoả tâm ý của cha mẹ Ngô Tuyết Lan, vậy nhưng anh cũng rất toàn tâm toàn ý phối hợp với mình, không để mình phải chịu uất ức.

Tuy rằng phần cảm tình này tới một cách khó hiểu, lại kiên định chấp nhất ngoài dự đoán, cũng chính là phần tâm kiên định chấp nhất của anh ấy đã khiến cô rung động, khiến cô lựa chọn chấp nhận, lựa chọn buông thả trái tim mình.

Dù ngay từ đầu chỉ là xúc động, chỉ là yêu thích dựa vào vẻ bề ngoài, vậy khi đã cùng nhau trải qua nhiều thế giới như vậy cô còn có lý do gì để nghi ngờ nữa kia chứ?

Cho nên Tuyết Lan vô cùng tin tưởng tâm ý của anh ấy với mình, tin tưởng anh sẽ không phụ bạc mình, kiên định chấp nhất bảo vệ mình như trong lời thề vậy.

Chu Hi Hoa ở đối diện tuy rằng trông sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngón út anh hơi cuộn tròn lại làm Tuyết Lan hiểu anh đang hồi hộp cùng bất an.

Tuyết Lan xoay chuyển ánh mắt, không trả lời câu hỏi của anh ngay mà chỉ giảo hoạt cười không nói một lời, làm nam nhân càng thêm sốt ruột, thậm chí trán còn toát chút mồ hôi.

“Vả lại, hai người chúng ta chỉ mới gặp nhau được hai lần nhỉ! Mới hai lần gặp mà Chu tiên sinh đã nhiệt liệt theo đuổi em như vậy, thật sự là có chút khó hiểu, khiến em không thể không nghi ngờ về lòng thành của anh đấy.”

Đáp án như trong dự kiến làm Chu Hi Hoa thoáng có chút thất vọng, chẳng qua điều này cũng rất bình thường, nếu Tuyết Lan lập tức đồng ý thì anh ngược lại sẽ nảy sinh nghi ngờ, nghĩ vậy anh liền thấy thoải mái lại.

“Vậy…… Em có thể cho anh một cơ hội không? Anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em.” Chu Hi Hoa trước sau treo nụ cười khéo léo ưu nhã trên mặt, không để mình mất phong độ nam nhân mà gây ấn tượng không tốt với với cô gái đối diện.

“Có thể được một người đàn ông ưu tú như Chu tiên sinh đây theo đuổi, là vinh hạnh của em.” Tuyết Lan cười mỉm, cô đương nhiên biết nam nhân sẽ tốt với mình, điều này là chắc chắn.

“Giờ chúng ta có thể cùng dùng bữa tối chứ?” Chu Hi Hoa xoa xoa mồ hôi ở lòng bàn tay, dáng vẻ cẩn thận chọc cười Tuyết Lan.



“Đương nhiên.” Trên mặt Tuyết Lan vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng vui sướng.

Hiện giờ quả thật sắc trời đã muộn, thì ra trong bất tri bất giác cô đã đi dạo ở bên ngoài lâu như vậy.

Chu Hi Hoa đối diện Tuyết Lan có chút ngại ngùng, nhưng sau khi ngồi cùng cô một hồi thì dần dần vứt bỏ sự ngại ngùng này, lộ ra phong thái riêng của bản thân, anh cao lớn tuấn mỹ, nói năng khéo léo, là rùa vàng tuyệt nhất được nhóm nữ giới bầu chọn.

Tuyết Lan mặt đầy hứng thú nhìn người đàn ông vì cô bận trước bận sau cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng như uống mật ngọt, thế giới trước bởi vì thân phận Tống Tiết Lam làm cô không thể cùng anh bên nhau, đời này cỡ nào cũng phải bồi thường về.

Trời dần về khuya, Chu Hi Hoa rất thân sĩ đưa Tuyết Lan về nhà, lúc xuống xe thì nghe được một tiếng động, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.

Anh sải bước đến vành đai xanh ven đường túm một người đàn ông nhỏ gầy từ bên trong ra, ánh mắt thâm thúy hàm chứa vô số ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm đối phương, khiến gã ta không khỏi rùng mình.

“Đại…… Đại ca tha mạng! Tôi cũng chỉ là muốn kiếm cơm thôi, tuyệt đối không có ác ý, không thì tôi xoá hết số ảnh chụp này là được.”

Thật sự là chịu không nổi ánh mắt uy nghiêm của Chu Hi Hoa, tên đàn ông nhỏ gầy nhịn không được run rẩy, lắp bắp mở miệng, thậm chí chắp tay dâng lên máy ảnh của mình.

Thật sự gã cũng chẳng muốn vậy, chỉ là ánh mắt người nam nhân này quá đáng sợ, khiến gã cảm thấy bản thân phảng phất như là một cỗ thi thể lạnh lẽo chứ không phải một người sống nữa.

