Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 94: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (18)
Hắc Tâm Nữ Vương
28/01/2022
Sáng sớm hôm nay, Tuyết Lan ở nhà chăm Tô Cảnh dưỡng thương, tuy rằng chút vết thương nhỏ này không ảnh hưởng gì đến Tô Cảnh, nhưng tóm lại Tuyết Lan vẫn muốn để Tô Cảnh nghỉ ngơi thật tốt, hai người thuận tiện bồi dưỡng cảm tình.
Dù sao trong năm năm này, hai người bọn họ vĩnh viễn đều là trong hoàn cảnh đối mặt với tang thi ghê tởm, rất ít có cơ hội một mình ở chung, này cũng coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Đáng tiếc chính là sinh hoạt nhàn nhã này cũng không duy trì được bao lâu đã lập tức có người tới gõ cửa, thanh âm dồn dập vô cùng nôn nóng. Tuyết Lan cùng Tô Cảnh liếc nhau, hiện tại không phải lúc làm nhiệm vụ, hẳn là sẽ không có người tới, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện.
Một thiếu niên mảnh khảnh thở hổn hển dựa vào khung cửa, ngữ tốc nói chuyện rất nhanh, “Chị Tôn, em thấy có một đám người hùng hổ đi về hướng nhà chị, nhìn có vẻ người tới không có ý tốt, các chị vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này đi!”
Thiếu niên là người mà Tuyết Lan từng giúp đỡ nên rất cảm kích cô, cho tới nay đều rất muốn tìm cơ hội báo đáp, tuy rằng là một người thường nhưng lại rất linh thông các tin tức trong căn cứ, làm người cũng thiện lương hào phóng, mạt thế tàn khốc cũng không làm mất đi tâm tính thiện lương của chàng thiếu niên ấy, ngược lại làm cậu càng thêm kiên nghị, đây cũng là nguyên nhân Tuyết Lan sẽ trợ giúp cho cậu.
Ánh mắt Tuyết Lan chợt lóe, trên mặt hiện ra một mạt ý cười thản nhiên, nhàn nhạt dương quang xuyên thấu qua cửa sổ vẩy đầy lưng cô, thần thánh làm người an tâm.
“Tiểu Trúc, em không cần lo lắng, bọn chị đều sẽ không có việc gì. Tin tưởng không lâu sau bọn chị liền phải rời đi, đây là lễ vật sắp chia tay chị Tôn tặng cho em, hy vọng ngày sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Một lọ thuốc màu lam nhạt bị nhét mạnh vào trong tay thiếu niên, cậu từ chối không được chỉ có thể lưu luyến từng bước đi rời đi.
Đại khái qua mười lăm phút, một đám người hùng hổ đá văng cửa nhà Tuyết Lan, mỗi người đều là dị năng giả cao cấp, ánh mắt nhìn hàm chứa kiêng kị hai người Tuyết Lan đặc biệt là Tô Cảnh.
“Các người muốn làm gì? Tùy ý xâm nhập nơi tư nhân.” Tuyết Lan gom lại tóc dài rối tung trên vai, giọng điệu không chút để ý mang theo khí thế sát phạt.
Không ai dám tự tiện hành động, bọn họ rất kiêng kị Tuyết Lan, dáng vẻ nổi bão hai ngày trước của cô quá mức dọa người, cho dù là nghe nói cũng làm người sợ hãi.
“Tôn Tuyết Lan, cô thông đồng với tang thi tội không thể tha, hôm nay chúng tôi tới đây chính là để xử quyết cô.” Bạch Nhược Lan từ trong đám người đi ra, cười thỏa thuê đắc ý.
“Bạch Nhược Lan đôi mắt cô mù sao, tang thi ở đâu ra đây?” Tuyết Lan khoanh tay trước ngực, dựa người vào ngực Tô Cảnh, không có nửa phần chột dạ khi bị chỉ điểm.
Bạch Nhược Lan cười lạnh không nói, phất tay để nhóm người này đi lên bắt lấy hai người Tuyết Lan, nhưng Tuyết Lan là người sẽ mặc cho người khác xâu xé sao? Đương nhiên không phải, hai ba cú đã đá bay toàn bộ đám người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bạch Nhược Lan.
Bạch Nhược Lan thấy tất cả mọi người thất bại thì mắng thầm một tiếng phế vật, tùy tay tạo thổ độn nhanh chóng chạy trốn.
