Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 84: Mạt Thế: Vả Mặt Nữ Chủ Trọng Sinh (8)
Hắc Tâm Nữ Vương
10/09/2021
Thiếu niên sắc mặt vàng như nến, ánh mắt kiên nghị, trong mắt Tuyết Lan hiện lên tán thưởng, phát động dị năng hệ thủy, mấy con tang thi bị cô chém rớt đầu.
“Em trai nhỏ, thân thủ không tồi, sau này đi theo chị, thấy sao hả?” Tuyết Lan uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống đất, cười dịu dàng nói.
Tịch Mặc đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc với cô gái trước mặt, không biết vì sao lại cảm thấy cô gái này sẽ không làm hại cậu, trong lòng không ngừng kêu gào đồng ý với cô ấy.
“Tôi có thể đồng ý với chị, nhưng chị phải dạy dỗ tôi, bảo vệ tôi cho tới khi trưởng thành.” Tịch Mặc cân nhắc lợi hại, tuy rằng là một thiếu niên nhưng lại mang theo vẻ chín chắn của người trưởng thành.
Tuyết Lan bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, cười xoa xoa đầu thiếu niên “Có thể.”
Vốn dĩ đây là mục đích của cô, lời thiếu niên nói cũng giống với ý cô nên đơn giản mà đồng ý luôn.
“Ôi chao. Cậu bị thương rồi.” Dư quang nơi khóe mắt Tuyết Lan phiết đến cánh tay của Tịch Mặc, ‘ hô to gọi nhỏ ’ nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Ánh mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ mất mát, môi mím chặt nói, “Tôi bị tang thi cào bị thương, nếu chị sợ thì có thể giết tôi, tôi sẽ không trách chị.”
Sau đó nhắm hai mắt lại bày tỏ dáng vẻ chờ đợi phán quyết, cậu ghét nhất nỗi đau khi bị người khác phản bội, nếu không phải đám người nhà ích kỷ kia cậu cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế, cũng không hiểu sao cậu không thể nào tưởng tượng đến trường hợp cậu sẽ làm tổn thương cô gái trước mặt.
Tuyết Lan cười, ngược lại hơn hai phần thật lòng. “Xì —— cậu yên tâm đi, có chị ở đây cậu muốn biến thành tang thi cũng hơi khó đó.”
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ Tuyết Lan nhất quán hết lòng tiến hành, hơn nữa loại nhiệm vụ cứu người này cô chấp hành rất yên tâm, hệ thống đều có theo dõi và hiểu biết về tâm tính những người này, tuyệt đối sẽ không để những người này gây điều bất lợi với Tuyết Lan.
Dù sao thì hệ thống cùng Tuyết Lan là quan hệ đồng sinh cộng tử, sẽ không hại Tuyết Lan. Những nhiệm vụ mục tiêu như là Tịch Mặc, hệ thống đều giám sát chặt chẽ độ thiện cảm và giá trị trung thành của bọn họ với Tuyết Lan, mặc Tuyết Lan trước nay đều không sợ những người này làm hại hoặc phản bội chính mình.
Vì để ngừa vạn nhất, hệ thống thậm chí cài theo dõi trên người họ, chỉ cần bọn họ có ý niệm bất lợi với Tuyết Lan hệ thống sẽ biết ngay.
Cánh tay nóng rát thậm chí đang chậm rãi cứng đờ mất đi tri giác được một đôi tay nhỏ mềm mại cầm lên, Tịch Mặc nhịn không được mở to mắt. Một dòng nước ấm lưu chuyển trong thân thể, virus tang thi trong cơ thể dần dần bị đuổi ra, ánh mắt Tịch Mặc nháy mắt sáng lên.
“Nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày là khỏi thôi.” Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu nhìn vết máu đỏ tươi trên cánh tay của Tịch Mặc, lưu loát băng bó vết thương cho cậu.
Tịch Mặc đi theo Tuyết Lan lên xe, thái độ vô cùng lạnh nhạt với Quý Vũ Phong, trong mắt chỉ có bóng dáng Tuyết Lan. Đoàn người rất nhanh đã tới căn cứ B, vết thương trên người Tịch Mặc cũng tốt lên rất nhiều, dễ dàng mà thông qua kiểm tra.
