Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 197: Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong (11)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit +Beta: Tiểu Cố
——————————-
Đằng sau, tầm mắt Lãnh Đại Diên dính chặt trên người Tây Chiêu tận khi hắn kéo Kỳ Ngôn biến mất trong dòng người chen chúc.
Đáy mắt xẹt qua tia sáng đầy hứng thú, khóe miệng Lãnh Đại Diên nhếch lên, toàn thân tỏa ra khí thế nhất định phải giành được.
Lần này rời xa cung cấm vàng son kia chính là để tìm được người vừa khiến mình rung động còn có thể trở thành chỗ dựa.
Hiển nhiên, kiểu đáng tin lạnh nhạt như Tây Chiêu rất hợp với gu của mình. Còn tên kia...
Ánh mắt Lãnh Đại Diên trở thành trào phúng, cái kiểu chẳng nam chẳng nữ đó dù nhan sắc có cao đến mấy cũng đâu thể khiến người khác rung động?
Hạ quyết tâm, nàng sẽ ở lại biên thành thêm một thời gian, cẩn thận thăm dò xem rốt cuộc nam nhân mặt lạnh là thần thánh phương nào.
Kỳ Ngôn không nhanh không chậm bước theo Tây Chiêu, ở phía sau giận dỗi.
"Cái bộ dáng này của ngươi, ngược lại giống như ta bắt nạt ngươi." Tây Chiêu không quay đầu lại nhưng vẫn biết vẻ mặt nhăn nhó của cậu.
Kỳ Ngôn bước nhanh hơn, tiến lên sánh vai với Tây Chiêu: "Nàng kia nói quá điêu ngoa, còn không cho ta tức giận?" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Cố tình gây sự." Thanh âm Tây Chiêu nhàn nhạt, nhưng cũng không đỡ lời cho Lãnh Đại Diên, coi như là ngầm đồng ý với lời Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn thở dài, sắc mặt ảm đạm: "Chẳng qua là luyện chút mị thuật mà thôi."
"Nam nhi như ngươi sao phải học mị thuật?" Tây Chiêu xem như hơi hiểu ra vì sao các trận chiến trước đây không thấy hộ pháp Chu Tước của ma giáo rồi... Bởi vì mị thuật ở trên chiến trường đúng là không có tác dụng gì lớn.
Kỳ Ngôn thở dài: "Ngươi cho rằng ta muốn ư? Nếu không phải vì trong năm người chúng ta không có nữ, cũng không tới lượt ta học cái thứ mị thuật này."
Khi còn bé, Huyết Sát cùng Tứ hộ pháp vốn ngang hàng. Mỗi người chọn một võ lâm bí thuật, do lão giáo chủ chỉ dạy. Lúc đó mặc dù tuổi nhỏ nhưng nhìn xương cốt đã có thể biết được mấy người nên luyện gì. Kỳ Ngôn lúc nhỏ quá mềm yếu, tết hai bím tóc thì không khác gì bé gái. Lão giáo chủ nhanh chóng ra quyết định, dạy mị thuật mà mấy người khác cũng không muốn học cho Kỳ Ngôn.
... Bây giờ Kỳ Ngôn cảm thấy, so giữa việc mấy người kia không muốn với sự mỏng manh ương bướng của mình, chắc có lẽ là bởi vì khi còn bé không có năng lực ngăn cản nên sinh ra hổ thẹn, dù sao cũng là bí thuật do bọn họ chọn xong còn dư lại mới dạy cho Kỳ Ngôn.
Nghĩ tới chuyện phiền lòng, Kỳ Ngôn thở dài thườn thượt.
"Theo ta thấy, Võ Lâm Minh với ma giáo vốn chẳng có mâu thuẫn gì lớn, đúng không?"
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu hiên ngang đi tiếp, tựa như không nghe thấy lời Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cũng không từ bỏ, tiếp tục nói: "Nếu ngươi trả ta về ma giáo, ma giáo chúng ta không phải còn nợ ngươi thêm một ân huệ sao. Ngươi nghĩ kỹ mà xem, đối với ngươi đây chính là chuyện có lợi không hại."