“Xem ra thân phận anh bại lộ rồi.” Tô Cảnh thần sắc bình tĩnh, không chút nào sợ hãi thân phận tang thi của mình bị người phát hiện. Không sai, Tô Cảnh chính là tang thi hơn nữa còn là vua tang thi, trời sinh chính là tang thi cao cấp. Nhưng về bản chất anh và Tôn Tuyết Lan vẫn khác nhau, Tôn Tuyết Lan là sau này mới biến thành tang thi, căn bản không thể so sánh với Tô Cảnh.
“Không sao cả, dù sao chúng ta ở đây cũng chán rồi, đổi một nơi khác cũng không tồi, cũng là thời điểm nên về nhà. Chỉ là trước khi đi, có một số việc cần phải giải quyết.”
Tuyết Lan ý có điều ám chỉ, ánh mắt chuyển về hướng Bạch Nhược Lan đang trốn, nỉ non tự nói. “Kế tiếp chỉ sợ phải có một hồi đại chiến.”
Tuyết Lan thừa dịp cơ hội này nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi nắm Tô Cảnh tay chậm rãi rời đi, bình tĩnh không có nửa cảm giác hoảng loạn. Rất nhiều người bao vây quanh Tuyết Lan, toàn bộ đều là cao thủ trong căn cứ, phần lớn là dị năng giả cấp bảy cấp tám, cao cấp nhất chính là dị năng giả cấp mười, có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu chú trọng với Tuyết Lan.
Bạch Nhược Lan lúc trước chịu thiệt nên cũng không dám tới gần, chỉ yên lặng lân la theo sau đám người lẳng lặng chờ đợi kết cục cuối cùng của kẻ thù.
Bản thân Tuyết Lan cũng xem như là một cây đại sát khí, huống chi còn có một Tô Cảnh thân là Tang Thi Hoàng ở đây nên cũng không khó đối phó. Mấy dị năng giả cao cấp ở trong căn cứ đã quen sống trong nhung lụa, rất ít tranh đấu với tang thi bên ngoài, uổng có cấp bậc cao nhưng lại rất thiếu thốn kinh nghiệm tác chiến.
Tuyết Lan ném ra một mảnh băng nhận đánh đòn phủ đầu, đây là sau khi dị năng cô thăng lên cấp mười lĩnh ngộ được, dùng nước hóa băng lực công kích có thể tăng lên mấy lần.
Băng nhận giống như nước mưa rơi xuống từng người, máu loãng cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc mọi người phản ứng lại muốn dùng dị năng chống cự thì đã muộn, cũng không trách bọn họ ngây người, thật sự là cũng không ai ngờ dị năng hệ thủy còn có thể sử dụng như vậy. Cho dù có người nghĩ ra thì cũng không ai có thể đủ khả năng chân chính sử dụng được.
Vừa mới mở màn, một đám dị năng giả cao cấp đã bị Tuyết Lan đả thương hơn phân nửa, Bạch Nhược Lan đứng xem cách đó không xa dâng lên một dự cảm không ổn trong lòng.
Tô Cảnh cũng là như thế, anh là một toàn hệ dị năng, vừa lên liền bắt đầu phóng đại chiêu theo lý niệm của Tuyết Lan, trong lúc nhất thời đã hơn phân nửa người nằm úp sấp, hơn nữa còn là cái loại không bò dậy nổi.
“Bạch Nhược Lan, giờ là lúc chúng ta tính sổ.” Dị năng giả cao cấp căn cứ B bị hai người gần như tận diệt, chỉ có Bạch Nhược Lan là cây còn quả to.
“Cút ngay ——” Bạch Nhược Lan thấy tất cả mọi người thất bại, Tôn Tuyết Lan chậm rãi tới gần cô ta, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất không ngừng huơ huơ cánh tay muốn Tuyết Lan rời đi.
Sẽ không, mọi chuyện đáng lẽ không phải là như vậy, việc này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô ta, rõ ràng hẳn nên là thân phận tang thi của Tô Cảnh bại lộ, đoàn người Tôn Tuyết Lan biến thành kẻ địch của toàn nhân loại, bọn chúng bị nhân loại phỉ nhổ đuổi giết, cuối cùng bị ném vào phòng thí nghiệm tra tấn đến chết mới đúng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Tất cả không hề giống như những gì cô ta dự đoán.
