Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 183: Khi nam chính đại lão xã hội đen bị bẻ cong (10)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit: Hye
Beta: GBear
_______________________
"Cao tiên sinh." Bạch Hạo tỏ vẻ mặt ôn hoà: "Sao anh lại nói thô tục như thế chứ?"
"Bớt giả vờ đáng thương với lão tử!" Cao Hổ hét lớn một tiếng: "Loại hắc đạo như mày quá là ghê tởm!"
Thần sắc Bạch Hạo không chút tức giận, ngược lại còn thở dài một tiếng đáng tiếc: "Nếu đã như vậy, thì tôi không cần phải nể mặt gì với Cao tiên sinh nhỉ?"
"Nể mặt?" Cao Hổ cười lạnh một tiếng: "Không biết là ai sẽ nể mặt với ai đâu!"
Vừa dứt lời, Cao Hổ đột nhiên bóp cò súng, một tiếng vang lớn xé tan màn đêm yên tĩnh. Cường Tử ở phía sau Bạch Hạo nhanh chóng nhào lên, ôm lấy hắn lăn lộn vài vòng, rồi thừa cơ hội trốn sau chỗ để hàng hóa trong kho.
"Bạch thiếu!" Cường Tử kêu một tiếng.
Bạch Hạo nhìn bộ âu phục bị nhuộm đỏ trên vai, hơi câu môi: "Động thủ đi."
Tuy rằng đã kịp thời trốn đi, nhưng hắn vẫn bị thương ở bả vai. Viên đạn nằm sâu trong lớp da thịt có cảm giác không được an toàn nên tạm thời Bạch Hạo cũng không dám nhúc nhích cánh tay này.
Trận đấu súng nổ ra ngay sau đó, Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng súng
Tiếng súng khá xa, nhưng vẫn còn trong cảng. Kỳ Ngôn nhanh chóng chạy ra ngoài, hướng về nơi có tiếng súng.
Khu cảng ở đây rất lớn, khi Kỳ Ngôn chạy đến nơi, cậu đã thấy rất nhiều xác chết và mùi máu ở đằng xa. Cậu nhanh chóng tùy tiện nhặt lên một khẩu súng, bước đi thật cẩn thận đến một kho để hàng hoá gần đó.
Giờ là lúc hai con sư tử đã kiệt sức, còn thủ hạ của cả hai người đều đang ngươi chết ta sống, dĩ nhiên Bạch Hạo và Cao Hổ sẽ không tự đứng lên chiến đấu đến bỏ mạng, ngoại trừ một hai tiếng súng thì xung quanh đều yên lặng đến mức đáng sợ.
Chỗ Kỳ Ngôn cũng cách không xa kho hàng lắm, cậu chăm chú lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, hy vọng có thể tìm được Bạch Hạo.
"Đường đường là Bạch thiếu, bây giờ lại chật vật như thế này, ha ha ha!"
Đột nhiên, một giọng nói điên cuồng vọng lên ở phía xa. Vẻ mặt Kỳ Ngôn nghiêm lại, nhanh chóng bước về hướng đó.
Cao Hổ không quan tâm vết thương trên người đang đổ máu, hắn nhìn Bạch Hạo ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích, trong lòng mừng như điên, ánh mắt cũng tràn đầy ý muốn báo thù.
"Cao tiên sinh, chuyện còn chưa kết thúc, anh không cần nhanh như vậy mà đã vội kết luận."
Bạch Hạo cảm giác được chân của mình đã hỏng mất rồi, chưa kể còn bị bắn ba phát, trên người còn bị chém thêm vài nhát.
Chẳng lẽ hôm nay Bạch Hạo thật sự phải bỏ mạng ở đây?
Đột nhiên hắn nở một nụ cười tự giễu, lúc đầu hắn còn nghĩ đến chuyện muốn bắt Kỳ Ngôn lại, nhưng hiện tại thì xem ra sức gặp lại cậu cũng không còn.
...... Ngay bây giờ điều hối tiếc duy nhất của hắn đó là không được nhìn Kỳ Ngôn lần cuối.
—— Đôi khi bản thân không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự rất nhớ cậu.
[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 80]
"Xuống địa ngục đi." Cao Hổ bước đến gần rồi chĩa súng vào Bạch Hạo, chỉ cần hắn cử động nhẹ ngón trỏ thì Bạch Hạo sẽ chết.
Kỳ Ngôn từ phía sau, tránh đi một tòa kho để hàng hoá chuyên chở, khi nhìn thấy được tình cảnh này, đồng tử cậu hơi co lại, nhanh chóng nâng khẩu súng lục lên, nhắm ngay giữa lưng Cao Hổ.
