Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 40: Quyển 3 - Chương 8
Thanh Thủy Nương Nương
16/08/2020
Cẩn thận lấy hồ sơ về, Kỳ Ngôn muốn cấp bách rời khỏi đây, nhưng lại bị Phong Dương Ngạo gọi lại.
"Vì sao vừa rồi cậu kinh ngạc vậy? Không phải cậu đã sớm biết thân phận của tôi sao?"
Âm sắc Phong Dương Ngạo tựa như gió lạnh trong ngày thu, sạch sẽ mà thoải mái. Nếu không phải thái độ hắn nói chuyện bĩ khí như vậy, âm thanh của một nam nhân như hắn sẽ là khúc hát ru hoàn mỹ nhất.
Kỳ Ngôn mím môi, ánh mắt nhìn Phong Dương Ngạo lộ ra một tia xấu hổ, "Chỉ là không nghĩ tới......"
"Không nghĩ tới?"
"Không nghĩ tới anh thật sự là tổng giám đốc."
Cậu nói cũng không sai, bộ dáng kia của Phong Dương Ngạo sao có thể là tổng giám đốc được chứ. Tổng giám đốc nhà người ta phải là khí phách, hoặc là lãnh ngạo, nhưng tới nơi này của Phong Dương Ngạo, so với tổng giám đốc, lại càng giống một tên trộm rập khuôn không có hảo ý nằm vùng ở công ty khác thì đúng hơn.
Kỳ Ngôn trả lời làm Phong Dương Ngạo chớp mắt kinh ngạc, hắn sửng sốt một chút, sau đó là thoải mái cười to.
Hắn không che giấu tiếng cười chút nào, như sấm rền vào ngày xuân, làm Kỳ Ngôn càng thêm xấu hổ.
"Nếu không có chuyện gì......"
"Trở về nói với bộ trưởng của cậu, nói ông ta gọi điện thoại cho tôi." Phong Dương Ngạo đánh gãy lời nói của cậu, lông mi thon dài hơi chớp, trong mắt hiện lên một mảnh quang mang khôn khéo, "Được rồi, cậu có thể trở về."
Kỳ Ngôn không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Sau khi trở lại bộ phận Kế hoạch, Kỳ Ngôn đem lời nói từ đầu đến cuối của Phong Dương Ngạo nói cho bộ trưởng, bộ trưởng ngay trước mặt cậu gọi điện thoại cho tổng giám đốc, một trận dạ dạ được được, sau đó cúp điện thoại, đem kế hoạch bữa tiệc đẩy tới trước mặt Kỳ Ngôn một lần nữa.
"Kỳ Ngôn, hiện tại cậu là thực tập đúng không? Vậy thì tốt rồi, đây là nhiệm vụ đầu tiên cậu, nhất định phải làm tốt đó!"
Bộ trưởng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bởi vì kết hôn với vợ khá trễ, cho nên hiện tại chỉ có một đứa con gái nhỏ bảy tuổi. Đối với cô con gái bé bỏng này, ông ấy sủng ái quả thực muốn lên trời. Bộ dáng hòa ái nhìn Kỳ Ngôn lúc này, giống như đang nói chuyện với con gái ngoan nhà mình vậy......
Kỳ Ngôn trừng lớn mắt nhìn bản kế hoạch, muốn từ chối: "Này......"
"Đây là nhiệm vụ a, muốn tiếp tục công việc ở chỗ này thì nhất định phải làm nha."
Kỳ Ngôn biết, khẳng định là Phong Dương Ngạo đã nói gì đó với bộ trưởng rồi, bằng không sẽ không đột nhiên để chính mình làm kế hoạch này.
Bản kế hoạch này, chính là tương đương với đôi mắt của rồng, cái gọi là vẽ rồng điểm mắt, nếu không có đôi mắt kia, vẽ rồng điểm mắt cũng chưa chắc sẽ trở thành một điển cố(*). Nói cách khác, bản kế hoạch này, nếu Kỳ Ngôn làm tốt, đó sẽ là một bức kim long sinh động như thật; nếu như sai lầm, thì biến thành một con rắn thô không đáng giá chút nào.