“Bạch Nhược Lan, cô có phải rất không cam lòng có phải rất oán hận không? Có phải rất muốn giết tôi hay không?” Trong mắt Tuyết Lan Bạch Nhược Lan giãy giụa chỉ là phí công, khóe miệng cô ngậm một nụ cười ác ý, nhìn Bạch Nhược Lan sụp đổ thét lên.
“Tiện nhân ——” Bạch Nhược Lan hai mắt đỏ đậm, dị năng hệ thổ vận chuyển tới mức cao nhất, đất dưới chân Tuyết Lan nháy mắt dâng lên từng cây gai sắc nhọn, mặt trên lập loè hàn quang sắc lạnh, một khi chạm vào chính là máu tươi đầm đìa.
Tuyết Lan đã sớm biết có chiêu này, nhanh chóng nhảy lên né tránh gai đất, gương mặt mỉm cười nhìn bóng dáng Bạch Nhược Lan chật vật chạy trốn.
Toàn bộ nhân viên cấp cao của căn cứ B đã bị giết, chỉ còn dư lại mấy dị năng giả không có thực quyền, nếu cứ như vậy phát triển tiếp, căn cứ B chỉ có hai vận mệnh, đó chính là bị tang thi công thành hoặc bị căn cứ khác thôn tính.
Tuyết Lan không có bao nhiêu tình cảm với căn cứ B, nhưng cô đã từng tiếp xúc với những người thường nhóm Tiểu Trúc, chịu giới hạn trong thân phận người thường giãy giụa dưới đáy xã hội mà vẫn sống chính trực thiện lương, dũng cảm kiên cường, trong mạt thế khuyết thiếu chính là những người như cậu ấy.
Trước khi đi Tuyết Lan để lại cho Tiểu Trúc một phần lễ vật, đó chính là hai mươi bình thuốc thức tỉnh dị năng, hy vọng thiếu niên này có thể mau chóng trưởng thành, đồng thời bảo đảm căn cứ B phát triển, tin rằng bọn họ nhất định có thể cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn, bảo vệ gia đình mình.
“Tiểu Trúc, Tô Cảnh đã hạ mệnh lệnh trong vòng ba năm sẽ không có tang thi công kích nơi này, em phải mau chóng trưởng thành lên, sử dụng cho tốt những thứ chị cho em.” Tiểu Trúc nhìn bóng dáng hai người cầm tay rời đi, trong đầu nghĩ đến lời Tuyết Lan nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Dù sao trong năm năm này, hai người bọn họ vĩnh viễn đều là trong hoàn cảnh đối mặt với tang thi ghê tởm, rất ít có cơ hội một mình ở chung, này cũng coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Đáng tiếc chính là sinh hoạt nhàn nhã này cũng không duy trì được bao lâu đã lập tức có người tới gõ cửa, thanh âm dồn dập vô cùng nôn nóng. Tuyết Lan cùng Tô Cảnh liếc nhau, hiện tại không phải lúc làm nhiệm vụ, hẳn là sẽ không có người tới, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện.
Một thiếu niên mảnh khảnh thở hổn hển dựa vào khung cửa, ngữ tốc nói chuyện rất nhanh, “Chị Tôn, em thấy có một đám người hùng hổ đi về hướng nhà chị, nhìn có vẻ người tới không có ý tốt, các chị vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này đi!”
Thiếu niên là người mà Tuyết Lan từng giúp đỡ nên rất cảm kích cô, cho tới nay đều rất muốn tìm cơ hội báo đáp, tuy rằng là một người thường nhưng lại rất linh thông các tin tức trong căn cứ, làm người cũng thiện lương hào phóng, mạt thế tàn khốc cũng không làm mất đi tâm tính thiện lương của chàng thiếu niên ấy, ngược lại làm cậu càng thêm kiên nghị, đây cũng là nguyên nhân Tuyết Lan sẽ trợ giúp cho cậu.
Ánh mắt Tuyết Lan chợt lóe, trên mặt hiện ra một mạt ý cười thản nhiên, nhàn nhạt dương quang xuyên thấu qua cửa sổ vẩy đầy lưng cô, thần thánh làm người an tâm.
“Tiểu Trúc, em không cần lo lắng, bọn chị đều sẽ không có việc gì. Tin tưởng không lâu sau bọn chị liền phải rời đi, đây là lễ vật sắp chia tay chị Tôn tặng cho em, hy vọng ngày sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Một lọ thuốc màu lam nhạt bị nhét mạnh vào trong tay thiếu niên, cậu từ chối không được chỉ có thể lưu luyến từng bước đi rời đi.