'Bang' một tiếng, tiếng súng cắt qua không khí, xuyên thẳng vào lưng Cao Hổ.
Bạch Hạo nhắm hai mắt, thật lâu sau mới nhận ra người nổ súng không phải Cao Hổ. Khi chậm rãi mở mắt ra, hắn không còn tin vào chính mình, giây trước còn đang hoài niệm người ta, giờ phút này người đó lại đang đứng trước mặt mình, đôi tay hắn vấy đầy máu, thần sắc lạnh lẽo nhìn về một hướng. Mà Cao Hổ, đã sớm nằm mềm oặt trên mặt đất, đồng tử trợn trắng, đã là một cái xác không hồn.
"Kỳ Ngôn......?"
Kỳ Ngôn nhìn Bạch Hạo, nhấp môi, đi tới hỏi: "Anh có ổn không?"
Cậu nhanh chóng đỡ hắn dậy, không biết từ khi nào tay cậu đã bị Bạch Hạo nắm chặt.
"Sao cậu...... Lại ở chỗ này?" Bạch Hạo nói chuyện có chút khó khăn, đầu hắn muốn hoa mày chóng mắt, giống như là cả bầu trời đang xoay tròn vậy.
"Đừng có mà di chuyển nhiều như vậy." mày Kỳ Ngôn nhíu lại: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Bạch Hạo nhìn cậu, làm như không nghe thấy cậu đang nói gì cả: "Tôi...... Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa......"
Kỳ Ngôn đứng dậy, muốn kéo Bạch Hạo lên nhưng lại phát hiện hắn căn bản không đứng lên nổi. Cậu khiếp sợ nhìn chiếc quần trắng bị nhiễm một màu đỏ, trong lòng liền có chút căng thẳng.
"Mau đến bệnh viện! Nếu không chân của anh sẽ hỏng mất!"
Bạch Hạo nhìn Kỳ Ngôn vì hắn mà trên mặt tỏ vẻ lo âu, khóe miệng đột nhiên treo một nụ cười thỏa mãn.
Như thế này là đủ rồi......
Nghĩ đến đây, trước mắt Bạch Hạo tối sầm, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Bạch Hạo không biết hắn đã hôn mê bao lâu, nhưng chỉ biết ở trong mơ, hắn thấy những người anh em của mình đã chết, bao gồm cả Cường Tử. Vì bảo vệ hắn, nên cũng hi sinh ở dưới họng súng của người khác.
Bạch Hạo sẽ không hối hận cũng không đau lòng. Bởi vì đây là một thế giới hắc đạo, người khi chết có khi còn không có bia mộ.
Những người anh em của hắn lần lượt ngã xuống và người cuối cùng đó là hắn. Còn Cao Hổ thì cười như điên, thậm chí đang chế nhạo bản thân Bạch Hạo quá yếu đuối.
Đúng vậy, đối với Cao Hổ mà nói, thì có lẽ mọi thứ đều yếu đuối cả
Bạch Hạo vẫn sẽ rất vui lòng nếu chết dưới tay Cao Hổ. Người này đã có danh tiếng ở hắc đạo. Từ ngày xưa, khi Bạch Hạo vẫn còn là một tên tiểu tử, hắn đã tràn đầy ngưỡng mộ và khao khát cái tên Cao Hổ rồi. Và hắn cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, hắn có thể trở thành một người như Cao Hổ.
Nhưng rồi dần dà con đường hắn đi trở nên quanh co, càng đi càng sai. Tuy rằng đã bước vào thế giới này rồi, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.
Chỗ nào không thỏa mãn? Rốt cuộc vì sao mà không thỏa mãn?
Hắn không biết, cũng không biết gì cả, cuộc sống tẻ nhạt cứ thế trôi qua rồi biến mất theo thời gian.
Bạch Hạo tự hỏi bản thân, nếu cuộc đời này cứ kết thúc vội vàng như vậy, hắn có cam lòng không?
Trong không trung một mảnh mờ ảo trắng xoá, không khí lưu chuyển, đột nhiên ẩn hiện khuôn mặt của một người......
Đó là Kỳ Ngôn, cái người mà khiến hắn quan tâm một cách khó hiểu nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi cảm xúc này.
—— Nếu muốn gặp cậu ấy một lần nữa, có phải là quá mức xa xỉ hay không?
