Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1352: Các ngươi đều là bệnh mù màu a 3
Trình Ninh Tĩnh
20/12/2016
"Mỹ nhân thiếu tá,
việc này không quan hệ gì tới anh. Ngay từ đầu, trong lòng tôi liền hiểu rõ tôi sẽ đưa ra quyết định gì, ,sẽ không bởi vì dăm ba câu của anh mà
lung lay toàn bộ kế hoạch của tôi."
Nolan càng phát ra phẫn nộ, "Ở giữa một mảng khói thuốc súng, anh cam tâm tình nguyện mạo hiểm đi cứu những đứa nhỏ không thân thích. Vậy tại sao lại muốn tàn nhẫn sát hại một người tốt toàn tâm toàn ý vì quốc gia phục vụ ?"
"Người tốt?" Lục Trăn nhíu mày, cười nhạo nói, "Nếu nói chính khách mà có ai đó là người tốt, tôi sẽ không cảm thấy thẹn với lương tâm."
"Vậy còn anh?"
"Tôi vốn là tai họa." Lục Trăn cười híp mắt trả lời, Nolan thiếu tá phẫn nộ đến cực điểm, nhìn Lục Trăn không nói gì nữa. Anh ta có một câu nói nói đúng, chính khách không có một ai là người tốt cả.
Chỉ là, Nolan không hi vọng Lục Trăn sẽ giết người.
Lục Trăn nhếch lên chân, tư thái nhàn nhã, "Kiếp này tôi giết người vô số, nhưng sẽ không giết những người không nên giết."
Nolan hừ lạnh, hai người hưởng nền giáo dục không giống nhau, Nolan được bồi dưỡng dưới nền giáo dục điển hình của nước Mỹ, "Cho dù đối phương có tội ác tày trời, anh cũng không phải thẩm phán, không thể coi mạng người là chuyện vặt ."
Lục Trăn nhìn Nolan, ưu thương thở dài, "Tiểu mỹ nhân, chúng ta có sự khác nhau."
Nolan, "..."
Sau một hồi tranh luận, Nolan tự nhận thấy mình không phải đối thủ của Lục Trăn. Lục Trăn là người lưỡi uốn ba tấc thiên hạ vô địch, sao lại bị Nolan thuyết phục được nên mặc kệ sắc mặt Nolan thế nào, Lục Trăn vẫn cười như yêu tinh.
Nolan cuối cùng cũng buông tha .
Khó có thể được gặp lại nhau ở trang viên nên anh không muốn cãi nhau với Lục Trăn ở đây.
"Hôm nay anh ra ngoài làm gì vậy?"
"Đi dạo." Nolan tức giận nói.
Lục ca ca vuốt bụng, vô tội nhìn thiếu tá, "Tôi đói bụng rồi."
Nolan giận, tôi là vú em của anh sao?
Trên trấn nhỏ có mở các siêu thị nhỏ, người dân vẫn thường đến nơi đây mua sắm. Nolan cùng Lục Trăn đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn để về nhà làm cơm, Nolan vốn định dùng thẻ tín dụng, kết quả là cô gái trẻ thu ngân của siêu thị không thu tiền, đưa đồ cho bọn họ mang về .
Nolan rất là kinh ngạc, cô gái trẻ nói, "Đây là tấm lòng của chúng tôi đưa cho thiếu gia ."
Thiếu gia?
Nolan không hiểu, Lục Trăn cười híp mắt , vuốt cằm đắc ý, chẳng lẽ là ca ca thực sự quá xuất sắc, rất có sức quyến rũ sao? Đến siêu thị cũng có thể được tặng đồ ăn miễn phí, cô gái trẻ liền giải thích "Lão bản nói, khó có người nào nhiều năm như vậy cũng không thu tiền thuê nhà của chúng tôi nên người dân trong trấn chúng tôi vạn phần cảm tạ, thiếu gia muốn ăn cái gì liền lấy cái đấy đi, không cần khách khí, là chúng ta phục vụ miễn phí cho cậu ."
Nolan, "..."
Lục Trăn, "..."
Nolan không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quay đầu lại lấy thêm một lọ rượu đỏ. Hai người đi ra khỏi siêu thị, Nolan lạnh lùng nói, "Anh ngày ngày gây ra chuyện thật đúng là không ít, anh vừa chạy đến nội thành giết một người, lại vừa trở về còn có thể lừa dối người dân trong trấn."
Lục Trăn cười mỉa mai, "Này đã là chuyện gì, tôi ăn một bữa cơm, người ta hung thần ác sát tìm tôi tính sổ, tôi đương nhiên nói tôi là con trai của Sana, mọi người sẽ hiểu lầm, đương nhiên, cũng không tính hiểu lầm, tôi là con trai duy nhất của ông ta nên không cần nói dối?"
"Người ta muốn báo ân, việc này tôi cũng không thể khống chế được ."
Nolan khinh bỉ Lục Trăn, "Ở cái trấn này, tội ác của ông ta rất rõ ràng, ai sẽ nghĩ tới báo ân, anh nhất định là đã lừa dối người khác."
"Nói hươu nói vượn." Lục Trăn cười khẽ, bọn họ cho là anh cùng những đứa nhỏ bị hại khác giống nhau. Có lẽ là đồng tình với anh, cậu thanh niên kia cũng đã nói, những đứa nhỏ bị hại trước kia cũng rất được quan tâm.
