Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 91: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (15)
Hắc Tâm Nữ Vương
08/12/2021
Thuốc thức tỉnh dị năng là của Tuyết Lan lúc trước dùng còn dư lại một chút, trải qua nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích Tuyết Lan đã nắm giữ phương pháp chế tác, dẫu sao thế giới này trước khi mạt thế ập tới cũng từng rất phát triển về khoa học kỹ thuật.
Sở dĩ nói là một phần duy nhất chẳng qua là vì đầu cơ trục lợi mà thôi. Một phần thuốc thức tỉnh dị năng đã pha loãng đổi lấy một thứ tốt khác, vụ mua bán này tính sao cũng không lỗ.
Các vị người phụ trách căn cứ mỗi người tự hiện bản lĩnh, tận khả năng truyền bá tin tức này ra ngoài, nói cho cùng thuốc này nếu vào tay bọn họ thì có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.
Căn cứ bọn họ cũng có nhân tài trong các lĩnh vực, nếu như đạt được thứ thuốc này mang về nghiên cứu thì tuyệt đối có thể đem đến ích lợi rất lớn cho căn cứ.
Người thường sẽ không còn là gánh nặng của nhân loại, bọn họ có lực lượng mạnh hơn có thể phản kháng tang thi, căn cứ bọn họ sẽ trở thành căn cứ mạnh nhất của nhân loại, nói không chừng còn có thể lúc sinh thời chứng kiến mạt thế kết thúc.
Hơn nữa hiện giờ đại đa số lãnh đạo căn cứ không có dị năng, sở dĩ đứng vững gót chân cũng chỉ là nhờ vào uy tín lúc trước mạt thế, nếu có thêm dị năng vậy thì địa vị của họ sẽ càng thêm củng cố.
Vô số ảo tưởng tốt đẹp vang lên trong lòng, ánh mắt bọn họ càng thêm cuồng nhiệt.
Từ đầu Tuyết Lan đã đoán ra ý tưởng của những người này, thuốc thức tỉnh dị năng quả thật đủ để khơi dậy ham muốn của con người, nhưng chưa đến mức làm người điên cuồng, chỉ là do những người này quá tham lam mà thôi, có điều chuyện này chẳng liên quan đến cô, mục tiêu của cô chỉ có Bạch Nhược Lan.
Bạch Nhược Lan vẫn luôn tự ti vì mình không phải là dị năng giả, đồng thời trong lòng đè ép một tảng đá lớn, hiện giờ có một hy vọng giúp cô ta có thể ngẩng đầu lên một lần nữa, cô ta tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Quả thật giống như Tuyết Lan dự đoán, Bạch Nhược Lan tâm động không thôi, bắt đầu mưu tính làm sao để lấy được thuốc thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn phải dưới tình huống không muốn người khác biết. Dù sao thuốc này chỉ áp dụng được với người thường, nếu cô ta lấy được nó trước mặt mọi người, chẳng phải chứng minh cô ta là ngụy dị năng giả khiến người khác nghi ngờ hay sao?
Nếu có được thuốc thức tỉnh dị năng, cô ta chỉ cần tìm được một cơ hội nói là trong lúc vô tình kích phát song hệ dị năng là được, song hệ dị năng giả cực kỳ hiếm có ở mạt thế, một khi bộc phát ra chính là sự tồn tại khiến người kính ngưỡng.
Bạch Nhược Lan này trọng sinh một đời nhất định là phải làm người đứng trên kẻ khác, phải được mọi người kính nể nhìn lên, cô ta nhất định phải có được thuốc thức tỉnh.
Tô Cảnh đang ở trong phòng Tuyết Lan nói chuyện phiếm thảo luận kế hoạch kế tiếp với cô, lại bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng gõ cửa, từ tần suất gõ cửa mà xem đối phương nhất định là rất sốt ruột.
Hai người liếc nhau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười, Tô Cảnh lưu luyến liếc mắt nhìn người thương một cái, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Tuyết Lan kéo lại.
“Anh tìm một chỗ trốn đi, em sợ hồn cô ta sẽ bị anh câu đi mất.” Tuyết Lan tức giận trừng anh một cái, chẳng lẽ anh không biết khuôn mặt tuấn tú kia của mình rất có lực hấp dẫn với phụ nữ sao?
