Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 182: Khi nam chính đại lão xã hội đen bị bẻ cong (9)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit: Hye
Beta: GBear
_______________________
[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: +75]
[ Độ hắc hóa của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, độ hắc hóa hiện tại: 10]
......
Sau khi thành công thoát khỏi cuộc chiến, Kỳ Ngôn nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì trợn trắng mắt, ngay cả chút sức lực cũng không còn nữa. Đành lẳng lặng nằm ở một góc hẻm nhỏ tối tăm, cậu nghĩ thầm chỉ muốn nán lại một chút để nghỉ ngơi......
Không biết đã hôn mê bao lâu, khi Kỳ Ngôn một lần nữa tỉnh lại, thì bầu trời trước mắt đã chuyển sang một màu đen nhánh, xung quanh hoàn toàn im lặng, những ánh đèn đường bắt đầu bật tắt chập chờn, cậu liếc mắt nhìn về bốn phía cảm giác như toàn thế giới nhân loại đều đã hóa hư không vậy. Kỳ Ngôn nhanh chóng đứng dậy đi từ con hẻm nhỏ ra ngoài, đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi nhỏ 24 giờ vẫn đang mở cửa, đôi lúc có người ra người vào.
Cậu đưa tay sờ túi, bên trong vẫn còn hơn hai mươi đồng tiền, số tiền này là do người phục vụ bữa cơm hôm nay đã trả lại. Có lẽ Bạch Hạo sẽ không để ý, nhưng thường thì trong những nhà hàng kiểu tây như thế này, hầu như sẽ không cho nhân viên tự ý lấy tiền boa.
Kỳ Ngôn đã cất chỗ tiền đó đi, cậu không ngờ tình huống này nó lại có ích.
Sau khi bước từ cửa hàng ra, Kỳ Ngôn ngồi bên ven đường, ăn chút bánh mì lạp xưởng, uống thêm một chai nước khoáng. Sau vài miếng cắn đã giải quyết sạch sẽ, cái bụng rỗng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kỳ Ngôn đứng ở trên một con phố vắng vẻ, cũng may là cậu vẫn còn biết đây là đâu. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu cất mười đồng tiền còn dư lại vào trong túi, rồi hướng về phía nhà ga.
Bây giờ cậu không thể để Bạch Hạo bắt về, cậu còn rất nhiều việc muốn làm mà chưa hoàn thành.
Sau khi hít một hơi dài rồi quyết tâm, để cuộc sống không còn bất cứ lo lắng nào nữa, cậu quyết định sẽ rút lui khỏi tổ chức sát thủ.
Mặc dù đang là nửa đêm, nhưng nhà ga này vẫn còn rất nhiều người, cậu ngồi ở đây sẽ không làm cho người khác nghi ngờ, hơn nữa nếu người của Bạch Hạo có tìm được cậu thì cũng không dám làm việc thiếu suy nghĩ ở nơi đông người như thế này được.
Sau đêm nay, Kỳ Ngôn sẽ bước chân vào địa bàn của tổ chức sát thủ.
"Tôi muốn rời khỏi tổ chức." Kỳ Ngôn nhìn lão đại, trong lòng không một chút run sợ: "Bây giờ tôi là tội phạm bị truy nã. Nếu tôi rời đi thì chỉ có lợi mà không hề có hại nào cả."
Con ngươi mờ mịt sau cặp kính râm của lão đại nhìn Kỳ Ngôn, nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng bóng: "Cậu cho rằng đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"
"Những nhiệm vụ mà tôi đã làm trong mấy năm nay, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày." Lời Kỳ Ngôn nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Nếu thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng thì tôi cũng không thể ở lại tổ chức được nữa."
Qủa thật những gì Kỳ Ngôn nói rất có lý, hơn nữa đây cũng là điều mà lão đại lo lắng. Nếu Kỳ Ngôn đã đưa ra yêu cầu, không bằng ban phát cho cậu ta một ân huệ cuối rồi để cậu ta rời khỏi tổ chức một cách vui vẻ, điều này cũng tốt hơn so với việc bọn họ chủ động đuổi cậu ta.
"Nếu rời khỏi đây, thì cậu vĩnh viễn không phải là người của tổ chức." Lão đại đưa tay sờ lên sợi dây chuyền vàng, chậm rãi nói: "Cậu cũng biết là người của chúng tôi ở khắp nơi, nếu cậu nói hoặc làm việc gì bất lợi với tổ chức, thì chắc cậu cũng biết nên tự nhặt xác của mình."
