Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 198: Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong (12)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit + Beta: Tiểu Cố
------------------------------
"Không, ngươi thiếu một thứ quan trọng nhất." Lãnh Đại Diên tự tin nhìn Tây Chiêu: "Võ Lâm Minh này, thiếu một nữ chủ nhân có thể giúp ngươi xử lý chuyện nội bộ."
Sắc mặt Tây Chiêu vẫn lạnh nhạt như trước, trong mắt lại lóe lên sự kinh ngạc: "... Ngươi đang nói cái gì?"
"Chẳng phải ngươi không có phu nhân sao." Lãnh Đại Diên nở nụ cười: "Ngươi thấy ta thế nào?"
Kỳ Ngôn ở phía sau nghe được cũng sắp bùng nổ rồi, xưa nay chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức này!!!
"Ngươi không định đồng ý ả đấy chứ!!" Kỳ Ngôn bước tới trước Tây Chiêu, ôm mặt hắn hướng về phía mình: "Ngươi nhìn ta, nhìn ta xem! Đừng để cô ả kỳ quái này mê hoặc! Chắc chắn cô ta là thám tử do Miêu Cương phái tới! Ma nữ biết Vu cổ thuật!"
Tây Chiêu nhìn Kỳ Ngôn, mắt mang ý cười nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Bỏ tay xuống." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn rùng mình thả tay xuống, quay đầu lại thấy Lãnh Đại Diên nhìn mình như nhìn người chết.
"Ngươi nhìn ta kiểu đó làm gì!" Kỳ Ngôn cực kì không thích ánh mắt cô ta, tự đại vô tình. Trong mắt ả, chỉ cần là thứ chính mình coi thường thì đều là đồ vô dụng, mặc kệ đó là một mạng người hay là gì khác.
"Ngươi còn quản việc ta nhìn ngươi? Mắt ở trên người ta." Lãnh Đại Diên nổi tiếng là vô lí cũng bẻ thành có lí, được đằng chân lân đằng đầu.
Kỳ Ngôn hít sâu vài hơi, không còn lời nào muốn cãi với Lãnh Đại Diên nữa, nhất thời thấy đầu hơi choáng.
Cái loại cảm giác bị kẻ cãi cùn làm cho tức run người là như thế nào Kỳ Ngôn chưa từng trải qua, thế nhưng cậu đã minh họa vô cùng trực quan sự chênh lệch ngôn ngữ giữa cổ và kim.
Lông mày Tây Chiêu hơi cau lại, hắn đi tới kéo cổ tay Kỳ Ngôn, đưa cậu ra sau lưng.
"Không cần nói nữa." Tây Chiêu nhìn Lãnh Đại Diên, sắc mặt mang ý đuổi khách: "Ta còn có việc, cô nương cứ tự nhiên."
Nói xong cũng không quay đầu lại, dẫn Kỳ Ngôn rời khỏi sảnh chính, không để ý đến ánh mắt ngày càng tàn nhẫn của Lãnh Đại Diên.
Đến viện tử Kỳ Ngôn đang ở, cậu hất tay Tây Chiêu ra, giận đùng đùng ngồi trên ghế đá.
"Được rồi." Tây Chiêu nhìn bóng lưng của cậu một lát: "Đừng giận nữa."
"Sao không giận được!" Kỳ Ngôn quay đầu, ệ đảo quanh hốc mắt: "Lời cô gái kia nói đúng là mỉa mai vô cùng!"
"Ta sẽ phái người đi điều tra cô ta." Tây Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với Kỳ Ngôn như vậy.
Kỳ Ngôn khó hiểu: "Tra cô ta? Ngươi điều tra cô ta làm chi? Chẳng lẽ định lấy nàng làm nữ chủ nhân của Võ Lâm Minh này thật?"
"Tất nhiên không phải." Tây Chiêu ngồi xuống cạnh cậu: "Cô ta có thể điều tra rõ chuyện của hai chúng ta đã chứng minh rằng ả cũng không đơn giản như bề ngoài." Sợ là sau lưng ả sẽ có kẻ bọn họ không chọc nổi chống lưng.
Kỳ Ngôn trầm mặc một lúc, hít hít mũi, nén hết những giọt lệ chưa kịp chảy ra lại trong mắt.
"Ngươi thả ta về ma giáo thôi... Ta ở chỗ này không được tích sự gì, ở ma giáo cũng vậy." Kỳ Ngôn ủ rũ: "Nhưng ở ma giáo ta sẽ không phải chịu ấm ức... Có lẽ một nam nhân lại mong manh đanh đá như vậy thực sự khiến người khác rất buồn nôn; thế nhưng ở ma giáo, bọn họ cũng không cảm thấy thế."
"Ngươi cực kỳ tốt, ta thích chơi với ngươi, nhưng ma giáo mới là nhà của ta."
"Ta không hề mạnh mẽ, ta rất yếu. Nếu ngươi muốn giết ta, chỉ cần nhấc đao hạ xuống là có thể nhẹ nhàng lấy đi mạng của ta."
"Ca ca, đệ đệ của ta bảo vệ ta quá tốt, tốt đến mức không giống một nam nhân, ngược lại giống như nữ tử trong khuê phòng."
"Có lẽ thật sự là vấn đề của chính ta..."
Kỳ Ngôn cúi thấp đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Tây Chiêu chưa từng thấy một Kỳ Ngôn như vậy. Trong ấn tượng của hắn, Kỳ Ngôn là nam tử tuy kiêu căng ngang ngược nhưng cực kỳ thú vị, giống một đứa bé bị chiều hư, không có ý xấu, căn bản không giống người trong ma giáo.
Cũng có lẽ là bởi vì chấp niệm của chính hắn quá lớn khiến cho hắn quên mất tính cách vốn có của Kỳ Ngôn.
Thì ra, đây mới là Kỳ Ngôn.
Không biết qua bao lâu, Tây Chiêu đứng lên, chắp tay sau lưng.
"Nếu đây là mong muốn của ngươi, ngày mai quay về đi."
Dứt lời, Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt đầy khó tin nhìn Tây Chiêu: "Ngươi, ngươi nói thật?"
"... Tất nhiên." Tây Chiêu dừng một chút, đáp: "Đây là cơ hội duy nhất của ngươi."
Kỳ Ngôn gật đầu, nhưng trong lòng không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại càng thêm cô đơn thê lương. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu rời khỏi viện này, không bước vào thêm một lần nào nữa.
Kỳ Ngôn không biết tâm trạng của mình là kiểu gì nữa. Một đêm thức trắng, ngày hôm sau Kỳ Ngôn trong trạng thái tinh thần không tốt lắm rời khỏi Võ Lâm Minh.
Cậu, rốt cục cũng rời khỏi Võ Lâm Minh.
Kỳ Ngôn để lại một bức thư cho Tây Chiêu, không biết hắn có thấy hay không... Sợ là bị tỳ nữ vứt rồi, đời này cũng không thấy.
Ở trong đó, có lời Kỳ Ngôn muốn nói, có tấm lòng muốn bày tỏ với Tây Chiêu.
Rời khỏi Võ Lâm Minh, Kỳ Ngôn đi trên đường phố của biên thành, hướng về phía cửa thành.
Nơi này hẳn đã không còn chốn cho cậu đặt chân nữa, hiện tại, chỉ có thể trở về ma giáo...
Lần nữa đi qua sạp bánh ngọt lạnh, hôm nay người bán là một nữ tử nông gia, không đẹp lại giản dị, thấy cậu nhìn sang thì lễ phép mỉm cười.
Chỉ là một nụ cười, cũng không hề giống lúc đến.
Sắc mặt Kỳ Ngôn cô đơn, đến giữa trưa mua một con tuấn mã, vĩnh viễn rời đi biên thành.
Trở lại ma giáo, đám Thanh Long thấy Kỳ Ngôn đột nhiên trở về nhưng sắc mặt ngơ ngác thì vô cùng khiếp sợ.
"Ngươi, ngươi, sao đột nhiên về được!" Huyền Vũ xông lên, đi quanh cậu một vòng: "Ngươi vẫn ổn chứ Ngôn ca?"
"À..." Kỳ Ngôn ngơ ngác đáp lại, tiếp tục đi vào bên trong.
"Ngươi, thế này..." Huyền Vũ trợn mắt: "Sao lại không có việc gì được? Tây Chiêu tra khảo ngươi? Đệ đệ ta đi báo thù cho ngươi!"
"... Không có." Viền mắt Kỳ Ngôn ửng đỏ: "Ngươi đừng làm loạn."
Lần đầu tiên Huyền Vũ thấy Kỳ Ngôn đỏ mắt, ca ca mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác làm cho khóc!
"Ta nhất định phải liều chết với hắn!"
Nói đoạn, Huyền Vũ nhấc trường thương lên.
Thanh Long kịp thời ngăn hắn lại, xoay người nhìn Kỳ Ngôn, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ngươi đi theo ta."
Kỳ Ngôn gật đầu, Bạch Hổ vỗ vỗ vai cậu, đi theo sau Thanh Long vào thư phòng Huyết Sát.
Huyết Sát ở trong phòng bóp trán, thấy Kỳ Ngôn vào thì nhẹ giọng hỏi: "Về rồi à?"
Kỳ Ngôn nhìn Huyết Sát, đột nhiên thấy thân thiết vô cùng: "Ca ca..." Vừa gọi vừa nước mắt tuôn như mưa.
Huyết Sát bối rối, vội đứng lên bước tới, lấy khăn tay từ trong tay áo, dịu dàng lau nước mắt cho cậu: "Ngươi khóc cái gì, nếu thật sự bị bắt nạt, lần sau đòi lại là được rồi."
"Không phải bị bắt nạt." Kỳ Ngôn khóc đến thê lương: "Ta, ta, dường như..."
"Cái gì?" Huyết Sát không nghe rõ.
"Ta, hình như thích Tây Chiêu rồi."
...
Thanh Long cùng Huyết Sát đều trợn to mắt, không thể tin nhìn Kỳ Ngôn khóc đầy oan ức.
―― Thích!
------------------------------
"Không, ngươi thiếu một thứ quan trọng nhất." Lãnh Đại Diên tự tin nhìn Tây Chiêu: "Võ Lâm Minh này, thiếu một nữ chủ nhân có thể giúp ngươi xử lý chuyện nội bộ."
Sắc mặt Tây Chiêu vẫn lạnh nhạt như trước, trong mắt lại lóe lên sự kinh ngạc: "... Ngươi đang nói cái gì?"
"Chẳng phải ngươi không có phu nhân sao." Lãnh Đại Diên nở nụ cười: "Ngươi thấy ta thế nào?"
Kỳ Ngôn ở phía sau nghe được cũng sắp bùng nổ rồi, xưa nay chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức này!!!
"Ngươi không định đồng ý ả đấy chứ!!" Kỳ Ngôn bước tới trước Tây Chiêu, ôm mặt hắn hướng về phía mình: "Ngươi nhìn ta, nhìn ta xem! Đừng để cô ả kỳ quái này mê hoặc! Chắc chắn cô ta là thám tử do Miêu Cương phái tới! Ma nữ biết Vu cổ thuật!"
Tây Chiêu nhìn Kỳ Ngôn, mắt mang ý cười nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Bỏ tay xuống." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn rùng mình thả tay xuống, quay đầu lại thấy Lãnh Đại Diên nhìn mình như nhìn người chết.
"Ngươi nhìn ta kiểu đó làm gì!" Kỳ Ngôn cực kì không thích ánh mắt cô ta, tự đại vô tình. Trong mắt ả, chỉ cần là thứ chính mình coi thường thì đều là đồ vô dụng, mặc kệ đó là một mạng người hay là gì khác.
"Ngươi còn quản việc ta nhìn ngươi? Mắt ở trên người ta." Lãnh Đại Diên nổi tiếng là vô lí cũng bẻ thành có lí, được đằng chân lân đằng đầu.
