Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 88: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (12)
Hắc Tâm Nữ Vương
07/11/2021
“Nếu đã thả tin tức ra, vậy chúng ta chờ thu lưới là được.” Cô gái mặc trang phục đen không chút để ý mở miệng, chuyển cổ tay hóa trường kiếm thành đai lưng quấn lên vòng eo mảnh khảnh của cô.
“Tuyết Lan……” Người đàn ông cao tới tuấn mỹ khóe miệng ngậm cười ôn hòa sủng nịch, hai ba bước đã ôm cô gái vào lòng, trong mắt chỉ có một mình bóng dáng cô.
Quý Vũ Phong xấu hổ sờ sờ mũi, mỗi lần lão sư cùng lão đại ở bên nhau anh đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, lâu như vậy rồi mà vẫn khó có thể thích ứng.
Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, không hề ghét sự thân mật ôm hôn của người đàn ông, bọn họ bên nhau năm năm, Tô Cảnh cũng đối tốt với cô năm năm, giống như những người đàn ông ở các thế giới trước, tuy rằng dung mạo không giống nhau nhưng họ đều có một điểm chung, đó là nhất kiến chung tình, thâm tình bất hối với cô.
Đây là hạnh phúc nhỉ! Tuyết Lan ôm lấy eo anh, thầm nói trong lòng.
Năm năm này cô trước sau đều không hề nhàn rỗi mà không ngừng mở rộng thế lực của mình, thu nhận rất nhiều người thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay tang thi, thành công thành lập một tiểu đội dị năng.
Bọn họ không thuộc về bất kỳ thế lực nào, không nghe theo bất kể mệnh lệnh của ai, vĩnh viễn tùy tâm mà sống. Cùng nhau đoàn kết nhất trí chống lại tang thi trong mạt thế tàn khốc, họ cũng từng chính tay đâm đồng loại, hết thảy tùy tâm mà làm, cuộc sống trái lại càng vui sướng hơn cả thời trước mạt thế.
Bọn họ là người một nhà thân mật, là chiến hữu hợp tác tác chiến, là anh chị em thân mật khăng khít, là người mình có thể tin tưởng giao phía sau lưng cho đối phương.
Mà thân phận Tô Cảnh vẫn luôn rất thần bí, không ai biết anh đến từ đâu. Mọi người đều chỉ biết một chuyện, đó chính là Tô Cảnh yêu lão sư, đội trưởng của bọn họ - Tôn Tuyết Lan, vì Tôn Tuyết Lan anh thậm chí sẵn sàng không màng tính mạng, hơn nữa năng lực của anh vô cùng mạnh mẽ.
Nếu trên đời này thật sự có người đàn ông xứng đôi với lão sư của bọn họ thì chỉ có thể là Tô Cảnh, cũng chỉ có Tô Cảnh mới có tư cách đó.
“Lão sư, chúng ta đã chuẩn bị tốt, có thể lập tức xuất phát.” Thời gian năm năm làm rất nhiều người thay đổi, Tịch Mặc cũng như thế, cậu đã rút đi vẻ ngây ngô non nớt lúc trước, biến thành một nam tử hán có thể đỉnh thiên lập địa.
“Được.” Tuyết Lan thoải mái hào phóng buông tay mình ra, lôi kéo Tô Cảnh rời đi, không có chút nào ngượng ngùng xấu hổ khi bị người khác bắt gặp
Tiểu đội dị năng giả này của bọn họ không có chỗ ở cố định, tất cả mọi nơi đều có dấu chân của họ, nếu sắp chuẩn bị nghênh đón những người khác ghé thăm, tất nhiên phải tìm một chỗ coi như nơi ở.
Người luôn phải có một nơi quy túc, tiểu đội dị năng giả họ phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm, giờ là lúc tìm một mái nhà cho mình.
“Tuyết Lan, anh biết em là một cô gái độc lập tự mình cố gắng, anh không thể thay đổi quyết định của em. Nhưng anh hy vọng em có thể bảo đảm an toàn cho mình, nếu em xảy ra một chút bất trắc nào, anh chỉ sợ sẽ nhịn không được mà nổi điên rồi làm ra chuyện không thể cứu vãn mất.”
