Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 93: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (17)

Hắc Tâm Nữ Vương

08/01/2022

Một tiểu đội bốn dị năng giả quật khởi trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, nhanh chóng trở thành tiểu đội đệ nhất căn cứ B, nhiều người muốn mượn sức họ nhưng đều vô ích, những kẻ có ý đồ với họ đều bị hung hăng dạy dỗ một trận, sau đó cũng đều dần dần xóa bỏ tâm tư.

Lúc này Tuyết Lan sớm đã đổi về hình dáng ban đầu, sau khi nghe nói bọn người Bạch Nhược Lan đã trở lại thì trên mặt dần hiện ra một nụ cười kỳ dị, tiếp theo chuyển thành vẻ vô cùng chờ mong và nóng lòng muốn thử.

Bạch Nhược Lan tại đây dọc theo đường đi đã thuận lợi tìm được cơ hội lộ ra dị năng hệ thổ của cô ta, mọi người có người chúc mừng có người ghen ghét, cực kỳ thỏa mãn tâm hư vinh của Bạch Nhược Lan.

Lúc này trở lại căn cứ, ngay cả sống lưng cũng thẳng không ít, tuy rằng cô ta vốn dĩ chính là như thế. Cảnh tượng diễn ra như trong mong đợi, căn cứ B không chỉ có được thuốc thức tỉnh dị năng trong truyền thuyết, hơn hết là nhờ họa được phúc có được một vị song hệ dị năng giả, xem ra ngày mà căn cứ bọn họ trở thành căn cứ đệ nhất Hoa Quốc không còn xa, đương nhiên chuyện có được thuốc dị năng đã giấu kín, chỉ có hai ba người biết việc này.

Bạch Nhược Lan vô cùng hưởng thụ tầm mắt hâm mộ ghen ghét của những người khác, và cả vẻ nịnh nọt của đàn ông, thỏa thuê đắc ý quả thực như trên trời, nhưng khi thoáng thấy khuôn mặt của hai người ở đằng xa thì cô ta nháy mắt sững người.

“Đám kia người là ai?” Bạch Nhược Lan cố gắng đè nén run rẩy trong lòng, hỏi một tâm phúc trước đó ở lại căn cứ.

“Đó là tiểu đội dị năng giả mới quật khởi, thực lực không tồi, chúng ta đang chuẩn bị mượn sức bọn họ.” Người nọ liếc mắt một cái liền thấy được nhóm người Tuyết Lan, cười trả lời.

Tiếp theo là tiệc đón tiếp, Bạch Nhược Lan vẫn luôn đều thất thần mất hồn mất vía, cả đầu óc đều là hình ảnh của mấy người Tuyết Lan, đến tận khi về đến phòng vẫn chưa hết suy nghĩ.

Hình ảnh kiếp trước kiếp này không ngừng thoáng hiện trong đầu, cả người Bạch Nhược Lan đều phảng phất lâm vào ma chứng, lại không cách nào tỉnh lại từ cơn ác mộng, hỗn hợp mồ hôi và nước mắt dính ướt áo gối.

Tuyết Lan nhìn ánh trăng từ sau tận thế trở nên đỏ tươi như máu, trong lòng vô cùng vui sướng khi người gặp họa, chắc hiệu giờ thuốc đã có hiệu quả rồi nhỉ!

Khoảng thời gian kế tiếp, Bạch Nhược Lan mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, tinh thần hoảng hốt rất nhiều, ngay cả nước linh tuyền cũng không giúp được cô ta, sắc mặt tái nhợt giống như ác quỷ.



Ngày này Tuyết Lan tới quầy hàng của người thường sưu tầm vàng, dù sao sau này cô sẽ còn đến thế giới khác nữa, khi đó vàng chính là một loại tiền tệ thông dụng. Tuyết Lan ngồi xổm trước một quầy hàng dò hỏi giá, bắt đầu cò kè mặc cả, trong lúc nhất thời lại có cảm giác làm người phú quý của mấy đời trước, bản tính cuồng mua sắm của phụ nữ nhất thời tái phát, thậm chí quên mất lực cảm giác với chung quanh.

Một đám người cao lớn thô kệch cầm lưỡi dao sắc bén trong tay nhanh chóng tiếp cận phía sau Tuyết Lan, nhìn thấy chuyện này, nhóm người thường đều kinh hoảng thất thố né tránh, sự sợ hãi với dị năng giả đã khắc vào sâu trong đầu bọn họ.

“Cẩn thận — —” Chỉ nghe được âm thanh quen thuộc, Tuyết Lan liền nhanh chóng phản ứng lại, đảo mắt đã thấy được vết thương trên cánh tay Tô Cảnh, đáy mắt hiện lên một tia hồng quang.

“Các ngươi đáng chết ——” Khí thế mạnh mẽ thuộc về dị năng giả cao cấp hoàn toàn phát ra, toàn bộ đám người thô kệch kia đều bị áp quỳ rạp xuống đất run bần bật, vô số lần hối hận sao mình lại vì ham một chút món lợi nhỏ mà trêu chọc đến sát tinh như vậy, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.

Bọn đại hán bị Tuyết Lan phế bỏ dị năng, phế bỏ tứ chi ném vào trong đàn tang thi, nếu không phải Tô Cảnh ngăn lại chỉ sợ sẽ có trừng phạt càng thêm nghiêm khắc. Tuyết Lan đỡ Tô Cảnh rời khỏi nơi này, bóng dáng lãnh khốc khí thế cường đại khiến người khác khó thể quên.

