Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 90: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (14)

Hắc Tâm Nữ Vương

26/11/2021

Không phải vì điều gì khác, đơn giản là do phương hướng mà Tịch Mặc chỉ vào là chỗ của Bạch Nhược Lan. Sắc mặt cô ta nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của đại biểu căn cứ, không ngừng lắc đầu cự tuyệt, ánh nước trong mắt sáng lập lòe.

Hiện giờ mỗi khi cô ta nhắm mắt lại liền sẽ thấy dáng vẻ hoa ăn thịt người miệng tràn đầy răng nanh, còn có dây đằng hút máu dùng vô số ‘ cái miệng ’ hút máu cô ta, quả thực sợ muốn tiểu trong quần biết không?

“Haizz —— tôi không phải là chỉ vào người phía sau cô mà thôi ư, cô sao lại sợ tới cỡ này chứ? Thật là nhát như chuột!” Tịch Mặc khinh thường cười lạnh một tiếng, vô cùng khinh bỉ biểu hiện của Bạch Nhược Lan.

Bạch Nhược Lan lúc này mới thấy rõ người đàn ông mặt đầy sợ hãi mê mang phía sau mình, cô ta lúc này cũng bất chấp mọi thứ, nhanh chóng đẩy tên kia ra, ý tứ tìm người chịu tội thay không cần nói cũng biết.

Tịch Mặc cũng không nhiều lời, chỉ tùy ý phất phất tay, dây đằng hút máu bị xem như vật trang trí lúc này lập tức sống lại cuốn lấy vài người rồi đi, vừa lúc là những người bị Tịch Mặc chọn trúng.

Nhìn những người bị mang làm thức ăn cho thực vật biến dị chịu đau đớn khủng khiếp, bị ăn đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn, tất cả mọi người không tự giác rùng mình một cái, rất cung kính với mấy người Tịch Mặc, những toán tính trước đó nháy mắt dập tắt.

Tịch Mặc từ trên cao nhìn xuống xem thấu hết ý nghĩ của những người đó, lúc này mới hơi vừa lòng một chút, đây mới là bọn họ ra oai phủ đầu, nếu để những người này cho rằng bọn họ là quả hồng mềm, vậy thì chắc chắn sẽ gây nên không ít phiền phức cho họ.

Thể hiện ra một phần thực lực của mình ngay từ đầu thì những người này mới không dám nảy sinh chủ ý xấu xa với họ, Tịch Mặc xoay xoay dao nhỏ trong tay, dao nhỏ ‘ vô tình ’ rời khỏi tay, nháy mắt phóng về phía Bạch Nhược Lan.

“A ——” Âm ma nữ lại lần nữa vang lên, chờ khi Bạch Nhược Lan phản ứng lại, mái tóc dài tới eo của cô ta đã xén đứt, mái tóc nhu mỹ xinh đẹp nháy mắt biến thành kiểu tóc rối tung như chó gặm.

“Ây da thật sự xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận trượt tay, có điều là bộ dạng này của cô cũng không tồi, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.” Tịch Mặc xin lỗi không chút thành ý, lời vừa đút cửa lớn cũng được mở ra, mọi người cũng bất chấp thưởng thức tạo hình mới của Bạch Nhược Lan mà nhanh chân chạy vào.

Bạch Nhược Lan quả thực sắp tức giận đến nổ tung, nhưng căn bản cô ta không làm gì được Tịch Mặc, chỉ có thể chôn giấu oán hận trong lòng, chờ tương lai trả thù lại. Tôn Tuyết Lan, Quý Vũ Phong cũng đều là dị năng cường giả, không phải vẫn như cũ chết trong tay Bạch Nhược Lan này sao.



Nghĩ như vậy, tâm trạng khi Bạch Nhược Lan sờ sờ mái tóc bùi nhùi của mình mới từ từ bình tĩnh xuống.

“Người tới cả rồi sao?” Tuyết Lan ủ mình trong lòng Tô Cảnh, cầm lấy một quả nho đút vào miệng anh, hai người cực kỳ sến sẩm.

“Lão sư, chút việc nhỏ này bọn em còn có thể làm không được sao? Bọn họ nhất định sẽ ở lại thật vui vẻ.” Trên gương mặt thanh tuấn của Tịch Mặc lộ ra nụ cười hứng thú, bắt đầu với mọi người chia sẻ tình trạng túng quẫn vừa rồi của Bạch Nhược Lan.

Tuyết Lan mỉm cười nhìn người anh em tốt vào sinh ra tử đồng thời cũng là đồ đệ của mình, khóe miệng mỉm cười thỉnh thoảng nói vào hai ba câu, vẻ mặt tràn đầy ấm áp hạnh phúc.

Sáng sớm ngày kế, nhóm người phụ trách căn cứ một đêm không ngủ cuối cùng cũng gặp được đội trưởng trong truyền thuyết của tiểu đội dị năng giả, ai nấy mang một đôi mắt quầng thâm cười rất là miễn cưỡng, cả người đều có vẻ rất mỏi mệt.