Thật lòng thì những lời này được nói ra, Kỳ Ngôn đã yên tâm hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cậu mới thật sự được rời khỏi tổ chức, hơn nữa việc quan trọng trước mắt xem ra, chỉ cần cậu không dẫm phải lỗi trên địa bàn của tổ chức thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả.
Kỳ Ngôn nhanh chóng đặt chứng minh thư của mình xuống, cậu đi ngang qua một căn phòng huấn luyện sát thủ trước kia cậu từng miệt mài luyện tập nhưng giờ đây cảm giác chỉ là im lặng.
Đây là thế giới của một sát thủ, máu lạnh, vô tình. Bọn họ chỉ là đạp lên nhau mà sống, có cùng huấn luyện, nhưng nhất định sẽ không có bất cứ quan hệ gì cả.
Quả thật, còn một lý do nữa khiến Kỳ Ngôn có thể rời khỏi tổ chức sát thủ một cách dễ dàng như vậy, đó chính là do hiện tại cậu đã trở thành tội phạm bị cảnh sát truy nã. Một rắc rối lớn như thế rời đi, lão đại còn không kịp tổ chức tiệc ăn mừng nữa kìa.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng việc này chỉ giới hạn đối với Kỳ Ngôn ở nơi này mà thôi.
Phía bên kia, Bạch Hạo phái người điều tra xem đám người hôm nay dám bao vây mình là ai thì phát hiện, là do một người bạn tốt của Vạn Châu—— Cao Hổ.
Nếu nói Vạn Châu là một lão đại ham hư danh, kiêu ngạo thì Cao Hổ lại giống như một con hổ hùng vỹ trên thảo nguyên, hắn có tính quyết đoán và rất trọng tình nghĩa. Điều quan trọng đó chính là, hắn đối đãi với thủ hạ rất tốt, tất cả đều tự nguyện vì hắn mà sẵn sàng đầu rơi máu chảy.
Đây phải gọi là đắc nhân tâm, cũng chính là như thế.
Rõ ràng, người mà đám thủ hạ của Cao Hổ để ý đến không phải là Kỳ Ngôn mà là Bạch Hạo. Điều này có thể cho thấy Cao Hổ đã biết rõ sự thật.
Ám sát Bạch Hạo lần đầu tiên không thành công, thì nhất định sẽ có lần thứ hai.
"Đi mời Cao Hổ." Đúng lúc này Bạch Hạo lại ra lệnh cho người của mình liên lạc với Cao Hổ: "Đêm mai, hẹn hắn ở cảng."
Thay vì chờ bọn chúng tấn công thì không bằng chủ động trước.
"Người đã bắt được chưa?"
Bạch Hạo đột nhiên thay đổi chủ đề, thủ hạ Cường Tử đứng phía sau sờ sờ đỉnh đầu, cả người toát mồ hôi lạnh, nói: "Mất dấu ạ."
"Mất dấu?" Giọng của Bạch Hạo vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng lại làm Cường Tử phải cúi gập cả người xuống.
"Bạch thiếu, chúng tôi ở phố Hoa Nhân phát hiện ra hắn, sau đó theo hắn đi đến nhà ga. Hắn đổi rất nhiều xe, dường như là hắn đã phát hiện và muốn cắt đuôi chúng tôi, sau lại, sau lại...... Đột nhiên không còn tung tích của hắn......"
"Tiếp tục tìm." Bạch Hạo sửa sang lại tay áo của mình: "Không tìm được, cậu cũng không cần trở về."
Cường Tử hít sâu một hơi, gật đầu: "Vâng ạ."
Sau khi Cường Tử lui xuống, Bạch Hạo thở dài, vươn tay nhéo ấn đường, gương mặt tỏ vẻ mỏi mệt đến cực điểm.
Kỳ Ngôn ơi là Kỳ Ngôn, cái trò mèo vờn chuột này cậu chơi quá đủ rồi......
Trong mắt Bạch Hạo xuất hiện một chút nhẫn nại sáng rọi, nếu Kỳ Ngôn không trở lại, hắn sẽ dùng mọi cách để khiến cho cậu tự mình xuất hiện......Hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, sau khi bấm xong, Bạch Hạo lạnh lùng phân phó nhiệm vụ cho đầu dây bên kia.
"Đi đến thành phố N, trông chừng đứa nhỏ. Lần sau khi tôi gọi điện đến, thì mang đứa nhỏ về đây." Dừng một chút, giọng nói của nhàn nhạt của hắn chêm vào thêm một câu: "Không được để rụng một sợi tóc nào."
