Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 81: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (5)
Hắc Tâm Nữ Vương
15/08/2021
Giết một người cũng không phải là việc khó, hiện giờ Bạch Nhược Lan vừa mới trọng sinh lại không có dị năng, trừ năng lực biết trước thì chẳng có gì nữa, giết cô ta đối với Tuyết Lan đã là dị năng giả cấp ba mà nói giống như nghiền chết một con kiến.
Nhưng mắc gì cô phải cho Bạch Nhược Lan chết một cách thống khoái chứ? Giữa mạt thế tàn khốc, chết ngược lại là sự giải thoát tốt nhất, nếu cô giết Bạch Nhược Lan thì chẳng khác nào xem như giúp cô ta giải quyết thống khổ.
Chuyện Tuyết Lan phải làm chính là thay Bạch Nhược Lan gây thù chuốc oán, khiến kẻ thù của cô ta trải rộng toàn bộ mạt thế, làm cô ta không sinh tồn nổi ở thế giới nhân loại, phải bất lực xin giúp đỡ giống Tôn Tuyết Lan, còn bị coi là kẻ thù chung của nhân loại.
Mà sở dĩ Tuyết Lan nói với Lâm Nhược Nhược mình muốn giết Bạch Nhược Lan là bởi vì cô tin vào lực lượng của vai chính, thân là vai chính Bạch Nhược Lan sẽ không dễ dàng bị người giết hại như vậy, điều cô phải làm chỉ là tăng thêm phiền phức cho Bạch Nhược Lan, mài mòn quang hoàn vai chính trên người cô ta.
Sáng sớm ngày kế, sau khi Lâm Nhược Nhược tỉnh lại chuẩn bị nấu cơm một lần cuối cho lão sư, sau đó tạm biệt nơi đã ở trong một tuần này, đợi cô tới đẩy cửa ra chỉ là căn phòng trống rỗng.
Đáy mắt Lâm Nhược Nhược hiện lên ánh lệ, lão sư, tạm biệt!
Tuyết Lan là người không thích sự chia ly nên cô không chào một tiếng đã rời đi. Hiện tại căn cứ đã bắt đầu quật khởi, nhân loại dần dần hướng về căn cứ, dù sao sự tồn tại của tang thi làm nhân loại khủng hoảng sợ hãi, căn cứ thành lập đồng nghĩa với việc cho nhân loại hy vọng, vì một chút hy vọng nhỏ nhoi này, mọi người sẽ bất kể mọi giá tiến đến đến cậy nhờ. Dưới tình huống tàn khốc như vậy, nhân loại chỉ có đoàn kết ở bên nhau mới có thể sống sót.
Tuyết Lan dọc theo đường đi giải quyết không ít tang thi, lúc này cấp bậc dị năng của cô đã đạt tới đỉnh cấp ba, rất nhanh là có thể đột phá dị năng tới cấp bốn, dị năng cấp bốn ở vào thời kỳ đầu mạt thế cũng đã đủ tự bảo vệ mình, Tuyết Lan rất hài lòng.
Dựa theo ký ức của Tôn Tuyết Lan tìm được một cửa hàng ô tô, Tuyết Lan may mắn tìm được một chiếc xe việt dã, vô cùng may mắn chính là mình đã học lái xe dưới sự bức bách của Húc Nghiêu, nhớ tới Lãnh Húc Nghiêu trong lòng Tuyết Lan có chút phức tạp.
Một chiếc xe việt dã màu đen lướt nhanh đi qua, trong lúc đó đâm không ít tang thi đơn độc bay đi.
Tuyết Lan không hề áy náy lái xe nghiền qua, giờ cũng không phải là lúc khai triển tình cảm thánh mẫu, huống chi tang thi căn bản không được xem như là con người, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Về phần mục tiêu chuyến này của Tuyết Lan, chính là căn cứ có số lượng người sống sót cao nhất Hoa Quốc —— căn cứ B. Lúc trước Tôn Tuyết Lan lựa chọn một căn cứ không lớn không nhỏ, bởi vì căn cứ này gần thành phố cô ở nhất, cô sẽ không bỏ gần tìm xa chạy đến nơi xa. Nhưng Tuyết Lan thì khác, cô biết cốt truyện nguyên bản, Bạch Nhược Lan là một người trọng sinh, kiếp trước cô ta tính cách thánh mẫu, dù mạt thế cũng không thể làm cô ta sửa lại tính tình.
Lúc đầu bên cạnh cô ta còn có bạn trai Quý Vũ Phong che chở, nên cũng không có vấn đề. Nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, bên cạnh có một bạn gái thánh mẫu không ngừng tăng thêm phiền phức cho mình còn làm mình thiếu chút nữa bỏ mạng, Quý Vũ Phong cũng dần dần mất kiên nhẫn.
Anh chỉ là một người bình thường muốn được sống sót, tự sinh tồn trong mạt thế cũng đã là một việc khó, huống chi bên người còn có một bạn gái không ngừng phân phát lương thực như sợ dư lại một chút gì đó, thật sự là khiến anh không thể nào chịu nổi.
Tục ngữ nói của cải không lộ ra ngoài, vật như lương thực ở mạt thế còn quý giá hơn cả vàng bạc, đó là thứ quan trọng để con người sống sót.
Chuyện như vậy một ngày hai ngày còn có thể chịu đựng, thời gian dài Quý Vũ Phong liền chịu không nổi mà chia tay với Bạch Nhược Lan. Cô ta vì thế mà hận Quý Vũ Phong, cho rằng anh không có lòng thương người, khinh thường thân phận người bình thường của cô ta, sau đó còn rất có cốt khí rời đi.
Nhưng cô ta là một người bình thường không có dị năng, muốn sống sót ở mạt thế tang thi khắp nơi thật sự là khó càng thêm khó. Bạch Nhược Lan từ trước tới nay được Quý Vũ Phong sủng căn bản không biết nhân tâm hiểm ác, trừ một khuôn mặt xinh đẹp ra thì cô ta căn bản là một kẻ vô dụng, cuối cùng lưu lạc đến bán đứng thân thể để sống sót.
Về phần Tôn Tuyết Lan làm sao lại đắc tội Bạch Nhược Lan, Tuyết Lan cũng chỉ có thể tán thưởng một tiếng thời vận không tốt, Tôn Tuyết Lan chỉ là lúc Bạch Nhược Lan gần chết không cứu cô ta mà thôi mà đã bị ghi hận.
Nữ chủ trọng sinh về tất nhiên là đại sát tứ phương không gì không làm được, phàm là người bị cô ta ghi hận thì không một ai có kết cục tốt, Tôn Tuyết Lan như thế Quý Vũ Phong cũng là như vậy.
【 Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— cứu vớt đồng thời truyền thụ cho Quý Vũ Phong, thành công đạt được 10000 tích phân. 】
Hệ thống âm đã lâu không xuất hiện lại lần nữa vang lên, Tuyết Lan nhướng mày trong lòng đã có định luận. Bây giờ việc cần phải làm là tìm được nam phụ pháo hôi Quý Vũ Phong, thuận lợi lấy vào tay 10000 tích phân.
Dựa theo cốt truyện miêu tả, lúc này Quý Vũ Phong hẳn là còn ở bên Bạch Nhược Lan, dù sao Bạch Nhược Lan chỉ là một người thường, cô ta cần Quý Vũ Phong bảo vệ trước khi tìm được chỗ dựa mới.
Nếu cô nhớ không lầm, mục tiêu ở ngay thành phố S. Tuyết Lan nhớ tới mấu chốt trong đó, chuyển hướng xe tới thành phố S.
Người đàn ông tướng mạo khôi ngô mặt đầy mồ hôi, môi mỏng nhấp chặt thành một đường thẳng, bị tang thi tụ tập thành đàn vây quanh, dị năng trên người tiêu hao hầu như không còn, ngọn lửa màu đỏ như ẩn như hiện biểu hiện thể lực anh đã tiêu hao quá mức.
Nơi xa một người phụ nữ tướng mạo thanh tú sắc mặt mượt mà, khóe môi treo lên ý cười như có như không, vừa thấy liền biết cô ta trong mạt thế cũng không chịu khổ gì nhiều. “Quý Vũ Phong, đây là kết cục của việc anh đã vứt bỏ tôi.”
Bạch Nhược Lan cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, nhịn nhục chịu đựng khoảng thời gian này cuối cùng không uổng phí, ngọc bội không gian trên người Quý Vũ Phong chung quy vẫn thuộc về cô ta. Quý Vũ Phong, đây là anh nợ tôi, nể tình ngọc bội không gian của anh, từ đây hai ta thanh toán xong.
