Mau Xuyên Pháo Hôi: Vai Ác Đại Nhân Cầu Buông Tha
Chương 11: Hoa khôi học đường là bia đỡ đạn (11)
Mục An Kỳ
04/05/2022
Edit: H. Trúc
Mà Du Nhã ở trong phòng, nghe hệ thống thuật lại thông tin trong đầu, không khỏi cười khẽ: "Tốt thôi, dù sao chị đây cũng đã nắm được cốt truyện, nếu bọn họ đã muốn chơi, vậy được, dù sao cũng đang rãnh."
"Nếu các người muốn chơi, vậy chị đây sẽ chơi cùng các người thật tốt.". Truyện Dị Giới
【 Ký chủ, ngươi tính làm gì? 】 Hệ thống khẩn trương nói.
"Cũng không có gì, chỉ giúp một tay, chị đây là người rất tốt bụng, sao lại độc ác được chứ."
【 … Trong lòng ngươi thế nào mới coi là ác độc? 】
"Ngươi đoán xem!"
Hệ thống: "......." Vẫn còn đùa được, bổn hệ thống cạn lời.
"Ác độc à, không cần biết trong lòng ta nghĩ thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng là nữ chủ nghĩ như thế nào! Ngươi nhìn xem ta còn chưa làm gì, chỉ mới không để ý cô ta, liền cho thành ác độc." Du Nhã không cho là đúng nói, dù sao mười người hỏi hết mười người trả lời, chắc chắn sẽ không giống nhau, hệ thống thiểu năng đột nhiên muốn học hỏi thêm ngôn ngữ nhân loại, hệ thống nhà ta thật lợi hại.
【 Ký chủ, ngươi đang khinh bỉ ta à? Có phải hệ thống nên cảm ơn không. 】 Hệ thống ngạo kiều hồi phục.
Đang lúc Du Nhã và hệ thống cãi nhau, mẹ Tiêu đứng bên ngoài phòng Du Nhã gõ cửa.
Du Nhã từ trên giường bò xuống, mở cửa thì thấy mẹ Tiêu, mẹ Tiêu khẩn trương đi vào phòng.
"Nhã nhi, mẹ biết bây giờ con nhất định rất hận mẹ, mẹ biết bây giờ mẹ thương Thu Ninh, con không thích đúng không!"
'A!' Du Nhã cười khẽ: "Không có, bà nghĩ sao đó là chuyện của bà, không liên quan đến tôi."
Mẹ Tiêu thấy Du Nhã lạnh nhạt như vậy, thở dài một tiếng: "Ài! Năm đó……" Nội tâm Du Nhã cự tuyệt, chị đây không muốn nghe chuyện xưa, dù sao cũng phải nói, bà cần gì phải lừa chị đây đáp ứng yêu cầu quái quỷ kia trong yến tiệc, cứ nói thẳng cô đáp ứng là được.
Du Nhã mặt vô biểu tình nhìn mẹ Tiêu, cha ruột của Du Nhã là mối tình đầu của mẹ nguyên chủ, hai người rất yêu nhau sau đó có Du Nhã, bị hai gia tộc phát hiện, phản đối tình yêu của bọn họ, yêu cầu mãnh liệt tách bọn họ ra, bởi vì bị hai bên gia tộc phản đối nên bọn họ quyết định cùng nhau bỏ trốn. Nhưng mà ông trời không được lòng người, bọn họ đều bị tai nạn giao thông, cha ruột Du Nhã vì bảo vệ mẹ nguyên chủ, phần đầu bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, trở thành người thực vật.
Mẹ Tiêu rất đau khổ, nhưng vẫn bị gia tộc đối phương kịch liệt đuổi mẹ Tiêu ra khỏi phòng bệnh, hơn nữa còn đưa người ra nước ngoài, sau đó vì mẹ Tiêu không chịu nổi áp lực hai bên gia tộc, đem mẹ Tiêu gả cho cha Tiêu. Cha Tiêu và mẹ ruột Tiêu Thu Ninh cũng là mối tình đầu, nhưng vì mẹ ruột Tiêu Thu Ninh chỉ là một cô gái nông thôn nên cũng bị phản đối, hai người đều thất bại trong chuyện tình cảm, vì không muốn gia tộc khó xử hai người quyết định kết hôn giả.
Sau khi sinh ra Du Nhã, hai người mới chậm rãi có hảo cảm, nhưng mẹ Tiêu vẫn không chấp nhận thân phận Tiêu phu nhân, mà chờ đến khi Du Nhã được năm tuổi, cha ruột Du Nhã từ nước ngoài trở về, mẹ Tiêu lần nữa chạy đi gặp người mình yêu, nhưng vì hắn bị mất trí nhớ. Hơn nữa trở về nước chỉ để kết hôn, đối tượng kết hôn lại là công chúa hoàng thất ở Mễ quốc, hai người ra vào có đôi khiến mẹ Tiêu hoàn toàn chết tâm về hắn. Lúc này mới chấp nhận cha Tiêu, hai người cùng nhau nỗ lực phát triển để Tiêu gia có địa vị ở nước Z bấy giờ, để Du Nhã kết thân với Chu gia, bởi vì thấy lúc nhỏ Du Nhã có chơi cùng Chu Á Phong.
Tiêu Thu Ninh xuất hiện, khiến cha Tiêu tiếc nuối, hơn nữa sau khi sinh ra Tiêu Thu Ninh, mẹ ruột Tiêu Thu Ninh liền mất, mẹ Tiêu kể vậy chỉ vì muốn Du Nhã chấp nhận yêu cầu của bà, vào lúc tổ chức yến tiệc sinh nhật năm 17 tuổi, trước mặt công chúng công nhận thân phận của Tiêu Thu Ninh. Từ nhỏ con bé đã chịu khổ quá nhiều, bây giờ thật vất vả mới gia đình sum vầy. Nên quan tâm con bé nhiều hơn, mới có thể giúp cha Tiêu dễ chịu một chút.
Du Nhã nhìn mẹ Tiêu tình thâm nghĩa trọng, nói nửa ngày, cốt truyện cẩu huyết này không muốn cũng buộc muốn, nhưng mà, muốn dẫm lên cô để thượng vị, dựa vào huyết thống, cô ta cho rằng sẽ thuận lợi thành công sao? Đúng là, từ khi Tiêu Thu Ninh xuất hiện, Du Nhã không giống như nguyên chủ chèn ép nữ chủ đại nhân, nhưng lại trúng nữ chủ đại nhân chuyên đi tìm đường chết, một bạch liên hoa. Chẳng lẽ Du Nhã thật sự chấp nhận để cô ta thành toàn?
Mẹ nó, chị đây không cần, từ khi cô ta xuất hiện, đối tượng kết hôn cũng nhường cho cô ta, đối tượng cha mẹ yêu thương cũng nhường cho cô ta, bây giờ còn muốn dựa vào cô để nữ chủ nổi danh trong giới thượng lưu. Tốt thôi, càng chưa nói, vì sao nữ chủ cứ luôn trưng ra vẻ mặt đáng thương với cô, luôn nói Du Nhã độc ác, không biết thấu tình đạt lý, luôn đối phó với cô ta……. Du Nhã tỏ vẻ nữ chủ cứ thích chơi go die như này, thật cạn lời.
"A, mẹ, bà nói nhiều như vậy, cũng chỉ muốn tôi đáp ứng với bà, trong tiệc sinh nhật của mình, công khai thân phận Tiêu Thu Ninh ngay trong yến tiệc. Tiêu gia nổi danh như thế, sao không trực tiếp mở tiệc rượu giới thiệu cô ta ra ngoài luôn? Cũng coi như thả cho cô ta một cây thang, để cô ta bò lẻn. Cô ta luôn bày vẻ mặt coi ta thành kẻ độc ác, bà nó cô ta đáng thương, vậy tôi không đáng thương sao?" Du Nhã khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc.
"Bà thật sự sinh ra tôi sao? Tôi có phản đối bà và cha ruột bên nhau chưa? Bà không thể cùng cha ruột bên nhau, bà lần nữa trở về yêu cha Tiêu. Thứ bà gọi là tình yêu, bà đem con gái bà để cô ta dẫm lên, bà có nghĩ qua cảm nhận của tôi chưa? Xin hỏi tôi đã làm gì? Mất vị hôn phu, cha Tiêu trực tiếp đưa tin đuổi tôi ra khỏi Tiêu gia, mẹ ruột của tôi cũng là của cô ta. Mọi thứ đang có, các người đều đem đi bù đắp cho cô ta, còn tôi đâu? Từ đầu tới cuối tôi không phải là con ruột của cha Tiêu, mà mẹ ruột cô ta tuy ở bên ngoài, nhưng lại là mối tình đầu khiến cha Tiêu tiếc nuối. Cho nên, vì cha Tiêu, bà có thể đem con gái bà đuổi ra ngoài đúng không!"
Mẹ Tiêu rơi nước mắt: "Nhã nhi, phải làm khó nhau vậy sao? Chỉ cần trong bữa tiệc con cho con bé xuất hiện một chút thôi, Tiêu gia vẫn là nhà của con, chúng ta vẫn là cha mẹ của con a! Vì sao bây giờ con trở nên bén nhọn như vậy, mẹ biết sau khi Thu Ninh xuất hiện, chúng ta không nghĩ đến cảm nhận của con, nhưng từ nhỏ tới lớn con đã nhận rất nhiều rồi, không thể nhường một chút cho con bé được sao? Như vậy con sẽ có thêm một người thân, chúng ta sẽ không cần khó xử a!"
Du Nhã lắc đầu: "Mẹ, bà biết vì sao tôi lại làm vậy không? Bởi vì sau một ngày tôi rời trường, tôi có một giấc mơ, mơ thấy tôi bởi vì cô ta, tôi chấp nhận để cô ta vào lớp, luôn bên cạnh quan tâm cô ta, nhưng sau đó vẫn bị đồn đãi hủy hoại danh dự của tôi. Dù cho tôi có nói bất cứ cái gì, các người cũng chỉ nghe cô ta. Hơn nữa trong mơ tôi còn thấy trong yến tiệc 17 tuổi của mình, lúc đó tôi đồng ý, cha Tiêu đã đem tất cả mọi thứ thuộc về tôi trong yến tiệc đều cho cô ta, biến tôi thành dưỡng nữ. Tôi không phục, tôi rất muốn hỏi rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, vẫn bị mẹ ruột trực tiếp đưa tôi ra nước ngoài. Sau đó, vị hôn phu tiền vị của tôi cùng em gái qua lại với nhau, tôi ở nước ngoài trực tiếp bị cưỡng bức mà chết."
Mà Du Nhã ở trong phòng, nghe hệ thống thuật lại thông tin trong đầu, không khỏi cười khẽ: "Tốt thôi, dù sao chị đây cũng đã nắm được cốt truyện, nếu bọn họ đã muốn chơi, vậy được, dù sao cũng đang rãnh."
"Nếu các người muốn chơi, vậy chị đây sẽ chơi cùng các người thật tốt.". Truyện Dị Giới
【 Ký chủ, ngươi tính làm gì? 】 Hệ thống khẩn trương nói.
"Cũng không có gì, chỉ giúp một tay, chị đây là người rất tốt bụng, sao lại độc ác được chứ."
【 … Trong lòng ngươi thế nào mới coi là ác độc? 】
"Ngươi đoán xem!"
Hệ thống: "......." Vẫn còn đùa được, bổn hệ thống cạn lời.
"Ác độc à, không cần biết trong lòng ta nghĩ thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng là nữ chủ nghĩ như thế nào! Ngươi nhìn xem ta còn chưa làm gì, chỉ mới không để ý cô ta, liền cho thành ác độc." Du Nhã không cho là đúng nói, dù sao mười người hỏi hết mười người trả lời, chắc chắn sẽ không giống nhau, hệ thống thiểu năng đột nhiên muốn học hỏi thêm ngôn ngữ nhân loại, hệ thống nhà ta thật lợi hại.
【 Ký chủ, ngươi đang khinh bỉ ta à? Có phải hệ thống nên cảm ơn không. 】 Hệ thống ngạo kiều hồi phục.
Đang lúc Du Nhã và hệ thống cãi nhau, mẹ Tiêu đứng bên ngoài phòng Du Nhã gõ cửa.
Du Nhã từ trên giường bò xuống, mở cửa thì thấy mẹ Tiêu, mẹ Tiêu khẩn trương đi vào phòng.
"Nhã nhi, mẹ biết bây giờ con nhất định rất hận mẹ, mẹ biết bây giờ mẹ thương Thu Ninh, con không thích đúng không!"