Đại khái qua mười lăm phút, một đám người hùng hổ đá văng cửa nhà Tuyết Lan, mỗi người đều là dị năng giả cao cấp, ánh mắt nhìn hàm chứa kiêng kị hai người Tuyết Lan đặc biệt là Tô Cảnh.
“Các người muốn làm gì? Tùy ý xâm nhập nơi tư nhân.” Tuyết Lan gom lại tóc dài rối tung trên vai, giọng điệu không chút để ý mang theo khí thế sát phạt.
Không ai dám tự tiện hành động, bọn họ rất kiêng kị Tuyết Lan, dáng vẻ nổi bão hai ngày trước của cô quá mức dọa người, cho dù là nghe nói cũng làm người sợ hãi.
“Tôn Tuyết Lan, cô thông đồng với tang thi tội không thể tha, hôm nay chúng tôi tới đây chính là để xử quyết cô.” Bạch Nhược Lan từ trong đám người đi ra, cười thỏa thuê đắc ý.
“Bạch Nhược Lan đôi mắt cô mù sao, tang thi ở đâu ra đây?” Tuyết Lan khoanh tay trước ngực, dựa người vào ngực Tô Cảnh, không có nửa phần chột dạ khi bị chỉ điểm.
Bạch Nhược Lan cười lạnh không nói, phất tay để nhóm người này đi lên bắt lấy hai người Tuyết Lan, nhưng Tuyết Lan là người sẽ mặc cho người khác xâu xé sao? Đương nhiên không phải, hai ba cú đã đá bay toàn bộ đám người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Bạch Nhược Lan.
Bạch Nhược Lan thấy tất cả mọi người thất bại thì mắng thầm một tiếng phế vật, tùy tay tạo thổ độn nhanh chóng chạy trốn.
“Xem ra thân phận anh bại lộ rồi.” Tô Cảnh thần sắc bình tĩnh, không chút nào sợ hãi thân phận tang thi của mình bị người phát hiện. Không sai, Tô Cảnh chính là tang thi hơn nữa còn là vua tang thi, trời sinh chính là tang thi cao cấp. Nhưng về bản chất anh và Tôn Tuyết Lan vẫn khác nhau, Tôn Tuyết Lan là sau này mới biến thành tang thi, căn bản không thể so sánh với Tô Cảnh.
“Không sao cả, dù sao chúng ta ở đây cũng chán rồi, đổi một nơi khác cũng không tồi, cũng là thời điểm nên về nhà. Chỉ là trước khi đi, có một số việc cần phải giải quyết.”
Tuyết Lan ý có điều ám chỉ, ánh mắt chuyển về hướng Bạch Nhược Lan đang trốn, nỉ non tự nói. “Kế tiếp chỉ sợ phải có một hồi đại chiến.”
Tuyết Lan thừa dịp cơ hội này nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi nắm Tô Cảnh tay chậm rãi rời đi, bình tĩnh không có nửa cảm giác hoảng loạn. Rất nhiều người bao vây quanh Tuyết Lan, toàn bộ đều là cao thủ trong căn cứ, phần lớn là dị năng giả cấp bảy cấp tám, cao cấp nhất chính là dị năng giả cấp mười, có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu chú trọng với Tuyết Lan.
Bạch Nhược Lan lúc trước chịu thiệt nên cũng không dám tới gần, chỉ yên lặng lân la theo sau đám người lẳng lặng chờ đợi kết cục cuối cùng của kẻ thù.
Bản thân Tuyết Lan cũng xem như là một cây đại sát khí, huống chi còn có một Tô Cảnh thân là Tang Thi Hoàng ở đây nên cũng không khó đối phó. Mấy dị năng giả cao cấp ở trong căn cứ đã quen sống trong nhung lụa, rất ít tranh đấu với tang thi bên ngoài, uổng có cấp bậc cao nhưng lại rất thiếu thốn kinh nghiệm tác chiến.
Tuyết Lan ném ra một mảnh băng nhận đánh đòn phủ đầu, đây là sau khi dị năng cô thăng lên cấp mười lĩnh ngộ được, dùng nước hóa băng lực công kích có thể tăng lên mấy lần.