Bạch Nhược Lan không chút do dự rời đi, không quan tâm đến sống chết của Quý Vũ Phong, với cô ta mà nói ném Quý Vũ Phong vào đàn tang thi đã là tận tình tận nghĩa. Chỉ là không biết cái tận tình tận nghĩa của cô ta, Quý Vũ Phong có mang lòng cảm kích hay không thôi.
Quý Vũ Phong chau mày, sắc mặt vô cùng tái nhợt, siết chặt nắm tay biểu thị anh mất bình tĩnh. Nhưng cho dù là dưới tình huống như vậy anh vẫn không có ý nghĩ sẽ từ bỏ, kỳ thật anh đã sớm biết Bạch Nhược Lan đã không còn ngọt ngào với mình như hồi đại học, từ lần đó về sau cô ta trở nên xa cách lãnh đạm, làm người đoán không ra.
Nhưng là anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu Bạch Nhược Lan không muốn đưa ra lời chia tay, anh cũng sẽ không nhiều lời, sau khi mạt thế đến vẫn che chở cô ta, thậm chí giao ngọc bội gia truyền cho cô ta.
Đối với Bạch Nhược Lan phản bội Quý Vũ Phong cũng không mất mát khổ sở như tưởng tượng, ngược lại có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh đã sớm phiền chán rồi? Phiền chán Bạch Nhược Lan thánh mẫu, phiền chán Bạch Nhược Lan yếu đuối đáng thương, chỉ là trước nay anh đều không chịu thừa nhận, vẫn duy trì ý thức trách nhiệm nên có của một người đàn ông.
Móng vuốt sắc bén của tang thi ập vào trước mặt, thể lực trên người sớm đã tiêu hao hết, Quý Vũ Phong gắt gao cắn răng, rút chủy thủ bên hông ra chuẩn bị đối chiến, nếu như anh thật sự bất hạnh bị tang thi cào bị thương, anh thà rằng chết cũng sẽ không để mình biến thành quái vật. Thanh chủy thủ này, là để bảo mệnh cũng là cho chính mình một sự lựa chọn cuối cùng.
Tuyết Lan vừa mới chạy tới liền thấy được cách đó không xa tang thi không ngừng tụ tập lại, mùi máu tươi không ngừng phiêu tán ở chóp mũi hấp dẫn càng nhiều tang thi tới, nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng lời nói tiếp theo của hệ thống làm sắc mặt cô có chút khó coi.
Nhưng mắc gì cô phải cho Bạch Nhược Lan chết một cách thống khoái chứ? Giữa mạt thế tàn khốc, chết ngược lại là sự giải thoát tốt nhất, nếu cô giết Bạch Nhược Lan thì chẳng khác nào xem như giúp cô ta giải quyết thống khổ.
Chuyện Tuyết Lan phải làm chính là thay Bạch Nhược Lan gây thù chuốc oán, khiến kẻ thù của cô ta trải rộng toàn bộ mạt thế, làm cô ta không sinh tồn nổi ở thế giới nhân loại, phải bất lực xin giúp đỡ giống Tôn Tuyết Lan, còn bị coi là kẻ thù chung của nhân loại.
Mà sở dĩ Tuyết Lan nói với Lâm Nhược Nhược mình muốn giết Bạch Nhược Lan là bởi vì cô tin vào lực lượng của vai chính, thân là vai chính Bạch Nhược Lan sẽ không dễ dàng bị người giết hại như vậy, điều cô phải làm chỉ là tăng thêm phiền phức cho Bạch Nhược Lan, mài mòn quang hoàn vai chính trên người cô ta.
Sáng sớm ngày kế, sau khi Lâm Nhược Nhược tỉnh lại chuẩn bị nấu cơm một lần cuối cho lão sư, sau đó tạm biệt nơi đã ở trong một tuần này, đợi cô tới đẩy cửa ra chỉ là căn phòng trống rỗng.
Đáy mắt Lâm Nhược Nhược hiện lên ánh lệ, lão sư, tạm biệt!
Tuyết Lan là người không thích sự chia ly nên cô không chào một tiếng đã rời đi. Hiện tại căn cứ đã bắt đầu quật khởi, nhân loại dần dần hướng về căn cứ, dù sao sự tồn tại của tang thi làm nhân loại khủng hoảng sợ hãi, căn cứ thành lập đồng nghĩa với việc cho nhân loại hy vọng, vì một chút hy vọng nhỏ nhoi này, mọi người sẽ bất kể mọi giá tiến đến đến cậy nhờ. Dưới tình huống tàn khốc như vậy, nhân loại chỉ có đoàn kết ở bên nhau mới có thể sống sót.