Huống chi Bạch Nhược Lan chính là một nữ chính Mary Sue tiêu chuẩn, phàm là đàn ông diện mạo tuấn mỹ ả đều phải ‘ đùa giỡn ’ một phen, cũng không phải cô không tin người đàn ông của mình, mà là không thích chàng nhà mình bị người khác nhớ thương thôi.
Tưởng tượng liền cảm thấy ghê tởm khó chịu, không thể không nói chiếm hữu dục của Tuyết Lan với người đàn ông của mình vẫn rất mạnh, chỉ có đối mặt không với người không quan tâm mới không có chiếm hữu dục, bởi vì căn bản không đáng.
Tô Cảnh vừa nghe Tuyết Lan nói liền cầm lòng không đậu gợi lên khóe môi, tức khắc giống như băng tuyết tan rã ấm áp vạn vật, trước khi đi còn sáp tới gần gò má Tuyết Lan, hô hấp ấm áp phe phẩy trên mặt cô, khiến cô rùng mình một trận.
“Anh…… Anh muốn làm gì?” Mặt Tuyết Lan liền không thể ức chế mà đỏ lên, lắp bắp truy vấn, trong thanh âm mang theo thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Tô Cảnh không trả lời Tuyết Lan, chỉ dán lên liếm hôn đôi môi đỏ khẽ mở trước mặt một trận, không khí ái muội nảy sinh quanh thân hai người.
Tiếng đập cửa bên ngoài không ngừng vang lên, Tô Cảnh không thể không tiếc nuối buông món ngon đã đến miệng ra, phút cuối cùng còn không quên nhẹ mút hai cái mới thả cô.
Tuyết Lan hô hấp dồn dập trên má hai rặng mây đỏ, tự nhận là hung hăng trừng liếc mắt nhìn người đàn ông ‘ kiêu ngạo ’ này một cái, lấy mặt nạ bên cạnh mang lên, che lấp vẻ xuân sắc động lòng người trên mặt.
Hô hấp bằng phẳng thoáng chút dồn dập, Tuyết Lan hít sâu một hơi rồi mở cửa, độ cong khóe miệng hoàn mỹ lại lạnh băng. “Mời vào ——”
Trong lòng Bạch Nhược Lan có chút tức giận, rõ ràng người ở ngay bên trong còn để mình đợi ở ngoài lâu như vậy, thật sự là đáng chết! Nhưng giờ mình có việc cầu người, vẫn là hạ thấp tư thái một chút cho thỏa đáng.
Dù cho trong lòng đã thầm quất Tuyết Lan mấy trăm roi, nhưng trên mặt Bạch Nhược Lan vẫn bày vẻ vừa ấm áp vừa khiêm tốn, ngoài miệng dùng hết khả năng nói lời dễ nghe.
“Xin lỗi là tôi mạo muội quấy rầy, vẫn mong ngài thứ lỗi.” Vì biểu hiện sự tôn kính, Bạch Nhược Lan thậm chí còn dùng tới kính ngữ, thật sự hạ thấp tư thái của mình xuống hết mức.
“Không có gì, chỗ tôi mở cửa làm buôn bán, chỉ cần Bạch tiểu thư có thể đưa ra một mức giá lý tưởng, tôi thiếu ngủ một lát cũng không có gì.” Tuyết Lan rót một ly nước cho mình, tư thái ưu nhã hoàn toàn không để ý tới việc Bạch Nhược Lan lôi kéo làm quen.
Cũng không phải đối phương lôi kéo làm quen thì mình nhất định phải tiếp nhận, loại chuyện này còn phải tùy tâm trạng, hơn nữa lần này là Bạch Nhược Lan có việc cầu người, Tuyết Lan cô mắc gì phải bày ra dáng vẻ hiền lành dễ ức hiếp, vô duyên vô cớ khiến người khác xem nhẹ chứ?