Kỳ Ngôn vẫn chưa biết em trai mình đã thành mục tiêu theo dõi của Bạch Hạo. Khoảng mấy ngày tạm trốn tránh, cậu ở quán bar mới nghe ngóng được chuyện Bạch Hạo mời Cao Hổ đến cảng để nói chuyện, sau khi uống nốt hai ngụm rượu, Kỳ Ngôn mới nhanh chóng rời đi.
Tội danh trong giới hắc đạo của cậu đã được tẩy sạch, nhưng mà trong mắt cảnh sát...... Cậu vẫn là kẻ giết người.
Trước một ngày, cậu trốn trong nhà kho ở cảng, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, màn đêm dày đặc lộ ra một chút không khí sợ hãi khác thường. Sự yên tĩnh của bến cảng bỗng dưng truyền đến vài tiếng động cơ của ô tô, hai phe đã bắt đầu chạm trán nhau.
Cao Hổ là một tên đầu trọc, sương lạnh ban đêm xuyên qua chiếc áo choàng của hắn, trên ngực thì đeo một đống dây chuyền lộn xộn, vừa nhìn biết ngay chính là loại bất lương. Mà trái ngược với hắn là Bạch Hạo, một thân âu phục màu trắng, phong cách hào hoa phong nhã, khóe miệng khẽ cười nhạt, thoạt nhìn không nghĩ đây là một đại lão, mà lại giống một thiếu gia có học thức hơn.
"Cao tiên sinh, biệt lai vô dạng." Bạch Hạo lên tiếng chào hỏi trước.
Cao Hổ vứt điếu thuốc trong tay: "Tao nhổ vào! Mày bớt đạo đức giả với tao đi!"
"Sao lại căm thù nhau thế." Bạch Hạo cười khẽ lắc đầu: "Tôi với anh từ trước tới nay đâu có thù oán gì."
"Thối lắm! Anh em của lão tử bị bộ mặt giả tạo của mày giấu dao giết! Còn nói không có thù?!"
Nói xong, Cao Hổ lấy từ bên hông ra một khẩu súng lục, chĩa vào đầu Bạch Hạo. Cùng lúc đó, thủ hạ ở phía sau Bạch Hạo cũng cầm súng nhắm về phía đối diện, mà thủ hạ của Cao Hổ cũng không phải loại ăn chay, nhanh chóng thu thế thủ.
Chiến tranh sắp xảy ra.
Beta: GBear
_______________________
[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: +75]
[ Độ hắc hóa của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, độ hắc hóa hiện tại: 10]
......
Sau khi thành công thoát khỏi cuộc chiến, Kỳ Ngôn nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì trợn trắng mắt, ngay cả chút sức lực cũng không còn nữa. Đành lẳng lặng nằm ở một góc hẻm nhỏ tối tăm, cậu nghĩ thầm chỉ muốn nán lại một chút để nghỉ ngơi......
Không biết đã hôn mê bao lâu, khi Kỳ Ngôn một lần nữa tỉnh lại, thì bầu trời trước mắt đã chuyển sang một màu đen nhánh, xung quanh hoàn toàn im lặng, những ánh đèn đường bắt đầu bật tắt chập chờn, cậu liếc mắt nhìn về bốn phía cảm giác như toàn thế giới nhân loại đều đã hóa hư không vậy. Kỳ Ngôn nhanh chóng đứng dậy đi từ con hẻm nhỏ ra ngoài, đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi nhỏ 24 giờ vẫn đang mở cửa, đôi lúc có người ra người vào.
Cậu đưa tay sờ túi, bên trong vẫn còn hơn hai mươi đồng tiền, số tiền này là do người phục vụ bữa cơm hôm nay đã trả lại. Có lẽ Bạch Hạo sẽ không để ý, nhưng thường thì trong những nhà hàng kiểu tây như thế này, hầu như sẽ không cho nhân viên tự ý lấy tiền boa.
Kỳ Ngôn đã cất chỗ tiền đó đi, cậu không ngờ tình huống này nó lại có ích.
Sau khi bước từ cửa hàng ra, Kỳ Ngôn ngồi bên ven đường, ăn chút bánh mì lạp xưởng, uống thêm một chai nước khoáng. Sau vài miếng cắn đã giải quyết sạch sẽ, cái bụng rỗng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kỳ Ngôn đứng ở trên một con phố vắng vẻ, cũng may là cậu vẫn còn biết đây là đâu. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu cất mười đồng tiền còn dư lại vào trong túi, rồi hướng về phía nhà ga.
Bây giờ cậu không thể để Bạch Hạo bắt về, cậu còn rất nhiều việc muốn làm mà chưa hoàn thành.