Tuyết Lan dọc theo đường đi giải quyết không ít tang thi, lúc này cấp bậc dị năng của cô đã đạt tới đỉnh cấp ba, rất nhanh là có thể đột phá dị năng tới cấp bốn, dị năng cấp bốn ở vào thời kỳ đầu mạt thế cũng đã đủ tự bảo vệ mình, Tuyết Lan rất hài lòng.
Dựa theo ký ức của Tôn Tuyết Lan tìm được một cửa hàng ô tô, Tuyết Lan may mắn tìm được một chiếc xe việt dã, vô cùng may mắn chính là mình đã học lái xe dưới sự bức bách của Húc Nghiêu, nhớ tới Lãnh Húc Nghiêu trong lòng Tuyết Lan có chút phức tạp.
Một chiếc xe việt dã màu đen lướt nhanh đi qua, trong lúc đó đâm không ít tang thi đơn độc bay đi.
Tuyết Lan không hề áy náy lái xe nghiền qua, giờ cũng không phải là lúc khai triển tình cảm thánh mẫu, huống chi tang thi căn bản không được xem như là con người, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Về phần mục tiêu chuyến này của Tuyết Lan, chính là căn cứ có số lượng người sống sót cao nhất Hoa Quốc —— căn cứ B. Lúc trước Tôn Tuyết Lan lựa chọn một căn cứ không lớn không nhỏ, bởi vì căn cứ này gần thành phố cô ở nhất, cô sẽ không bỏ gần tìm xa chạy đến nơi xa. Nhưng Tuyết Lan thì khác, cô biết cốt truyện nguyên bản, Bạch Nhược Lan là một người trọng sinh, kiếp trước cô ta tính cách thánh mẫu, dù mạt thế cũng không thể làm cô ta sửa lại tính tình.
Lúc đầu bên cạnh cô ta còn có bạn trai Quý Vũ Phong che chở, nên cũng không có vấn đề. Nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, bên cạnh có một bạn gái thánh mẫu không ngừng tăng thêm phiền phức cho mình còn làm mình thiếu chút nữa bỏ mạng, Quý Vũ Phong cũng dần dần mất kiên nhẫn.
Anh chỉ là một người bình thường muốn được sống sót, tự sinh tồn trong mạt thế cũng đã là một việc khó, huống chi bên người còn có một bạn gái không ngừng phân phát lương thực như sợ dư lại một chút gì đó, thật sự là khiến anh không thể nào chịu nổi.
Tục ngữ nói của cải không lộ ra ngoài, vật như lương thực ở mạt thế còn quý giá hơn cả vàng bạc, đó là thứ quan trọng để con người sống sót.
Chuyện như vậy một ngày hai ngày còn có thể chịu đựng, thời gian dài Quý Vũ Phong liền chịu không nổi mà chia tay với Bạch Nhược Lan. Cô ta vì thế mà hận Quý Vũ Phong, cho rằng anh không có lòng thương người, khinh thường thân phận người bình thường của cô ta, sau đó còn rất có cốt khí rời đi.
Nhưng cô ta là một người bình thường không có dị năng, muốn sống sót ở mạt thế tang thi khắp nơi thật sự là khó càng thêm khó. Bạch Nhược Lan từ trước tới nay được Quý Vũ Phong sủng căn bản không biết nhân tâm hiểm ác, trừ một khuôn mặt xinh đẹp ra thì cô ta căn bản là một kẻ vô dụng, cuối cùng lưu lạc đến bán đứng thân thể để sống sót.
Về phần Tôn Tuyết Lan làm sao lại đắc tội Bạch Nhược Lan, Tuyết Lan cũng chỉ có thể tán thưởng một tiếng thời vận không tốt, Tôn Tuyết Lan chỉ là lúc Bạch Nhược Lan gần chết không cứu cô ta mà thôi mà đã bị ghi hận.
Nữ chủ trọng sinh về tất nhiên là đại sát tứ phương không gì không làm được, phàm là người bị cô ta ghi hận thì không một ai có kết cục tốt, Tôn Tuyết Lan như thế Quý Vũ Phong cũng là như vậy.