Thần sắc trên mặt Bạch Nhược Lan cứng đờ trong nháy mắt, sau một lát liền khôi phục bình thường, lại khó nén được vẻ khiên cưỡng. “Tôi biết thuốc thức tỉnh dị năng vô cùng quý giá, nhưng mà tôi thực sự rất cần……”
Bạch Nhược Lan còn chưa thao thao bất tuyệt xong đã bị Tuyết Lan phất tay cắt ngang, “Trước đó tôi cũng đã nói tôi là một thương nhân, thương nhân không có lợi thì không dậy sớm nổi, chỉ cần cô lấy ra lợi thế làm tôi động lòng được, tôi liền giao thuốc thức tỉnh dị năng ra, vấn đề khác không bàn nữa.”
“Nếu Bạch tiểu thư cho rằng tùy ý nói hai câu là có thể lay chuyển được tôi thì tôi chỉ có thể nói cô quá ngây thơ rồi.” Tuyết Lan phiền chán phất phất tay, thành công làm Bạch Nhược Lan tức nghẹn.
Bạch Nhược Lan thấy kịch bản tình nghĩa không có tác dụng, chỉ có thể cắn răng nhịn đau mở miệng nói, “Tôi là dị năng giả không gian, trong không gian của tôi có một lượng lớn vật tư, tôi có thể giao ra một phần năm vật tư, bấy nhiêu cũng đủ cho các cô an ổn ăn uống trong hai năm ở mạt thế.”
Dù sao cũng trọng sinh một đời, Bạch Nhược Lan đã sớm tồn trữ không ít vật tư trong không gian, dù tiền bạc và cả ngọc bội không gian đều là của Quý Vũ Phong, nhưng Bạch Nhược Lan lại vẫn cố chấp cho rằng mấy thứ đó là Quý Vũ Phong thiếu nợ mình mà xem nó thành vật sở hữu.
Hơn nữa thân phận dị năng giả không gian rất tiện lợi cho cô ta, khá nhiều vật tư đều tạm thời được tồn trữ ở đây, khi lấy ra cô ta đều sẽ lưu tâm hơn một chút, cứ thế mãi đã tồn trữ một lượng lớn vật tư. Cho dù là thế, lúc nói ra phải cho một phần năm vật tư, Bạch Nhược Lan như cũ là vẻ mặt đau khổ, làm như đã ra nhượng bộ rất lớn.
Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên bắt chéo thay đổi một dáng ngồi thoải mái, khoanh tay trước ngực không tỏ ý kiến, chưa nói có thể cũng chưa nói không thể, nhưng cô không làm gì cũng đã chứng minh tất cả.
Sở dĩ nói là một phần duy nhất chẳng qua là vì đầu cơ trục lợi mà thôi. Một phần thuốc thức tỉnh dị năng đã pha loãng đổi lấy một thứ tốt khác, vụ mua bán này tính sao cũng không lỗ.
Các vị người phụ trách căn cứ mỗi người tự hiện bản lĩnh, tận khả năng truyền bá tin tức này ra ngoài, nói cho cùng thuốc này nếu vào tay bọn họ thì có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.
Căn cứ bọn họ cũng có nhân tài trong các lĩnh vực, nếu như đạt được thứ thuốc này mang về nghiên cứu thì tuyệt đối có thể đem đến ích lợi rất lớn cho căn cứ.
Người thường sẽ không còn là gánh nặng của nhân loại, bọn họ có lực lượng mạnh hơn có thể phản kháng tang thi, căn cứ bọn họ sẽ trở thành căn cứ mạnh nhất của nhân loại, nói không chừng còn có thể lúc sinh thời chứng kiến mạt thế kết thúc.
Hơn nữa hiện giờ đại đa số lãnh đạo căn cứ không có dị năng, sở dĩ đứng vững gót chân cũng chỉ là nhờ vào uy tín lúc trước mạt thế, nếu có thêm dị năng vậy thì địa vị của họ sẽ càng thêm củng cố.
Vô số ảo tưởng tốt đẹp vang lên trong lòng, ánh mắt bọn họ càng thêm cuồng nhiệt.
Từ đầu Tuyết Lan đã đoán ra ý tưởng của những người này, thuốc thức tỉnh dị năng quả thật đủ để khơi dậy ham muốn của con người, nhưng chưa đến mức làm người điên cuồng, chỉ là do những người này quá tham lam mà thôi, có điều chuyện này chẳng liên quan đến cô, mục tiêu của cô chỉ có Bạch Nhược Lan.
Bạch Nhược Lan vẫn luôn tự ti vì mình không phải là dị năng giả, đồng thời trong lòng đè ép một tảng đá lớn, hiện giờ có một hy vọng giúp cô ta có thể ngẩng đầu lên một lần nữa, cô ta tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Quả thật giống như Tuyết Lan dự đoán, Bạch Nhược Lan tâm động không thôi, bắt đầu mưu tính làm sao để lấy được thuốc thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn phải dưới tình huống không muốn người khác biết. Dù sao thuốc này chỉ áp dụng được với người thường, nếu cô ta lấy được nó trước mặt mọi người, chẳng phải chứng minh cô ta là ngụy dị năng giả khiến người khác nghi ngờ hay sao?
Nếu có được thuốc thức tỉnh dị năng, cô ta chỉ cần tìm được một cơ hội nói là trong lúc vô tình kích phát song hệ dị năng là được, song hệ dị năng giả cực kỳ hiếm có ở mạt thế, một khi bộc phát ra chính là sự tồn tại khiến người kính ngưỡng.
Bạch Nhược Lan này trọng sinh một đời nhất định là phải làm người đứng trên kẻ khác, phải được mọi người kính nể nhìn lên, cô ta nhất định phải có được thuốc thức tỉnh.
Tô Cảnh đang ở trong phòng Tuyết Lan nói chuyện phiếm thảo luận kế hoạch kế tiếp với cô, lại bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng gõ cửa, từ tần suất gõ cửa mà xem đối phương nhất định là rất sốt ruột.
Hai người liếc nhau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười, Tô Cảnh lưu luyến liếc mắt nhìn người thương một cái, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Tuyết Lan kéo lại.
“Anh tìm một chỗ trốn đi, em sợ hồn cô ta sẽ bị anh câu đi mất.” Tuyết Lan tức giận trừng anh một cái, chẳng lẽ anh không biết khuôn mặt tuấn tú kia của mình rất có lực hấp dẫn với phụ nữ sao?
Huống chi Bạch Nhược Lan chính là một nữ chính Mary Sue tiêu chuẩn, phàm là đàn ông diện mạo tuấn mỹ ả đều phải ‘ đùa giỡn ’ một phen, cũng không phải cô không tin người đàn ông của mình, mà là không thích chàng nhà mình bị người khác nhớ thương thôi.
Tưởng tượng liền cảm thấy ghê tởm khó chịu, không thể không nói chiếm hữu dục của Tuyết Lan với người đàn ông của mình vẫn rất mạnh, chỉ có đối mặt không với người không quan tâm mới không có chiếm hữu dục, bởi vì căn bản không đáng.
Tô Cảnh vừa nghe Tuyết Lan nói liền cầm lòng không đậu gợi lên khóe môi, tức khắc giống như băng tuyết tan rã ấm áp vạn vật, trước khi đi còn sáp tới gần gò má Tuyết Lan, hô hấp ấm áp phe phẩy trên mặt cô, khiến cô rùng mình một trận.
“Anh…… Anh muốn làm gì?” Mặt Tuyết Lan liền không thể ức chế mà đỏ lên, lắp bắp truy vấn, trong thanh âm mang theo thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Tô Cảnh không trả lời Tuyết Lan, chỉ dán lên liếm hôn đôi môi đỏ khẽ mở trước mặt một trận, không khí ái muội nảy sinh quanh thân hai người.
Tiếng đập cửa bên ngoài không ngừng vang lên, Tô Cảnh không thể không tiếc nuối buông món ngon đã đến miệng ra, phút cuối cùng còn không quên nhẹ mút hai cái mới thả cô.
Tuyết Lan hô hấp dồn dập trên má hai rặng mây đỏ, tự nhận là hung hăng trừng liếc mắt nhìn người đàn ông ‘ kiêu ngạo ’ này một cái, lấy mặt nạ bên cạnh mang lên, che lấp vẻ xuân sắc động lòng người trên mặt.
Hô hấp bằng phẳng thoáng chút dồn dập, Tuyết Lan hít sâu một hơi rồi mở cửa, độ cong khóe miệng hoàn mỹ lại lạnh băng. “Mời vào ——”
Trong lòng Bạch Nhược Lan có chút tức giận, rõ ràng người ở ngay bên trong còn để mình đợi ở ngoài lâu như vậy, thật sự là đáng chết! Nhưng giờ mình có việc cầu người, vẫn là hạ thấp tư thái một chút cho thỏa đáng.
