Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 95: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (19)
Hắc Tâm Nữ Vương
05/02/2022
Bạch Nhược Lan trốn khỏi căn cứ B, những nhân viên cấp cao nơi đó đã bị sát hại toàn bộ, ngay cả tâm phúc cô ta nỗ lực bồi dưỡng nhiều năm cũng đều chết oan chết uổng, căn cứ B nay đã trở thành thiên hạ của Tôn Tuyết Lan, còn cô ta giờ đã hai bàn tay trắng.
Nhưng Bạch Nhược Lan vẫn như cũ không cam lòng, cô ta trọng sinh mà đến chính là vì làm những kẻ đã từng thương tổn mình phải nhận trừng phạt, để sống ở mạt thế càng thêm có tôn nghiêm, nhưng những điều này hết thảy đều vì Tôn Tuyết Lan mà hủy hoại rồi.
Tôn Tuyết Lan, từ hôm nay trở đi chúng ta thế bất lưỡng lập, những gì mày làm với tao hôm nay ngày sau tao nhất định gấp đôi dâng trả. Bạch Nhược Lan thầm nguyền rủa trong lòng, hốt hoảng bỏ chạy khỏi căn cứ đã sinh sống lâu nay.
Bạch Nhược Lan không hổ thân mang quang hoàn vai chính, ngắn ngủi hai ngày đã tăng dị năng hệ thổ lên tới cấp năm, dọc theo đường đi không phải chịu chút cực khổ nào, xuôi gió xuôi nước đến mức không thể tưởng tượng.
Nhưng vận may của con người luôn phải có một lúc dùng hết, hôm nay Bạch Nhược Lan liền đụng phải cây gai đầu tiên, một con tang thi đồng cấp năm với cô ta, hơn nữa đối phương là tang thi hệ lực lượng, rất khó đối phó.
“Lão đại, phía trước có người.” Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Bạch Nhược Lan ánh mắt sáng ngời, ném một cây gai đất qua rồi nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra âm thanh.
Trong thời mạt thế không có người tốt, mọi người đều tự quét tuyết trước cửa, nhưng Bạch Nhược Lan tin rằng với dung mạo của mình thì cánh đàn ông tuyệt đối chống cự không được lời cầu xin của cô ta, chỉ cần có thể cố gắng sống sót tìm được căn cứ mới để tiếp tục sinh tồn là cô ta có thể vạch trần thân phận tang thi Tô Cảnh ra ngoài, dẫn toàn nhân loại công kích bọn họ.
“Cầu xin mọi người cứu tôi với ——” Vừa chạy tới gần nhìn, Bạch Nhược Lan mới phát hiện đây là một tiểu đội gồm mười người, trong đó người đứng đầu hình như là một cô gái, thoạt nhìn tầm khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, biểu tình cương nghị, làn da hơi ngăm, ánh mắt kiên nghị, khí thế sát phạt quanh thân làm người kinh hãi, thế nhưng lại có vài phần tương tự với Tôn Tuyết Lan mà cô ta ghét nhất.
Nhưng giờ này khắc này Bạch Nhược Lan đã bất chấp rồi, nếu nhóm người trước mặt này không cứu cô ta, chỉ sợ cô ta sẽ chết ở chỗ này. Cô ta còn chưa muốn chết, cô ta còn chưa hưởng thụ hết nhân sinh tốt đẹp này, còn chưa giết được tiện nhân Tôn Tuyết Lan kia, cô ta tuyệt đối không thể chết được.
“Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu các anh cứu tôi một mạng, muốn tôi làm gì cũng được.” Vì mạng sống, Bạch Nhược Lan cũng không thể không thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán sau này làm cách nào để rửa nhục.
“Cô yên tâm đi, lão đại chúng tôi tuy rằng là một cô gái, nhưng làm người rất nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mặc kệ người yếu thế.” Một người đàn ông diện mạo bình thường cười ha ha, rất hào sảng nâng Bạch Nhược Lan dậy.
“Cảm ơn, cảm ơn các anh.” Bạch Nhược Lan bề ngoài thể hiện vẻ cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng lại vô cùng khinh thường, cảm thấy người này là đang vũ nhục một dị năng giả cấp năm như mình.
“Tôi là một dị năng giả hệ thổ cấp năm, đồng thời cũng có dị năng không gian, tôi có thể lấy ra một phần vật tư cảm ơn mọi người, tuyệt đối sẽ không để mọi người phải tốn công vô ích.”
Sở dĩ nói như vậy, Bạch Nhược Lan chưa chắc không có ý khoe khoang trong đó, trong mạt thế dị năng giả chỉ chiếm số ít, song hệ dị năng giả thì đã thiếu lại càng thiếu, đi đến nơi nào cũng là sự tồn tại được người khác cực kỳ hâm mộ.
“Ôi trời cô là song hệ dị năng giả ư, thật là lợi hại.” Người đàn ông vừa nói chuyện nghe vậy thì tán dương, nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Lan dù cho chật vật lại không mất vẻ thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ngăm đen lặng lẽ đỏ lên.
Nghe nói là song hệ dị năng giả thì cô gái dẫn đầu sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, dù sao người mạnh chân chính không câu nệ có bao nhiêu dị năng, cô là một đơn hệ dị năng giả vẫn có thể chiến đấu một trận với song hệ dị năng giả như thường.
Nhưng khi nghe được Bạch Nhược Lan là một dị năng giả hệ không gian, ánh mắt cô chợt lóe không khỏi nhìn về phía Bạch Nhược Lan, ánh mắt hiện lên hoài nghi và kinh ngạc. Bạch Nhược Lan còn tưởng rằng đối phương là hâm mộ ghen ghét cô ta, theo bản năng ưỡn ngực, thần sắc mang theo ngạo nghễ.
“Cô tên là gì?” Cô gái kia đột nhiên mở miệng, trong thanh âm mang theo một chút khàn khàn không chút nữ tính lại phá lệ có từ tính mị lực.
Ở cái thời mạt thế này, đàn bà nhu nhược chỉ có kết cục bị tang thi ăn tươi hoặc là bị nam nhân xem như đồ chơi, chỉ có người tài chân chính có thực lực mới có thể sống tốt được, những thứ bề ngoài như dung mạo thanh âm gì đều không quan trọng.
Không nghĩ tới người này nhìn qua cũng khá xinh đẹp, thanh âm lại nam tính hóa như vậy, Bạch Nhược Lan khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại bày ra một mạt ý cười nhu mỹ, làm người tâm động.
“Tôi là Bạch Nhược Lan.” Ngượng ngùng rũ mắt, hàng mi dài khẽ run, làn da trắng nõn dưới ánh nắng chiếu xuống tản ra ánh sáng trắng ngà, thanh âm mềm mại thẹn thùng, giống như muốn câu hồn đàn ông.
Cô gái kia cũng không qua tâm mị lực trên người Bạch Nhược Lan phát ra, trong đầu đang gần như bị ba chữ Bạch Nhược Lan spam rồi, ánh mắt khẽ động.
Ánh mắt đông lại nhìn phía sau Bạch Nhược Lan, cô gái đó cũng chính là Lâm Nhược Nhược lập tức đẩy Bạch Nhược Lan ra, sử dụng một chiêu hóa đất thành cát với tang thi cấp năm phía sau, mảnh đất cứng rắn nháy mắt biến thành một bờ cát, tang thi cấp năm chìm sâu vào bờ cát, không ngừng phát ra tiếng gào rống, trí tuệ một đứa trẻ nói cho nó biết không thể ở lâu nhưng nó không có cách nào tránh thoát, chỉ chốc lát sau đã bị hoàn toàn cắn nuốt.
Bạch Nhược Lan bị chiêu thức ấy của Lâm Nhược Nhược làm sợ ngây người, cô ta quả thật là chưa từng nhìn thấy có người dùng dị năng hệ thổ như vậy, ít nhất là cô ta chưa từng có.
“Nhìn ngu người rồi chứ gì! Lão đại chúng tôi chính là dị năng giả cấp tám, chiêu hóa đất thành cát này chính là tuyệt kỹ thành danh của cô ấy đó.” Đại hán cười ha ha, vì lão đại của mình mà kiêu ngạo.
Bạch Nhược Lan bị hung hăng đẩy ngã ra như chó cạp đất, cố tình đối phương là vì cứu người nên cô ta chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn, còn phải bày mặt tươi cười đón chào không ngừng nói lời cảm tạ, mà trong lòng đã muốn nôn ra máu.
Nếu cô sẵn lòng dẫn xác đến cho chúng tôi báo thù, chúng tôi đây liền giúp cô một phen, cô đừng quên mối thù của chúng ta là được. Lâm Nhược Nhược cúi đầu, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Tôi có thể đi theo mọi người không? Giờ tôi không có chỗ để đi.” Bạch Nhược Lan hạ quyết tâm chết cũng phải ăn vạ, lập tức tiến lên dây dưa.
“Cô muốn theo thì theo đi!” Lâm Nhược Nhược vẫn ngồi trên xe, không nói thêm lời nào.
Không ai phát hiện, lúc này trong mắt Lâm Nhược Nhược hiện lên lệ quang, thiên đường có lối cô không đi địa ngục không cửa cô đút đầu vào, Bạch Nhược Lan, đây là chính cô tự nhào lên đấy.
Lúc trước vào thời điểm mình cực khổ bất lực nhất là lão sư giúp đỡ cô, năm sáu năm này cô vẫn luôn rất muốn tìm được lão sư để gặp cô ấy một lần, cũng chưa từng ngừng tìm kiếm kẻ thù của lão sư nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Không nghĩ tới ngay lúc cô tuyệt vọng thì Bạch Nhược Lan lại tự dâng mình tới cửa, đúng là trời cũng giúp ta.
Bạch Nhược Lan, một nữ bạch liên hoa tâm cơ, cả người đều là hơi thở nhu nhược, cô ta rõ ràng trong lòng khinh thường người khác lại còn phải làm ra vẻ khiêm tốn, thật sự là khiến người ghê tởm.
Ác ý của Lâm Nhược Nhược với Bạch Nhược Lan đã tăng lên tới đỉnh điểm, đang chuẩn bị tìm một cơ hội báo thù cho lão sư, thuận tiện hoàn thành hứa hẹn lúc trước của mình.
Mà Bạch Nhược Lan hoàn toàn không biết gì về việc này cả, chỉ là vẻ mặt thẹn thùng ngồi ở đằng sau, không có nửa điểm cảm giác bị người theo dõi, một chút nguy cơ cảm cũng không có.
Nhưng Bạch Nhược Lan vẫn như cũ không cam lòng, cô ta trọng sinh mà đến chính là vì làm những kẻ đã từng thương tổn mình phải nhận trừng phạt, để sống ở mạt thế càng thêm có tôn nghiêm, nhưng những điều này hết thảy đều vì Tôn Tuyết Lan mà hủy hoại rồi.
Tôn Tuyết Lan, từ hôm nay trở đi chúng ta thế bất lưỡng lập, những gì mày làm với tao hôm nay ngày sau tao nhất định gấp đôi dâng trả. Bạch Nhược Lan thầm nguyền rủa trong lòng, hốt hoảng bỏ chạy khỏi căn cứ đã sinh sống lâu nay.
Bạch Nhược Lan không hổ thân mang quang hoàn vai chính, ngắn ngủi hai ngày đã tăng dị năng hệ thổ lên tới cấp năm, dọc theo đường đi không phải chịu chút cực khổ nào, xuôi gió xuôi nước đến mức không thể tưởng tượng.
Nhưng vận may của con người luôn phải có một lúc dùng hết, hôm nay Bạch Nhược Lan liền đụng phải cây gai đầu tiên, một con tang thi đồng cấp năm với cô ta, hơn nữa đối phương là tang thi hệ lực lượng, rất khó đối phó.
“Lão đại, phía trước có người.” Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm Bạch Nhược Lan ánh mắt sáng ngời, ném một cây gai đất qua rồi nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra âm thanh.
Trong thời mạt thế không có người tốt, mọi người đều tự quét tuyết trước cửa, nhưng Bạch Nhược Lan tin rằng với dung mạo của mình thì cánh đàn ông tuyệt đối chống cự không được lời cầu xin của cô ta, chỉ cần có thể cố gắng sống sót tìm được căn cứ mới để tiếp tục sinh tồn là cô ta có thể vạch trần thân phận tang thi Tô Cảnh ra ngoài, dẫn toàn nhân loại công kích bọn họ.
“Cầu xin mọi người cứu tôi với ——” Vừa chạy tới gần nhìn, Bạch Nhược Lan mới phát hiện đây là một tiểu đội gồm mười người, trong đó người đứng đầu hình như là một cô gái, thoạt nhìn tầm khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, biểu tình cương nghị, làn da hơi ngăm, ánh mắt kiên nghị, khí thế sát phạt quanh thân làm người kinh hãi, thế nhưng lại có vài phần tương tự với Tôn Tuyết Lan mà cô ta ghét nhất.
Nhưng giờ này khắc này Bạch Nhược Lan đã bất chấp rồi, nếu nhóm người trước mặt này không cứu cô ta, chỉ sợ cô ta sẽ chết ở chỗ này. Cô ta còn chưa muốn chết, cô ta còn chưa hưởng thụ hết nhân sinh tốt đẹp này, còn chưa giết được tiện nhân Tôn Tuyết Lan kia, cô ta tuyệt đối không thể chết được.
“Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu các anh cứu tôi một mạng, muốn tôi làm gì cũng được.” Vì mạng sống, Bạch Nhược Lan cũng không thể không thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán sau này làm cách nào để rửa nhục.
“Cô yên tâm đi, lão đại chúng tôi tuy rằng là một cô gái, nhưng làm người rất nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mặc kệ người yếu thế.” Một người đàn ông diện mạo bình thường cười ha ha, rất hào sảng nâng Bạch Nhược Lan dậy.
“Cảm ơn, cảm ơn các anh.” Bạch Nhược Lan bề ngoài thể hiện vẻ cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng lại vô cùng khinh thường, cảm thấy người này là đang vũ nhục một dị năng giả cấp năm như mình.
“Tôi là một dị năng giả hệ thổ cấp năm, đồng thời cũng có dị năng không gian, tôi có thể lấy ra một phần vật tư cảm ơn mọi người, tuyệt đối sẽ không để mọi người phải tốn công vô ích.”
Sở dĩ nói như vậy, Bạch Nhược Lan chưa chắc không có ý khoe khoang trong đó, trong mạt thế dị năng giả chỉ chiếm số ít, song hệ dị năng giả thì đã thiếu lại càng thiếu, đi đến nơi nào cũng là sự tồn tại được người khác cực kỳ hâm mộ.
“Ôi trời cô là song hệ dị năng giả ư, thật là lợi hại.” Người đàn ông vừa nói chuyện nghe vậy thì tán dương, nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Lan dù cho chật vật lại không mất vẻ thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ngăm đen lặng lẽ đỏ lên.
Nghe nói là song hệ dị năng giả thì cô gái dẫn đầu sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, dù sao người mạnh chân chính không câu nệ có bao nhiêu dị năng, cô là một đơn hệ dị năng giả vẫn có thể chiến đấu một trận với song hệ dị năng giả như thường.
Nhưng khi nghe được Bạch Nhược Lan là một dị năng giả hệ không gian, ánh mắt cô chợt lóe không khỏi nhìn về phía Bạch Nhược Lan, ánh mắt hiện lên hoài nghi và kinh ngạc. Bạch Nhược Lan còn tưởng rằng đối phương là hâm mộ ghen ghét cô ta, theo bản năng ưỡn ngực, thần sắc mang theo ngạo nghễ.
“Cô tên là gì?” Cô gái kia đột nhiên mở miệng, trong thanh âm mang theo một chút khàn khàn không chút nữ tính lại phá lệ có từ tính mị lực.
Ở cái thời mạt thế này, đàn bà nhu nhược chỉ có kết cục bị tang thi ăn tươi hoặc là bị nam nhân xem như đồ chơi, chỉ có người tài chân chính có thực lực mới có thể sống tốt được, những thứ bề ngoài như dung mạo thanh âm gì đều không quan trọng.
Không nghĩ tới người này nhìn qua cũng khá xinh đẹp, thanh âm lại nam tính hóa như vậy, Bạch Nhược Lan khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại bày ra một mạt ý cười nhu mỹ, làm người tâm động.
“Tôi là Bạch Nhược Lan.” Ngượng ngùng rũ mắt, hàng mi dài khẽ run, làn da trắng nõn dưới ánh nắng chiếu xuống tản ra ánh sáng trắng ngà, thanh âm mềm mại thẹn thùng, giống như muốn câu hồn đàn ông.
Cô gái kia cũng không qua tâm mị lực trên người Bạch Nhược Lan phát ra, trong đầu đang gần như bị ba chữ Bạch Nhược Lan spam rồi, ánh mắt khẽ động.
Ánh mắt đông lại nhìn phía sau Bạch Nhược Lan, cô gái đó cũng chính là Lâm Nhược Nhược lập tức đẩy Bạch Nhược Lan ra, sử dụng một chiêu hóa đất thành cát với tang thi cấp năm phía sau, mảnh đất cứng rắn nháy mắt biến thành một bờ cát, tang thi cấp năm chìm sâu vào bờ cát, không ngừng phát ra tiếng gào rống, trí tuệ một đứa trẻ nói cho nó biết không thể ở lâu nhưng nó không có cách nào tránh thoát, chỉ chốc lát sau đã bị hoàn toàn cắn nuốt.
Bạch Nhược Lan bị chiêu thức ấy của Lâm Nhược Nhược làm sợ ngây người, cô ta quả thật là chưa từng nhìn thấy có người dùng dị năng hệ thổ như vậy, ít nhất là cô ta chưa từng có.
“Nhìn ngu người rồi chứ gì! Lão đại chúng tôi chính là dị năng giả cấp tám, chiêu hóa đất thành cát này chính là tuyệt kỹ thành danh của cô ấy đó.” Đại hán cười ha ha, vì lão đại của mình mà kiêu ngạo.
Bạch Nhược Lan bị hung hăng đẩy ngã ra như chó cạp đất, cố tình đối phương là vì cứu người nên cô ta chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn, còn phải bày mặt tươi cười đón chào không ngừng nói lời cảm tạ, mà trong lòng đã muốn nôn ra máu.
Nếu cô sẵn lòng dẫn xác đến cho chúng tôi báo thù, chúng tôi đây liền giúp cô một phen, cô đừng quên mối thù của chúng ta là được. Lâm Nhược Nhược cúi đầu, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Tôi có thể đi theo mọi người không? Giờ tôi không có chỗ để đi.” Bạch Nhược Lan hạ quyết tâm chết cũng phải ăn vạ, lập tức tiến lên dây dưa.
“Cô muốn theo thì theo đi!” Lâm Nhược Nhược vẫn ngồi trên xe, không nói thêm lời nào.
Không ai phát hiện, lúc này trong mắt Lâm Nhược Nhược hiện lên lệ quang, thiên đường có lối cô không đi địa ngục không cửa cô đút đầu vào, Bạch Nhược Lan, đây là chính cô tự nhào lên đấy.
Lúc trước vào thời điểm mình cực khổ bất lực nhất là lão sư giúp đỡ cô, năm sáu năm này cô vẫn luôn rất muốn tìm được lão sư để gặp cô ấy một lần, cũng chưa từng ngừng tìm kiếm kẻ thù của lão sư nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Không nghĩ tới ngay lúc cô tuyệt vọng thì Bạch Nhược Lan lại tự dâng mình tới cửa, đúng là trời cũng giúp ta.
Bạch Nhược Lan, một nữ bạch liên hoa tâm cơ, cả người đều là hơi thở nhu nhược, cô ta rõ ràng trong lòng khinh thường người khác lại còn phải làm ra vẻ khiêm tốn, thật sự là khiến người ghê tởm.
Ác ý của Lâm Nhược Nhược với Bạch Nhược Lan đã tăng lên tới đỉnh điểm, đang chuẩn bị tìm một cơ hội báo thù cho lão sư, thuận tiện hoàn thành hứa hẹn lúc trước của mình.
Mà Bạch Nhược Lan hoàn toàn không biết gì về việc này cả, chỉ là vẻ mặt thẹn thùng ngồi ở đằng sau, không có nửa điểm cảm giác bị người theo dõi, một chút nguy cơ cảm cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.