(*) vẽ rồng điểm mắt (画龙点睛) - cách phát âm: huà lóng diǎn jīng: cách nói khác của sự hoàn thiện. Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, nôm na là sử dụng một vài từ tại các điểm chính để làm cho bài viết sinh động và mạnh mẽ hơn.
Đối với bản kế hoạch này, trong lòng Kỳ Ngôn rất muốn cự tuyệt nhưng lại không có biện pháp, cậu cần công việc này.
Nắm lấy bản kế hoạch, Kỳ Ngôn trở lại vị trí của mình, tinh tế mà nghiên cứu kế hoạch vốn đã thành công được một nửa......
Phong Dương Ngạo đã từng nói qua, yêu cầu thêm chút ý tưởng mới vào, hơn nữa thời gian bị kéo dài, trong khoảng thời gian bị trì hoãn này, cậu nhất định phải tạo ra một kế hoạch đủ xuất sắc, đủ tuyệt vời, đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, như vậy mới không làm cho bữa tiệc bị nhạt nhẽo đi.
Qủa nhiên, kế hoạch này thật sự nóng phỏng tay a.
Thời gian tự hỏi trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, đã tới giờ tan tầm.
Kỳ Ngôn có chút mê mẩn, sau đó được đồng nghiệp gọi đi về. Lúc sau xuống lầu, Kỳ Ngôn mới thoát ra được trong lốc xoáy của kế hoạch, đang muốn gọi điện thoại cho Ninh Cẩn hỏi cậu ta ăn cơm buổi tối hay không, lại bị một tiếng hô cắt ngang.
Theo thanh âm nhìn lại, một thân ảnh nhỏ xinh đứng ở cổng lớn, áo sơ mi bình thường cùng với váy dài, cùng với đôi giày vải màu trắng xanh đã được chà qua nhiều lần, trang phục sạch sẽ như vậy, không phải Văn Nhược thì là ai?
Hiện tại cô đang mỉm cười hướng một nam nhân dò hỏi cái gì đó, nhưng rõ ràng có nhân viên dịch vụ khách hàng bên cạnh.
Giống như cảm giác được ánh mắt cậu, Văn Nhược nhanh chóng nhìn về phía này, thời điểm thấy được Kỳ Ngôn, ánh mắt lập tức sáng lên.
" Anh Tiểu Ngôn!"
~~end chương 8 TG3 ~~
"Vì sao vừa rồi cậu kinh ngạc vậy? Không phải cậu đã sớm biết thân phận của tôi sao?"
Âm sắc Phong Dương Ngạo tựa như gió lạnh trong ngày thu, sạch sẽ mà thoải mái. Nếu không phải thái độ hắn nói chuyện bĩ khí như vậy, âm thanh của một nam nhân như hắn sẽ là khúc hát ru hoàn mỹ nhất.
Kỳ Ngôn mím môi, ánh mắt nhìn Phong Dương Ngạo lộ ra một tia xấu hổ, "Chỉ là không nghĩ tới......"
"Không nghĩ tới?"
"Không nghĩ tới anh thật sự là tổng giám đốc."
Cậu nói cũng không sai, bộ dáng kia của Phong Dương Ngạo sao có thể là tổng giám đốc được chứ. Tổng giám đốc nhà người ta phải là khí phách, hoặc là lãnh ngạo, nhưng tới nơi này của Phong Dương Ngạo, so với tổng giám đốc, lại càng giống một tên trộm rập khuôn không có hảo ý nằm vùng ở công ty khác thì đúng hơn.
Kỳ Ngôn trả lời làm Phong Dương Ngạo chớp mắt kinh ngạc, hắn sửng sốt một chút, sau đó là thoải mái cười to.
Hắn không che giấu tiếng cười chút nào, như sấm rền vào ngày xuân, làm Kỳ Ngôn càng thêm xấu hổ.
"Nếu không có chuyện gì......"
"Trở về nói với bộ trưởng của cậu, nói ông ta gọi điện thoại cho tôi." Phong Dương Ngạo đánh gãy lời nói của cậu, lông mi thon dài hơi chớp, trong mắt hiện lên một mảnh quang mang khôn khéo, "Được rồi, cậu có thể trở về."
