[Mau Xuyên] Vai Ác Toàn Nam Thần
Chương 28: Công lược con tin tâm cơ (28)
Đường Mật
22/08/2023
Nhìn thấy động tác của hắn, Quân Ninh thoáng sửng sốt, sau đó liền rất ngượng ngùng, khuôn mặt còn hồng hơn cả hộp phấn má trên bàn nhưng lại nhìn Bùi Túc không chớp mắt. Nhìn hắn hơi nhíu mày, nhìn ánh mắt chuyên chú, nhìn đôi môi khẽ mím, tất cả tổng hợp ở bên nhau thật sự là vô cùng hoàn mỹ. Quân Ninh cứ ngây ngốc mà nhìn hắn như vậy. Bùi Túc vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Đây là thê tử của hắn, là thê tử của Bùi Túc hắn!
Sau khi sửa soạn xong, hai người liền nắm tay nhau vào cung. Bỏ qua sắc mặt đen thui của Huyền Nguyên đế và gương mặt tươi cười giả dối của hoàng hậu thì tất cả đều vô cùng tốt đẹp!
Quân Ninh không biết cổ đại có tuần trăng mật hay không nhưng sau khi thành thân một tháng, Quân Ninh thật sự cảm thấy mình sắp bị Bùi Túc sủng lên trời rồi. Cái gì cũng nghe nàng, lúc này cũng ở bên nàng, cho dù Quân Ninh đang làm gì thì hắn vĩnh viễn đều đứng cách đó không xa, tươi cười nhìn nàng, giống như là cho dù nàng làm gì thì hắn cũng rất thích vậy!
Từ thơ từ ca phú đến trộm cắp, Quân Ninh gần như đều làm hết rồi, đến cả nha đầu ngốc Tiểu Mãn cũng đi theo nàng chơi điên. Phải sống như vậy mới đúng chứ, vốn dĩ chỉ là một tiểu nha đầu mười ba, mười bốn tuổi, suốt ngày nghiêm mặt, cẩn trọng từng li từng tí căn bản là không phù hợp!
Mà Bùi Túc dung túng cũng khiến Quân Ninh đoán được là hắn sắp thực hiện kế hoạch ngầm của mình. Cho dù hắn rất thích nàng, thích cuộc sống hiện tại nhưng thù hận ở quá khứ vĩnh viễn là một cái gai cắm trong lòng hắn, thỉnh thoảng lại đâm hắn nhói đau. Nếu hắn chỉ ủy khuất và đau khổ thì thôi đi nhưng còn mẫu thân của hắn. Nữ nhân đó là ấm áp duy nhất lúc Bùi Túc còn nhỏ. Cho dù như thế nào thì hắn cũng phải báo thù giúp bà ấy, nhất định phải làm đối phương thấy con trai của bà ấy dẫm lên thi thể của kẻ thù mà quân lâm thiên hạ!
Cho nên, hắn nhất định phải có được vương triều Bắc Hạo!
Mặc dù Quân Ninh biết nhưng nàng cũng không biểu hiện gì khác thường mà là đặt ở trong lòng. Nàng vẫn làm càn mà chơi, làm càn mà cười, chỉ hi vọng khi Bùi Túc rời khỏi nàng thì vẫn sẽ nhớ đến nụ cười đó!
Mà dự đoán của Quân Ninh rất nhanh đã thành hiện thực. Giờ ngọ của một ngày nào đó, sau khi nàng ngủ trưa dậy thì thấy bầu trời rất âm u, không khí nặng nề bí bách, có lẽ là sắp mưa rồi!
Nàng đứng dậy, đi tìm khắp nơi, tìm cả phủ công chúa cũng không thấy Bùi Túc đâu cả. Sau đó liền nhận được khẩu dụ của hoàng đế gọi nàng vào cung.
Quân Ninh có chút khó hiểu mà vào cung, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì thì hoàng hậu lại đột nhiên vọt ra, móng tay sắc nhọn suýt thì cào vào mắt nàng.
"Tiện nhân, là do ngươi, tất cả là do ngươi! Nếu không phải do ngươi, Dương Nhi của ta cũng sẽ không chết, đều do ngươi, đều do ngươi! Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi.."
Hoàng hậu cứ nói năng lộn xộn, trong ánh mắt âm trầm của hoàng đế, các cung nữ vội vàng tiến lên giữ bà ta lại, để tránh cho công chúa Nghi Gia bị ngộ thương. Quân Ninh thì bị dọa lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Từ lời nói của hoàng hậu, Quân Ninh biết được Lý Quân Dương đã chết, kết hợp với hành động hận không thể ăn tươi nuốt sống mình của bà ta, sắc mặt Quân Ninh liền trầm xuống. Bùi Túc đã ra tay, hắn giết Lý Quân Dương nhưng với thủ đoạn của hắn thì sao có thể để người khác biết được chứ?