Tưởng chừng như cả một thế kỷ đã trôi qua, bỗng nhiên trong bóng tối xuất hiện một tia ánh sáng.
Trong phòng bệnh, Bạch Hạo chậm rãi mở to mắt, mờ mịt mà nhìn trần nhà, chóp mũi quanh quẩn mùi nước sát trùng.
Sau khi im lặng hồi lâu, Bạch Hạo chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy.
Nơi này hẳn là bệnh viện...... Nhưng mà vì sao hắn ở bệnh viện?
Những việc đã xảy ra giống như là một cuộn phim được tua lại, từng việc từng việc trong đầu hắn bắt đầu hiện rõ. Hai mắt Bạch Hạo sáng lên, cuối cùng hắn cũng gặp được Kỳ Ngôn!
"Có ai không?" Bạch Hạo hướng mắt về phía cửa phòng gọi một tiếng, giây tiếp theo một người phá cửa chạy vào.
"Bạch thiếu!" cánh tay Cường Tử quấn băng vải, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Bạch Hạo: "Rốt cuộc ngài cũng đã tỉnh!"
Bạch Hạo nhìn Cường Tử, có chút sững sờ: "Cậu......"
Cường Tử nhìn cánh tay của mình, ngượng ngùng cười: "À, do cú bắn bị trượt nên bắn vào cánh tay, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều, đầu thì bị đánh bằng khung sắt nên tương đối có chút nguy hiểm."
Nói xong, Cường Tử xoay người, lộ ra phần gáy bị bao kín mít.
Không rõ vì sao, nhưng trong lòng Bạch Hạo nhẹ nhàng thở ra, xem ra việc này cũng có chút may mắn.
Vẫn tốt, không có chuyện nguy hiểm gì.
"Nhưng mà ngài hôn mê lâu lắm, làm chúng tôi sợ chết đi được!" Cường Tử lo lắng nói: "Ngài cảm thấy thế nào? Có muốn gọi bác sĩ vào xem không ạ?"
"Không." Bạch Hạo nói: "Kỳ Ngôn đâu?"
Cường Tử sửng sốt: "Kỳ Ngôn?"
Nhìn bộ dáng của Cường Tử, hắn cũng hiểu, nháy mắt trái tim vốn ấm áp của Bạch Hạo lại như rơi vào hầm băng vậy.
Cậu ấy...... Lại đi rồi?
Beta: GBear
_______________________
"Cao tiên sinh." Bạch Hạo tỏ vẻ mặt ôn hoà: "Sao anh lại nói thô tục như thế chứ?"
"Bớt giả vờ đáng thương với lão tử!" Cao Hổ hét lớn một tiếng: "Loại hắc đạo như mày quá là ghê tởm!"
Thần sắc Bạch Hạo không chút tức giận, ngược lại còn thở dài một tiếng đáng tiếc: "Nếu đã như vậy, thì tôi không cần phải nể mặt gì với Cao tiên sinh nhỉ?"
"Nể mặt?" Cao Hổ cười lạnh một tiếng: "Không biết là ai sẽ nể mặt với ai đâu!"
Vừa dứt lời, Cao Hổ đột nhiên bóp cò súng, một tiếng vang lớn xé tan màn đêm yên tĩnh. Cường Tử ở phía sau Bạch Hạo nhanh chóng nhào lên, ôm lấy hắn lăn lộn vài vòng, rồi thừa cơ hội trốn sau chỗ để hàng hóa trong kho.
"Bạch thiếu!" Cường Tử kêu một tiếng.
Bạch Hạo nhìn bộ âu phục bị nhuộm đỏ trên vai, hơi câu môi: "Động thủ đi."
Tuy rằng đã kịp thời trốn đi, nhưng hắn vẫn bị thương ở bả vai. Viên đạn nằm sâu trong lớp da thịt có cảm giác không được an toàn nên tạm thời Bạch Hạo cũng không dám nhúc nhích cánh tay này.
Trận đấu súng nổ ra ngay sau đó, Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng súng
Tiếng súng khá xa, nhưng vẫn còn trong cảng. Kỳ Ngôn nhanh chóng chạy ra ngoài, hướng về nơi có tiếng súng.
Khu cảng ở đây rất lớn, khi Kỳ Ngôn chạy đến nơi, cậu đã thấy rất nhiều xác chết và mùi máu ở đằng xa. Cậu nhanh chóng tùy tiện nhặt lên một khẩu súng, bước đi thật cẩn thận đến một kho để hàng hoá gần đó.
Giờ là lúc hai con sư tử đã kiệt sức, còn thủ hạ của cả hai người đều đang ngươi chết ta sống, dĩ nhiên Bạch Hạo và Cao Hổ sẽ không tự đứng lên chiến đấu đến bỏ mạng, ngoại trừ một hai tiếng súng thì xung quanh đều yên lặng đến mức đáng sợ.
Chỗ Kỳ Ngôn cũng cách không xa kho hàng lắm, cậu chăm chú lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, hy vọng có thể tìm được Bạch Hạo.
"Đường đường là Bạch thiếu, bây giờ lại chật vật như thế này, ha ha ha!"
Đột nhiên, một giọng nói điên cuồng vọng lên ở phía xa. Vẻ mặt Kỳ Ngôn nghiêm lại, nhanh chóng bước về hướng đó.
Cao Hổ không quan tâm vết thương trên người đang đổ máu, hắn nhìn Bạch Hạo ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích, trong lòng mừng như điên, ánh mắt cũng tràn đầy ý muốn báo thù.
"Cao tiên sinh, chuyện còn chưa kết thúc, anh không cần nhanh như vậy mà đã vội kết luận."
Bạch Hạo cảm giác được chân của mình đã hỏng mất rồi, chưa kể còn bị bắn ba phát, trên người còn bị chém thêm vài nhát.
Chẳng lẽ hôm nay Bạch Hạo thật sự phải bỏ mạng ở đây?
Đột nhiên hắn nở một nụ cười tự giễu, lúc đầu hắn còn nghĩ đến chuyện muốn bắt Kỳ Ngôn lại, nhưng hiện tại thì xem ra sức gặp lại cậu cũng không còn.
...... Ngay bây giờ điều hối tiếc duy nhất của hắn đó là không được nhìn Kỳ Ngôn lần cuối.
—— Đôi khi bản thân không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự rất nhớ cậu.
[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 80]
"Xuống địa ngục đi." Cao Hổ bước đến gần rồi chĩa súng vào Bạch Hạo, chỉ cần hắn cử động nhẹ ngón trỏ thì Bạch Hạo sẽ chết.
Kỳ Ngôn từ phía sau, tránh đi một tòa kho để hàng hoá chuyên chở, khi nhìn thấy được tình cảnh này, đồng tử cậu hơi co lại, nhanh chóng nâng khẩu súng lục lên, nhắm ngay giữa lưng Cao Hổ.
'Bang' một tiếng, tiếng súng cắt qua không khí, xuyên thẳng vào lưng Cao Hổ.
Bạch Hạo nhắm hai mắt, thật lâu sau mới nhận ra người nổ súng không phải Cao Hổ. Khi chậm rãi mở mắt ra, hắn không còn tin vào chính mình, giây trước còn đang hoài niệm người ta, giờ phút này người đó lại đang đứng trước mặt mình, đôi tay hắn vấy đầy máu, thần sắc lạnh lẽo nhìn về một hướng. Mà Cao Hổ, đã sớm nằm mềm oặt trên mặt đất, đồng tử trợn trắng, đã là một cái xác không hồn.
"Kỳ Ngôn......?"
Kỳ Ngôn nhìn Bạch Hạo, nhấp môi, đi tới hỏi: "Anh có ổn không?"
Cậu nhanh chóng đỡ hắn dậy, không biết từ khi nào tay cậu đã bị Bạch Hạo nắm chặt.
"Sao cậu...... Lại ở chỗ này?" Bạch Hạo nói chuyện có chút khó khăn, đầu hắn muốn hoa mày chóng mắt, giống như là cả bầu trời đang xoay tròn vậy.
"Đừng có mà di chuyển nhiều như vậy." mày Kỳ Ngôn nhíu lại: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Bạch Hạo nhìn cậu, làm như không nghe thấy cậu đang nói gì cả: "Tôi...... Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa......"
Kỳ Ngôn đứng dậy, muốn kéo Bạch Hạo lên nhưng lại phát hiện hắn căn bản không đứng lên nổi. Cậu khiếp sợ nhìn chiếc quần trắng bị nhiễm một màu đỏ, trong lòng liền có chút căng thẳng.
"Mau đến bệnh viện! Nếu không chân của anh sẽ hỏng mất!"
Bạch Hạo nhìn Kỳ Ngôn vì hắn mà trên mặt tỏ vẻ lo âu, khóe miệng đột nhiên treo một nụ cười thỏa mãn.
Như thế này là đủ rồi......