Kỳ Ngôn không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Sau khi trở lại bộ phận Kế hoạch, Kỳ Ngôn đem lời nói từ đầu đến cuối của Phong Dương Ngạo nói cho bộ trưởng, bộ trưởng ngay trước mặt cậu gọi điện thoại cho tổng giám đốc, một trận dạ dạ được được, sau đó cúp điện thoại, đem kế hoạch bữa tiệc đẩy tới trước mặt Kỳ Ngôn một lần nữa.
"Kỳ Ngôn, hiện tại cậu là thực tập đúng không? Vậy thì tốt rồi, đây là nhiệm vụ đầu tiên cậu, nhất định phải làm tốt đó!"
Bộ trưởng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bởi vì kết hôn với vợ khá trễ, cho nên hiện tại chỉ có một đứa con gái nhỏ bảy tuổi. Đối với cô con gái bé bỏng này, ông ấy sủng ái quả thực muốn lên trời. Bộ dáng hòa ái nhìn Kỳ Ngôn lúc này, giống như đang nói chuyện với con gái ngoan nhà mình vậy......
Kỳ Ngôn trừng lớn mắt nhìn bản kế hoạch, muốn từ chối: "Này......"
"Đây là nhiệm vụ a, muốn tiếp tục công việc ở chỗ này thì nhất định phải làm nha."
Kỳ Ngôn biết, khẳng định là Phong Dương Ngạo đã nói gì đó với bộ trưởng rồi, bằng không sẽ không đột nhiên để chính mình làm kế hoạch này.
Bản kế hoạch này, chính là tương đương với đôi mắt của rồng, cái gọi là vẽ rồng điểm mắt, nếu không có đôi mắt kia, vẽ rồng điểm mắt cũng chưa chắc sẽ trở thành một điển cố(*). Nói cách khác, bản kế hoạch này, nếu Kỳ Ngôn làm tốt, đó sẽ là một bức kim long sinh động như thật; nếu như sai lầm, thì biến thành một con rắn thô không đáng giá chút nào.
(*) vẽ rồng điểm mắt (画龙点睛) - cách phát âm: huà lóng diǎn jīng: cách nói khác của sự hoàn thiện. Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, nôm na là sử dụng một vài từ tại các điểm chính để làm cho bài viết sinh động và mạnh mẽ hơn.
Đối với bản kế hoạch này, trong lòng Kỳ Ngôn rất muốn cự tuyệt nhưng lại không có biện pháp, cậu cần công việc này.
Nắm lấy bản kế hoạch, Kỳ Ngôn trở lại vị trí của mình, tinh tế mà nghiên cứu kế hoạch vốn đã thành công được một nửa......
Phong Dương Ngạo đã từng nói qua, yêu cầu thêm chút ý tưởng mới vào, hơn nữa thời gian bị kéo dài, trong khoảng thời gian bị trì hoãn này, cậu nhất định phải tạo ra một kế hoạch đủ xuất sắc, đủ tuyệt vời, đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, như vậy mới không làm cho bữa tiệc bị nhạt nhẽo đi.
Qủa nhiên, kế hoạch này thật sự nóng phỏng tay a.
Thời gian tự hỏi trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, đã tới giờ tan tầm.
Kỳ Ngôn có chút mê mẩn, sau đó được đồng nghiệp gọi đi về. Lúc sau xuống lầu, Kỳ Ngôn mới thoát ra được trong lốc xoáy của kế hoạch, đang muốn gọi điện thoại cho Ninh Cẩn hỏi cậu ta ăn cơm buổi tối hay không, lại bị một tiếng hô cắt ngang.
Theo thanh âm nhìn lại, một thân ảnh nhỏ xinh đứng ở cổng lớn, áo sơ mi bình thường cùng với váy dài, cùng với đôi giày vải màu trắng xanh đã được chà qua nhiều lần, trang phục sạch sẽ như vậy, không phải Văn Nhược thì là ai?
Hiện tại cô đang mỉm cười hướng một nam nhân dò hỏi cái gì đó, nhưng rõ ràng có nhân viên dịch vụ khách hàng bên cạnh.
Giống như cảm giác được ánh mắt cậu, Văn Nhược nhanh chóng nhìn về phía này, thời điểm thấy được Kỳ Ngôn, ánh mắt lập tức sáng lên.
" Anh Tiểu Ngôn!"
~~end chương 8 TG3 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.