"Hoặc là mang tiền tới chuộc. Hoặc là ma giáo mang thực lực tới đoạt." Thanh âm lạnh nhạt của Tây Chiêu truyền vào tai Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn rụt lại, ánh mắt nhìn sang hướng khác, trong lòng lại nghĩ Thanh Long nhất định sẽ gom đủ ba trăm vạn lượng tới chuộc mình!
Tại ma giáo, một giáo chúng quỳ phía sau Huyền Vũ cùng hắn hồi báo trận chiến với Võ Lâm Minh vừa rồi.
"Giáo chủ! Tây Chiêu khinh người quá đáng! Lại muốn chúng ta bỏ ra ba trăm vạn lượng tới chuộc Chu Tước!" Huyền Vũ tức giận hừ một tiếng: "Chu Tước đâu ra mà đáng giá hơn ba trăm vạn lượng? Ta thấy ba mươi vạn đã là nhiều rồi!"
Bạch Hổ ở bên cạnh ho nhẹ, nhắc nhở: "Huyền Vũ, Tiểu Ngôn là huynh trưởng của ngươi."
Huyền Vũ than thở: "Tất nhiên ta biết, nhưng bàn về việc này, Ngôn ca cũng..." gây chuyện quá rồi.
"Được rồi được rồi." Huyết Sát bóp trán, mặt mày u sầu: "Thanh Long, ma giáo có chi ra được ba trăm vạn lượng không?"
Thanh Long bình tĩnh lắc đầu: "Tháng này e là không được rồi."
Huyết Sát thở dài, suy nghĩ một lát, trong giọng nói mang theo sự phiền muộn không cách nào xóa nhòa: "Vậy... Tháng sau?"
Thanh Long lại bình tĩnh gật đầu: "Tháng sau chắc là đủ."
Huyết Sát quyết định thật nhanh, vỗ bàn: "Vậy thì tháng sau chuộc Chu Tước về!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
...
Nếu như Kỳ Ngôn biết thời hạn chuộc mình cứ thế bị kéo dài có lẽ sẽ phun một ngụm máu rồi lăn ra đất ngất luôn.
Anh em ma giáo một nhà tương thân tương ái đã nói đâu?
Lại qua ba ngày, Kỳ Ngôn đợi ở Võ Lâm Minh, cả ngày đi theo sau Tây Chiêu làm một kẻ bám đuôi chuyên nghiệp.
Thế nhưng đi theo sau Tây Chiêu cũng tốt, chí ít không ai dám trêu chọc hắn; hơn nữa nơi nào có Tây Chiêu chắc chắn không thiếu đồ ăn. Điều này làm cho Kỳ Ngôn cứ vừa thấy Tây Chiêu là sắc mặt lại sáng lên.
Qua ba ngày, Võ Lâm Minh nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Lãnh Đại Diên ngồi trong sảnh tiếp khách chính của Võ Lâm Minh; ngồi trên ghế gỗ lim khắc hoa, uống trà xanh, ăn bánh ngọt lạnh, không lo không lắng chờ Tây Chiêu đến gặp ả.
Trải qua tìm hiểu, cô ta phát hiện nam nhân mà mình nhắm trúng thế mà lại là minh chủ võ lâm! Điều này khiến cô ta bất ngờ, cũng thêm chút tự cao.
Không hổ là nam nhân mình coi trọng, quả nhiên không đơn giản.
So với Hoàng thượng, Vương gia, công tử thế gia ở đô thành, quả nhiên vẫn là đàn ông chín chắn trong chốn giang hồ hợp với bản thân hơn.
Nghĩ kiểu đó, Lãnh Đại Diên chưa từng để ý đến suy nghĩ của những người khác, mặc dù ả rắc bả từng người trong đám đó xong còn bày đặt thanh cao kiểu 'Giữa hai chúng ta hoàn toàn trong sáng'.
Từ lúc đi theo Tây Chiêu tới sảnh chính, đập vào mắt đầu tiên chính là Lãnh Đại Diên vẫn nữ giả nam như trước.
"Ây nha, đây không phải là cái nha đầu thô lỗ kia sao!" Kỳ Ngôn tròn mắt, bước lên trước mặt Tây Chiêu: "Ngươi tới nơi này làm gì? Ta cũng không chào đón ngươi!"
Lúc Lãnh Đại Diên thấy Kỳ Ngôn, sắc mặt cũng đầy ghét bỏ: "Sao ngươi lại ở đây?"