'A!' Du Nhã cười khẽ: "Không có, bà nghĩ sao đó là chuyện của bà, không liên quan đến tôi."
Mẹ Tiêu thấy Du Nhã lạnh nhạt như vậy, thở dài một tiếng: "Ài! Năm đó……" Nội tâm Du Nhã cự tuyệt, chị đây không muốn nghe chuyện xưa, dù sao cũng phải nói, bà cần gì phải lừa chị đây đáp ứng yêu cầu quái quỷ kia trong yến tiệc, cứ nói thẳng cô đáp ứng là được.
Du Nhã mặt vô biểu tình nhìn mẹ Tiêu, cha ruột của Du Nhã là mối tình đầu của mẹ nguyên chủ, hai người rất yêu nhau sau đó có Du Nhã, bị hai gia tộc phát hiện, phản đối tình yêu của bọn họ, yêu cầu mãnh liệt tách bọn họ ra, bởi vì bị hai bên gia tộc phản đối nên bọn họ quyết định cùng nhau bỏ trốn. Nhưng mà ông trời không được lòng người, bọn họ đều bị tai nạn giao thông, cha ruột Du Nhã vì bảo vệ mẹ nguyên chủ, phần đầu bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, trở thành người thực vật.
Mẹ Tiêu rất đau khổ, nhưng vẫn bị gia tộc đối phương kịch liệt đuổi mẹ Tiêu ra khỏi phòng bệnh, hơn nữa còn đưa người ra nước ngoài, sau đó vì mẹ Tiêu không chịu nổi áp lực hai bên gia tộc, đem mẹ Tiêu gả cho cha Tiêu. Cha Tiêu và mẹ ruột Tiêu Thu Ninh cũng là mối tình đầu, nhưng vì mẹ ruột Tiêu Thu Ninh chỉ là một cô gái nông thôn nên cũng bị phản đối, hai người đều thất bại trong chuyện tình cảm, vì không muốn gia tộc khó xử hai người quyết định kết hôn giả.
Sau khi sinh ra Du Nhã, hai người mới chậm rãi có hảo cảm, nhưng mẹ Tiêu vẫn không chấp nhận thân phận Tiêu phu nhân, mà chờ đến khi Du Nhã được năm tuổi, cha ruột Du Nhã từ nước ngoài trở về, mẹ Tiêu lần nữa chạy đi gặp người mình yêu, nhưng vì hắn bị mất trí nhớ. Hơn nữa trở về nước chỉ để kết hôn, đối tượng kết hôn lại là công chúa hoàng thất ở Mễ quốc, hai người ra vào có đôi khiến mẹ Tiêu hoàn toàn chết tâm về hắn. Lúc này mới chấp nhận cha Tiêu, hai người cùng nhau nỗ lực phát triển để Tiêu gia có địa vị ở nước Z bấy giờ, để Du Nhã kết thân với Chu gia, bởi vì thấy lúc nhỏ Du Nhã có chơi cùng Chu Á Phong.
Tiêu Thu Ninh xuất hiện, khiến cha Tiêu tiếc nuối, hơn nữa sau khi sinh ra Tiêu Thu Ninh, mẹ ruột Tiêu Thu Ninh liền mất, mẹ Tiêu kể vậy chỉ vì muốn Du Nhã chấp nhận yêu cầu của bà, vào lúc tổ chức yến tiệc sinh nhật năm 17 tuổi, trước mặt công chúng công nhận thân phận của Tiêu Thu Ninh. Từ nhỏ con bé đã chịu khổ quá nhiều, bây giờ thật vất vả mới gia đình sum vầy. Nên quan tâm con bé nhiều hơn, mới có thể giúp cha Tiêu dễ chịu một chút.
Du Nhã nhìn mẹ Tiêu tình thâm nghĩa trọng, nói nửa ngày, cốt truyện cẩu huyết này không muốn cũng buộc muốn, nhưng mà, muốn dẫm lên cô để thượng vị, dựa vào huyết thống, cô ta cho rằng sẽ thuận lợi thành công sao? Đúng là, từ khi Tiêu Thu Ninh xuất hiện, Du Nhã không giống như nguyên chủ chèn ép nữ chủ đại nhân, nhưng lại trúng nữ chủ đại nhân chuyên đi tìm đường chết, một bạch liên hoa. Chẳng lẽ Du Nhã thật sự chấp nhận để cô ta thành toàn?