【 Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— cứu vớt đồng thời truyền thụ cho Quý Vũ Phong, thành công đạt được 10000 tích phân. 】
Hệ thống âm đã lâu không xuất hiện lại lần nữa vang lên, Tuyết Lan nhướng mày trong lòng đã có định luận. Bây giờ việc cần phải làm là tìm được nam phụ pháo hôi Quý Vũ Phong, thuận lợi lấy vào tay 10000 tích phân.
Dựa theo cốt truyện miêu tả, lúc này Quý Vũ Phong hẳn là còn ở bên Bạch Nhược Lan, dù sao Bạch Nhược Lan chỉ là một người thường, cô ta cần Quý Vũ Phong bảo vệ trước khi tìm được chỗ dựa mới.
Nếu cô nhớ không lầm, mục tiêu ở ngay thành phố S. Tuyết Lan nhớ tới mấu chốt trong đó, chuyển hướng xe tới thành phố S.
Người đàn ông tướng mạo khôi ngô mặt đầy mồ hôi, môi mỏng nhấp chặt thành một đường thẳng, bị tang thi tụ tập thành đàn vây quanh, dị năng trên người tiêu hao hầu như không còn, ngọn lửa màu đỏ như ẩn như hiện biểu hiện thể lực anh đã tiêu hao quá mức.
Nơi xa một người phụ nữ tướng mạo thanh tú sắc mặt mượt mà, khóe môi treo lên ý cười như có như không, vừa thấy liền biết cô ta trong mạt thế cũng không chịu khổ gì nhiều. “Quý Vũ Phong, đây là kết cục của việc anh đã vứt bỏ tôi.”
Bạch Nhược Lan cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, nhịn nhục chịu đựng khoảng thời gian này cuối cùng không uổng phí, ngọc bội không gian trên người Quý Vũ Phong chung quy vẫn thuộc về cô ta. Quý Vũ Phong, đây là anh nợ tôi, nể tình ngọc bội không gian của anh, từ đây hai ta thanh toán xong.
Bạch Nhược Lan không chút do dự rời đi, không quan tâm đến sống chết của Quý Vũ Phong, với cô ta mà nói ném Quý Vũ Phong vào đàn tang thi đã là tận tình tận nghĩa. Chỉ là không biết cái tận tình tận nghĩa của cô ta, Quý Vũ Phong có mang lòng cảm kích hay không thôi.
Quý Vũ Phong chau mày, sắc mặt vô cùng tái nhợt, siết chặt nắm tay biểu thị anh mất bình tĩnh. Nhưng cho dù là dưới tình huống như vậy anh vẫn không có ý nghĩ sẽ từ bỏ, kỳ thật anh đã sớm biết Bạch Nhược Lan đã không còn ngọt ngào với mình như hồi đại học, từ lần đó về sau cô ta trở nên xa cách lãnh đạm, làm người đoán không ra.
Nhưng là anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu Bạch Nhược Lan không muốn đưa ra lời chia tay, anh cũng sẽ không nhiều lời, sau khi mạt thế đến vẫn che chở cô ta, thậm chí giao ngọc bội gia truyền cho cô ta.
Đối với Bạch Nhược Lan phản bội Quý Vũ Phong cũng không mất mát khổ sở như tưởng tượng, ngược lại có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh đã sớm phiền chán rồi? Phiền chán Bạch Nhược Lan thánh mẫu, phiền chán Bạch Nhược Lan yếu đuối đáng thương, chỉ là trước nay anh đều không chịu thừa nhận, vẫn duy trì ý thức trách nhiệm nên có của một người đàn ông.
Móng vuốt sắc bén của tang thi ập vào trước mặt, thể lực trên người sớm đã tiêu hao hết, Quý Vũ Phong gắt gao cắn răng, rút chủy thủ bên hông ra chuẩn bị đối chiến, nếu như anh thật sự bất hạnh bị tang thi cào bị thương, anh thà rằng chết cũng sẽ không để mình biến thành quái vật. Thanh chủy thủ này, là để bảo mệnh cũng là cho chính mình một sự lựa chọn cuối cùng.
Tuyết Lan vừa mới chạy tới liền thấy được cách đó không xa tang thi không ngừng tụ tập lại, mùi máu tươi không ngừng phiêu tán ở chóp mũi hấp dẫn càng nhiều tang thi tới, nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng lời nói tiếp theo của hệ thống làm sắc mặt cô có chút khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.