Nghĩ đến đây, trước mắt Bạch Hạo tối sầm, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Bạch Hạo không biết hắn đã hôn mê bao lâu, nhưng chỉ biết ở trong mơ, hắn thấy những người anh em của mình đã chết, bao gồm cả Cường Tử. Vì bảo vệ hắn, nên cũng hi sinh ở dưới họng súng của người khác.
Bạch Hạo sẽ không hối hận cũng không đau lòng. Bởi vì đây là một thế giới hắc đạo, người khi chết có khi còn không có bia mộ.
Những người anh em của hắn lần lượt ngã xuống và người cuối cùng đó là hắn. Còn Cao Hổ thì cười như điên, thậm chí đang chế nhạo bản thân Bạch Hạo quá yếu đuối.
Đúng vậy, đối với Cao Hổ mà nói, thì có lẽ mọi thứ đều yếu đuối cả
Bạch Hạo vẫn sẽ rất vui lòng nếu chết dưới tay Cao Hổ. Người này đã có danh tiếng ở hắc đạo. Từ ngày xưa, khi Bạch Hạo vẫn còn là một tên tiểu tử, hắn đã tràn đầy ngưỡng mộ và khao khát cái tên Cao Hổ rồi. Và hắn cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, hắn có thể trở thành một người như Cao Hổ.
Nhưng rồi dần dà con đường hắn đi trở nên quanh co, càng đi càng sai. Tuy rằng đã bước vào thế giới này rồi, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.
Chỗ nào không thỏa mãn? Rốt cuộc vì sao mà không thỏa mãn?
Hắn không biết, cũng không biết gì cả, cuộc sống tẻ nhạt cứ thế trôi qua rồi biến mất theo thời gian.
Bạch Hạo tự hỏi bản thân, nếu cuộc đời này cứ kết thúc vội vàng như vậy, hắn có cam lòng không?
Trong không trung một mảnh mờ ảo trắng xoá, không khí lưu chuyển, đột nhiên ẩn hiện khuôn mặt của một người......
Đó là Kỳ Ngôn, cái người mà khiến hắn quan tâm một cách khó hiểu nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi cảm xúc này.
—— Nếu muốn gặp cậu ấy một lần nữa, có phải là quá mức xa xỉ hay không?
Tưởng chừng như cả một thế kỷ đã trôi qua, bỗng nhiên trong bóng tối xuất hiện một tia ánh sáng.
Trong phòng bệnh, Bạch Hạo chậm rãi mở to mắt, mờ mịt mà nhìn trần nhà, chóp mũi quanh quẩn mùi nước sát trùng.
Sau khi im lặng hồi lâu, Bạch Hạo chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy.
Nơi này hẳn là bệnh viện...... Nhưng mà vì sao hắn ở bệnh viện?
Những việc đã xảy ra giống như là một cuộn phim được tua lại, từng việc từng việc trong đầu hắn bắt đầu hiện rõ. Hai mắt Bạch Hạo sáng lên, cuối cùng hắn cũng gặp được Kỳ Ngôn!
"Có ai không?" Bạch Hạo hướng mắt về phía cửa phòng gọi một tiếng, giây tiếp theo một người phá cửa chạy vào.
"Bạch thiếu!" cánh tay Cường Tử quấn băng vải, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Bạch Hạo: "Rốt cuộc ngài cũng đã tỉnh!"
Bạch Hạo nhìn Cường Tử, có chút sững sờ: "Cậu......"
Cường Tử nhìn cánh tay của mình, ngượng ngùng cười: "À, do cú bắn bị trượt nên bắn vào cánh tay, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều, đầu thì bị đánh bằng khung sắt nên tương đối có chút nguy hiểm."
Nói xong, Cường Tử xoay người, lộ ra phần gáy bị bao kín mít.
Không rõ vì sao, nhưng trong lòng Bạch Hạo nhẹ nhàng thở ra, xem ra việc này cũng có chút may mắn.
Vẫn tốt, không có chuyện nguy hiểm gì.
"Nhưng mà ngài hôn mê lâu lắm, làm chúng tôi sợ chết đi được!" Cường Tử lo lắng nói: "Ngài cảm thấy thế nào? Có muốn gọi bác sĩ vào xem không ạ?"
"Không." Bạch Hạo nói: "Kỳ Ngôn đâu?"
Cường Tử sửng sốt: "Kỳ Ngôn?"
Nhìn bộ dáng của Cường Tử, hắn cũng hiểu, nháy mắt trái tim vốn ấm áp của Bạch Hạo lại như rơi vào hầm băng vậy.
Cậu ấy...... Lại đi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.