―― Ta là tù nhân! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn suýt thì thốt ra những lời này, mạnh mẽ nuốt lại, cứng rắn đáp: "Ta là vị khách cao quý nhất của Võ Lâm Minh!"
Thấy dáng vẻ cậu hơi lúng túng, Lãnh Đại Diên tâm sáng như gương, hừ lạnh: "Hộ pháp ma giáo mà là khách của Võ Lâm Minh?"
Kỳ Ngôn đơ mặt: "Không liên quan đến ngươi!"
"Đúng là không liên quan đến ta." Lãnh Đại Diên châm chọc: "Chỉ là được mở mang về độ mặt dày của kẻ nào đó thôi, làm trò hề."
"Ngươi ――!"
Kỳ Ngôn tiến lên một bước, ngay sau đó lại bị Tây Chiêu ngăn cản.
"Không cần cãi." Tây Chiêu liếc qua Kỳ Ngôn, sắc mặt khó lường: "Đứng sau ta."
Nói xong, kéo Kỳ Ngôn ra sau mình, nhìn thẳng Lãnh Đại Diên: "Không biết cô nương tới Võ Lâm Minh ta có gì chỉ giáo?"
Lãnh Đại Diên cười: "Ngươi đã biết ta là nữ tử, vậy ta không cần vòng vo... Ngươi và ta làm một giao dịch, thấy sao?"
Tây Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô ta một lát, nghiêng đầu nhẹ đáp: "Người đâu, tiễn khách."
Lãnh Đại Diên không đổi sắc mặt: "Quả không hổ là minh chủ đại nhân, ngươi không muốn biết có thể đạt được cái gì từ ta sao?"
Nghe vậy, Tây Chiêu hơi ngập ngừng, cảm nhận được Kỳ Ngôn ở đằng sau lặng lẽ kéo tay áo hắn.
Quay lại nhìn cậu một cái như để trấn an, ánh nhìn của Tây Chiêu lại dừng tại Lãnh Đại Diên, gằn từng chữ một: "Không muốn, bởi vì ta không thiếu bất kỳ cái gì."
——————————-
Đằng sau, tầm mắt Lãnh Đại Diên dính chặt trên người Tây Chiêu tận khi hắn kéo Kỳ Ngôn biến mất trong dòng người chen chúc.
Đáy mắt xẹt qua tia sáng đầy hứng thú, khóe miệng Lãnh Đại Diên nhếch lên, toàn thân tỏa ra khí thế nhất định phải giành được.
Lần này rời xa cung cấm vàng son kia chính là để tìm được người vừa khiến mình rung động còn có thể trở thành chỗ dựa.
Hiển nhiên, kiểu đáng tin lạnh nhạt như Tây Chiêu rất hợp với gu của mình. Còn tên kia...
Ánh mắt Lãnh Đại Diên trở thành trào phúng, cái kiểu chẳng nam chẳng nữ đó dù nhan sắc có cao đến mấy cũng đâu thể khiến người khác rung động?
Hạ quyết tâm, nàng sẽ ở lại biên thành thêm một thời gian, cẩn thận thăm dò xem rốt cuộc nam nhân mặt lạnh là thần thánh phương nào.
Kỳ Ngôn không nhanh không chậm bước theo Tây Chiêu, ở phía sau giận dỗi.
"Cái bộ dáng này của ngươi, ngược lại giống như ta bắt nạt ngươi." Tây Chiêu không quay đầu lại nhưng vẫn biết vẻ mặt nhăn nhó của cậu.
Kỳ Ngôn bước nhanh hơn, tiến lên sánh vai với Tây Chiêu: "Nàng kia nói quá điêu ngoa, còn không cho ta tức giận?" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Cố tình gây sự." Thanh âm Tây Chiêu nhàn nhạt, nhưng cũng không đỡ lời cho Lãnh Đại Diên, coi như là ngầm đồng ý với lời Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn thở dài, sắc mặt ảm đạm: "Chẳng qua là luyện chút mị thuật mà thôi."
"Nam nhi như ngươi sao phải học mị thuật?" Tây Chiêu xem như hơi hiểu ra vì sao các trận chiến trước đây không thấy hộ pháp Chu Tước của ma giáo rồi... Bởi vì mị thuật ở trên chiến trường đúng là không có tác dụng gì lớn.