Tô Cảnh nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Tuyết Lan, trong mắt mang theo lo lắng cùng chấp nhất, ánh mắt rõ ràng nói cho Tuyết Lan anh không phải đang nói giỡn, anh rất nghiêm túc.
Người đàn ông bá đạo tuyên thệ mang theo nồng đậm dục vọng chiếm hữu cùng lo lắng, trên mặt Tuyết Lan cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười, thanh âm cũng nhu hòa xuống. Không còn là nữ cường nhân cô độc tự lập trước đây, mà ngược lại chỉ là một cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu.
“Em nhất định sẽ không để cho mình xảy ra chuyện, thật sự không được cũng còn có anh bên cạnh em mà đúng không? Hơn nữa chỉ là mấy con kiến mà thôi, em căn bản không để vào mắt.”
Thời gian năm năm làm Tuyết Lan càng thêm mạnh mẽ, không chỉ thể lực mà dị năng cũng mạnh hơn. Nhân tâm là thứ còn khó khống chế hơn cả tang thi, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng, Tuyết Lan vô cùng tự tin ở bản thân về mặt này.
Tô Cảnh nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp tự tin của cô gái trước mặt, dường như cũng bị cuốn hút mà cười lên khiến gương mặt anh càng thêm tuấn mỹ phi phàm.
Tuyết Lan lựa chọn nơi có nhiều tang thi tụ tập, nơi đó phần lớn là tang thi cấp tám cấp chín, sức chiến đấu kinh người.
Lựa chọn nơi này một là để biểu hiện năng lực của mình, làm bọn người muốn đến mượn sức thấy được thực lực chân chính của họ, để trong lòng chúng sợ hãi không dám tùy tiện động thủ. Hai là vì nơi này có thể cho tiểu đội bọn họ một cơ hội rèn luyện siêu tốt, ba là do một chút tâm tư nho nhỏ của cô.
Theo như Tuyết Lan thấy tang thi cấp tám cấp chín cũng không khó đối phó lắm, chỉ là số lượng tang thi thật sự quá nhiều, một tiểu đội chỉ có ba mươi người có chút tốn sức.
Tuyết Lan một chân đá văng tang thi cấp chín chuẩn bị nhào lên đi xé nàng ra, tùy tay chém rớt đầu một tang thi cấp tám, nhìn các đồng đội đã sắp không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng kiên trì thì cầm lấy cái còi trên cổ thổi lên, các tang thi giống như thủy triều rút lui.
“Lão sư nếu chậm một chút nữa là bọn em xong đời rồi.” Tịch Mặc sờ soạng một phen không biết là mồ hôi hay là máu loãng trên mặt, thở hổn hển mở miệng nói, tuy rằng là giọng oán giận nhưng lại có ý trêu đùa.
Tuyết Lan mắt trợn trắng không tỏ ý kiến, lấy ra một rương nước khoáng phân cho mọi người uống.
Liên tục ba ngày không ngừng đánh giết, nội thành Giang Thị đã được rửa sạch sẽ, tang thi có trí tuệ tự biết không phải đối thủ họ nên đã chạy đi cả rồi, tang thi cấp thấp thì bị giết hết sạch, Giang Thị nay đã hoàn toàn biến thành thiên hạ của Tuyết Lan bọn họ.
Tô Cảnh ngồi trước giường nhìn cô gái đang ngủ trên đó, ánh mắt lập loè, lấy một cái khăn lông ướt ra lau mồ hôi cho cô, động tác mềm nhẹ không phát ra chút tiếng động.
Chém giết liên tiếp ba ngày làm mọi người đều rất mỏi mệt, cho dù là dị năng giả tinh thần lực cường hãn cũng vậy.
Sau khi mọi người dọn dẹp phòng xong thì lăn ra giường ngủ một giấc thật sâu, hoàn toàn đã không còn cảm giác với ngoại giới, cũng may nơi này đã được thanh lý sạch sẽ nên không cần lo lắng có người sẽ gây bất lợi với bọn họ.
Đành phải ngủ một hai ngày cho thật ngon là lại trở nên sinh long hoạt hổ thôi, chẳng qua là những người khác cũng không may mắn như Tuyết Lan, bên cạnh có một người đàn ông ba tốt vẫn luôn chăm sóc cô.
Hai ngày sau Tuyết Lan tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông ngồi ở đầu giường không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trên mặt cô liền nở rộ một nụ cười nhào lên cho anh một cái hôn.
Tô Cảnh có chút ngây người, dù sao Tuyết Lan vẫn luôn đều có vẻ rất ngượng ngùng trong mấy phương diện này, chủ động như này vẫn là lần đầu tiên. Chủ động như vậy lại khiến trong lòng anh sinh ra một cổ lửa nóng, thân thể bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuyết Lan không hề có tự giác bản thân đã châm lửa cho người đàn ông, cô lưu loát đẩy anh ra rồi xuống giường, bắt đầu tắm rửa thay quần áo.
Từ giờ trở đi nơi này chính là nhà của tiểu đội dị năng giả bọn họ, nên tất nhiên cũng không cần mặc đồ tác chiến như khi đi chiến đấu lúc trước, Tuyết Lan khó được tâm trạng tốt lấy bộ đồ màu đen mặc ở nhà từ không gian trung ra, làn da trắng nõn có vẻ càng thêm tinh tế.
Bản thân Tôn Tuyết Lan chính là một tiểu giai nhân thanh tú, hơn nữa Tuyết Lan đã tiến hành bổ khuyết linh hồn và tẩy tinh phạt tủy nhờ thuốc thức tỉnh dị năng, hiện giờ cô đã thoát thai hoán cốt thành mỹ nhân xinh đẹp thoát tục.
Chờ Tuyết Lan từ trong phòng đi ra vừa lúc đón nhận tầm mắt kinh diễm cực nóng của người đàn ông, Tuyết Lan tỏ vẻ thực vừa lòng, dù sao thì con gái trang điểm vì người mình thích mà đúng không!
“Tuyết Lan……” Người đàn ông cao tới tuấn mỹ khóe miệng ngậm cười ôn hòa sủng nịch, hai ba bước đã ôm cô gái vào lòng, trong mắt chỉ có một mình bóng dáng cô.
Quý Vũ Phong xấu hổ sờ sờ mũi, mỗi lần lão sư cùng lão đại ở bên nhau anh đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, lâu như vậy rồi mà vẫn khó có thể thích ứng.
Tuyết Lan khóe miệng ngậm ý cười, không hề ghét sự thân mật ôm hôn của người đàn ông, bọn họ bên nhau năm năm, Tô Cảnh cũng đối tốt với cô năm năm, giống như những người đàn ông ở các thế giới trước, tuy rằng dung mạo không giống nhau nhưng họ đều có một điểm chung, đó là nhất kiến chung tình, thâm tình bất hối với cô.
Đây là hạnh phúc nhỉ! Tuyết Lan ôm lấy eo anh, thầm nói trong lòng.
Năm năm này cô trước sau đều không hề nhàn rỗi mà không ngừng mở rộng thế lực của mình, thu nhận rất nhiều người thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay tang thi, thành công thành lập một tiểu đội dị năng.
Bọn họ không thuộc về bất kỳ thế lực nào, không nghe theo bất kể mệnh lệnh của ai, vĩnh viễn tùy tâm mà sống. Cùng nhau đoàn kết nhất trí chống lại tang thi trong mạt thế tàn khốc, họ cũng từng chính tay đâm đồng loại, hết thảy tùy tâm mà làm, cuộc sống trái lại càng vui sướng hơn cả thời trước mạt thế.
Bọn họ là người một nhà thân mật, là chiến hữu hợp tác tác chiến, là anh chị em thân mật khăng khít, là người mình có thể tin tưởng giao phía sau lưng cho đối phương.