Dù cho trong lòng đã thầm quất Tuyết Lan mấy trăm roi, nhưng trên mặt Bạch Nhược Lan vẫn bày vẻ vừa ấm áp vừa khiêm tốn, ngoài miệng dùng hết khả năng nói lời dễ nghe.
“Xin lỗi là tôi mạo muội quấy rầy, vẫn mong ngài thứ lỗi.” Vì biểu hiện sự tôn kính, Bạch Nhược Lan thậm chí còn dùng tới kính ngữ, thật sự hạ thấp tư thái của mình xuống hết mức.
“Không có gì, chỗ tôi mở cửa làm buôn bán, chỉ cần Bạch tiểu thư có thể đưa ra một mức giá lý tưởng, tôi thiếu ngủ một lát cũng không có gì.” Tuyết Lan rót một ly nước cho mình, tư thái ưu nhã hoàn toàn không để ý tới việc Bạch Nhược Lan lôi kéo làm quen.
Cũng không phải đối phương lôi kéo làm quen thì mình nhất định phải tiếp nhận, loại chuyện này còn phải tùy tâm trạng, hơn nữa lần này là Bạch Nhược Lan có việc cầu người, Tuyết Lan cô mắc gì phải bày ra dáng vẻ hiền lành dễ ức hiếp, vô duyên vô cớ khiến người khác xem nhẹ chứ?
Thần sắc trên mặt Bạch Nhược Lan cứng đờ trong nháy mắt, sau một lát liền khôi phục bình thường, lại khó nén được vẻ khiên cưỡng. “Tôi biết thuốc thức tỉnh dị năng vô cùng quý giá, nhưng mà tôi thực sự rất cần……”
Bạch Nhược Lan còn chưa thao thao bất tuyệt xong đã bị Tuyết Lan phất tay cắt ngang, “Trước đó tôi cũng đã nói tôi là một thương nhân, thương nhân không có lợi thì không dậy sớm nổi, chỉ cần cô lấy ra lợi thế làm tôi động lòng được, tôi liền giao thuốc thức tỉnh dị năng ra, vấn đề khác không bàn nữa.”
“Nếu Bạch tiểu thư cho rằng tùy ý nói hai câu là có thể lay chuyển được tôi thì tôi chỉ có thể nói cô quá ngây thơ rồi.” Tuyết Lan phiền chán phất phất tay, thành công làm Bạch Nhược Lan tức nghẹn.
Bạch Nhược Lan thấy kịch bản tình nghĩa không có tác dụng, chỉ có thể cắn răng nhịn đau mở miệng nói, “Tôi là dị năng giả không gian, trong không gian của tôi có một lượng lớn vật tư, tôi có thể giao ra một phần năm vật tư, bấy nhiêu cũng đủ cho các cô an ổn ăn uống trong hai năm ở mạt thế.”
Dù sao cũng trọng sinh một đời, Bạch Nhược Lan đã sớm tồn trữ không ít vật tư trong không gian, dù tiền bạc và cả ngọc bội không gian đều là của Quý Vũ Phong, nhưng Bạch Nhược Lan lại vẫn cố chấp cho rằng mấy thứ đó là Quý Vũ Phong thiếu nợ mình mà xem nó thành vật sở hữu.
Hơn nữa thân phận dị năng giả không gian rất tiện lợi cho cô ta, khá nhiều vật tư đều tạm thời được tồn trữ ở đây, khi lấy ra cô ta đều sẽ lưu tâm hơn một chút, cứ thế mãi đã tồn trữ một lượng lớn vật tư. Cho dù là thế, lúc nói ra phải cho một phần năm vật tư, Bạch Nhược Lan như cũ là vẻ mặt đau khổ, làm như đã ra nhượng bộ rất lớn.
Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên bắt chéo thay đổi một dáng ngồi thoải mái, khoanh tay trước ngực không tỏ ý kiến, chưa nói có thể cũng chưa nói không thể, nhưng cô không làm gì cũng đã chứng minh tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.