Kỳ Ngôn thở dài: "Ngươi cho rằng ta muốn ư? Nếu không phải vì trong năm người chúng ta không có nữ, cũng không tới lượt ta học cái thứ mị thuật này."
Khi còn bé, Huyết Sát cùng Tứ hộ pháp vốn ngang hàng. Mỗi người chọn một võ lâm bí thuật, do lão giáo chủ chỉ dạy. Lúc đó mặc dù tuổi nhỏ nhưng nhìn xương cốt đã có thể biết được mấy người nên luyện gì. Kỳ Ngôn lúc nhỏ quá mềm yếu, tết hai bím tóc thì không khác gì bé gái. Lão giáo chủ nhanh chóng ra quyết định, dạy mị thuật mà mấy người khác cũng không muốn học cho Kỳ Ngôn.
... Bây giờ Kỳ Ngôn cảm thấy, so giữa việc mấy người kia không muốn với sự mỏng manh ương bướng của mình, chắc có lẽ là bởi vì khi còn bé không có năng lực ngăn cản nên sinh ra hổ thẹn, dù sao cũng là bí thuật do bọn họ chọn xong còn dư lại mới dạy cho Kỳ Ngôn.
Nghĩ tới chuyện phiền lòng, Kỳ Ngôn thở dài thườn thượt.
"Theo ta thấy, Võ Lâm Minh với ma giáo vốn chẳng có mâu thuẫn gì lớn, đúng không?"
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu hiên ngang đi tiếp, tựa như không nghe thấy lời Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cũng không từ bỏ, tiếp tục nói: "Nếu ngươi trả ta về ma giáo, ma giáo chúng ta không phải còn nợ ngươi thêm một ân huệ sao. Ngươi nghĩ kỹ mà xem, đối với ngươi đây chính là chuyện có lợi không hại."
"Hoặc là mang tiền tới chuộc. Hoặc là ma giáo mang thực lực tới đoạt." Thanh âm lạnh nhạt của Tây Chiêu truyền vào tai Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn rụt lại, ánh mắt nhìn sang hướng khác, trong lòng lại nghĩ Thanh Long nhất định sẽ gom đủ ba trăm vạn lượng tới chuộc mình!
Tại ma giáo, một giáo chúng quỳ phía sau Huyền Vũ cùng hắn hồi báo trận chiến với Võ Lâm Minh vừa rồi.
"Giáo chủ! Tây Chiêu khinh người quá đáng! Lại muốn chúng ta bỏ ra ba trăm vạn lượng tới chuộc Chu Tước!" Huyền Vũ tức giận hừ một tiếng: "Chu Tước đâu ra mà đáng giá hơn ba trăm vạn lượng? Ta thấy ba mươi vạn đã là nhiều rồi!"
Bạch Hổ ở bên cạnh ho nhẹ, nhắc nhở: "Huyền Vũ, Tiểu Ngôn là huynh trưởng của ngươi."
Huyền Vũ than thở: "Tất nhiên ta biết, nhưng bàn về việc này, Ngôn ca cũng..." gây chuyện quá rồi.
"Được rồi được rồi." Huyết Sát bóp trán, mặt mày u sầu: "Thanh Long, ma giáo có chi ra được ba trăm vạn lượng không?"
Thanh Long bình tĩnh lắc đầu: "Tháng này e là không được rồi."
Huyết Sát thở dài, suy nghĩ một lát, trong giọng nói mang theo sự phiền muộn không cách nào xóa nhòa: "Vậy... Tháng sau?"
Thanh Long lại bình tĩnh gật đầu: "Tháng sau chắc là đủ."
Huyết Sát quyết định thật nhanh, vỗ bàn: "Vậy thì tháng sau chuộc Chu Tước về!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
...
Nếu như Kỳ Ngôn biết thời hạn chuộc mình cứ thế bị kéo dài có lẽ sẽ phun một ngụm máu rồi lăn ra đất ngất luôn.
Anh em ma giáo một nhà tương thân tương ái đã nói đâu?