Tịch Mặc là một dị năng giả hệ lôi, tuy rằng chỉ mới cấp hai nhưng uy lực cường đại, trong thời gian ngắn Tuyết Lan đã huấn luyện cậu thành dị năng giả cấp ba, khuôn mặt gầy nhỏ vàng vọt dần dần đẫy đà không ít, ngũ quan dần dần mở ra, mặt mày thanh tuấn dần dần thư thái.
Tuyết Lan từ lời Tịch Mặc đã biết thân phận của cậu, một đứa con ngoài giá thú bị chèn ép không được người khác xem trọng, đang lúc theo cha cùng nhau chạy trốn, trong lúc nguy nan bị ‘ chị gái ’ vứt bỏ.
Đoạn miêu tả này tuy rằng ngắn gọn, lại lời ít mà ý nhiều tổng kết cuộc sống mười mấy năm của Tịch Mặc.
Tuyết Lan nhất quán là một sư phụ tốt, cô đối xử bình đẳng dạy dỗ hai đồ đệ như nhau, Quý Vũ Phong lớn hơn một chút nên mọi chuyện rất là lễ nhượng với Tịch Mặc, sống chung rất hào thuận vui vẻ.
Tuyết Lan thường xuyên mang theo hai học trò ra ngoài chém giết tang thi, hôm nay vừa mới kết thúc huấn luyện liền thấy được một đám người chạy tới như đang bỏ trốn, khi nhìn thấy ba người bọn họ thì ánh mắt sáng ngời.
Ánh mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ chán ghét, ý của đám người này quả thực rõ như ban ngày, còn không phải là trêu chọc đàn tang thi xong rồi muốn lấy ba người bọn họ làm tấm mộc, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn sao? Loại chuyện này họ từng gặp không biết bao nhiêu lần, rõ là không làm sẽ không chết, quả thật cho rằng bọn họ tuổi trẻ dễ ức hiếp sao?
Ba người liền vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn đám người kia chạy tới, khóe miệng thậm chí cùng treo lên một nụ cười, dáng vẻ thoạt nhìn rất dễ lừa, giống như là ba con dê con đợi làm thịt.
Một người đàn ông trung niên nhào lên bắt được cánh tay Quý Vũ Phong, cũng không trách ông ta cho rằng Quý Vũ Phong là dẫn đầu, thật sự là một cô gái như Tuyết Lan trông không hề giống chút nào, Tịch Mặc lại là dáng vẻ một thiếu niên, Quý Vũ Phong thân hình cao lớn khuôn mặt anh tuấn, giống lão đại nhất.
Máu tươi trên tay ông ta dính lên người Quý Vũ Phong, sốt ruột hoảng hốt mở miệng, “Cứu mạng —— đằng sau có đàn tang thi, chạy mau.”
Sau đó gã cũng không đợi Quý Vũ Phong phản ứng lại đã cất bước chạy mất. Tất cả mọi người không chú ý tới, trong đám người có một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú khả nhân nháy mắt cúi thấp đầu, cùng với thần sắc hoảng loạn sợ hãi.
Tuyết Lan vốn định cho những người tâm địa hiểm ác này một bài học nhớ đời giống như trước đây, lại thay đổi chú ý khi thấy ả đàn bà kia trong đám người, cho Quý Vũ Phong một ánh mắt, Quý Vũ Phong thoáng cái đã hiểu.
“Các người cứ việc yên tâm, phía trước chính là căn cứ B, tôi giúp mấy người ngăn lại trước.” Lời nói này lời lẽ chính đáng, trong mắt những người khác chính là đồ ngốc ra vẻ anh hùng, ở thời đại này ai mà không lo cho bản thân? Đúng là một đồ ngốc, chẳng qua nếu không nhờ có đồ ngốc như vậy, bọn họ cũng không sống được tới giờ, kịp thời trăm miệng một lời nói cảm ơn.
Đám người đàn dần dần tan đi, Tịch Mặc mới trầm mặt mở miệng, “Sao lại tha cho bọn họ? Làm như mấy lần trước không phải tốt hơn sao, dù sao chúng ta cũng không phải là người tốt gì.”
Tuyết Lan chỉ xem như thiếu niên đang tâm huyết dâng trào, hỏi Quý Vũ Phong, “Vũ Phong, vừa rồi anh thấy cái gì?”
Quý Vũ Phong cẩn thận nghĩ lại một chút, dù sao anh cũng biết cách làm người của lão sư, tuyệt đối sẽ không bắn tên không mục đích, sau đó trước mắt hiện lên một hình ảnh, ánh mắt sáng ngời. “Là cô ta?”
“Hai người các cậu đi giải quyết đi!” Một đám tang thi cấp thấp, Tuyết Lan cũng không có hứng thú.
“Bầu trời sắp thay đổi à!” Tuyết Lan nhìn không trung nỉ non tự nói, không khẳng định cũng không phủ định, nhưng cũng là biến tướng cam chịu.
Bạch Nhược Lan, cô cuối cùng cũng xuất hiện rồi, tôi chờ cô thật lâu nha!
Đoàn người của gã đàn ông trung niên là những nhân vật cấp cao trong một căn cứ nhỏ, bất hạnh gặp phải tang thi công thành nên chỉ có thể chạy trốn, dọc theo đường đi hy sinh không ít người cuối cùng cũng tới được căn cứ B, khó được ngủ một giấc ngon lành, chỉ có một người là không như vậy.
Bạch Nhược Lan đôi tay ôm đầu gối, người mặc áo ngủ màu trắng mỏng manh, ánh mắt có chút trống rỗng, thần sắc khi thì bình tĩnh khi thì dữ tợn khi thì tuyệt vọng, ánh trăng xa xôi chiếu rọi trên mặt cô ta trông giống như ác quỷ, nếu là có người ở đây chắc chắn sẽ bị sợ tới mức không nhẹ.
“Quý Vũ Phong? Tôn Tuyết Lan? Bọn họ sao lại ở đây? Quý Vũ Phong sao còn chưa chết?” Bạch Nhược Lan nỉ non tự nói, giọng đè thấp không thể nghe thấy.
“Như vậy cũng tốt, đỡ cho tao phải tìm từng người.” Bạch Nhược Lan cười lạnh hai tiếng, nói tiếp, “Phàm là kẻ nào có lỗi với tao đều phải chết.” Ả ta sắc mặt dữ tợn, giống như ác quỷ địa ngục, điên cuồng lại oán độc.
“Em trai nhỏ, thân thủ không tồi, sau này đi theo chị, thấy sao hả?” Tuyết Lan uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống đất, cười dịu dàng nói.
Tịch Mặc đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc với cô gái trước mặt, không biết vì sao lại cảm thấy cô gái này sẽ không làm hại cậu, trong lòng không ngừng kêu gào đồng ý với cô ấy.
“Tôi có thể đồng ý với chị, nhưng chị phải dạy dỗ tôi, bảo vệ tôi cho tới khi trưởng thành.” Tịch Mặc cân nhắc lợi hại, tuy rằng là một thiếu niên nhưng lại mang theo vẻ chín chắn của người trưởng thành.
Tuyết Lan bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, cười xoa xoa đầu thiếu niên “Có thể.”
Vốn dĩ đây là mục đích của cô, lời thiếu niên nói cũng giống với ý cô nên đơn giản mà đồng ý luôn.
“Ôi chao. Cậu bị thương rồi.” Dư quang nơi khóe mắt Tuyết Lan phiết đến cánh tay của Tịch Mặc, ‘ hô to gọi nhỏ ’ nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Ánh mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ mất mát, môi mím chặt nói, “Tôi bị tang thi cào bị thương, nếu chị sợ thì có thể giết tôi, tôi sẽ không trách chị.”
Sau đó nhắm hai mắt lại bày tỏ dáng vẻ chờ đợi phán quyết, cậu ghét nhất nỗi đau khi bị người khác phản bội, nếu không phải đám người nhà ích kỷ kia cậu cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế, cũng không hiểu sao cậu không thể nào tưởng tượng đến trường hợp cậu sẽ làm tổn thương cô gái trước mặt.
Tuyết Lan cười, ngược lại hơn hai phần thật lòng. “Xì —— cậu yên tâm đi, có chị ở đây cậu muốn biến thành tang thi cũng hơi khó đó.”
