Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 201: Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong (14)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit + Beta: Tiểu Cố
——————————
―― Giết cha giết mẹ, thù sâu như biển.
Khó trách, Lãnh Đại Diên tra được quá khứ nhưng không biết giữ miệng, chạm đến điểm mấu chốt của Tây Chiêu.
Kỳ Ngôn chưa bao giờ thấy giữa cậu và Tây Chiêu có trở ngại gì... Nhưng bây giờ, cậu phát hiện mình quá sai rồi.
Về căn bản, việc công lược chẳng lẽ không phải lấy thế giới này làm trung tâm sao? Đến cùng phải thế nào mới có thể biến kẻ địch thù sâu tựa biển thành người yêu của mình? [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Hóa ra là sự thực..." Kỳ Ngôn lẩm bẩm, mặt cắt không còn chút máu nào.
Ánh mắt Huyết Sát sâu xa, vừa như hoài niệm vừa như hồi tưởng, nhớ tới năm đó lão giáo chủ mang theo hắn huyết tẩy Tây gia chỉ vì đoạt một quyển bí tịch thất truyền. Người vô tội, sinh mệnh vô tội, tất cả đều vô tội.
Huyết Sát đã từng nghi ngờ, vì một quyển bí tịch mà đáng làm chuyện táng tận đến vậy sao?
Mãi đến khi hắn làm minh chủ mới biết được cái gì gọi là chức nào mưu quyền đó. Nếu không có được bí tịch, ma giáo sẽ bị Tây gia được Võ Lâm Minh ủng hộ lại còn biết tuyệt học thất truyền đối phó. Đến lúc đó, vẫn là máu chảy thành sông.
Hoặc là, bọn họ chết; hoặc là, chính mình chết.
"Ca ca..."
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên gọi suy nghĩ của hắn quay về, Huyết Sát nhìn sang, đối diện với một khuôn mặt ngẩn ngơ rơi lệ.
Mắt Huyết Sát trợn to, tiến lên hai bước luống cuống nâng mặt cậu, lại bất đắc dĩ buông ra: "Ngươi khóc cái gì, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới ngươi, ngươi cần gì phải khóc thành như vậy?"
"Khóc?" Giọng Kỳ Ngôn lộ ra sự ngơ ngác, cậu vươn tay sờ má mình, chạm vào một vùng ẩm ướt: "... Ta thế mà, đang khóc...?"
"Đến cùng là ngươi làm sao!" Huyết Sát thấy bộ dáng này của cậu, trong lòng cũng không chịu nổi: "Đừng nói là thật sự cùng Tây Chiêu ――"
"Ca ca." Giọng của nam tử mặc lụa đỏ biến thành cực kỳ ấm ức: "Ta thực sự... Rất thích hắn mà..."
Nước mắt không ngăn nổi chảy xuống, Kỳ Ngôn lấy mu bàn tay lau nước mắt, lại không ngừng được lệ tuôn như châu rơi.
"Ta rất thích hắn, nhưng không còn cách nào, không thể ở bên nhau..." Kỳ Ngôn nức nở không ngừng.
"Làm sao bây giờ, ta nên làm như thế nào, mới có thể không suy nghĩ, không hoài niệm đây ca ca, ngươi dạy ta đi mà."
Dạy ta làm thế nào mới có thể quên tất cả, đem tất cả mọi chuyện trước giờ coi như chưa từng xảy ra?
...
Kỳ Ngôn lại bị Huyết Sát nhốt vào, chẳng qua lần này là chính bản thân cậu yêu cầu.
Trạng thái này của Kỳ Ngôn khiến cho Huyết Sát và đám Thanh Long vô cùng lo lắng. Thế nhưng nghĩ lại cũng chỉ có nhốt cậu vào mới có thể giúp cậu hiểu rõ chính mình, cũng kìm chế đoạn tình cảm này lại.
Huyết Sát cảm thấy Kỳ Ngôn biến thành như vậy là lỗi của hắn. Nếu như trước đây hắn không đồng ý cho Kỳ Ngôn đi xử lý chuyện này, e rằng cũng sẽ không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế. Mặc dù nói ra rất khó tin, thế nhưng Kỳ Ngôn là bị ma giáo nuông chiều mà lớn.
Tới bây giờ Huyết Sát chưa từng muốn đạt được gì từ Kỳ Ngôn, hoặc là cần Kỳ Ngôn làm gì cho mình.
Có lẽ, mình thật sự đã làm sai gì đó rồi.
Biên thành, trong Võ Lâm Minh. Tây Chiêu nhận mật thư, sau khi mở ra, nội dung bên trong làm cho lông mày hắn nhíu rất sâu.
... Sao lại bị giam lỏng? Đúng lí ra, không thể thế được.
"Phạm vi thám thính của chúng ta cũng có giới hạn, chỉ biết là ban đầu ma giáo giáo chủ chỉ phái người theo dõi Chu Tước. Sau đó hình như Chu Tước bỏ trốn một lần, sau khi bị bắt về thì giam lỏng trong phòng, trước mắt đã hơn mười ngày chưa từng ra cửa."
"Tiếp tục." Tây Chiêu buông mật thư xuống, tầm mắt dừng trên chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm.
"Đồ ăn hằng ngày do tỳ nữ ma giáo đưa vào, một ngày ba bữa, chẳng qua có cảm giác... Chu Tước ăn không nhiều bằng trước đây." Không nhiều bằng trước đây nhưng vẫn còn ăn.
Nhớ tới bộ dáng tham ăn của người kia, ánh mắt Tây Chiêu lóe lên chút phiền muộn.
"Còn có một việc." Sắc mặt mật thám hơi úp mở, xoắn xuýt mãi mới nói: "Vị công tử tới Võ Lâm Minh mấy hôm trước thực ra là con gái duy nhất của Lãnh tướng quân đương triều. Nghe đồn nàng ngu xuẩn xấu xí, có thể vẻ ngoài của cô ta cũng không phải như vậy. Ngoài ra..."
"Cái gì?"
"Hình như có thế lực của hoàng gia đang tìm cô ta, cũng không phải một, thế lực của hoàng thượng và vương gia đều đang bí mật thăm dò tin tức của cô ta. Ngoài ra chúng thuộc hạ còn phát hiện ra người của phủ Thừa tướng cũng đang tìm vị đại tiểu thư này."
Sắc mặt Tây Chiêu thản nhiên, tựa như điều mật thám nói đã nằm trong dự đoán của hắn.
Một lúc lâu sau, Tây Chiêu phất tay, mật thám thức thời lui ra.
So với Lãnh Đại Diên này, bây giờ điều càng làm cho Tây Chiêu phiền lòng vẫn là chuyện trong ma giáo.
Có một số thứ, hắn và Huyết Sát nghĩ giống nhau... Đó chính là mặc kệ tương lai ra sao cũng không muốn kéo Kỳ Ngôn vào trong vòng xoáy này.
Chẳng qua bây giờ, thái độ của ma giáo khiến hắn cực kỳ bất mãn.
Ánh mắt hơi trầm xuống, tựa như đưa ra quyết định vậy, Tây Chiêu để chén trà trong tay xuống, chậm rãi dựa vào lưng ghế.
Trước bão táp ngoài khơi, luôn luôn là sự yên bình.
...
[Hệ thống gặp phải tấn công ác ý, hiện tại đã chữa trị xong.]
[Hệ thống đã khôi phục sử dụng bình thường, mời kí chủ lựa chọn trạng thái hiện tại.]
[Rời khỏi thế giới này hay tiếp tục lưu lại.]
Sau khi chữa trị xong, hệ thống khiến cho Kỳ Ngôn vô cùng hoang mang.
"Cái gì gọi là rời đi? Nhiệm vụ công lược của tao hoàn thành rồi?"
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn: 75, trước mắt đã đạt được mục tiêu độ hảo cảm sau khi sửa chữa, kí chủ có thể chọn rời đi hoặc lưu lại.]
"... 75 đã coi là hoàn thành? Sau khi ngươi sửa chữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
[Mời kí chủ chọn rời đi hoặc lưu lại.]
Hệ thống ngày càng lạnh lùng, tuy biết nó vốn là một cái máy, một chuỗi code lung tung, nhưng Kỳ Ngôn vẫn thấy hơi khó chịu.
"Ta chọn lưu lại."
Tuy hệ thống công lược đã sửa lại, thế nhưng hồn Kỳ Ngôn vẫn chưa đổi đâu. Hội chứng OCD, không đến 100 không đi!
Đợi trong phòng suốt hơn một tháng, rốt cục Kỳ Ngôn không nhịn nổi nữa phải ra khỏi phòng.
Ngày cậu ra ngoài đó, phàm là ma giáo giáo chúng hay nữ tỳ thấy cậu đều như thấy quỷ, hơn nữa tốc độ truyền tin cực nhanh, hầu như chỉ sau mấy phút, tất cả mọi người trong ma giáo đều biết cậu 'xuất quan' rồi.
Đi tới thư phòng Huyết Sát, Kỳ Ngôn được thông báo rằng giáo chủ ra ngoài rồi, buổi trưa mới về.
Tiếp tục lượn một vòng trong ma giáo, Kỳ Ngôn đi tới chỗ Thanh Long, ngồi một bên nhìn ngón tay thon dài của hắn cầm bút lông, ghi chép từng khoản chi tiêu của ma giáo trên sổ.
"Nghĩ thông rồi?" Giọng nói lạnh nhạt của Thanh Long vang lên, thế mà lại giống giọng Tây Chiêu mấy phần.
"Không." Giọng Kỳ Ngôn cũng nhàn nhạt: "Ta muốn... Đi hỏi Tây Chiêu một chút."
Thanh Long nhăn mi: "Ta nhất định sẽ không để cho ngươi ra khỏi cửa lớn ma giáo." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Nếu như không nói cho rõ ràng, đời ta cũng không buông được." Ánh mắt Kỳ Ngôn lấp lóe: "Cho dù là vì hết hy vọng, ta cũng muốn đi hỏi một câu."
Thanh Long nhìn cậu một lát, cuối cùng đành thở dài.
——————————
―― Giết cha giết mẹ, thù sâu như biển.
Khó trách, Lãnh Đại Diên tra được quá khứ nhưng không biết giữ miệng, chạm đến điểm mấu chốt của Tây Chiêu.
Kỳ Ngôn chưa bao giờ thấy giữa cậu và Tây Chiêu có trở ngại gì... Nhưng bây giờ, cậu phát hiện mình quá sai rồi.
Về căn bản, việc công lược chẳng lẽ không phải lấy thế giới này làm trung tâm sao? Đến cùng phải thế nào mới có thể biến kẻ địch thù sâu tựa biển thành người yêu của mình? [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Hóa ra là sự thực..." Kỳ Ngôn lẩm bẩm, mặt cắt không còn chút máu nào.
Ánh mắt Huyết Sát sâu xa, vừa như hoài niệm vừa như hồi tưởng, nhớ tới năm đó lão giáo chủ mang theo hắn huyết tẩy Tây gia chỉ vì đoạt một quyển bí tịch thất truyền. Người vô tội, sinh mệnh vô tội, tất cả đều vô tội.
Huyết Sát đã từng nghi ngờ, vì một quyển bí tịch mà đáng làm chuyện táng tận đến vậy sao?
Mãi đến khi hắn làm minh chủ mới biết được cái gì gọi là chức nào mưu quyền đó. Nếu không có được bí tịch, ma giáo sẽ bị Tây gia được Võ Lâm Minh ủng hộ lại còn biết tuyệt học thất truyền đối phó. Đến lúc đó, vẫn là máu chảy thành sông.
Hoặc là, bọn họ chết; hoặc là, chính mình chết.
"Ca ca..."
Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên gọi suy nghĩ của hắn quay về, Huyết Sát nhìn sang, đối diện với một khuôn mặt ngẩn ngơ rơi lệ.
Mắt Huyết Sát trợn to, tiến lên hai bước luống cuống nâng mặt cậu, lại bất đắc dĩ buông ra: "Ngươi khóc cái gì, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới ngươi, ngươi cần gì phải khóc thành như vậy?"
"Khóc?" Giọng Kỳ Ngôn lộ ra sự ngơ ngác, cậu vươn tay sờ má mình, chạm vào một vùng ẩm ướt: "... Ta thế mà, đang khóc...?"
"Đến cùng là ngươi làm sao!" Huyết Sát thấy bộ dáng này của cậu, trong lòng cũng không chịu nổi: "Đừng nói là thật sự cùng Tây Chiêu ――"
"Ca ca." Giọng của nam tử mặc lụa đỏ biến thành cực kỳ ấm ức: "Ta thực sự... Rất thích hắn mà..."
Nước mắt không ngăn nổi chảy xuống, Kỳ Ngôn lấy mu bàn tay lau nước mắt, lại không ngừng được lệ tuôn như châu rơi.
"Ta rất thích hắn, nhưng không còn cách nào, không thể ở bên nhau..." Kỳ Ngôn nức nở không ngừng.
"Làm sao bây giờ, ta nên làm như thế nào, mới có thể không suy nghĩ, không hoài niệm đây ca ca, ngươi dạy ta đi mà."
Dạy ta làm thế nào mới có thể quên tất cả, đem tất cả mọi chuyện trước giờ coi như chưa từng xảy ra?
...
Kỳ Ngôn lại bị Huyết Sát nhốt vào, chẳng qua lần này là chính bản thân cậu yêu cầu.
Trạng thái này của Kỳ Ngôn khiến cho Huyết Sát và đám Thanh Long vô cùng lo lắng. Thế nhưng nghĩ lại cũng chỉ có nhốt cậu vào mới có thể giúp cậu hiểu rõ chính mình, cũng kìm chế đoạn tình cảm này lại.
Huyết Sát cảm thấy Kỳ Ngôn biến thành như vậy là lỗi của hắn. Nếu như trước đây hắn không đồng ý cho Kỳ Ngôn đi xử lý chuyện này, e rằng cũng sẽ không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế. Mặc dù nói ra rất khó tin, thế nhưng Kỳ Ngôn là bị ma giáo nuông chiều mà lớn.
Tới bây giờ Huyết Sát chưa từng muốn đạt được gì từ Kỳ Ngôn, hoặc là cần Kỳ Ngôn làm gì cho mình.
Có lẽ, mình thật sự đã làm sai gì đó rồi.
Biên thành, trong Võ Lâm Minh. Tây Chiêu nhận mật thư, sau khi mở ra, nội dung bên trong làm cho lông mày hắn nhíu rất sâu.
... Sao lại bị giam lỏng? Đúng lí ra, không thể thế được.
"Phạm vi thám thính của chúng ta cũng có giới hạn, chỉ biết là ban đầu ma giáo giáo chủ chỉ phái người theo dõi Chu Tước. Sau đó hình như Chu Tước bỏ trốn một lần, sau khi bị bắt về thì giam lỏng trong phòng, trước mắt đã hơn mười ngày chưa từng ra cửa."
"Tiếp tục." Tây Chiêu buông mật thư xuống, tầm mắt dừng trên chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm.
"Đồ ăn hằng ngày do tỳ nữ ma giáo đưa vào, một ngày ba bữa, chẳng qua có cảm giác... Chu Tước ăn không nhiều bằng trước đây." Không nhiều bằng trước đây nhưng vẫn còn ăn.
Nhớ tới bộ dáng tham ăn của người kia, ánh mắt Tây Chiêu lóe lên chút phiền muộn.
"Còn có một việc." Sắc mặt mật thám hơi úp mở, xoắn xuýt mãi mới nói: "Vị công tử tới Võ Lâm Minh mấy hôm trước thực ra là con gái duy nhất của Lãnh tướng quân đương triều. Nghe đồn nàng ngu xuẩn xấu xí, có thể vẻ ngoài của cô ta cũng không phải như vậy. Ngoài ra..."
"Cái gì?"
"Hình như có thế lực của hoàng gia đang tìm cô ta, cũng không phải một, thế lực của hoàng thượng và vương gia đều đang bí mật thăm dò tin tức của cô ta. Ngoài ra chúng thuộc hạ còn phát hiện ra người của phủ Thừa tướng cũng đang tìm vị đại tiểu thư này."
Sắc mặt Tây Chiêu thản nhiên, tựa như điều mật thám nói đã nằm trong dự đoán của hắn.
Một lúc lâu sau, Tây Chiêu phất tay, mật thám thức thời lui ra.
So với Lãnh Đại Diên này, bây giờ điều càng làm cho Tây Chiêu phiền lòng vẫn là chuyện trong ma giáo.
Có một số thứ, hắn và Huyết Sát nghĩ giống nhau... Đó chính là mặc kệ tương lai ra sao cũng không muốn kéo Kỳ Ngôn vào trong vòng xoáy này.
Chẳng qua bây giờ, thái độ của ma giáo khiến hắn cực kỳ bất mãn.
Ánh mắt hơi trầm xuống, tựa như đưa ra quyết định vậy, Tây Chiêu để chén trà trong tay xuống, chậm rãi dựa vào lưng ghế.
Trước bão táp ngoài khơi, luôn luôn là sự yên bình.
...
[Hệ thống gặp phải tấn công ác ý, hiện tại đã chữa trị xong.]
[Hệ thống đã khôi phục sử dụng bình thường, mời kí chủ lựa chọn trạng thái hiện tại.]
[Rời khỏi thế giới này hay tiếp tục lưu lại.]
Sau khi chữa trị xong, hệ thống khiến cho Kỳ Ngôn vô cùng hoang mang.
"Cái gì gọi là rời đi? Nhiệm vụ công lược của tao hoàn thành rồi?"
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn: 75, trước mắt đã đạt được mục tiêu độ hảo cảm sau khi sửa chữa, kí chủ có thể chọn rời đi hoặc lưu lại.]
"... 75 đã coi là hoàn thành? Sau khi ngươi sửa chữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
[Mời kí chủ chọn rời đi hoặc lưu lại.]
Hệ thống ngày càng lạnh lùng, tuy biết nó vốn là một cái máy, một chuỗi code lung tung, nhưng Kỳ Ngôn vẫn thấy hơi khó chịu.
"Ta chọn lưu lại."
Tuy hệ thống công lược đã sửa lại, thế nhưng hồn Kỳ Ngôn vẫn chưa đổi đâu. Hội chứng OCD, không đến 100 không đi!
Đợi trong phòng suốt hơn một tháng, rốt cục Kỳ Ngôn không nhịn nổi nữa phải ra khỏi phòng.
Ngày cậu ra ngoài đó, phàm là ma giáo giáo chúng hay nữ tỳ thấy cậu đều như thấy quỷ, hơn nữa tốc độ truyền tin cực nhanh, hầu như chỉ sau mấy phút, tất cả mọi người trong ma giáo đều biết cậu 'xuất quan' rồi.
Đi tới thư phòng Huyết Sát, Kỳ Ngôn được thông báo rằng giáo chủ ra ngoài rồi, buổi trưa mới về.
Tiếp tục lượn một vòng trong ma giáo, Kỳ Ngôn đi tới chỗ Thanh Long, ngồi một bên nhìn ngón tay thon dài của hắn cầm bút lông, ghi chép từng khoản chi tiêu của ma giáo trên sổ.
"Nghĩ thông rồi?" Giọng nói lạnh nhạt của Thanh Long vang lên, thế mà lại giống giọng Tây Chiêu mấy phần.
"Không." Giọng Kỳ Ngôn cũng nhàn nhạt: "Ta muốn... Đi hỏi Tây Chiêu một chút."
Thanh Long nhăn mi: "Ta nhất định sẽ không để cho ngươi ra khỏi cửa lớn ma giáo." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Nếu như không nói cho rõ ràng, đời ta cũng không buông được." Ánh mắt Kỳ Ngôn lấp lóe: "Cho dù là vì hết hy vọng, ta cũng muốn đi hỏi một câu."
Thanh Long nhìn cậu một lát, cuối cùng đành thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.