Chu Hi Hoa gắt gao nhìn chằm chằm tên nhỏ gầy, đừng tưởng rằng anh không biết tiết mục của mấy người này, miệng nói là đã xoá ảnh chụp nhưng thật ra đã sớm copy lại. Hôm nay nếu anh dễ dàng buông tha gã, ngày mai sẽ có một ít tin tức Lục Tuyết Lan dùng quy tắc ngầm xuất hiện trên báo giải trí ngay.

Chu Hi Hoa một tay xách theo gã, trên gương mặt tuấn mỹ một mảnh âm trầm, tay khác lấy di động gọi điện thoại dặn dò đơn giản hai câu, chưa tới một lúc thì một người đàn ông lái xe xuất hiện, Tuyết Lan vừa thấy liền biết đây là người ngày đó gọi Chu Hi Hoa là ông chủ.

Người nọ cũng không nhiều lời, chỉ tiếp nhận tên đàn ông kia từ tay Chu Hi Hoa rồi kéo gã lên xe, hơi có chút cảm giác lão đại hắc đạo.

Tuyết Lan biết Chu Hi Hoa là người làm ăn, bên cạnh tất sẽ không có hạng người vô dụng, cũng liền không chú ý chuyện này nữa, tin rằng bọn họ có thể xử lý tốt.



Hơn nữa Tuyết Lan rất hưởng thụ loại cảm giác được người che chở này, cảm giác như vậy cô đã lâu chưa được cảm nhận.

Thân phận Tống Tiết Lam của cô ở thế giới trước là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, lúc đó cô không thể dựa vào ai, càng không có ai trợ giúp cô, tất cả đều phải dựa vào bản thân dốc sức mà làm.

Khi đó cô vừa đối mặt với đám đồng liêu bụng dạ khó lường chung quanh chực chờ để kéo cô xuống đài vừa phải trợ giúp Vân Đức Hậu chưa trưởng thành, bảo vệ bá tánh, đối phó với Giang Thần Hi, nghe mệnh lệnh Hoàng Thượng, tuy rằng không đến mức mệt nhọc quá độ nhưng lòng đã có chút chán chường.

Cuộc đời Lục Tuyết Lan tuy rằng không tốt nhưng cũng không thể xem là tệ, dù sao sống ở một thời đại hoà bình không có chiến tranh không có chết chóc thì theo như Tuyết Lan thấy những lục đục với nhau trong giới giải trí căn bản so ra kém bão táp mưa sa chốn triều đình.

Thất bại trong giới giải trí cao lắm là thân bại danh liệt, nhưng đấu tranh trong triều đình lại là ngươi chết ta mất mạng họa ập cả nhà, đây là sự khác nhau của thời đại.

“Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh nguyện ý làm bạn bên em, cảm ơn anh có thể chịu đựng em tùy hứng, cảm ơn anh không ngại em ác độc, cảm ơn anh đồng hành cùng em lâu như vậy, để em không phải cô đơn.

Tuyết Lan cười cực kỳ vui vẻ với Chu Hi Hoa, ánh trăng nhu hòa dừng trên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô, giúp cô mạ lên một tầng sáng nhu hòa, đẹp đến mức không giống người phàm.

Chu Hi Hoa nhìn nụ cười của cô tới ngây ngốc, ánh mắt không khỏi có chút mê ly, lại có chút ngốc manh đáng yêu nói không nên lời.

Ngoài cửa, Tuyết Lan nhẹ nhàng nhón mũi chân, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ nam nhân, đặt lên má anh một nụ hôn, mềm nhẹ lại mang theo lưu luyến ôn nhu không nói nên lời.

“Ngủ ngon ——”Khẽ mấp máy đôi môi bên tai anh, hương hoa đào sâu kín tản ra tứ tán, đôi tai Chu Hi Hoa phiếm hồng, trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng thế nào.

“Ngủ ngon ——” Trừ hai chữ này, anh đã không biết nên nói cái gì hơn nữa.

Một cánh cửa ngăn cách thân thể hai người, lại làm cho trái tim bọn họ càng dựa càng gần, Tuyết Lan dựa lên khung cửa, Chu Hi Hoa đứng ở ngoài cửa, một người mắt hàm chứa hạnh phúc, một người ngây người sung sướng, cùng tồn tại dưới ánh trăng bao phủ, tâm linh càng thêm chặt chẽ tương liên.

(*) Cho những ai thắc mắc: Thế giới trước nữ chính xuyên qua một thế giới với thân phận nam và không có tuyến tình cảm nên mình không edit thế giới đó luôn. Thế giới đó nữ chính đã nhận ra những người yêu đương với cô trong các thế giới xuyên qua là một nên mới có màn độc thoại nội tâm như trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook