Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 41: Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong (9)
Thanh Thủy Nương Nương
16/08/2020
" Anh Tiểu Ngôn!"
Văn Nhược nhìn thấy Kỳ Ngôn, mắt sáng ngời. Lễ phép nói tạm biệt cùng người bên cạnh, sau đó vui vẻ chạy tới, kéo lấy tay Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn nhìn cô, ngây người chớp mắt một cái, nói: "Sao em lại tới đây?"
Gương mặt Văn Nhược đỏ hồng, phấn nộn tựa đào mật, ánh mắt né tránh, cũng không nhìn thẳng Kỳ Ngôn, ngượng ngùng nói: "Mẹ để em tới đón anh, chúng ta cùng về...... mấy ngày qua thân thể mẹ khá hơn nhiều rồi, anh không đến mấy ngày nay, mẹ đã có thể đứng lên đi lại được."
"Thật sao?" Anh mắt Kỳ Ngôn chợt lóe, trong giọng nói để lộ ra sự vui mừng.
"Đúng vậy! Lúc em ra cửa mẹ còn đang nấu cơm, nói hôm nay làm một bàn đồ ăn ngon cho anh, cho nên hôm nay anh phải qua đó!"
Trong lòng Kỳ Ngôn vui vẻ, bệnh tình Văn Tâm chuyển biến tốt đẹp làm cậu càng thêm có động lực để làm việc thật tốt.
Không dấu vết tránh đi tay Văn Nhược, Kỳ Ngôn nện bước nhanh hơn, nhìn như cực kỳ tự nhiên mà đi cùng một chỗ với Văn Nhược, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách cùng Văn Nhược.
Văn Nhược tới nơi này, cũng không phải vì Văn Tâm dặn dò, mà là để người trong công ty biết đến cô. Về mấy bữa cơm trước kia ở ký túc xá, lúc thân thể Văn Tâm còn khỏe, bình thường đều làm rất nhiều đồ ăn, nói Văn Nhược kêu Kỳ Ngôn tới ăn, nhưng mỗi một lần đều là gọi điện thoại, không phải tự mình đi tìm Kỳ Ngôn.
Người giữ khoảng cách, không phải Kỳ Ngôn, mà là Văn Nhược.
Ký túc xá nhiều người như vậy, Văn Nhược làm sao để bọn họ biết được quan hệ của mình cùng Kỳ Ngôn? Nhưng nếu là công ty, tình huống liền không giống như vậy. Văn Nhược có thể biểu thị công khai chủ quyền, làm tất cả người ở nơi này biết, Kỳ Ngôn cùng Văn Nhược có quan hệ " khác biệt ", có thể nói nói cười cười, có thể cùng nhau về nhà ăn cơm, có thể tự nhiên tay trong tay....
Nếu có người thích Kỳ Ngôn, hành động lần này của Văn Nhược tương đương với việc nói với người khác, Kỳ Ngôn là của cô. Loại quan hệ khó nói này lại không thể vạch trần, nếu như lỡ có người có tiền có quyền thích cô thì sao? Vậy thì Kỳ Ngôn sẽ là lựa chọn đầu tiên bị đánh rớt.
Kỳ Ngôn cũng không muốn đi phỏng đoán một cô gái như vậy, nhưng đây đã là tính cách của cô, bản chất của cô rồi.
Đi ra cửa xoay của công ty không đến vài bước, một vài người quen thuộc liền tới đây chào hỏi, là mấy tiền bối trong bộ kế hoạch ngày thường đều rất chiếu cố Kỳ Ngôn.
"Ai u Kỳ Ngôn! Tên nhóc con nhà cậu a!" Một đại thúc ba mươi tuổi làm mặt quỷ với Kỳ Ngôn.
"Nhìn xem, bạn gái cậu thật xinh đẹp nha!"
"Xong rồi, có mấy chị gái thích tiểu thịt tươi trong công ty chúng ta nhất định phải khóc thật lâu đây."
......
Tất cả mọi người đều có thiện ý trêu chọc, Kỳ Ngôn cười xua tay, liên tục phủ nhận, nhưng người khác chỉ xem cậu là khách khí, càng hăng hái pha trò thêm, chọc đến trên mặt Văn Nhược có chút không nhịn được mà đỏ.
Kỳ Ngôn tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, liền thu hồi ngữ khí vui đùa: "Mọi người đừng nói nữa, cô gái này thật ra là em gái tôi." Cậu chớp chớp mắt với các tiền bối: "Em gái tôi da mặt mỏng, nên mặt đỏ nãy giờ rồi."
Dáng vẻ Kỳ Ngôn thành khẩn khiến mọi người không còn ý tứ nói giỡn nữa, ngược lại nhìn cô gái nhỏ Văn Nhược nãy giờ không lên tiếng, cũng không tức giận chút nào này, thần thái có vài phần tương tự với Kỳ Ngôn, nhưng diện mạo lại khác nhau như trời với đất.
"Là em gái cậu thật sao?" Một tiền bối nghi hoặc nói: "Em gái cậu cùng cậu một chút cũng không giống nhau."
"Đương nhiên không giống a, tôi là cô nhi. Bất quá từ nhỏ chúng tôi đã sống cùng nhau, mẹ của em ấy cũng là mẹ của tôi."
Mọi người đối với thân thế Kỳ Ngôn qua mấy ngày làm việc chung tại đây cũng hiểu biết vài phần, đại khái là cảm thấy người mẹ này của Văn Nhược từng giúp đỡ Kỳ Ngôn, cho nên cũng không hỏi thăm nữa, tốp năm tốp ba nói mấy câu sau đó liền giải tán.
Trên đường trở về, sắc mặt Văn Nhược càng ngày càng kém, thậm chí một câu cũng chưa nói với Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn cũng không để ý, chính mình một người chậm chạp đi bên ven đường, thường thường chú ý chiếc Land Rover đi chậm rãi phía sau một chút.
...... Chiếc xe này đi theo bọn họ như vậy, thật sự cho rằng cậu không phát hiện được sao?
Văn Nhược nhìn thấy Kỳ Ngôn, mắt sáng ngời. Lễ phép nói tạm biệt cùng người bên cạnh, sau đó vui vẻ chạy tới, kéo lấy tay Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn nhìn cô, ngây người chớp mắt một cái, nói: "Sao em lại tới đây?"
Gương mặt Văn Nhược đỏ hồng, phấn nộn tựa đào mật, ánh mắt né tránh, cũng không nhìn thẳng Kỳ Ngôn, ngượng ngùng nói: "Mẹ để em tới đón anh, chúng ta cùng về...... mấy ngày qua thân thể mẹ khá hơn nhiều rồi, anh không đến mấy ngày nay, mẹ đã có thể đứng lên đi lại được."
"Thật sao?" Anh mắt Kỳ Ngôn chợt lóe, trong giọng nói để lộ ra sự vui mừng.
"Đúng vậy! Lúc em ra cửa mẹ còn đang nấu cơm, nói hôm nay làm một bàn đồ ăn ngon cho anh, cho nên hôm nay anh phải qua đó!"
Trong lòng Kỳ Ngôn vui vẻ, bệnh tình Văn Tâm chuyển biến tốt đẹp làm cậu càng thêm có động lực để làm việc thật tốt.
Không dấu vết tránh đi tay Văn Nhược, Kỳ Ngôn nện bước nhanh hơn, nhìn như cực kỳ tự nhiên mà đi cùng một chỗ với Văn Nhược, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách cùng Văn Nhược.
Văn Nhược tới nơi này, cũng không phải vì Văn Tâm dặn dò, mà là để người trong công ty biết đến cô. Về mấy bữa cơm trước kia ở ký túc xá, lúc thân thể Văn Tâm còn khỏe, bình thường đều làm rất nhiều đồ ăn, nói Văn Nhược kêu Kỳ Ngôn tới ăn, nhưng mỗi một lần đều là gọi điện thoại, không phải tự mình đi tìm Kỳ Ngôn.
Người giữ khoảng cách, không phải Kỳ Ngôn, mà là Văn Nhược.
Ký túc xá nhiều người như vậy, Văn Nhược làm sao để bọn họ biết được quan hệ của mình cùng Kỳ Ngôn? Nhưng nếu là công ty, tình huống liền không giống như vậy. Văn Nhược có thể biểu thị công khai chủ quyền, làm tất cả người ở nơi này biết, Kỳ Ngôn cùng Văn Nhược có quan hệ " khác biệt ", có thể nói nói cười cười, có thể cùng nhau về nhà ăn cơm, có thể tự nhiên tay trong tay....
Nếu có người thích Kỳ Ngôn, hành động lần này của Văn Nhược tương đương với việc nói với người khác, Kỳ Ngôn là của cô. Loại quan hệ khó nói này lại không thể vạch trần, nếu như lỡ có người có tiền có quyền thích cô thì sao? Vậy thì Kỳ Ngôn sẽ là lựa chọn đầu tiên bị đánh rớt.
Kỳ Ngôn cũng không muốn đi phỏng đoán một cô gái như vậy, nhưng đây đã là tính cách của cô, bản chất của cô rồi.
Đi ra cửa xoay của công ty không đến vài bước, một vài người quen thuộc liền tới đây chào hỏi, là mấy tiền bối trong bộ kế hoạch ngày thường đều rất chiếu cố Kỳ Ngôn.
"Ai u Kỳ Ngôn! Tên nhóc con nhà cậu a!" Một đại thúc ba mươi tuổi làm mặt quỷ với Kỳ Ngôn.
"Nhìn xem, bạn gái cậu thật xinh đẹp nha!"
"Xong rồi, có mấy chị gái thích tiểu thịt tươi trong công ty chúng ta nhất định phải khóc thật lâu đây."
......
Tất cả mọi người đều có thiện ý trêu chọc, Kỳ Ngôn cười xua tay, liên tục phủ nhận, nhưng người khác chỉ xem cậu là khách khí, càng hăng hái pha trò thêm, chọc đến trên mặt Văn Nhược có chút không nhịn được mà đỏ.
Kỳ Ngôn tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, liền thu hồi ngữ khí vui đùa: "Mọi người đừng nói nữa, cô gái này thật ra là em gái tôi." Cậu chớp chớp mắt với các tiền bối: "Em gái tôi da mặt mỏng, nên mặt đỏ nãy giờ rồi."
Dáng vẻ Kỳ Ngôn thành khẩn khiến mọi người không còn ý tứ nói giỡn nữa, ngược lại nhìn cô gái nhỏ Văn Nhược nãy giờ không lên tiếng, cũng không tức giận chút nào này, thần thái có vài phần tương tự với Kỳ Ngôn, nhưng diện mạo lại khác nhau như trời với đất.
"Là em gái cậu thật sao?" Một tiền bối nghi hoặc nói: "Em gái cậu cùng cậu một chút cũng không giống nhau."
"Đương nhiên không giống a, tôi là cô nhi. Bất quá từ nhỏ chúng tôi đã sống cùng nhau, mẹ của em ấy cũng là mẹ của tôi."
Mọi người đối với thân thế Kỳ Ngôn qua mấy ngày làm việc chung tại đây cũng hiểu biết vài phần, đại khái là cảm thấy người mẹ này của Văn Nhược từng giúp đỡ Kỳ Ngôn, cho nên cũng không hỏi thăm nữa, tốp năm tốp ba nói mấy câu sau đó liền giải tán.
Trên đường trở về, sắc mặt Văn Nhược càng ngày càng kém, thậm chí một câu cũng chưa nói với Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn cũng không để ý, chính mình một người chậm chạp đi bên ven đường, thường thường chú ý chiếc Land Rover đi chậm rãi phía sau một chút.
...... Chiếc xe này đi theo bọn họ như vậy, thật sự cho rằng cậu không phát hiện được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.