"Nhiều năm như vậy, tôi không lấy của người dân một xu tiền thuế nào, cũng là thực sự tốt phải không."
Nolan càng phát ra phẫn nộ, "Ở giữa một mảng khói thuốc súng, anh cam tâm tình nguyện mạo hiểm đi cứu những đứa nhỏ không thân thích. Vậy tại sao lại muốn tàn nhẫn sát hại một người tốt toàn tâm toàn ý vì quốc gia phục vụ ?"
"Người tốt?" Lục Trăn nhíu mày, cười nhạo nói, "Nếu nói chính khách mà có ai đó là người tốt, tôi sẽ không cảm thấy thẹn với lương tâm."
"Vậy còn anh?"
"Tôi vốn là tai họa." Lục Trăn cười híp mắt trả lời, Nolan thiếu tá phẫn nộ đến cực điểm, nhìn Lục Trăn không nói gì nữa. Anh ta có một câu nói nói đúng, chính khách không có một ai là người tốt cả.
Chỉ là, Nolan không hi vọng Lục Trăn sẽ giết người.
Lục Trăn nhếch lên chân, tư thái nhàn nhã, "Kiếp này tôi giết người vô số, nhưng sẽ không giết những người không nên giết."
Nolan hừ lạnh, hai người hưởng nền giáo dục không giống nhau, Nolan được bồi dưỡng dưới nền giáo dục điển hình của nước Mỹ, "Cho dù đối phương có tội ác tày trời, anh cũng không phải thẩm phán, không thể coi mạng người là chuyện vặt ."
Lục Trăn nhìn Nolan, ưu thương thở dài, "Tiểu mỹ nhân, chúng ta có sự khác nhau."
Nolan, "..."
Sau một hồi tranh luận, Nolan tự nhận thấy mình không phải đối thủ của Lục Trăn. Lục Trăn là người lưỡi uốn ba tấc thiên hạ vô địch, sao lại bị Nolan thuyết phục được nên mặc kệ sắc mặt Nolan thế nào, Lục Trăn vẫn cười như yêu tinh.
Nolan cuối cùng cũng buông tha .
Khó có thể được gặp lại nhau ở trang viên nên anh không muốn cãi nhau với Lục Trăn ở đây.
"Hôm nay anh ra ngoài làm gì vậy?"
"Đi dạo." Nolan tức giận nói.
Lục ca ca vuốt bụng, vô tội nhìn thiếu tá, "Tôi đói bụng rồi."
Nolan giận, tôi là vú em của anh sao?
Trên trấn nhỏ có mở các siêu thị nhỏ, người dân vẫn thường đến nơi đây mua sắm. Nolan cùng Lục Trăn đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn để về nhà làm cơm, Nolan vốn định dùng thẻ tín dụng, kết quả là cô gái trẻ thu ngân của siêu thị không thu tiền, đưa đồ cho bọn họ mang về .
Nolan rất là kinh ngạc, cô gái trẻ nói, "Đây là tấm lòng của chúng tôi đưa cho thiếu gia ."
Thiếu gia?
Nolan không hiểu, Lục Trăn cười híp mắt , vuốt cằm đắc ý, chẳng lẽ là ca ca thực sự quá xuất sắc, rất có sức quyến rũ sao? Đến siêu thị cũng có thể được tặng đồ ăn miễn phí, cô gái trẻ liền giải thích "Lão bản nói, khó có người nào nhiều năm như vậy cũng không thu tiền thuê nhà của chúng tôi nên người dân trong trấn chúng tôi vạn phần cảm tạ, thiếu gia muốn ăn cái gì liền lấy cái đấy đi, không cần khách khí, là chúng ta phục vụ miễn phí cho cậu ."
Nolan, "..."
Lục Trăn, "..."
Nolan không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quay đầu lại lấy thêm một lọ rượu đỏ. Hai người đi ra khỏi siêu thị, Nolan lạnh lùng nói, "Anh ngày ngày gây ra chuyện thật đúng là không ít, anh vừa chạy đến nội thành giết một người, lại vừa trở về còn có thể lừa dối người dân trong trấn."
Lục Trăn cười mỉa mai, "Này đã là chuyện gì, tôi ăn một bữa cơm, người ta hung thần ác sát tìm tôi tính sổ, tôi đương nhiên nói tôi là con trai của Sana, mọi người sẽ hiểu lầm, đương nhiên, cũng không tính hiểu lầm, tôi là con trai duy nhất của ông ta nên không cần nói dối?"
"Người ta muốn báo ân, việc này tôi cũng không thể khống chế được ."
Nolan khinh bỉ Lục Trăn, "Ở cái trấn này, tội ác của ông ta rất rõ ràng, ai sẽ nghĩ tới báo ân, anh nhất định là đã lừa dối người khác."
"Nói hươu nói vượn." Lục Trăn cười khẽ, bọn họ cho là anh cùng những đứa nhỏ bị hại khác giống nhau. Có lẽ là đồng tình với anh, cậu thanh niên kia cũng đã nói, những đứa nhỏ bị hại trước kia cũng rất được quan tâm.
"Nhiều năm như vậy, tôi không lấy của người dân một xu tiền thuế nào, cũng là thực sự tốt phải không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.