Mẹ nó, chị đây không cần, từ khi cô ta xuất hiện, đối tượng kết hôn cũng nhường cho cô ta, đối tượng cha mẹ yêu thương cũng nhường cho cô ta, bây giờ còn muốn dựa vào cô để nữ chủ nổi danh trong giới thượng lưu. Tốt thôi, càng chưa nói, vì sao nữ chủ cứ luôn trưng ra vẻ mặt đáng thương với cô, luôn nói Du Nhã độc ác, không biết thấu tình đạt lý, luôn đối phó với cô ta……. Du Nhã tỏ vẻ nữ chủ cứ thích chơi go die như này, thật cạn lời.
"A, mẹ, bà nói nhiều như vậy, cũng chỉ muốn tôi đáp ứng với bà, trong tiệc sinh nhật của mình, công khai thân phận Tiêu Thu Ninh ngay trong yến tiệc. Tiêu gia nổi danh như thế, sao không trực tiếp mở tiệc rượu giới thiệu cô ta ra ngoài luôn? Cũng coi như thả cho cô ta một cây thang, để cô ta bò lẻn. Cô ta luôn bày vẻ mặt coi ta thành kẻ độc ác, bà nó cô ta đáng thương, vậy tôi không đáng thương sao?" Du Nhã khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc.
"Bà thật sự sinh ra tôi sao? Tôi có phản đối bà và cha ruột bên nhau chưa? Bà không thể cùng cha ruột bên nhau, bà lần nữa trở về yêu cha Tiêu. Thứ bà gọi là tình yêu, bà đem con gái bà để cô ta dẫm lên, bà có nghĩ qua cảm nhận của tôi chưa? Xin hỏi tôi đã làm gì? Mất vị hôn phu, cha Tiêu trực tiếp đưa tin đuổi tôi ra khỏi Tiêu gia, mẹ ruột của tôi cũng là của cô ta. Mọi thứ đang có, các người đều đem đi bù đắp cho cô ta, còn tôi đâu? Từ đầu tới cuối tôi không phải là con ruột của cha Tiêu, mà mẹ ruột cô ta tuy ở bên ngoài, nhưng lại là mối tình đầu khiến cha Tiêu tiếc nuối. Cho nên, vì cha Tiêu, bà có thể đem con gái bà đuổi ra ngoài đúng không!"
Mẹ Tiêu rơi nước mắt: "Nhã nhi, phải làm khó nhau vậy sao? Chỉ cần trong bữa tiệc con cho con bé xuất hiện một chút thôi, Tiêu gia vẫn là nhà của con, chúng ta vẫn là cha mẹ của con a! Vì sao bây giờ con trở nên bén nhọn như vậy, mẹ biết sau khi Thu Ninh xuất hiện, chúng ta không nghĩ đến cảm nhận của con, nhưng từ nhỏ tới lớn con đã nhận rất nhiều rồi, không thể nhường một chút cho con bé được sao? Như vậy con sẽ có thêm một người thân, chúng ta sẽ không cần khó xử a!"
Du Nhã lắc đầu: "Mẹ, bà biết vì sao tôi lại làm vậy không? Bởi vì sau một ngày tôi rời trường, tôi có một giấc mơ, mơ thấy tôi bởi vì cô ta, tôi chấp nhận để cô ta vào lớp, luôn bên cạnh quan tâm cô ta, nhưng sau đó vẫn bị đồn đãi hủy hoại danh dự của tôi. Dù cho tôi có nói bất cứ cái gì, các người cũng chỉ nghe cô ta. Hơn nữa trong mơ tôi còn thấy trong yến tiệc 17 tuổi của mình, lúc đó tôi đồng ý, cha Tiêu đã đem tất cả mọi thứ thuộc về tôi trong yến tiệc đều cho cô ta, biến tôi thành dưỡng nữ. Tôi không phục, tôi rất muốn hỏi rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, vẫn bị mẹ ruột trực tiếp đưa tôi ra nước ngoài. Sau đó, vị hôn phu tiền vị của tôi cùng em gái qua lại với nhau, tôi ở nước ngoài trực tiếp bị cưỡng bức mà chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.