Cho nên, hắn muốn dứt khoát phân cách giới hạn với nàng, hắn muốn vứt bỏ nàng, hắn không cần nàng nữa..
Nghĩ như vậy, Quân Ninh liền vô cùng kinh hoảng. Nàng nhìn Huyền Nguyên đế đang nhăn mày, nhìn hoàng hậu gần như đã điên cuồng. Sau đó nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài. Đầu tiên là tới Sở Từ các, tìm từng phòng từng phòng một, không có, không có..
Lại chạy về phủ công chúa, tìm từng tấc một, nàng vừa khóc vừa tìm, càng tìm càng tuyệt vọng, càng tìm càng sợ hãi. Cuối cùng thì đứng một mình giữa cái sân trống rỗng, mờ mịt mà nhìn bốn phía, duỗi tay hung hăng lau nước mắt.
"Bùi Túc, Bùi Túc.. Chàng mau đi ra.. Đừng đùa nữa.. Đừng đùa mà, mau ra đi!"
"Bùi Túc.. Tướng công.. Tướng công.. Ninh Nhi sẽ ngoan ngoãn.. Chàng mau đi ra đi, ta sẽ không nghịch ngợm nữa, tướng công.. Đi ra đi mà!"
* * *
Kêu lên tiếng cuối cùng, nàng liền ngã khụy xuống đất, khóc rống lên, tay ấn lên đất bẩn, lại chùi lên mặt, khuôn mặt nhỏ lập tức liền nhem nhuốc nhưng vẫn cứ khóc đến không kềm chế được.
"Tại sao.. Tại sao lại không cần Ninh Nhi.. Tại sao.. Ninh Nhi sẽ ngoan mà.. Tại sao.."
Nàng ngồi quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa hỏi.
Cùng lúc đó, trên tòa nhà Tùng Hạc Lâu cao nhất kinh thành, Bùi Túc vẫn luôn nhìn chằm chằm cái sân kia của phủ công chúa, hai tay chắp sau lưng đã sớm đầm đìa máu tươi. Nhưng hắn cứ như là không có chút cảm giác gì vậy, vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, đến cả đôi mắt cũng không chớp một chút.
"Chủ nhân.." Thiếu niên mặc đồ đen đứng bên cạnh hắn có chút không nỡ mà hô lên một tiếng.
Đây là thê tử của hắn, là thê tử của Bùi Túc hắn!
Sau khi sửa soạn xong, hai người liền nắm tay nhau vào cung. Bỏ qua sắc mặt đen thui của Huyền Nguyên đế và gương mặt tươi cười giả dối của hoàng hậu thì tất cả đều vô cùng tốt đẹp!
Quân Ninh không biết cổ đại có tuần trăng mật hay không nhưng sau khi thành thân một tháng, Quân Ninh thật sự cảm thấy mình sắp bị Bùi Túc sủng lên trời rồi. Cái gì cũng nghe nàng, lúc này cũng ở bên nàng, cho dù Quân Ninh đang làm gì thì hắn vĩnh viễn đều đứng cách đó không xa, tươi cười nhìn nàng, giống như là cho dù nàng làm gì thì hắn cũng rất thích vậy!
Từ thơ từ ca phú đến trộm cắp, Quân Ninh gần như đều làm hết rồi, đến cả nha đầu ngốc Tiểu Mãn cũng đi theo nàng chơi điên. Phải sống như vậy mới đúng chứ, vốn dĩ chỉ là một tiểu nha đầu mười ba, mười bốn tuổi, suốt ngày nghiêm mặt, cẩn trọng từng li từng tí căn bản là không phù hợp!
Mà Bùi Túc dung túng cũng khiến Quân Ninh đoán được là hắn sắp thực hiện kế hoạch ngầm của mình. Cho dù hắn rất thích nàng, thích cuộc sống hiện tại nhưng thù hận ở quá khứ vĩnh viễn là một cái gai cắm trong lòng hắn, thỉnh thoảng lại đâm hắn nhói đau. Nếu hắn chỉ ủy khuất và đau khổ thì thôi đi nhưng còn mẫu thân của hắn. Nữ nhân đó là ấm áp duy nhất lúc Bùi Túc còn nhỏ. Cho dù như thế nào thì hắn cũng phải báo thù giúp bà ấy, nhất định phải làm đối phương thấy con trai của bà ấy dẫm lên thi thể của kẻ thù mà quân lâm thiên hạ!