Điều kiện nơi ở mà Tịch Mặc sắp xếp cho bọn họ rất tốt, thậm chí không kém với điều kiện trong căn cứ, nhưng mấu chốt là chung quanh nơi đó có dây đằng hút máu kìa! Mọi người khóc không ra nước mắt, lúc ban đầu mấy dây đằng đó vẫn rất ngoan, nhưng mà không lâu sau đã lộ nguyên hình, bọn họ chỉ cần động đậy một chút liền sẽ bị chúng quấn lên, dáng vẻ tựa như đang chờ ăn cơm khiến bọn họ cả đêm cũng không dám nhúc nhích.

Dưới sự áp lực và chấn động tinh thần cực mạnh thì tình trạng của bọn họ tất nhiên rất kém cỏi.

“Các vị thoạt nhìn sắc diện không tôi, xem ra nghỉ ngơi ở chỗ của chúng tôi cũng không tệ lắm.” Trên mặt Tuyết Lan mang theo một chiếc mặt nạ đen, cộng thêm đồ tác chiến màu đen thoạt nhìn có vẻ thần bí. Đối mặt với một đám mắt thâm quầng còn có thể mặt không đổi sắc nói ra lời như vậy, phải nói là công lực nói bừa của Tuyết Lan lại càng thêm thâm hậu.

“Tin rằng các người cũng biết trạng huống của tiểu đội dị năng giả chúng tôi, nói thật chúng tôi rèn luyện ở bên ngoài đã lâu rồi nên căn bản không thích trói buộc, lần này mời các vị tới cũng là vì đàm phán chuyện hợp tác.” Tuyết Lan thay đổi một dáng ngồi thoải mái, mặt đầy nhàn nhã.

“Không biết là hợp tác như thế nào?” Có một người thiếu kiên nhẫn hỏi, trong lời nói mang theo tò mò khó thấy.

Đã tới nước này căn bản không có thứ gì có thể khiến cho bọn họ hứng thú, vị đội trưởng này rốt cuộc có lợi thế gì có thể làm cho bọn họ tâm động đây? Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.



“Chỗ tôi có một phần thuốc thức tỉnh dị năng.” Tuyết Lan vừa mở miệng, tất cả mọi người mở to hai mắt trông rất kinh ngạc, có chút không thể tin vào tai mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ năng lực lý giải của bản thân.

“Mấy người nghĩ không sai, chính là ý đó.” Tuyết Lan bình tĩnh gật đầu, không hề có chút tự giác bản thân vừa ném xuống một quả bom hạng nặng.

“Loại thuốc thức tỉnh dị năng này có thể kích phát tiềm năng của con người lên hạn độ lớn nhất, giúp người thường có được dị năng, nhưng chỉ có tác dụng với người thường.” Tuy rằng phạm vi áp dụng có hạn, nhưng công năng như vậy thật sự là khó làm người khác không động tâm.

“Chuyện này…… Làm thế nào để chúng tôi tin cô?” Lời này giống như là nói ra tiếng lòng của mọi người, tất cả đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Tuyết Lan.

Trong đó ánh mắt cực nóng nhất không ai khác ngoài Bạch Nhược Lan, bản thân cô ta chính là một ngụy dị năng giả, dù cho mặt ngoài nở mày nở mặt nhưng thực chất bên trong là gì chính cô ta là người rõ ràng nhất. Tuổi thọ của dị năng giả rất dài, gấp hai ba lần người thường, tốc độ già đi cũng rất chậm, cơ thể cũng vô cùng khỏe mạnh, quả thực chính là con cưng của thượng đế.

Nếu không phải có nước linh tuyền chống đỡ, cô ta đã sớm trở nên già nua thảm bại giống như đám người thường kia, nếu có thể trở thành dị năng giả chân chính …… Bạch Nhược Lan che lại trái tim đang đập kinh hoàng, đè nén kích động trong lòng xuống, trong mắt không tự giác toát ra một loại ánh sáng nhất định phải được.

“Anh tin tưởng thì sao? Mà không tin thì thế nào? Có liên quan gì tới tôi? Nếu không tin có thể rời khỏi đây, tôi chỉ có một câu, đó chính là nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, anh sẽ hối hận cả đời.”

Lời nói cuồng ngạo từ trong miệng Tuyết Lan thốt ra, vô hình chung khiến người khác tin những lời cô vừa nói, bởi vì một người phụ nữ như vậy làm bọn họ không cách nào không tin tưởng, nếu như là người trong lòng có quỷ thì tuyệt đối không có tự tin nói ra lời nói cuồng ngạo như vậy.

“Không biết đội trưởng muốn cái gì? Chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực làm được.” Tất cả những người phụ trách đều dùng ánh mắt cực nóng nhìn cô nói, vẻ nóng lòng muốn thử không cần nói cũng biết.

“Chỉ cần ai trong các người có thể lấy ra được thứ có thể đả động được tôi, lúc đó tôi sẽ đồng ý giao phần thuốc thức tỉnh dị năng duy nhất này cho người đó.” Tuyết Lan hào phóng xua tay, tựa như thứ được trao đổi ra chỉ là một thứ bình thường, phong thái hết sức đại gia.

Duy nhất à…… Trong mắt những người phụ trách hiện lên suy nghĩ sâu xa, liếc nhìn nhau thấy được ý muốn phải có được trong mắt đối phương cùng với địch ý đối những người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook