[Mau Xuyên] Vai Ác Toàn Nam Thần
Chương 29: Công lược con tin tâm cơ (29)
Đường Mật
22/08/2023
Bùi Túc không quan tâm, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào hỏi: "Bắc Hạo thế nào rồi?"
Nghe vậy, thiếu niên mặc đồ đen lo lắng nhìn hắn một cái, cung kính trả lời: "Người của chúng ta đã giảm bớt thế lực, không còn bị người của tam hoàng tử và đại hoàng tử bắt được! Bọn họ thấy không bắt được người nữa, liền không tiếp tục lãng phí binh mã mà bắt đầu tranh giành ngôi vị hoàng đế."
"Được, chúng ta đi thôi! Không nên để đại ca và tam ca chờ quá lâu.." Bùi Túc mặt không cảm xúc trả lời. Sau đó dùng hết sức lực mà dịch tầm mắt khỏi người Quân Ninh, mũi chân vừa nhấn, nháy mắt đã không thấy bóng người!
Ở phía sau hắn, thiếu niên mặc đồ đen lo lắng liếc mắt nhìn công chúa Nghi Gia một casi, thở dài, cũng đuổi theo.
Đúng lúc này, bầu trời như Quân Ninh đã đoán trước vậy, dần dần có hạt mưa rơi xuống, mưa càng lúc càng lớn, hai người cũng càng ngày càng xa..
* * *
Sáng sớm, xương mù mênh mông, trên một con đường nhỏ tĩnh mịch, một cung nữ mặc quần áo màu xanh lá mạ đang xách theo một hộp đồ ăn đã tróc sơn vội vã đi tới phía trước.
Bỗng nhiên nghe thấy đằng trước truyền đến mấy tiếng vui cười, liền lập tức hoảng sợ, vội vàng thay đổi phương hướng, tiếp tục đi đến phía trước. Chỉ khi đã đến nơi tên là Phương Phỉ các, trái tim vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng trên đường đi mới dần yên ổn. Nàng ta xoa xoa mặt mình, nỗ lực lộ ra một nụ cười vui vẻ mới chậm rãi duỗi tay đẩy cánh cửa cung khép hờ kia ra.
"Công chúa, Tiểu Mãn đã về rồi đây! Buổi sáng hôm nay ngự thiện phòng làm rất nhiều đồ ăn ngon, nô tỳ chọn đến hoa cả mắt, công chúa mau tới ăn đi, nếu không lát nữa chúng đều sẽ lạnh đó!"
Hóa ra cung nữ áo xanh chính là Tiểu Mãn, mà công chúa trong miệng nàng ta đương nhiên là Quân Ninh!
Chỉ thấy nàng ta đặt hộp đồ ăn lên bàn, vui vẻ nói với nữ tử mặc y phục màu trắng đang ngồi cạnh cửa sổ.
Nhưng mà không được đối phương đáp lại, Quân Ninh vẫn cứ dựa người bên cửa sổ, nhìn tường vi trắng đang nở rộ vô cùng xinh đẹp. Cả nửa ngày vẫn không chớp mắt một chút, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
"Công chúa.." Tiểu Mãn dần dần tới gần, cẩn thận mà gọi một tiếng.
"Tiểu Mãn, ngươi nói xem.." Rất lâu sau, Quân Ninh mới đột nhiên vươn tay ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, duỗi tay xé cánh hoa, đưa lên chóp mũi ngửi: "Ta còn có thể gặp lại chàng không.."
Quân Ninh thật sự có chút không biết nên làm gì bây giờ. Nàng đoán được Bùi Túc sẽ đi, cũng nghĩ đến lúc đó thì cùng lắm là đi tìm hắn, mặt dày kiên quyết dây dưa không chịu rời đi thì hắn cũng không còn cách nào. Tuy rằng Bùi Túc nhìn qua có vẻ lạnh lùng không dễ tiếp cận nhưng thật ra lại dễ mềm lòng hơn ai khác. Nếu trong lòng hắn không đè nặng nhiều thứ như vậy, nếu hai người không gặp nhau trong tình cảnh như thế thì hắn tuyệt đối là một người tướng công tốt, sau này cũng sẽ là một người cha tốt, chỉ là..
Chỉ là Quân Ninh căn bản không đoán được hắn lại rời đi dứt khoát như vậy, thậm chí còn không để lại đường lui cho hai người bọn họ. Lần sau gặp lại, rất có thể là đã trở thành kẻ thù. Hắn thật sự không quan tâm một chút nào sao? Rõ ràng ngày hôm qua còn tình chàng ý thiếp, vô cùng ngọt ngào, không ngờ nháy mắt một cái liền trở mặt không từ mà biệt.
