Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 80: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (4)
Hắc Tâm Nữ Vương
04/08/2021
Năm thiếu niên thiếu nữ chật vật chạy vội trên đường phố, phía sau có một đám tang thi đuổi theo, bọn họ thường thường quay đầu nhìn lại ánh mắt tràn ngập sợ hãi, bọn họ chẳng qua là sinh viên bình thường, là bảo bối trong tay cha mẹ, lúc xảy ra chuyện đang đi học trường, vừa lúc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng địa ngục kia.
Thầy cô bạn bè bên cạnh bọn họ đều biến thành quái vật ăn thịt người, lộ ra răng nanh nhào tới bọn họ, bọn họ sợ hãi thét chói tai lại không cách nào ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cuối cùng hao hết toàn lực thoát khỏi trường học.
Lúc đầu bọn họ tránh trong kho hàng của trường học, miễn cưỡng còn có thể đủ duy trì hai ngày, nhưng đồ ăn dẫu sao cũng có hạn, vì để tiếp tục sinh tồn mà họ chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn, lại xui xẻo gặp phải một đám tang thi, chật vật chạy trốn.
“Cứu mạng ——” Một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹp không cẩn thận té ngã xuống đất, lớn tiếng hô lên cầu cứu đám bạn ở phía trước. Đáng tiếc chính là không có người nào quay đầu lại, con kiến còn sống tạm bợ, bọn họ không có cách nào cứu người, chỉ có thể xin lỗi người bạn bị rớt lại đằng sau.
Ánh mắt nữ sinh hiện lên tuyệt vọng, bọn họ vốn dĩ đã không có quan hệ gì, ở nơi mạt thế đạo đức tiêu vong bọn họ không hại mình đã là tốt lắm rồi, cô cần gì phải cưỡng cầu những người này không màng tính mạng của họ để cứu mình kia chứ?
Đau đớn như trong dự đoán cũng không xảy đến, nữ sinh mở to mắt nhìn thấy chính là cảnh tượng cô cả đời khó quên. Cô gái mặc đồ thể dục màu đỏ trong tay nắm một cây trường kiếm, tóc dài phiêu dật buộc cao sau đầu, vung tay lên cướp lấy sinh mạng tang thi, ngũ quan thanh tú tinh xảo làn da trắng nõn oánh nhuận vô cùng mê người.
Cô ấy là thiên thần sao? Lâm Nhược Nhược ánh mắt hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang ở đâu.
“Cô đang ngẩn người nghĩ gì vậy? Chuẩn bị tìm chết sao?” Giọng nữ lạnh lùng làm Lâm Nhược Nhược nháy mắt phục hồi tinh thần lại, thì ra nữ sinh đó đã giết tang thi xong rồi, giờ đang cầm trường kiếm đầy mặt không vui nhìn cô.
Nhanh chóng bò dậy từ trên đất, Lâm Nhược Nhược lung tung lau mặt một phen rồi nhanh chóng mở miệng gọi người đang chuẩn bị rời đi kia. “Chuyện đó…… Tôi tên Lâm Nhược Nhược, xin hỏi tôi có thể đi theo cô không? Tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô, tôi có thể làm bất cứ việc gì.”
Mới đầu âm thanh của cô tràn ngập thấp thỏm, thẳng đến lúc mắt đào hoa sáng ngời của cô gái kia nhìn quét qua đây thì mới chậm rãi khôi phục tự tin, mang theo chút khẩn cầu.
Tuyết Lan đầy mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ xanh xao vàng vọt trước mặt, nói thật bây giờ người có bộ dạng này thật sự là quá thường thấy, mạt thế đã bắt đầu mấy ngày rồi, đa số mọi người đều đã không còn lương thực, xanh xao vàng vọt cũng là điều rất bình thường.
Cô cũng không phải cố ý tới cứu người, hai ngày này buổi tối thì cô luyện Thiên Ma quyết tu tập dị năng trong không gian, ban ngày thì ra ngoài chém giết tang thi thu thập tinh hạch để tăng dị năng, hiện giờ dị năng hệ thủy của cô đã tăng lên tới cấp ba, Thiên Ma quyết vừa mới nhập môn, chẳng qua bao nhiêu đây cũng coi như là khá tốt rồi.
Cứu thiếu nữ này chỉ là vừa khéo thuận thế mà làm mà thôi, không nghĩ tới đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng Tuyết Lan rất không vui, cô ghét nhất trói buộc càng chán ghét phiền phức. Trong mạt thế đạo đức tiêu vong này, nhân tâm còn đáng sợ hơn cả tang thi, cô tình nguyện một mình lên đường cũng không muốn nuôi ra một con bạch nhãn lang.
“Chỗ tôi không thiếu nhân thủ, cô đi đi ——” Dứt lời, Tuyết Lan nhấc chân liền chuẩn bị đi, sau một lát lại quay đầu lại, nhìn thiếu nữ trước mặt nói:
“Nếu cô không chỗ để đi tôi có thể thu nhận cô nửa tháng, trong vòng nửa tháng này cô phụ trách thức ăn của tôi, tôi dạy cho cô đối phó với tang thi, cô còn phải đồng ý với tôi thêm một điều kiện.”
Điều kiện này nói ra thì có chút hà khắc, Tuyết Lan thậm chí đã chuẩn bị sẵn sẽ bị đối phương cự tuyệt, ai biết thiếu nữ này lại không chút do dự đồng ý luôn.
“Vậy cô đi theo tôi, tôi dạy cho cô bài học thứ nhất.” Tuyết Lan sắc mặt cổ quái, cuối cùng vẫn là dẫn đầu rời đi.
Lâm Nhược Nhược mặt đầy vui mừng, so với những người gọi là bạn học đó thì cô càng nguyện tin tưởng cô gái trước mặt, cô gái này thân thủ thật gọn gàng dứt khoát, đủ để thấy được bản lĩnh của cô ấy. Về phần điều kiện hà khắc của đối phương, Lâm Nhược Nhược ngược lại là cảm kích đầy cõi lòng, cho người khác cá không bằng dạy người bắt cá, cô cũng không muốn sinh tồn dưới cánh chim của người khác.
Có thể học được một thân bản lĩnh, gặp được người tốt như vậy, đừng nói là một việc cho dù là mười việc cô đều nguyện ý làm.
Thiếu nữ nơi xa vẻ mặt chịu thương chịu khó, sắp xếp cuộc sống của mình gọn gàng ngăn nắp, ngày thường khiêm tốn có thêm. Ngắn ngủn một tuần, từ một tiểu cô nương nhìn thấy tang thi liền chân mềm nhu nhược biến thành một nữ cường nhân mặt không đổi sắc chém giết tang thi, sự trưởng thành của cô thật không thể nói là chậm được.
Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu, một ý nghĩ tình cờ của mình lúc trước không hề uổng phí, nếu là Lâm Nhược Nhược lãng phí khổ tâm của mình, dám can đảm phản bội cô thì cô nhất định sẽ làm Lâm Nhược Nhược phải trả giá đắt, ánh mắt Tuyết Lan hiện lên sắc bén.
“Lâm Nhược Nhược ——” Nghe được tiếng của lão sư, Lâm Nhược Nhược nhanh chóng buông việc trên tay, chạy một mạch tới.
“Lão sư ——” Nghe được tiếng Lâm Nhược Nhược cung kính có thêm, Tuyết Lan trong lòng rất là bất đắc dĩ. Cô thật sự không muốn thu đồ đệ, mấy thứ giao cho Lâm Nhược Nhược đều là võ công bí tịch cô lấy được lúc rảnh rỗi, căn bản không thể so sánh với Thiên Ma quyết, nhưng Lâm Nhược Nhược dường như quyết tâm gọi cô là lão sư, không cho gọi thì lại bày vẻ mặt ủy khuất, thật sự là làm cô ăn không tiêu.
“Hôm nay chúng ta đi thu thập vật tư.” Tuyết Lan không rối rắm về chuyện xưng hô nữa, đơn giản đặt vấn đề sang một bên rồi bắt đầu nói chính sự.
“Vâng, lão sư.” Lâm Nhược Nhược cung kính hành lễ rồi xoay người đi chuẩn bị đồ vật cần thiết.
Cô đương nhiên biết cái gọi là thu thập vật tư là có ý gì, tuyệt đối không phải đơn giản thu thập vật tư mà thôi, lần trước cô đã bị lão sư ném vào trong đàn tang thi rèn luyện một phen, cũng may hữu kinh vô hiểm mà cô cũng đạt được không ít chỗ tốt, cô thậm chí còn may mắn thức tỉnh được rồi thổ hệ dị năng. Chẳng qua cô biết lão sư đều là vì tốt cho cô, bởi vậy cũng không bài xích với việc thu thập vật tư.
Sau một hồi ác chiến, quanh thân đều là tang thi nằm ngã xuống đất, Lâm Nhược Nhược cả người xụi lơ nửa quỳ trên đất, khuôn mặt nhỏ oánh nhuận không ít tràn đầy mồ hôi lại mang theo tươi cười, loại cảm giác thành tựu này làm cô quên mất đau đớn trên thân thể mà chỉ có thỏa mãn.
“Rất tốt ——” Tuyết Lan kiểm tra tình hình chiến đấu một chút rồi gật đầu xem như là vừa lòng.
Lão sư khó được khích lệ mình, Lâm Nhược Nhược khóe miệng vừa mới lộ ra nụ cười, đã bị câu nói tiếp theo của Tuyết Lan hắt một chậu nước lạnh, trong lòng lạnh lẽo.
“Cô đã xuất sư, có thể rời khỏi đây.”
“Lão sư, tôi không muốn rời xa cô.” Dù cho biết cô gái trước mắt là người nói một không nói hai, Lâm Nhược Nhược vẫn lấy dũng khí mở miệng.
“Trong mạt thế tang thi hoành hành, chỉ có tồn tại mới là quan trọng nhất, cô cũng đã có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình, không cần thiết đi theo tôi nữa. Hơn nữa cô quên ước định lúc trước rồi sao? Nếu cô không đi thì sao có thể giúp tôi làm việc?”
Mạnh mẽ thu lại nước mắt trong mắt, tiếng nói Lâm Nhược Nhược mang theo nghẹn ngào, “Yêu cầu của lão sư tôi nhất định sẽ làm được.”
“Tốt lắm ——” Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu, nói “Tôi muốn cô giúp tôi đuổi giết một người, Bạch Nhược Lan.”
Thầy cô bạn bè bên cạnh bọn họ đều biến thành quái vật ăn thịt người, lộ ra răng nanh nhào tới bọn họ, bọn họ sợ hãi thét chói tai lại không cách nào ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cuối cùng hao hết toàn lực thoát khỏi trường học.
Lúc đầu bọn họ tránh trong kho hàng của trường học, miễn cưỡng còn có thể đủ duy trì hai ngày, nhưng đồ ăn dẫu sao cũng có hạn, vì để tiếp tục sinh tồn mà họ chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn, lại xui xẻo gặp phải một đám tang thi, chật vật chạy trốn.
“Cứu mạng ——” Một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹp không cẩn thận té ngã xuống đất, lớn tiếng hô lên cầu cứu đám bạn ở phía trước. Đáng tiếc chính là không có người nào quay đầu lại, con kiến còn sống tạm bợ, bọn họ không có cách nào cứu người, chỉ có thể xin lỗi người bạn bị rớt lại đằng sau.
Ánh mắt nữ sinh hiện lên tuyệt vọng, bọn họ vốn dĩ đã không có quan hệ gì, ở nơi mạt thế đạo đức tiêu vong bọn họ không hại mình đã là tốt lắm rồi, cô cần gì phải cưỡng cầu những người này không màng tính mạng của họ để cứu mình kia chứ?
Đau đớn như trong dự đoán cũng không xảy đến, nữ sinh mở to mắt nhìn thấy chính là cảnh tượng cô cả đời khó quên. Cô gái mặc đồ thể dục màu đỏ trong tay nắm một cây trường kiếm, tóc dài phiêu dật buộc cao sau đầu, vung tay lên cướp lấy sinh mạng tang thi, ngũ quan thanh tú tinh xảo làn da trắng nõn oánh nhuận vô cùng mê người.