Cho nên, hắn nhất định phải có được vương triều Bắc Hạo!
Mặc dù Quân Ninh biết nhưng nàng cũng không biểu hiện gì khác thường mà là đặt ở trong lòng. Nàng vẫn làm càn mà chơi, làm càn mà cười, chỉ hi vọng khi Bùi Túc rời khỏi nàng thì vẫn sẽ nhớ đến nụ cười đó!
Mà dự đoán của Quân Ninh rất nhanh đã thành hiện thực. Giờ ngọ của một ngày nào đó, sau khi nàng ngủ trưa dậy thì thấy bầu trời rất âm u, không khí nặng nề bí bách, có lẽ là sắp mưa rồi!
Nàng đứng dậy, đi tìm khắp nơi, tìm cả phủ công chúa cũng không thấy Bùi Túc đâu cả. Sau đó liền nhận được khẩu dụ của hoàng đế gọi nàng vào cung.
Quân Ninh có chút khó hiểu mà vào cung, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì thì hoàng hậu lại đột nhiên vọt ra, móng tay sắc nhọn suýt thì cào vào mắt nàng.
"Tiện nhân, là do ngươi, tất cả là do ngươi! Nếu không phải do ngươi, Dương Nhi của ta cũng sẽ không chết, đều do ngươi, đều do ngươi! Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi.."
Hoàng hậu cứ nói năng lộn xộn, trong ánh mắt âm trầm của hoàng đế, các cung nữ vội vàng tiến lên giữ bà ta lại, để tránh cho công chúa Nghi Gia bị ngộ thương. Quân Ninh thì bị dọa lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Từ lời nói của hoàng hậu, Quân Ninh biết được Lý Quân Dương đã chết, kết hợp với hành động hận không thể ăn tươi nuốt sống mình của bà ta, sắc mặt Quân Ninh liền trầm xuống. Bùi Túc đã ra tay, hắn giết Lý Quân Dương nhưng với thủ đoạn của hắn thì sao có thể để người khác biết được chứ?
Cho nên, hắn muốn dứt khoát phân cách giới hạn với nàng, hắn muốn vứt bỏ nàng, hắn không cần nàng nữa..
Nghĩ như vậy, Quân Ninh liền vô cùng kinh hoảng. Nàng nhìn Huyền Nguyên đế đang nhăn mày, nhìn hoàng hậu gần như đã điên cuồng. Sau đó nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài. Đầu tiên là tới Sở Từ các, tìm từng phòng từng phòng một, không có, không có..
Lại chạy về phủ công chúa, tìm từng tấc một, nàng vừa khóc vừa tìm, càng tìm càng tuyệt vọng, càng tìm càng sợ hãi. Cuối cùng thì đứng một mình giữa cái sân trống rỗng, mờ mịt mà nhìn bốn phía, duỗi tay hung hăng lau nước mắt.
"Bùi Túc, Bùi Túc.. Chàng mau đi ra.. Đừng đùa nữa.. Đừng đùa mà, mau ra đi!"
"Bùi Túc.. Tướng công.. Tướng công.. Ninh Nhi sẽ ngoan ngoãn.. Chàng mau đi ra đi, ta sẽ không nghịch ngợm nữa, tướng công.. Đi ra đi mà!"
* * *
Kêu lên tiếng cuối cùng, nàng liền ngã khụy xuống đất, khóc rống lên, tay ấn lên đất bẩn, lại chùi lên mặt, khuôn mặt nhỏ lập tức liền nhem nhuốc nhưng vẫn cứ khóc đến không kềm chế được.
"Tại sao.. Tại sao lại không cần Ninh Nhi.. Tại sao.. Ninh Nhi sẽ ngoan mà.. Tại sao.."
Nàng ngồi quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa hỏi.
Cùng lúc đó, trên tòa nhà Tùng Hạc Lâu cao nhất kinh thành, Bùi Túc vẫn luôn nhìn chằm chằm cái sân kia của phủ công chúa, hai tay chắp sau lưng đã sớm đầm đìa máu tươi. Nhưng hắn cứ như là không có chút cảm giác gì vậy, vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, đến cả đôi mắt cũng không chớp một chút.
"Chủ nhân.." Thiếu niên mặc đồ đen đứng bên cạnh hắn có chút không nỡ mà hô lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.