Kỳ Ngôn hít sâu vài hơi, không còn lời nào muốn cãi với Lãnh Đại Diên nữa, nhất thời thấy đầu hơi choáng.
Cái loại cảm giác bị kẻ cãi cùn làm cho tức run người là như thế nào Kỳ Ngôn chưa từng trải qua, thế nhưng cậu đã minh họa vô cùng trực quan sự chênh lệch ngôn ngữ giữa cổ và kim.
Lông mày Tây Chiêu hơi cau lại, hắn đi tới kéo cổ tay Kỳ Ngôn, đưa cậu ra sau lưng.
"Không cần nói nữa." Tây Chiêu nhìn Lãnh Đại Diên, sắc mặt mang ý đuổi khách: "Ta còn có việc, cô nương cứ tự nhiên."
Nói xong cũng không quay đầu lại, dẫn Kỳ Ngôn rời khỏi sảnh chính, không để ý đến ánh mắt ngày càng tàn nhẫn của Lãnh Đại Diên.
Đến viện tử Kỳ Ngôn đang ở, cậu hất tay Tây Chiêu ra, giận đùng đùng ngồi trên ghế đá.
"Được rồi." Tây Chiêu nhìn bóng lưng của cậu một lát: "Đừng giận nữa."
"Sao không giận được!" Kỳ Ngôn quay đầu, ệ đảo quanh hốc mắt: "Lời cô gái kia nói đúng là mỉa mai vô cùng!"
"Ta sẽ phái người đi điều tra cô ta." Tây Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với Kỳ Ngôn như vậy.
Kỳ Ngôn khó hiểu: "Tra cô ta? Ngươi điều tra cô ta làm chi? Chẳng lẽ định lấy nàng làm nữ chủ nhân của Võ Lâm Minh này thật?"
"Tất nhiên không phải." Tây Chiêu ngồi xuống cạnh cậu: "Cô ta có thể điều tra rõ chuyện của hai chúng ta đã chứng minh rằng ả cũng không đơn giản như bề ngoài." Sợ là sau lưng ả sẽ có kẻ bọn họ không chọc nổi chống lưng.
Kỳ Ngôn trầm mặc một lúc, hít hít mũi, nén hết những giọt lệ chưa kịp chảy ra lại trong mắt.
"Ngươi thả ta về ma giáo thôi... Ta ở chỗ này không được tích sự gì, ở ma giáo cũng vậy." Kỳ Ngôn ủ rũ: "Nhưng ở ma giáo ta sẽ không phải chịu ấm ức... Có lẽ một nam nhân lại mong manh đanh đá như vậy thực sự khiến người khác rất buồn nôn; thế nhưng ở ma giáo, bọn họ cũng không cảm thấy thế."
"Ngươi cực kỳ tốt, ta thích chơi với ngươi, nhưng ma giáo mới là nhà của ta."
"Ta không hề mạnh mẽ, ta rất yếu. Nếu ngươi muốn giết ta, chỉ cần nhấc đao hạ xuống là có thể nhẹ nhàng lấy đi mạng của ta."
"Ca ca, đệ đệ của ta bảo vệ ta quá tốt, tốt đến mức không giống một nam nhân, ngược lại giống như nữ tử trong khuê phòng."
"Có lẽ thật sự là vấn đề của chính ta..."
Kỳ Ngôn cúi thấp đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Tây Chiêu chưa từng thấy một Kỳ Ngôn như vậy. Trong ấn tượng của hắn, Kỳ Ngôn là nam tử tuy kiêu căng ngang ngược nhưng cực kỳ thú vị, giống một đứa bé bị chiều hư, không có ý xấu, căn bản không giống người trong ma giáo.
Cũng có lẽ là bởi vì chấp niệm của chính hắn quá lớn khiến cho hắn quên mất tính cách vốn có của Kỳ Ngôn.
Thì ra, đây mới là Kỳ Ngôn.
Không biết qua bao lâu, Tây Chiêu đứng lên, chắp tay sau lưng.
"Nếu đây là mong muốn của ngươi, ngày mai quay về đi."
Dứt lời, Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt đầy khó tin nhìn Tây Chiêu: "Ngươi, ngươi nói thật?"
"... Tất nhiên." Tây Chiêu dừng một chút, đáp: "Đây là cơ hội duy nhất của ngươi."
Kỳ Ngôn gật đầu, nhưng trong lòng không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại càng thêm cô đơn thê lương. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu rời khỏi viện này, không bước vào thêm một lần nào nữa.
Kỳ Ngôn không biết tâm trạng của mình là kiểu gì nữa. Một đêm thức trắng, ngày hôm sau Kỳ Ngôn trong trạng thái tinh thần không tốt lắm rời khỏi Võ Lâm Minh.
Cậu, rốt cục cũng rời khỏi Võ Lâm Minh.
Kỳ Ngôn để lại một bức thư cho Tây Chiêu, không biết hắn có thấy hay không... Sợ là bị tỳ nữ vứt rồi, đời này cũng không thấy.
Ở trong đó, có lời Kỳ Ngôn muốn nói, có tấm lòng muốn bày tỏ với Tây Chiêu.
Rời khỏi Võ Lâm Minh, Kỳ Ngôn đi trên đường phố của biên thành, hướng về phía cửa thành.
Nơi này hẳn đã không còn chốn cho cậu đặt chân nữa, hiện tại, chỉ có thể trở về ma giáo...
Lần nữa đi qua sạp bánh ngọt lạnh, hôm nay người bán là một nữ tử nông gia, không đẹp lại giản dị, thấy cậu nhìn sang thì lễ phép mỉm cười.
Chỉ là một nụ cười, cũng không hề giống lúc đến.
Sắc mặt Kỳ Ngôn cô đơn, đến giữa trưa mua một con tuấn mã, vĩnh viễn rời đi biên thành.
Trở lại ma giáo, đám Thanh Long thấy Kỳ Ngôn đột nhiên trở về nhưng sắc mặt ngơ ngác thì vô cùng khiếp sợ.
"Ngươi, ngươi, sao đột nhiên về được!" Huyền Vũ xông lên, đi quanh cậu một vòng: "Ngươi vẫn ổn chứ Ngôn ca?"
"À..." Kỳ Ngôn ngơ ngác đáp lại, tiếp tục đi vào bên trong.
"Ngươi, thế này..." Huyền Vũ trợn mắt: "Sao lại không có việc gì được? Tây Chiêu tra khảo ngươi? Đệ đệ ta đi báo thù cho ngươi!"
"... Không có." Viền mắt Kỳ Ngôn ửng đỏ: "Ngươi đừng làm loạn."
Lần đầu tiên Huyền Vũ thấy Kỳ Ngôn đỏ mắt, ca ca mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác làm cho khóc!
"Ta nhất định phải liều chết với hắn!"
Nói đoạn, Huyền Vũ nhấc trường thương lên.
Thanh Long kịp thời ngăn hắn lại, xoay người nhìn Kỳ Ngôn, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ngươi đi theo ta."
Kỳ Ngôn gật đầu, Bạch Hổ vỗ vỗ vai cậu, đi theo sau Thanh Long vào thư phòng Huyết Sát.
Huyết Sát ở trong phòng bóp trán, thấy Kỳ Ngôn vào thì nhẹ giọng hỏi: "Về rồi à?"
Kỳ Ngôn nhìn Huyết Sát, đột nhiên thấy thân thiết vô cùng: "Ca ca..." Vừa gọi vừa nước mắt tuôn như mưa.
Huyết Sát bối rối, vội đứng lên bước tới, lấy khăn tay từ trong tay áo, dịu dàng lau nước mắt cho cậu: "Ngươi khóc cái gì, nếu thật sự bị bắt nạt, lần sau đòi lại là được rồi."
"Không phải bị bắt nạt." Kỳ Ngôn khóc đến thê lương: "Ta, ta, dường như..."
"Cái gì?" Huyết Sát không nghe rõ.
"Ta, hình như thích Tây Chiêu rồi."
...
Thanh Long cùng Huyết Sát đều trợn to mắt, không thể tin nhìn Kỳ Ngôn khóc đầy oan ức.
―― Thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.