Lại qua ba ngày, Kỳ Ngôn đợi ở Võ Lâm Minh, cả ngày đi theo sau Tây Chiêu làm một kẻ bám đuôi chuyên nghiệp.
Thế nhưng đi theo sau Tây Chiêu cũng tốt, chí ít không ai dám trêu chọc hắn; hơn nữa nơi nào có Tây Chiêu chắc chắn không thiếu đồ ăn. Điều này làm cho Kỳ Ngôn cứ vừa thấy Tây Chiêu là sắc mặt lại sáng lên.
Qua ba ngày, Võ Lâm Minh nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Lãnh Đại Diên ngồi trong sảnh tiếp khách chính của Võ Lâm Minh; ngồi trên ghế gỗ lim khắc hoa, uống trà xanh, ăn bánh ngọt lạnh, không lo không lắng chờ Tây Chiêu đến gặp ả.
Trải qua tìm hiểu, cô ta phát hiện nam nhân mà mình nhắm trúng thế mà lại là minh chủ võ lâm! Điều này khiến cô ta bất ngờ, cũng thêm chút tự cao.
Không hổ là nam nhân mình coi trọng, quả nhiên không đơn giản.
So với Hoàng thượng, Vương gia, công tử thế gia ở đô thành, quả nhiên vẫn là đàn ông chín chắn trong chốn giang hồ hợp với bản thân hơn.
Nghĩ kiểu đó, Lãnh Đại Diên chưa từng để ý đến suy nghĩ của những người khác, mặc dù ả rắc bả từng người trong đám đó xong còn bày đặt thanh cao kiểu 'Giữa hai chúng ta hoàn toàn trong sáng'.
Từ lúc đi theo Tây Chiêu tới sảnh chính, đập vào mắt đầu tiên chính là Lãnh Đại Diên vẫn nữ giả nam như trước.
"Ây nha, đây không phải là cái nha đầu thô lỗ kia sao!" Kỳ Ngôn tròn mắt, bước lên trước mặt Tây Chiêu: "Ngươi tới nơi này làm gì? Ta cũng không chào đón ngươi!"
Lúc Lãnh Đại Diên thấy Kỳ Ngôn, sắc mặt cũng đầy ghét bỏ: "Sao ngươi lại ở đây?"
―― Ta là tù nhân! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn suýt thì thốt ra những lời này, mạnh mẽ nuốt lại, cứng rắn đáp: "Ta là vị khách cao quý nhất của Võ Lâm Minh!"
Thấy dáng vẻ cậu hơi lúng túng, Lãnh Đại Diên tâm sáng như gương, hừ lạnh: "Hộ pháp ma giáo mà là khách của Võ Lâm Minh?"
Kỳ Ngôn đơ mặt: "Không liên quan đến ngươi!"
"Đúng là không liên quan đến ta." Lãnh Đại Diên châm chọc: "Chỉ là được mở mang về độ mặt dày của kẻ nào đó thôi, làm trò hề."
"Ngươi ――!"
Kỳ Ngôn tiến lên một bước, ngay sau đó lại bị Tây Chiêu ngăn cản.
"Không cần cãi." Tây Chiêu liếc qua Kỳ Ngôn, sắc mặt khó lường: "Đứng sau ta."
Nói xong, kéo Kỳ Ngôn ra sau mình, nhìn thẳng Lãnh Đại Diên: "Không biết cô nương tới Võ Lâm Minh ta có gì chỉ giáo?"
Lãnh Đại Diên cười: "Ngươi đã biết ta là nữ tử, vậy ta không cần vòng vo... Ngươi và ta làm một giao dịch, thấy sao?"
Tây Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô ta một lát, nghiêng đầu nhẹ đáp: "Người đâu, tiễn khách."
Lãnh Đại Diên không đổi sắc mặt: "Quả không hổ là minh chủ đại nhân, ngươi không muốn biết có thể đạt được cái gì từ ta sao?"
Nghe vậy, Tây Chiêu hơi ngập ngừng, cảm nhận được Kỳ Ngôn ở đằng sau lặng lẽ kéo tay áo hắn.
Quay lại nhìn cậu một cái như để trấn an, ánh nhìn của Tây Chiêu lại dừng tại Lãnh Đại Diên, gằn từng chữ một: "Không muốn, bởi vì ta không thiếu bất kỳ cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.