Sau khi hít một hơi dài rồi quyết tâm, để cuộc sống không còn bất cứ lo lắng nào nữa, cậu quyết định sẽ rút lui khỏi tổ chức sát thủ.
Mặc dù đang là nửa đêm, nhưng nhà ga này vẫn còn rất nhiều người, cậu ngồi ở đây sẽ không làm cho người khác nghi ngờ, hơn nữa nếu người của Bạch Hạo có tìm được cậu thì cũng không dám làm việc thiếu suy nghĩ ở nơi đông người như thế này được.
Sau đêm nay, Kỳ Ngôn sẽ bước chân vào địa bàn của tổ chức sát thủ.
"Tôi muốn rời khỏi tổ chức." Kỳ Ngôn nhìn lão đại, trong lòng không một chút run sợ: "Bây giờ tôi là tội phạm bị truy nã. Nếu tôi rời đi thì chỉ có lợi mà không hề có hại nào cả."
Con ngươi mờ mịt sau cặp kính râm của lão đại nhìn Kỳ Ngôn, nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng bóng: "Cậu cho rằng đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"
"Những nhiệm vụ mà tôi đã làm trong mấy năm nay, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày." Lời Kỳ Ngôn nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Nếu thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng thì tôi cũng không thể ở lại tổ chức được nữa."
Qủa thật những gì Kỳ Ngôn nói rất có lý, hơn nữa đây cũng là điều mà lão đại lo lắng. Nếu Kỳ Ngôn đã đưa ra yêu cầu, không bằng ban phát cho cậu ta một ân huệ cuối rồi để cậu ta rời khỏi tổ chức một cách vui vẻ, điều này cũng tốt hơn so với việc bọn họ chủ động đuổi cậu ta.
"Nếu rời khỏi đây, thì cậu vĩnh viễn không phải là người của tổ chức." Lão đại đưa tay sờ lên sợi dây chuyền vàng, chậm rãi nói: "Cậu cũng biết là người của chúng tôi ở khắp nơi, nếu cậu nói hoặc làm việc gì bất lợi với tổ chức, thì chắc cậu cũng biết nên tự nhặt xác của mình."
Thật lòng thì những lời này được nói ra, Kỳ Ngôn đã yên tâm hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cậu mới thật sự được rời khỏi tổ chức, hơn nữa việc quan trọng trước mắt xem ra, chỉ cần cậu không dẫm phải lỗi trên địa bàn của tổ chức thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả.
Kỳ Ngôn nhanh chóng đặt chứng minh thư của mình xuống, cậu đi ngang qua một căn phòng huấn luyện sát thủ trước kia cậu từng miệt mài luyện tập nhưng giờ đây cảm giác chỉ là im lặng.
Đây là thế giới của một sát thủ, máu lạnh, vô tình. Bọn họ chỉ là đạp lên nhau mà sống, có cùng huấn luyện, nhưng nhất định sẽ không có bất cứ quan hệ gì cả.
Quả thật, còn một lý do nữa khiến Kỳ Ngôn có thể rời khỏi tổ chức sát thủ một cách dễ dàng như vậy, đó chính là do hiện tại cậu đã trở thành tội phạm bị cảnh sát truy nã. Một rắc rối lớn như thế rời đi, lão đại còn không kịp tổ chức tiệc ăn mừng nữa kìa.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng việc này chỉ giới hạn đối với Kỳ Ngôn ở nơi này mà thôi.
Phía bên kia, Bạch Hạo phái người điều tra xem đám người hôm nay dám bao vây mình là ai thì phát hiện, là do một người bạn tốt của Vạn Châu—— Cao Hổ.
Nếu nói Vạn Châu là một lão đại ham hư danh, kiêu ngạo thì Cao Hổ lại giống như một con hổ hùng vỹ trên thảo nguyên, hắn có tính quyết đoán và rất trọng tình nghĩa. Điều quan trọng đó chính là, hắn đối đãi với thủ hạ rất tốt, tất cả đều tự nguyện vì hắn mà sẵn sàng đầu rơi máu chảy.
Đây phải gọi là đắc nhân tâm, cũng chính là như thế.
Rõ ràng, người mà đám thủ hạ của Cao Hổ để ý đến không phải là Kỳ Ngôn mà là Bạch Hạo. Điều này có thể cho thấy Cao Hổ đã biết rõ sự thật.
Ám sát Bạch Hạo lần đầu tiên không thành công, thì nhất định sẽ có lần thứ hai.
"Đi mời Cao Hổ." Đúng lúc này Bạch Hạo lại ra lệnh cho người của mình liên lạc với Cao Hổ: "Đêm mai, hẹn hắn ở cảng."
Thay vì chờ bọn chúng tấn công thì không bằng chủ động trước.
"Người đã bắt được chưa?"
Bạch Hạo đột nhiên thay đổi chủ đề, thủ hạ Cường Tử đứng phía sau sờ sờ đỉnh đầu, cả người toát mồ hôi lạnh, nói: "Mất dấu ạ."
"Mất dấu?" Giọng của Bạch Hạo vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng lại làm Cường Tử phải cúi gập cả người xuống.
"Bạch thiếu, chúng tôi ở phố Hoa Nhân phát hiện ra hắn, sau đó theo hắn đi đến nhà ga. Hắn đổi rất nhiều xe, dường như là hắn đã phát hiện và muốn cắt đuôi chúng tôi, sau lại, sau lại...... Đột nhiên không còn tung tích của hắn......"
"Tiếp tục tìm." Bạch Hạo sửa sang lại tay áo của mình: "Không tìm được, cậu cũng không cần trở về."
Cường Tử hít sâu một hơi, gật đầu: "Vâng ạ."
Sau khi Cường Tử lui xuống, Bạch Hạo thở dài, vươn tay nhéo ấn đường, gương mặt tỏ vẻ mỏi mệt đến cực điểm.
Kỳ Ngôn ơi là Kỳ Ngôn, cái trò mèo vờn chuột này cậu chơi quá đủ rồi......
Trong mắt Bạch Hạo xuất hiện một chút nhẫn nại sáng rọi, nếu Kỳ Ngôn không trở lại, hắn sẽ dùng mọi cách để khiến cho cậu tự mình xuất hiện......Hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, sau khi bấm xong, Bạch Hạo lạnh lùng phân phó nhiệm vụ cho đầu dây bên kia.
"Đi đến thành phố N, trông chừng đứa nhỏ. Lần sau khi tôi gọi điện đến, thì mang đứa nhỏ về đây." Dừng một chút, giọng nói của nhàn nhạt của hắn chêm vào thêm một câu: "Không được để rụng một sợi tóc nào."
Kỳ Ngôn vẫn chưa biết em trai mình đã thành mục tiêu theo dõi của Bạch Hạo. Khoảng mấy ngày tạm trốn tránh, cậu ở quán bar mới nghe ngóng được chuyện Bạch Hạo mời Cao Hổ đến cảng để nói chuyện, sau khi uống nốt hai ngụm rượu, Kỳ Ngôn mới nhanh chóng rời đi.
Tội danh trong giới hắc đạo của cậu đã được tẩy sạch, nhưng mà trong mắt cảnh sát...... Cậu vẫn là kẻ giết người.
Trước một ngày, cậu trốn trong nhà kho ở cảng, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, màn đêm dày đặc lộ ra một chút không khí sợ hãi khác thường. Sự yên tĩnh của bến cảng bỗng dưng truyền đến vài tiếng động cơ của ô tô, hai phe đã bắt đầu chạm trán nhau.
Cao Hổ là một tên đầu trọc, sương lạnh ban đêm xuyên qua chiếc áo choàng của hắn, trên ngực thì đeo một đống dây chuyền lộn xộn, vừa nhìn biết ngay chính là loại bất lương. Mà trái ngược với hắn là Bạch Hạo, một thân âu phục màu trắng, phong cách hào hoa phong nhã, khóe miệng khẽ cười nhạt, thoạt nhìn không nghĩ đây là một đại lão, mà lại giống một thiếu gia có học thức hơn.
"Cao tiên sinh, biệt lai vô dạng." Bạch Hạo lên tiếng chào hỏi trước.
Cao Hổ vứt điếu thuốc trong tay: "Tao nhổ vào! Mày bớt đạo đức giả với tao đi!"
"Sao lại căm thù nhau thế." Bạch Hạo cười khẽ lắc đầu: "Tôi với anh từ trước tới nay đâu có thù oán gì."
"Thối lắm! Anh em của lão tử bị bộ mặt giả tạo của mày giấu dao giết! Còn nói không có thù?!"
Nói xong, Cao Hổ lấy từ bên hông ra một khẩu súng lục, chĩa vào đầu Bạch Hạo. Cùng lúc đó, thủ hạ ở phía sau Bạch Hạo cũng cầm súng nhắm về phía đối diện, mà thủ hạ của Cao Hổ cũng không phải loại ăn chay, nhanh chóng thu thế thủ.
Chiến tranh sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.