Cô ấy là thiên thần sao? Lâm Nhược Nhược ánh mắt hoảng hốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang ở đâu.
“Cô đang ngẩn người nghĩ gì vậy? Chuẩn bị tìm chết sao?” Giọng nữ lạnh lùng làm Lâm Nhược Nhược nháy mắt phục hồi tinh thần lại, thì ra nữ sinh đó đã giết tang thi xong rồi, giờ đang cầm trường kiếm đầy mặt không vui nhìn cô.
Nhanh chóng bò dậy từ trên đất, Lâm Nhược Nhược lung tung lau mặt một phen rồi nhanh chóng mở miệng gọi người đang chuẩn bị rời đi kia. “Chuyện đó…… Tôi tên Lâm Nhược Nhược, xin hỏi tôi có thể đi theo cô không? Tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô, tôi có thể làm bất cứ việc gì.”
Mới đầu âm thanh của cô tràn ngập thấp thỏm, thẳng đến lúc mắt đào hoa sáng ngời của cô gái kia nhìn quét qua đây thì mới chậm rãi khôi phục tự tin, mang theo chút khẩn cầu.
Tuyết Lan đầy mặt nghi hoặc nhìn thiếu nữ xanh xao vàng vọt trước mặt, nói thật bây giờ người có bộ dạng này thật sự là quá thường thấy, mạt thế đã bắt đầu mấy ngày rồi, đa số mọi người đều đã không còn lương thực, xanh xao vàng vọt cũng là điều rất bình thường.
Cô cũng không phải cố ý tới cứu người, hai ngày này buổi tối thì cô luyện Thiên Ma quyết tu tập dị năng trong không gian, ban ngày thì ra ngoài chém giết tang thi thu thập tinh hạch để tăng dị năng, hiện giờ dị năng hệ thủy của cô đã tăng lên tới cấp ba, Thiên Ma quyết vừa mới nhập môn, chẳng qua bao nhiêu đây cũng coi như là khá tốt rồi.
Cứu thiếu nữ này chỉ là vừa khéo thuận thế mà làm mà thôi, không nghĩ tới đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng Tuyết Lan rất không vui, cô ghét nhất trói buộc càng chán ghét phiền phức. Trong mạt thế đạo đức tiêu vong này, nhân tâm còn đáng sợ hơn cả tang thi, cô tình nguyện một mình lên đường cũng không muốn nuôi ra một con bạch nhãn lang.
“Chỗ tôi không thiếu nhân thủ, cô đi đi ——” Dứt lời, Tuyết Lan nhấc chân liền chuẩn bị đi, sau một lát lại quay đầu lại, nhìn thiếu nữ trước mặt nói:
“Nếu cô không chỗ để đi tôi có thể thu nhận cô nửa tháng, trong vòng nửa tháng này cô phụ trách thức ăn của tôi, tôi dạy cho cô đối phó với tang thi, cô còn phải đồng ý với tôi thêm một điều kiện.”
Điều kiện này nói ra thì có chút hà khắc, Tuyết Lan thậm chí đã chuẩn bị sẵn sẽ bị đối phương cự tuyệt, ai biết thiếu nữ này lại không chút do dự đồng ý luôn.
“Vậy cô đi theo tôi, tôi dạy cho cô bài học thứ nhất.” Tuyết Lan sắc mặt cổ quái, cuối cùng vẫn là dẫn đầu rời đi.
Lâm Nhược Nhược mặt đầy vui mừng, so với những người gọi là bạn học đó thì cô càng nguyện tin tưởng cô gái trước mặt, cô gái này thân thủ thật gọn gàng dứt khoát, đủ để thấy được bản lĩnh của cô ấy. Về phần điều kiện hà khắc của đối phương, Lâm Nhược Nhược ngược lại là cảm kích đầy cõi lòng, cho người khác cá không bằng dạy người bắt cá, cô cũng không muốn sinh tồn dưới cánh chim của người khác.
Có thể học được một thân bản lĩnh, gặp được người tốt như vậy, đừng nói là một việc cho dù là mười việc cô đều nguyện ý làm.
Thiếu nữ nơi xa vẻ mặt chịu thương chịu khó, sắp xếp cuộc sống của mình gọn gàng ngăn nắp, ngày thường khiêm tốn có thêm. Ngắn ngủn một tuần, từ một tiểu cô nương nhìn thấy tang thi liền chân mềm nhu nhược biến thành một nữ cường nhân mặt không đổi sắc chém giết tang thi, sự trưởng thành của cô thật không thể nói là chậm được.
Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu, một ý nghĩ tình cờ của mình lúc trước không hề uổng phí, nếu là Lâm Nhược Nhược lãng phí khổ tâm của mình, dám can đảm phản bội cô thì cô nhất định sẽ làm Lâm Nhược Nhược phải trả giá đắt, ánh mắt Tuyết Lan hiện lên sắc bén.
“Lâm Nhược Nhược ——” Nghe được tiếng của lão sư, Lâm Nhược Nhược nhanh chóng buông việc trên tay, chạy một mạch tới.
“Lão sư ——” Nghe được tiếng Lâm Nhược Nhược cung kính có thêm, Tuyết Lan trong lòng rất là bất đắc dĩ. Cô thật sự không muốn thu đồ đệ, mấy thứ giao cho Lâm Nhược Nhược đều là võ công bí tịch cô lấy được lúc rảnh rỗi, căn bản không thể so sánh với Thiên Ma quyết, nhưng Lâm Nhược Nhược dường như quyết tâm gọi cô là lão sư, không cho gọi thì lại bày vẻ mặt ủy khuất, thật sự là làm cô ăn không tiêu.
“Hôm nay chúng ta đi thu thập vật tư.” Tuyết Lan không rối rắm về chuyện xưng hô nữa, đơn giản đặt vấn đề sang một bên rồi bắt đầu nói chính sự.
“Vâng, lão sư.” Lâm Nhược Nhược cung kính hành lễ rồi xoay người đi chuẩn bị đồ vật cần thiết.
Cô đương nhiên biết cái gọi là thu thập vật tư là có ý gì, tuyệt đối không phải đơn giản thu thập vật tư mà thôi, lần trước cô đã bị lão sư ném vào trong đàn tang thi rèn luyện một phen, cũng may hữu kinh vô hiểm mà cô cũng đạt được không ít chỗ tốt, cô thậm chí còn may mắn thức tỉnh được rồi thổ hệ dị năng. Chẳng qua cô biết lão sư đều là vì tốt cho cô, bởi vậy cũng không bài xích với việc thu thập vật tư.
Sau một hồi ác chiến, quanh thân đều là tang thi nằm ngã xuống đất, Lâm Nhược Nhược cả người xụi lơ nửa quỳ trên đất, khuôn mặt nhỏ oánh nhuận không ít tràn đầy mồ hôi lại mang theo tươi cười, loại cảm giác thành tựu này làm cô quên mất đau đớn trên thân thể mà chỉ có thỏa mãn.
“Rất tốt ——” Tuyết Lan kiểm tra tình hình chiến đấu một chút rồi gật đầu xem như là vừa lòng.
Lão sư khó được khích lệ mình, Lâm Nhược Nhược khóe miệng vừa mới lộ ra nụ cười, đã bị câu nói tiếp theo của Tuyết Lan hắt một chậu nước lạnh, trong lòng lạnh lẽo.
“Cô đã xuất sư, có thể rời khỏi đây.”
“Lão sư, tôi không muốn rời xa cô.” Dù cho biết cô gái trước mắt là người nói một không nói hai, Lâm Nhược Nhược vẫn lấy dũng khí mở miệng.
“Trong mạt thế tang thi hoành hành, chỉ có tồn tại mới là quan trọng nhất, cô cũng đã có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình, không cần thiết đi theo tôi nữa. Hơn nữa cô quên ước định lúc trước rồi sao? Nếu cô không đi thì sao có thể giúp tôi làm việc?”
Mạnh mẽ thu lại nước mắt trong mắt, tiếng nói Lâm Nhược Nhược mang theo nghẹn ngào, “Yêu cầu của lão sư tôi nhất định sẽ làm được.”
“Tốt lắm ——” Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu, nói “Tôi muốn cô giúp tôi đuổi giết một người, Bạch Nhược Lan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.