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ Tuyết Lan nhất quán hết lòng tiến hành, hơn nữa loại nhiệm vụ cứu người này cô chấp hành rất yên tâm, hệ thống đều có theo dõi và hiểu biết về tâm tính những người này, tuyệt đối sẽ không để những người này gây điều bất lợi với Tuyết Lan.
Dù sao thì hệ thống cùng Tuyết Lan là quan hệ đồng sinh cộng tử, sẽ không hại Tuyết Lan. Những nhiệm vụ mục tiêu như là Tịch Mặc, hệ thống đều giám sát chặt chẽ độ thiện cảm và giá trị trung thành của bọn họ với Tuyết Lan, mặc Tuyết Lan trước nay đều không sợ những người này làm hại hoặc phản bội chính mình.
Vì để ngừa vạn nhất, hệ thống thậm chí cài theo dõi trên người họ, chỉ cần bọn họ có ý niệm bất lợi với Tuyết Lan hệ thống sẽ biết ngay.
Cánh tay nóng rát thậm chí đang chậm rãi cứng đờ mất đi tri giác được một đôi tay nhỏ mềm mại cầm lên, Tịch Mặc nhịn không được mở to mắt. Một dòng nước ấm lưu chuyển trong thân thể, virus tang thi trong cơ thể dần dần bị đuổi ra, ánh mắt Tịch Mặc nháy mắt sáng lên.
“Nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày là khỏi thôi.” Tuyết Lan vừa lòng gật gật đầu nhìn vết máu đỏ tươi trên cánh tay của Tịch Mặc, lưu loát băng bó vết thương cho cậu.
Tịch Mặc đi theo Tuyết Lan lên xe, thái độ vô cùng lạnh nhạt với Quý Vũ Phong, trong mắt chỉ có bóng dáng Tuyết Lan. Đoàn người rất nhanh đã tới căn cứ B, vết thương trên người Tịch Mặc cũng tốt lên rất nhiều, dễ dàng mà thông qua kiểm tra.
Tịch Mặc là một dị năng giả hệ lôi, tuy rằng chỉ mới cấp hai nhưng uy lực cường đại, trong thời gian ngắn Tuyết Lan đã huấn luyện cậu thành dị năng giả cấp ba, khuôn mặt gầy nhỏ vàng vọt dần dần đẫy đà không ít, ngũ quan dần dần mở ra, mặt mày thanh tuấn dần dần thư thái.
Tuyết Lan từ lời Tịch Mặc đã biết thân phận của cậu, một đứa con ngoài giá thú bị chèn ép không được người khác xem trọng, đang lúc theo cha cùng nhau chạy trốn, trong lúc nguy nan bị ‘ chị gái ’ vứt bỏ.
Đoạn miêu tả này tuy rằng ngắn gọn, lại lời ít mà ý nhiều tổng kết cuộc sống mười mấy năm của Tịch Mặc.
Tuyết Lan nhất quán là một sư phụ tốt, cô đối xử bình đẳng dạy dỗ hai đồ đệ như nhau, Quý Vũ Phong lớn hơn một chút nên mọi chuyện rất là lễ nhượng với Tịch Mặc, sống chung rất hào thuận vui vẻ.
Tuyết Lan thường xuyên mang theo hai học trò ra ngoài chém giết tang thi, hôm nay vừa mới kết thúc huấn luyện liền thấy được một đám người chạy tới như đang bỏ trốn, khi nhìn thấy ba người bọn họ thì ánh mắt sáng ngời.
Ánh mắt Tịch Mặc hiện lên vẻ chán ghét, ý của đám người này quả thực rõ như ban ngày, còn không phải là trêu chọc đàn tang thi xong rồi muốn lấy ba người bọn họ làm tấm mộc, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn sao? Loại chuyện này họ từng gặp không biết bao nhiêu lần, rõ là không làm sẽ không chết, quả thật cho rằng bọn họ tuổi trẻ dễ ức hiếp sao?
Ba người liền vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn đám người kia chạy tới, khóe miệng thậm chí cùng treo lên một nụ cười, dáng vẻ thoạt nhìn rất dễ lừa, giống như là ba con dê con đợi làm thịt.
Một người đàn ông trung niên nhào lên bắt được cánh tay Quý Vũ Phong, cũng không trách ông ta cho rằng Quý Vũ Phong là dẫn đầu, thật sự là một cô gái như Tuyết Lan trông không hề giống chút nào, Tịch Mặc lại là dáng vẻ một thiếu niên, Quý Vũ Phong thân hình cao lớn khuôn mặt anh tuấn, giống lão đại nhất.
Máu tươi trên tay ông ta dính lên người Quý Vũ Phong, sốt ruột hoảng hốt mở miệng, “Cứu mạng —— đằng sau có đàn tang thi, chạy mau.”
Sau đó gã cũng không đợi Quý Vũ Phong phản ứng lại đã cất bước chạy mất. Tất cả mọi người không chú ý tới, trong đám người có một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú khả nhân nháy mắt cúi thấp đầu, cùng với thần sắc hoảng loạn sợ hãi.
Tuyết Lan vốn định cho những người tâm địa hiểm ác này một bài học nhớ đời giống như trước đây, lại thay đổi chú ý khi thấy ả đàn bà kia trong đám người, cho Quý Vũ Phong một ánh mắt, Quý Vũ Phong thoáng cái đã hiểu.
“Các người cứ việc yên tâm, phía trước chính là căn cứ B, tôi giúp mấy người ngăn lại trước.” Lời nói này lời lẽ chính đáng, trong mắt những người khác chính là đồ ngốc ra vẻ anh hùng, ở thời đại này ai mà không lo cho bản thân? Đúng là một đồ ngốc, chẳng qua nếu không nhờ có đồ ngốc như vậy, bọn họ cũng không sống được tới giờ, kịp thời trăm miệng một lời nói cảm ơn.
Đám người đàn dần dần tan đi, Tịch Mặc mới trầm mặt mở miệng, “Sao lại tha cho bọn họ? Làm như mấy lần trước không phải tốt hơn sao, dù sao chúng ta cũng không phải là người tốt gì.”
Tuyết Lan chỉ xem như thiếu niên đang tâm huyết dâng trào, hỏi Quý Vũ Phong, “Vũ Phong, vừa rồi anh thấy cái gì?”
Quý Vũ Phong cẩn thận nghĩ lại một chút, dù sao anh cũng biết cách làm người của lão sư, tuyệt đối sẽ không bắn tên không mục đích, sau đó trước mắt hiện lên một hình ảnh, ánh mắt sáng ngời. “Là cô ta?”
“Hai người các cậu đi giải quyết đi!” Một đám tang thi cấp thấp, Tuyết Lan cũng không có hứng thú.
“Bầu trời sắp thay đổi à!” Tuyết Lan nhìn không trung nỉ non tự nói, không khẳng định cũng không phủ định, nhưng cũng là biến tướng cam chịu.
Bạch Nhược Lan, cô cuối cùng cũng xuất hiện rồi, tôi chờ cô thật lâu nha!
Đoàn người của gã đàn ông trung niên là những nhân vật cấp cao trong một căn cứ nhỏ, bất hạnh gặp phải tang thi công thành nên chỉ có thể chạy trốn, dọc theo đường đi hy sinh không ít người cuối cùng cũng tới được căn cứ B, khó được ngủ một giấc ngon lành, chỉ có một người là không như vậy.
Bạch Nhược Lan đôi tay ôm đầu gối, người mặc áo ngủ màu trắng mỏng manh, ánh mắt có chút trống rỗng, thần sắc khi thì bình tĩnh khi thì dữ tợn khi thì tuyệt vọng, ánh trăng xa xôi chiếu rọi trên mặt cô ta trông giống như ác quỷ, nếu là có người ở đây chắc chắn sẽ bị sợ tới mức không nhẹ.
“Quý Vũ Phong? Tôn Tuyết Lan? Bọn họ sao lại ở đây? Quý Vũ Phong sao còn chưa chết?” Bạch Nhược Lan nỉ non tự nói, giọng đè thấp không thể nghe thấy.
“Như vậy cũng tốt, đỡ cho tao phải tìm từng người.” Bạch Nhược Lan cười lạnh hai tiếng, nói tiếp, “Phàm là kẻ nào có lỗi với tao đều phải chết.” Ả ta sắc mặt dữ tợn, giống như ác quỷ địa ngục, điên cuồng lại oán độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.