Mà thân phận Tô Cảnh vẫn luôn rất thần bí, không ai biết anh đến từ đâu. Mọi người đều chỉ biết một chuyện, đó chính là Tô Cảnh yêu lão sư, đội trưởng của bọn họ - Tôn Tuyết Lan, vì Tôn Tuyết Lan anh thậm chí sẵn sàng không màng tính mạng, hơn nữa năng lực của anh vô cùng mạnh mẽ.
Nếu trên đời này thật sự có người đàn ông xứng đôi với lão sư của bọn họ thì chỉ có thể là Tô Cảnh, cũng chỉ có Tô Cảnh mới có tư cách đó.
“Lão sư, chúng ta đã chuẩn bị tốt, có thể lập tức xuất phát.” Thời gian năm năm làm rất nhiều người thay đổi, Tịch Mặc cũng như thế, cậu đã rút đi vẻ ngây ngô non nớt lúc trước, biến thành một nam tử hán có thể đỉnh thiên lập địa.
“Được.” Tuyết Lan thoải mái hào phóng buông tay mình ra, lôi kéo Tô Cảnh rời đi, không có chút nào ngượng ngùng xấu hổ khi bị người khác bắt gặp
Tiểu đội dị năng giả này của bọn họ không có chỗ ở cố định, tất cả mọi nơi đều có dấu chân của họ, nếu sắp chuẩn bị nghênh đón những người khác ghé thăm, tất nhiên phải tìm một chỗ coi như nơi ở.
Người luôn phải có một nơi quy túc, tiểu đội dị năng giả họ phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm, giờ là lúc tìm một mái nhà cho mình.
“Tuyết Lan, anh biết em là một cô gái độc lập tự mình cố gắng, anh không thể thay đổi quyết định của em. Nhưng anh hy vọng em có thể bảo đảm an toàn cho mình, nếu em xảy ra một chút bất trắc nào, anh chỉ sợ sẽ nhịn không được mà nổi điên rồi làm ra chuyện không thể cứu vãn mất.”
Tô Cảnh nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Tuyết Lan, trong mắt mang theo lo lắng cùng chấp nhất, ánh mắt rõ ràng nói cho Tuyết Lan anh không phải đang nói giỡn, anh rất nghiêm túc.
Người đàn ông bá đạo tuyên thệ mang theo nồng đậm dục vọng chiếm hữu cùng lo lắng, trên mặt Tuyết Lan cầm lòng không đậu lộ ra nụ cười, thanh âm cũng nhu hòa xuống. Không còn là nữ cường nhân cô độc tự lập trước đây, mà ngược lại chỉ là một cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu.
“Em nhất định sẽ không để cho mình xảy ra chuyện, thật sự không được cũng còn có anh bên cạnh em mà đúng không? Hơn nữa chỉ là mấy con kiến mà thôi, em căn bản không để vào mắt.”
Thời gian năm năm làm Tuyết Lan càng thêm mạnh mẽ, không chỉ thể lực mà dị năng cũng mạnh hơn. Nhân tâm là thứ còn khó khống chế hơn cả tang thi, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng, Tuyết Lan vô cùng tự tin ở bản thân về mặt này.
Tô Cảnh nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp tự tin của cô gái trước mặt, dường như cũng bị cuốn hút mà cười lên khiến gương mặt anh càng thêm tuấn mỹ phi phàm.
Tuyết Lan lựa chọn nơi có nhiều tang thi tụ tập, nơi đó phần lớn là tang thi cấp tám cấp chín, sức chiến đấu kinh người.
Lựa chọn nơi này một là để biểu hiện năng lực của mình, làm bọn người muốn đến mượn sức thấy được thực lực chân chính của họ, để trong lòng chúng sợ hãi không dám tùy tiện động thủ. Hai là vì nơi này có thể cho tiểu đội bọn họ một cơ hội rèn luyện siêu tốt, ba là do một chút tâm tư nho nhỏ của cô.