Băng nhận giống như nước mưa rơi xuống từng người, máu loãng cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc mọi người phản ứng lại muốn dùng dị năng chống cự thì đã muộn, cũng không trách bọn họ ngây người, thật sự là cũng không ai ngờ dị năng hệ thủy còn có thể sử dụng như vậy. Cho dù có người nghĩ ra thì cũng không ai có thể đủ khả năng chân chính sử dụng được.
Vừa mới mở màn, một đám dị năng giả cao cấp đã bị Tuyết Lan đả thương hơn phân nửa, Bạch Nhược Lan đứng xem cách đó không xa dâng lên một dự cảm không ổn trong lòng.
Tô Cảnh cũng là như thế, anh là một toàn hệ dị năng, vừa lên liền bắt đầu phóng đại chiêu theo lý niệm của Tuyết Lan, trong lúc nhất thời đã hơn phân nửa người nằm úp sấp, hơn nữa còn là cái loại không bò dậy nổi.
“Bạch Nhược Lan, giờ là lúc chúng ta tính sổ.” Dị năng giả cao cấp căn cứ B bị hai người gần như tận diệt, chỉ có Bạch Nhược Lan là cây còn quả to.
“Cút ngay ——” Bạch Nhược Lan thấy tất cả mọi người thất bại, Tôn Tuyết Lan chậm rãi tới gần cô ta, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất không ngừng huơ huơ cánh tay muốn Tuyết Lan rời đi.
Sẽ không, mọi chuyện đáng lẽ không phải là như vậy, việc này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô ta, rõ ràng hẳn nên là thân phận tang thi của Tô Cảnh bại lộ, đoàn người Tôn Tuyết Lan biến thành kẻ địch của toàn nhân loại, bọn chúng bị nhân loại phỉ nhổ đuổi giết, cuối cùng bị ném vào phòng thí nghiệm tra tấn đến chết mới đúng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Tất cả không hề giống như những gì cô ta dự đoán.
“Bạch Nhược Lan, cô có phải rất không cam lòng có phải rất oán hận không? Có phải rất muốn giết tôi hay không?” Trong mắt Tuyết Lan Bạch Nhược Lan giãy giụa chỉ là phí công, khóe miệng cô ngậm một nụ cười ác ý, nhìn Bạch Nhược Lan sụp đổ thét lên.
“Tiện nhân ——” Bạch Nhược Lan hai mắt đỏ đậm, dị năng hệ thổ vận chuyển tới mức cao nhất, đất dưới chân Tuyết Lan nháy mắt dâng lên từng cây gai sắc nhọn, mặt trên lập loè hàn quang sắc lạnh, một khi chạm vào chính là máu tươi đầm đìa.
Tuyết Lan đã sớm biết có chiêu này, nhanh chóng nhảy lên né tránh gai đất, gương mặt mỉm cười nhìn bóng dáng Bạch Nhược Lan chật vật chạy trốn.
Toàn bộ nhân viên cấp cao của căn cứ B đã bị giết, chỉ còn dư lại mấy dị năng giả không có thực quyền, nếu cứ như vậy phát triển tiếp, căn cứ B chỉ có hai vận mệnh, đó chính là bị tang thi công thành hoặc bị căn cứ khác thôn tính.
Tuyết Lan không có bao nhiêu tình cảm với căn cứ B, nhưng cô đã từng tiếp xúc với những người thường nhóm Tiểu Trúc, chịu giới hạn trong thân phận người thường giãy giụa dưới đáy xã hội mà vẫn sống chính trực thiện lương, dũng cảm kiên cường, trong mạt thế khuyết thiếu chính là những người như cậu ấy.
Trước khi đi Tuyết Lan để lại cho Tiểu Trúc một phần lễ vật, đó chính là hai mươi bình thuốc thức tỉnh dị năng, hy vọng thiếu niên này có thể mau chóng trưởng thành, đồng thời bảo đảm căn cứ B phát triển, tin rằng bọn họ nhất định có thể cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn, bảo vệ gia đình mình.
“Tiểu Trúc, Tô Cảnh đã hạ mệnh lệnh trong vòng ba năm sẽ không có tang thi công kích nơi này, em phải mau chóng trưởng thành lên, sử dụng cho tốt những thứ chị cho em.” Tiểu Trúc nhìn bóng dáng hai người cầm tay rời đi, trong đầu nghĩ đến lời Tuyết Lan nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.