Quân Ninh cảm thấy có chút thất bại, cũng có chút khó chịu. Nàng thật sự rất thích Bùi Túc. Cho dù chỉ là vì nhiệm vụ công lược nhưng nếu không trả giá cảm tình thì sao có thể đổi lấy cảm tình của đối phương chứ?
Haiz, tên thối tha không biết xấu hổ, không thích dịu dàng đúng không?
Trong mắt Quân Ninh xẹt qua một tia oán hận, có lẽ là thủ đoạn của nàng vẫn quá ôn hòa, cái gì cũng dựa vào hắn, xem ra không cho hắn chút sắc mặt là không được..
"Công chúa.. Hu hu.." Tiểu Mãn vừa nghe Quân Ninh đột nhiên cảm thán một câu liền không nhịn được che miệng lại gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Công chúa, người đừng nhớ kẻ không có lương tâm đó nữa, hu hu.. Hắn quá xấu rồi. Hắn hại người thảm như vậy, còn bị Hoàng Thượng ghét bỏ, giam cầm người trong lãnh cung hẻo lánh hoang vắng này. Không biết.. không biết sau này còn có thể ra ngoài hay không.. Hu hu.. Công chúa.."
Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mãn, Quân Ninh đang chăm chú nghĩ kế hoạch lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn Tiểu Mãn đã khóc đến bắt đầu nấc cụt, bỗng nhiên có chút buồn cười, nha đầu ngốc này..
Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà xẹt qua một tia ấm áp. Tiểu nha đầu ngây thơ nhưng luôn toàn tâm toàn ý lo lắng cho nàng như vậy biết đi tìm ở đâu đây. Lúc trước Quân Ninh thấy Tuyết Nhạn của Lý Nguyên Chỉ trung thành và tận tâm như vậy mới nảy ra suy nghĩ tự mình bồi dưỡng một tiểu nha đầu ngoan ngoãn nghe lời đi theo mình mỗi ngày nên mới chọn người có đôi mắt trong suốt không chút tâm cơ là Tiểu Mãn.
Nàng đối với Tiểu Mãn cũng không có tốt như vậy, không ngờ đến lúc gặp nạn, chỉ có tiểu nha đầu này còn thật lòng ở bên mình, chăm sóc mình, không rời không bỏ.
Nghe vậy, thiếu niên mặc đồ đen lo lắng nhìn hắn một cái, cung kính trả lời: "Người của chúng ta đã giảm bớt thế lực, không còn bị người của tam hoàng tử và đại hoàng tử bắt được! Bọn họ thấy không bắt được người nữa, liền không tiếp tục lãng phí binh mã mà bắt đầu tranh giành ngôi vị hoàng đế."
"Được, chúng ta đi thôi! Không nên để đại ca và tam ca chờ quá lâu.." Bùi Túc mặt không cảm xúc trả lời. Sau đó dùng hết sức lực mà dịch tầm mắt khỏi người Quân Ninh, mũi chân vừa nhấn, nháy mắt đã không thấy bóng người!
Ở phía sau hắn, thiếu niên mặc đồ đen lo lắng liếc mắt nhìn công chúa Nghi Gia một casi, thở dài, cũng đuổi theo.
Đúng lúc này, bầu trời như Quân Ninh đã đoán trước vậy, dần dần có hạt mưa rơi xuống, mưa càng lúc càng lớn, hai người cũng càng ngày càng xa..
* * *
Sáng sớm, xương mù mênh mông, trên một con đường nhỏ tĩnh mịch, một cung nữ mặc quần áo màu xanh lá mạ đang xách theo một hộp đồ ăn đã tróc sơn vội vã đi tới phía trước.
Bỗng nhiên nghe thấy đằng trước truyền đến mấy tiếng vui cười, liền lập tức hoảng sợ, vội vàng thay đổi phương hướng, tiếp tục đi đến phía trước. Chỉ khi đã đến nơi tên là Phương Phỉ các, trái tim vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng trên đường đi mới dần yên ổn. Nàng ta xoa xoa mặt mình, nỗ lực lộ ra một nụ cười vui vẻ mới chậm rãi duỗi tay đẩy cánh cửa cung khép hờ kia ra.
"Công chúa, Tiểu Mãn đã về rồi đây! Buổi sáng hôm nay ngự thiện phòng làm rất nhiều đồ ăn ngon, nô tỳ chọn đến hoa cả mắt, công chúa mau tới ăn đi, nếu không lát nữa chúng đều sẽ lạnh đó!"