Không có ai phát hiện, trong đám người có một người đàn ông đã thu tất cả mọi việc vào đáy mắt, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám người, trên mặt xuất hiện vô hạn hoảng hốt cùng sợ hãi, bước chân nhanh như bay.

“Tuyết Lan, anh không sao. Em không cần lo lắng.” Nhìn cô vì mình bận trước bận sau Tô Cảnh nhanh chóng cầm tay Tuyết Lan, bất đắc dĩ mở miệng, thuận thế kéo Tuyết Lan vào lòng.

“Lúc ấy trong tình huống như vậy tự em có thể ứng phó, không có anh thì em cũng sẽ không xảy ra chuyện, sao anh còn phải thay em chắn đao? Anh làm như vậy có biết trong lòng em rất khó chịu không?”

Lúc mới đầu Tuyết Lan còn có thể giữ bình tĩnh, hồi sau cuối cùng cũng không nhịn được mà phát tiết ra, nước mắt tuôn rơi, dáng vẻ hoa lê dính mưa chọc người thương tiếc.

“Anh biết em lo lắng sợ anh bị thương, anh làm sao lại không phải như thế chứ? Anh là đàn ông, đương nhiên muốn dùng hết khả năng bảo vệ người con gái mình yêu rồi.” Tô Cảnh đau lòng liên tục hôn lên nước mắt rơi trên khóe mi của Tuyết Lan, giọng nói mang theo nghẹn ngào cùng xin lỗi.

Tuyết Lan nhìn gương mặt kiên nghị của người đàn ông, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nam nhân nhà mình có ý muốn bảo vệ cô, cô hẳn là cao hứng mới đúng, để sau này không cho anh bị thương vì cô nữa thì cô chỉ có thể tự bảo vệ không để bản thân bị thương mà thôi.



Chỉ có điều…… Lần này rốt cuộc là ai muốn giết cô? Hơn nữa còn là thủ pháp thấp kém như thế? Ngay sau đó Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, trừ Bạch Nhược Lan ra cô không nghĩ ra được ai khác, thật đúng là tìm chết.

Bạch Nhược Lan nôn nóng chờ đợi người tới báo tin, sắc mặt tái nhợt thần sắc tối tăm, quả thực có thể hù chết một đám người, cô ta ngồi trên giường ánh mắt buồn bực.

Từ khi về tới căn cứ gặp được Quý Vũ Phong Tôn Tuyết Lan bọn họ cô ta chỉ biết mình chưa từng có một giấc ngủ ngon, tất cả đều là lỗi bọn họ, nếu không phải đám kẻ thù kiếp trước này xuất hiện lần thứ hai thì cô ta cũng sẽ không bị gợi lên những ký ức kiếp trước, cũng vì vậy mà hàng đêm khó đi vào giấc ngủ, Bạch Nhược Lan đổ hết trách nhiệm lên người nhóm Tuyết Lan.

Đám kia người tốt nhất là có thể hoàn thành mục tiêu, làm không xong thì cô ta cũng có rất nhiều biện pháp đối phó với Tôn Tuyết Lan, Bạch Nhược Lan lấy nước linh tuyền trong không gian ra uống một hơi cạn sạch, không khỏi nhíu mày.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không mà gần đây cứ cảm thấy sau khi uống nước linh tuyền xong hiệu quả không tốt như trước kia, tinh thần cũng không tốt như trước. Ngay sau đó lắc lắc đầu, đại khái chắc là do gần đây tần suất cô ta uống nước linh tuyền quá cao, thế nên hiệu quả không lớn thôi!

Cửa phòng bị người đẩy mạnh ra, một bóng dáng đen gầy chạy đến trước mặt Bạch Nhược Lan, dáng vẻ hấp tấp khiến người giật mình hoảng sợ.

“Anh chạy gấp như vậy làm gì? Đằng sau có người đuổi theo à? Thiếu chút nữa hù chết tôi.” Lực chú ý của Bạch Nhược Lan nháy mắt bị dời đi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người kia một cái, cũng chính là người đưa tin mà cô ta đang chờ đợi.

Người đàn ông khóc không ra nước mắt, quả thực còn đáng sợ hơn bị người bắt được, một màn vừa rồi kia quả thực hù chết anh ta, thiếu chút nữa nhịn không được hoài nghi hai mắt của mình. Có lẽ thật sự không khủng bố như vậy, hình ảnh chợt lóe mà qua kia đều chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi, chuyện đáng sợ như vậy không chừng cũng chưa từng xảy ra, nhưng là thân là một người có dị năng thiên lý nhãn thật sự có thể nhìn lầm sao?

“Nói mau! Nếu dám có nửa lời nói dối, thì anh chờ làm mồi cho tang thi đi!” Bạch Nhược Lan sửa sang lại đầu tóc khó khăn lắm mới dài lại của mình một chút, thần sắc lạnh lùng, trong mắt hiện lên hồng quang thị huyết nói cho người nọ biết cô ta không phải đang nói giỡn.

Cúi người nhẹ giọng nói vài câu bên tai Bạch Nhược Lan, thần sắc Bạch Nhược Lan từ lúc đầu bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc cuối cùng chuyển thành kinh hỉ.

Phất tay bảo người ra ngoài, Bạch Nhược Lan hừ lạnh một tiếng, “Tôn Tuyết Lan, ngày mai chính là ngày chết của mày, lần này mày sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook