Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 96: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (20)
Hắc Tâm Nữ Vương
25/02/2022
Khoảng cách đoàn người Lâm Nhược Nhược với căn cứ quá mức xa xôi, vì vậy họ chỉ có thể lựa chọn tìm một nơi an toàn để dừng xe, cũng may các cô đã tới được một thành phố đổ nát trước khi trời tối, tìm một nơi tốt dọn dẹp một lần xem như nơi trú ẩn tạm thời.
Đêm ở mạt thế là thiên đường của tang thi, không ai dám ra ngoài vào thời điểm này, vì như vậy sẽ phải trả giá bằng sinh mạng, là cái giá không thể chịu đựng nổi. Thế nên mọi người đều tự giác tuyệt đối không ra ngoài ban đêm.
Đội ngũ có thêm Bạch Nhược Lan nữa là mười một người, trong đó một người không cẩn thận bị thương nên không thể gác đêm, vừa lúc có thể chia làm năm tổ gác đêm, đại hán ngay từ đầu có ấn tượng tốt với Bạch Nhược Lan nên chủ động muốn chung một tổ với cô ta, cuối cùng bị Lâm Nhược Nhược ngăn cản nên chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Nửa đêm ở nơi không có thứ gì để giải trí thì nói chuyện phiếm gần như trở thành biện pháp tốt nhất để mọi người giết thời gian.
“Bạch tiểu thư, cô nhìn qua sắc mặt hồng nhuận ăn mặc không tầm thường, thoạt nhìn như chưa từng chịu khổ ở mạt thế, sao lại một mình ở đây bị tang thi đuổi giết vậy?” Lâm Nhược Nhược không chút để ý chọc chọc vào đống lửa trên đất, làm như lơ đãng hỏi.
Nói tới cái này Bạch Nhược Lan đầy bụng ủy khuất, há mồm liền nói: “Còn không phải tại phản đồ của nhân loại Tôn Tuyết Lan kia.”
Lâm Nhược Nhược vừa nghe trong lòng vừa động, lão sư sao lại biến thành kẻ địch của toàn nhân loại chứ? Bạch Nhược Lan quả thật là một tiện nhân, cố ý nói xấu lão sư, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt lại mỉm cười, ra vẻ như thấy rất hứng thú.
“Kẻ địch của nhân loại? Sao tôi chưa từng nghe thấy tin tức này nhỉ!”
“Tôi chạy ra từ căn cứ B, toàn bộ cấp trên của căn cứ đều đã bị Tôn Tuyết Lan và Tang Thi Hoàng bên cạnh ả ta giết chết, cảnh tượng đó quả thật là hết sức máu me, tới bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ hãi.” Vì để tăng mức độ tin cậy Bạch Nhược Lan thậm chí run người bần bật như là thật sự bị dọa sợ.
“Tang Thi Hoàng? Trong đám tang thi cũng có vua sao? Vậy có phải chúng ta giết chết Tang Thi Hoàng xong, mạt thế khủng bố này sẽ kết thúc rồi biến về lại như trước kia không?” Lâm Nhược Nhược theo lời Bạch Nhược Lan nói tiếp, nhưng trong lòng lại nghĩ cho dù lão sư có ở bên Tang Thi Hoàng hay không, cô ấy cũng vẫn là lão sư của mình, ân nhân của mình.
“Đúng vậy, Tang Thi Hoàng là vua của tang thi, có thể mệnh lệnh cho tất cả tang thi, chỉ cần chúng ta bắt được Tang Thi Hoàng là có thể tiêu diệt hết mọi tang thi, xây dựng lại quê hương của chúng ta, quay về cuộc sống hạnh phúc như trước mạt thế, không cần ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.”
Bạch Nhược Lan bắt đầu bịa đặt lung tung, dù sao bây giờ cô ta phải kéo đồng minh, để tất cả dị năng giả cùng mình cùng nhau đuổi giết Tôn Tuyết Lan. Cho dù Tôn Tuyết Lan lợi hại cỡ nào cũng chắc chắn chống cự không được sự truy giết của cộng đồng dị năng giả.
Chỉ cần nghĩ đến Tuyết Lan sẽ giống như chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, Bạch Nhược Lan liền thiếu chút nữa nhịn không được trong lòng kích động cười to ra tiếng, độ cong khóe miệng độ giơ lên thêm hai phân.
Bạch Nhược Lan vẽ ra một bản kế hoạch tương lai thật sự là quá mức tốt đẹp, người tâm trí có hơi chút không kiên định đều sẽ bị cô ta mê hoặc, sau đó đa số sẽ chọn cùng cô ta hợp mưu chuẩn bị đuổi giết Tang Thi Hoàng, nhưng Lâm Nhược Nhược rõ ràng không nằm trong số đông này.
Đối Lâm Nhược Nhược mà nói Tang Thi Hoàng gì đó đều không nằm trong vòng suy xét của cô, cô là người tri ân báo đáp, Tôn Tuyết Lan chính là ánh sáng thần minh trong cuộc đời u ám của mình, tất nhiên sẽ không có chuyện cô lấy oán trả ơn, để ân nhân của mình lâm vào nguy nan.
Ánh mắt Lâm Nhược Nhược lập tức thay đổi, đầu ngón tay khẽ chuyển động, đất dưới chân Bạch Nhược Lan dần dần nổi lên biến hóa, mà đương sự hoàn toàn không có quyền quyết định.
“Tìm được cô rồi ——” Âm thanh mềm mại của cô gái lại lần nữa vang lên, động tác của Lâm Nhược Nhược cứ như vậy bị cắt ngang.
“Tôn Tuyết Lan ——”
“Lão sư ——”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một người là kinh ngạc sợ hãi chán ghét, một người khác còn lại là vui mừng tột độ, sau đó hai người phụ nữ liếc nhau, Bạch Nhược Lan nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lâm Nhược Nhược thân mật kêu Tôn Tuyết Lan là lão sư như vậy thì hẳn quan hệ không đơn giản, cô ta lại còn đi theo với đối phương cả một ngày, không bị người giết chết xem như tốt lắm rồi.
Tuyết Lan một thân trang phục màu đen, bên cạnh luôn có một người đàn ông tuấn mỹ đi theo, nghe được âm thanh kinh ngạc của Lâm Nhược Nhược liền chuyển tầm mắt qua, thấy là người quen thì không khỏi nhướng mày.
“Lão sư, tôi cuối cùng cũng gặp lại cô rồi.” Lâm Nhược Nhược kích động tới mức đôi tay run rẩy, chân tay luống cuống chuẩn bị bước lên tìm Tuyết Lan.
Có thể gặp được người quen trong mạt thế Tuyết Lan cũng thấy rất bất ngờ, chưa hết ngạc nhiên thì chợt ánh mắt biến đổi, nhưng mà đã không còn kịp rồi. “Cẩn thận — —”
Dưới tình huống bình thường Bạch Nhược Lan căn bản không phải đối thủ của Lâm Nhược Nhược, có mười cô ả cũng so ra kém đối phương, nhưng cố tình cô chỉ lo trước mắt mà quên mất nguy hiểm sau lưng, cũng đánh giá sai sự âm hiểm cùng năng lực ứng biến của Bạch Nhược Lan.
Trong tay mộ nhiên xuất hiện một cái gai đất sắc bén chọc thẳng vào cổ Lâm Nhược Nhược, mùi máu tươi lan tràn khắp nơi.
“Tôn Tuyết Lan, không ngờ mày còn có thể tìm được tao. Cho dù mày có mạnh thì sao chứ? Học trò của mày đang trong tay tao, tao không tin mày có thể thờ ơ.”
Tuyết Lan thấy vậy bất đắc dĩ vỗ trán, sao lại khó như vậy kia chứ? Bạch Nhược Lan cứ nhảy nhót nhiệt tình vậy, thật sự là làm cô muốn cạn lời.
“Tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi.” Tuyết Lan bỗng nhiên mở miệng, thoáng nhìn vẻ mặt đắc ý nghi hoặc của Bạch Nhược Lan, nói: “Nhìn phía sau cô đi, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Bạch Nhược Lan vừa thấy, một mảng lớn cây băng nhọn đang chỉa vào gáy cô ta, dưới màn đêm vô cùng lạnh người.
“Những cây băng sau gáy cô, chỉ cần một ý nghĩ của tôi là cô sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, nhìn xem rốt cuộc chúng ta ai nhanh hơn.” Tuyết Lan vẫn rất vừa lòng với điều này, cô ghét nhất người khác uy hiếp mình.
Bạch Nhược Lan cầm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cô ta là một người tiếc mạng, nhìn số băng này lập tức liền túng.
“Tôn tiểu thư, cầu xin cô buông tha tôi đi! Sau này tôi tuyệt đối không dám đối nghịch với cô nữa, cũng tuyệt đối sẽ không làm lộ thân phận tang thi của Tô Cảnh ra ngoài, cô tha cho tôi đi!”
Bạch Nhược Lan ăn nói khép nép cầu xin, cô ta thật sự không muốn chết, thù hận không cam lòng gì đó đều có thể nói sau, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mạng thì chỉ có một cái.
Tuyết Lan lặng lẽ cho Tô Cảnh một ánh mắt, Tô Cảnh thoáng gật đầu gần như không ai phát hiện.
“Bạch Nhược Lan, cô thật sự cho rằng tôi không biết suy nghĩ của cô sao? Tâm cô sớm đã đen như nước cống, tín nghĩa sớm đã đem cho chó ăn, tin cô còn không bằng tin heo mẹ cũng biết leo cây.”
Đàm phán cầu hòa thất bại, Bạch Nhược Lan sắc mặt dữ tợn, nắm chặt gai đất trên tay. “Vậy chúng ta đồng quy vu tận luôn đi!”
Dứt lời, Tô Cảnh cũng nhanh chóng ra tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo Lâm Nhược Nhược ra, thuận tay cho Bạch Nhược Lan một chưởng.
Nơi bị đánh trúng trên người phảng phất có vô số con sâu đang thi nhau cắn xé, cuối cùng lan tràn ra toàn thân, Bạch Nhược Lan nổi lên một dự cảm không tốt.
“Đây là lễ vật chúng tôi tặng cho cô, cô tận hưởng thật tốt đi! Tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng.” Tuyết Lan hừ một tiếng, cười nở hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Nhược Lan.
Tin rằng như thế này Tôn Tuyết Lan cũng vừa lòng rồi nhỉ! Thuốc mà cô chuẩn bị lúc trước đã bị bỏ thêm liều lượng, làm dị năng hệ hỏa kiếp trước của Bạch Nhược Lan biến thành hệ thổ, đồng thời chôn xuống một tai hoạ ngầm, lại thêm một chưởng vừa rồi của Tô Cảnh cũng đủ để Bạch Nhược Lan hưởng thụ cả đời, bảo đảm làm cô ta suốt đời khó quên.
Đêm ở mạt thế là thiên đường của tang thi, không ai dám ra ngoài vào thời điểm này, vì như vậy sẽ phải trả giá bằng sinh mạng, là cái giá không thể chịu đựng nổi. Thế nên mọi người đều tự giác tuyệt đối không ra ngoài ban đêm.
Đội ngũ có thêm Bạch Nhược Lan nữa là mười một người, trong đó một người không cẩn thận bị thương nên không thể gác đêm, vừa lúc có thể chia làm năm tổ gác đêm, đại hán ngay từ đầu có ấn tượng tốt với Bạch Nhược Lan nên chủ động muốn chung một tổ với cô ta, cuối cùng bị Lâm Nhược Nhược ngăn cản nên chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Nửa đêm ở nơi không có thứ gì để giải trí thì nói chuyện phiếm gần như trở thành biện pháp tốt nhất để mọi người giết thời gian.
“Bạch tiểu thư, cô nhìn qua sắc mặt hồng nhuận ăn mặc không tầm thường, thoạt nhìn như chưa từng chịu khổ ở mạt thế, sao lại một mình ở đây bị tang thi đuổi giết vậy?” Lâm Nhược Nhược không chút để ý chọc chọc vào đống lửa trên đất, làm như lơ đãng hỏi.
Nói tới cái này Bạch Nhược Lan đầy bụng ủy khuất, há mồm liền nói: “Còn không phải tại phản đồ của nhân loại Tôn Tuyết Lan kia.”
Lâm Nhược Nhược vừa nghe trong lòng vừa động, lão sư sao lại biến thành kẻ địch của toàn nhân loại chứ? Bạch Nhược Lan quả thật là một tiện nhân, cố ý nói xấu lão sư, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt lại mỉm cười, ra vẻ như thấy rất hứng thú.
“Kẻ địch của nhân loại? Sao tôi chưa từng nghe thấy tin tức này nhỉ!”
“Tôi chạy ra từ căn cứ B, toàn bộ cấp trên của căn cứ đều đã bị Tôn Tuyết Lan và Tang Thi Hoàng bên cạnh ả ta giết chết, cảnh tượng đó quả thật là hết sức máu me, tới bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ hãi.” Vì để tăng mức độ tin cậy Bạch Nhược Lan thậm chí run người bần bật như là thật sự bị dọa sợ.
“Tang Thi Hoàng? Trong đám tang thi cũng có vua sao? Vậy có phải chúng ta giết chết Tang Thi Hoàng xong, mạt thế khủng bố này sẽ kết thúc rồi biến về lại như trước kia không?” Lâm Nhược Nhược theo lời Bạch Nhược Lan nói tiếp, nhưng trong lòng lại nghĩ cho dù lão sư có ở bên Tang Thi Hoàng hay không, cô ấy cũng vẫn là lão sư của mình, ân nhân của mình.
“Đúng vậy, Tang Thi Hoàng là vua của tang thi, có thể mệnh lệnh cho tất cả tang thi, chỉ cần chúng ta bắt được Tang Thi Hoàng là có thể tiêu diệt hết mọi tang thi, xây dựng lại quê hương của chúng ta, quay về cuộc sống hạnh phúc như trước mạt thế, không cần ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.”
Bạch Nhược Lan bắt đầu bịa đặt lung tung, dù sao bây giờ cô ta phải kéo đồng minh, để tất cả dị năng giả cùng mình cùng nhau đuổi giết Tôn Tuyết Lan. Cho dù Tôn Tuyết Lan lợi hại cỡ nào cũng chắc chắn chống cự không được sự truy giết của cộng đồng dị năng giả.
Chỉ cần nghĩ đến Tuyết Lan sẽ giống như chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, Bạch Nhược Lan liền thiếu chút nữa nhịn không được trong lòng kích động cười to ra tiếng, độ cong khóe miệng độ giơ lên thêm hai phân.
Bạch Nhược Lan vẽ ra một bản kế hoạch tương lai thật sự là quá mức tốt đẹp, người tâm trí có hơi chút không kiên định đều sẽ bị cô ta mê hoặc, sau đó đa số sẽ chọn cùng cô ta hợp mưu chuẩn bị đuổi giết Tang Thi Hoàng, nhưng Lâm Nhược Nhược rõ ràng không nằm trong số đông này.
Đối Lâm Nhược Nhược mà nói Tang Thi Hoàng gì đó đều không nằm trong vòng suy xét của cô, cô là người tri ân báo đáp, Tôn Tuyết Lan chính là ánh sáng thần minh trong cuộc đời u ám của mình, tất nhiên sẽ không có chuyện cô lấy oán trả ơn, để ân nhân của mình lâm vào nguy nan.
Ánh mắt Lâm Nhược Nhược lập tức thay đổi, đầu ngón tay khẽ chuyển động, đất dưới chân Bạch Nhược Lan dần dần nổi lên biến hóa, mà đương sự hoàn toàn không có quyền quyết định.
“Tìm được cô rồi ——” Âm thanh mềm mại của cô gái lại lần nữa vang lên, động tác của Lâm Nhược Nhược cứ như vậy bị cắt ngang.
“Tôn Tuyết Lan ——”
“Lão sư ——”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một người là kinh ngạc sợ hãi chán ghét, một người khác còn lại là vui mừng tột độ, sau đó hai người phụ nữ liếc nhau, Bạch Nhược Lan nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.
Lâm Nhược Nhược thân mật kêu Tôn Tuyết Lan là lão sư như vậy thì hẳn quan hệ không đơn giản, cô ta lại còn đi theo với đối phương cả một ngày, không bị người giết chết xem như tốt lắm rồi.
Tuyết Lan một thân trang phục màu đen, bên cạnh luôn có một người đàn ông tuấn mỹ đi theo, nghe được âm thanh kinh ngạc của Lâm Nhược Nhược liền chuyển tầm mắt qua, thấy là người quen thì không khỏi nhướng mày.
“Lão sư, tôi cuối cùng cũng gặp lại cô rồi.” Lâm Nhược Nhược kích động tới mức đôi tay run rẩy, chân tay luống cuống chuẩn bị bước lên tìm Tuyết Lan.
Có thể gặp được người quen trong mạt thế Tuyết Lan cũng thấy rất bất ngờ, chưa hết ngạc nhiên thì chợt ánh mắt biến đổi, nhưng mà đã không còn kịp rồi. “Cẩn thận — —”
Dưới tình huống bình thường Bạch Nhược Lan căn bản không phải đối thủ của Lâm Nhược Nhược, có mười cô ả cũng so ra kém đối phương, nhưng cố tình cô chỉ lo trước mắt mà quên mất nguy hiểm sau lưng, cũng đánh giá sai sự âm hiểm cùng năng lực ứng biến của Bạch Nhược Lan.
Trong tay mộ nhiên xuất hiện một cái gai đất sắc bén chọc thẳng vào cổ Lâm Nhược Nhược, mùi máu tươi lan tràn khắp nơi.
“Tôn Tuyết Lan, không ngờ mày còn có thể tìm được tao. Cho dù mày có mạnh thì sao chứ? Học trò của mày đang trong tay tao, tao không tin mày có thể thờ ơ.”
Tuyết Lan thấy vậy bất đắc dĩ vỗ trán, sao lại khó như vậy kia chứ? Bạch Nhược Lan cứ nhảy nhót nhiệt tình vậy, thật sự là làm cô muốn cạn lời.
“Tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi.” Tuyết Lan bỗng nhiên mở miệng, thoáng nhìn vẻ mặt đắc ý nghi hoặc của Bạch Nhược Lan, nói: “Nhìn phía sau cô đi, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Bạch Nhược Lan vừa thấy, một mảng lớn cây băng nhọn đang chỉa vào gáy cô ta, dưới màn đêm vô cùng lạnh người.
“Những cây băng sau gáy cô, chỉ cần một ý nghĩ của tôi là cô sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, nhìn xem rốt cuộc chúng ta ai nhanh hơn.” Tuyết Lan vẫn rất vừa lòng với điều này, cô ghét nhất người khác uy hiếp mình.
Bạch Nhược Lan cầm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cô ta là một người tiếc mạng, nhìn số băng này lập tức liền túng.
“Tôn tiểu thư, cầu xin cô buông tha tôi đi! Sau này tôi tuyệt đối không dám đối nghịch với cô nữa, cũng tuyệt đối sẽ không làm lộ thân phận tang thi của Tô Cảnh ra ngoài, cô tha cho tôi đi!”
Bạch Nhược Lan ăn nói khép nép cầu xin, cô ta thật sự không muốn chết, thù hận không cam lòng gì đó đều có thể nói sau, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mạng thì chỉ có một cái.
Tuyết Lan lặng lẽ cho Tô Cảnh một ánh mắt, Tô Cảnh thoáng gật đầu gần như không ai phát hiện.
“Bạch Nhược Lan, cô thật sự cho rằng tôi không biết suy nghĩ của cô sao? Tâm cô sớm đã đen như nước cống, tín nghĩa sớm đã đem cho chó ăn, tin cô còn không bằng tin heo mẹ cũng biết leo cây.”
Đàm phán cầu hòa thất bại, Bạch Nhược Lan sắc mặt dữ tợn, nắm chặt gai đất trên tay. “Vậy chúng ta đồng quy vu tận luôn đi!”
Dứt lời, Tô Cảnh cũng nhanh chóng ra tay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo Lâm Nhược Nhược ra, thuận tay cho Bạch Nhược Lan một chưởng.
Nơi bị đánh trúng trên người phảng phất có vô số con sâu đang thi nhau cắn xé, cuối cùng lan tràn ra toàn thân, Bạch Nhược Lan nổi lên một dự cảm không tốt.
“Đây là lễ vật chúng tôi tặng cho cô, cô tận hưởng thật tốt đi! Tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng.” Tuyết Lan hừ một tiếng, cười nở hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Nhược Lan.
Tin rằng như thế này Tôn Tuyết Lan cũng vừa lòng rồi nhỉ! Thuốc mà cô chuẩn bị lúc trước đã bị bỏ thêm liều lượng, làm dị năng hệ hỏa kiếp trước của Bạch Nhược Lan biến thành hệ thổ, đồng thời chôn xuống một tai hoạ ngầm, lại thêm một chưởng vừa rồi của Tô Cảnh cũng đủ để Bạch Nhược Lan hưởng thụ cả đời, bảo đảm làm cô ta suốt đời khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.