Hóa ra cung nữ áo xanh chính là Tiểu Mãn, mà công chúa trong miệng nàng ta đương nhiên là Quân Ninh!
Chỉ thấy nàng ta đặt hộp đồ ăn lên bàn, vui vẻ nói với nữ tử mặc y phục màu trắng đang ngồi cạnh cửa sổ.
Nhưng mà không được đối phương đáp lại, Quân Ninh vẫn cứ dựa người bên cửa sổ, nhìn tường vi trắng đang nở rộ vô cùng xinh đẹp. Cả nửa ngày vẫn không chớp mắt một chút, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
"Công chúa.." Tiểu Mãn dần dần tới gần, cẩn thận mà gọi một tiếng.
"Tiểu Mãn, ngươi nói xem.." Rất lâu sau, Quân Ninh mới đột nhiên vươn tay ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, duỗi tay xé cánh hoa, đưa lên chóp mũi ngửi: "Ta còn có thể gặp lại chàng không.."
Quân Ninh thật sự có chút không biết nên làm gì bây giờ. Nàng đoán được Bùi Túc sẽ đi, cũng nghĩ đến lúc đó thì cùng lắm là đi tìm hắn, mặt dày kiên quyết dây dưa không chịu rời đi thì hắn cũng không còn cách nào. Tuy rằng Bùi Túc nhìn qua có vẻ lạnh lùng không dễ tiếp cận nhưng thật ra lại dễ mềm lòng hơn ai khác. Nếu trong lòng hắn không đè nặng nhiều thứ như vậy, nếu hai người không gặp nhau trong tình cảnh như thế thì hắn tuyệt đối là một người tướng công tốt, sau này cũng sẽ là một người cha tốt, chỉ là..
Chỉ là Quân Ninh căn bản không đoán được hắn lại rời đi dứt khoát như vậy, thậm chí còn không để lại đường lui cho hai người bọn họ. Lần sau gặp lại, rất có thể là đã trở thành kẻ thù. Hắn thật sự không quan tâm một chút nào sao? Rõ ràng ngày hôm qua còn tình chàng ý thiếp, vô cùng ngọt ngào, không ngờ nháy mắt một cái liền trở mặt không từ mà biệt.
Quân Ninh cảm thấy có chút thất bại, cũng có chút khó chịu. Nàng thật sự rất thích Bùi Túc. Cho dù chỉ là vì nhiệm vụ công lược nhưng nếu không trả giá cảm tình thì sao có thể đổi lấy cảm tình của đối phương chứ?
Haiz, tên thối tha không biết xấu hổ, không thích dịu dàng đúng không?
Trong mắt Quân Ninh xẹt qua một tia oán hận, có lẽ là thủ đoạn của nàng vẫn quá ôn hòa, cái gì cũng dựa vào hắn, xem ra không cho hắn chút sắc mặt là không được..
"Công chúa.. Hu hu.." Tiểu Mãn vừa nghe Quân Ninh đột nhiên cảm thán một câu liền không nhịn được che miệng lại gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Công chúa, người đừng nhớ kẻ không có lương tâm đó nữa, hu hu.. Hắn quá xấu rồi. Hắn hại người thảm như vậy, còn bị Hoàng Thượng ghét bỏ, giam cầm người trong lãnh cung hẻo lánh hoang vắng này. Không biết.. không biết sau này còn có thể ra ngoài hay không.. Hu hu.. Công chúa.."
Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mãn, Quân Ninh đang chăm chú nghĩ kế hoạch lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn Tiểu Mãn đã khóc đến bắt đầu nấc cụt, bỗng nhiên có chút buồn cười, nha đầu ngốc này..
Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà xẹt qua một tia ấm áp. Tiểu nha đầu ngây thơ nhưng luôn toàn tâm toàn ý lo lắng cho nàng như vậy biết đi tìm ở đâu đây. Lúc trước Quân Ninh thấy Tuyết Nhạn của Lý Nguyên Chỉ trung thành và tận tâm như vậy mới nảy ra suy nghĩ tự mình bồi dưỡng một tiểu nha đầu ngoan ngoãn nghe lời đi theo mình mỗi ngày nên mới chọn người có đôi mắt trong suốt không chút tâm cơ là Tiểu Mãn.
Nàng đối với Tiểu Mãn cũng không có tốt như vậy, không ngờ đến lúc gặp nạn, chỉ có tiểu nha đầu này còn thật lòng ở bên mình, chăm sóc mình, không rời không bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.