Theo như Tuyết Lan thấy tang thi cấp tám cấp chín cũng không khó đối phó lắm, chỉ là số lượng tang thi thật sự quá nhiều, một tiểu đội chỉ có ba mươi người có chút tốn sức.
Tuyết Lan một chân đá văng tang thi cấp chín chuẩn bị nhào lên đi xé nàng ra, tùy tay chém rớt đầu một tang thi cấp tám, nhìn các đồng đội đã sắp không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng kiên trì thì cầm lấy cái còi trên cổ thổi lên, các tang thi giống như thủy triều rút lui.
“Lão sư nếu chậm một chút nữa là bọn em xong đời rồi.” Tịch Mặc sờ soạng một phen không biết là mồ hôi hay là máu loãng trên mặt, thở hổn hển mở miệng nói, tuy rằng là giọng oán giận nhưng lại có ý trêu đùa.
Tuyết Lan mắt trợn trắng không tỏ ý kiến, lấy ra một rương nước khoáng phân cho mọi người uống.
Liên tục ba ngày không ngừng đánh giết, nội thành Giang Thị đã được rửa sạch sẽ, tang thi có trí tuệ tự biết không phải đối thủ họ nên đã chạy đi cả rồi, tang thi cấp thấp thì bị giết hết sạch, Giang Thị nay đã hoàn toàn biến thành thiên hạ của Tuyết Lan bọn họ.
Tô Cảnh ngồi trước giường nhìn cô gái đang ngủ trên đó, ánh mắt lập loè, lấy một cái khăn lông ướt ra lau mồ hôi cho cô, động tác mềm nhẹ không phát ra chút tiếng động.
Chém giết liên tiếp ba ngày làm mọi người đều rất mỏi mệt, cho dù là dị năng giả tinh thần lực cường hãn cũng vậy.
Sau khi mọi người dọn dẹp phòng xong thì lăn ra giường ngủ một giấc thật sâu, hoàn toàn đã không còn cảm giác với ngoại giới, cũng may nơi này đã được thanh lý sạch sẽ nên không cần lo lắng có người sẽ gây bất lợi với bọn họ.
Đành phải ngủ một hai ngày cho thật ngon là lại trở nên sinh long hoạt hổ thôi, chẳng qua là những người khác cũng không may mắn như Tuyết Lan, bên cạnh có một người đàn ông ba tốt vẫn luôn chăm sóc cô.
Hai ngày sau Tuyết Lan tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông ngồi ở đầu giường không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trên mặt cô liền nở rộ một nụ cười nhào lên cho anh một cái hôn.
Tô Cảnh có chút ngây người, dù sao Tuyết Lan vẫn luôn đều có vẻ rất ngượng ngùng trong mấy phương diện này, chủ động như này vẫn là lần đầu tiên. Chủ động như vậy lại khiến trong lòng anh sinh ra một cổ lửa nóng, thân thể bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuyết Lan không hề có tự giác bản thân đã châm lửa cho người đàn ông, cô lưu loát đẩy anh ra rồi xuống giường, bắt đầu tắm rửa thay quần áo.
Từ giờ trở đi nơi này chính là nhà của tiểu đội dị năng giả bọn họ, nên tất nhiên cũng không cần mặc đồ tác chiến như khi đi chiến đấu lúc trước, Tuyết Lan khó được tâm trạng tốt lấy bộ đồ màu đen mặc ở nhà từ không gian trung ra, làn da trắng nõn có vẻ càng thêm tinh tế.
Bản thân Tôn Tuyết Lan chính là một tiểu giai nhân thanh tú, hơn nữa Tuyết Lan đã tiến hành bổ khuyết linh hồn và tẩy tinh phạt tủy nhờ thuốc thức tỉnh dị năng, hiện giờ cô đã thoát thai hoán cốt thành mỹ nhân xinh đẹp thoát tục.
Chờ Tuyết Lan từ trong phòng đi ra vừa lúc đón nhận tầm mắt kinh diễm cực nóng của người đàn ông, Tuyết Lan tỏ vẻ thực vừa lòng, dù sao thì con gái trang điểm vì người mình thích mà đúng không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.