Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1353: Các ngươi đều là bệnh mù màu a 4
Trình Ninh Tĩnh
20/12/2016
Nolan thiếu chút nữa cười rộ lên, "Người có quyền kế thừa trang viên cùng đất đai nơi này cũng không phải là anh."
"Ông ta không lập di chúc nên tôi đương nhiên là người thừa kế thứ nhất."
Nolan xem như là phục Lục Trăn, đây cũng coi như là một khúc nhạc đệm, anh cũng không để ý, không ai tìm Lục Trăn để gây phiền phức, anh cũng yên tâm. Ở đây dân chúng hận Sana thấu xương nhưng lại yêu quý Lục Trăn, đúng là Lục Trăn có thể lừa dối người.
Mặt trời chiều ngả về tây, mặt Lục Trăn chìm đắm dưới ánh nắng, tiếu ý cũng có chút mơ hồ.
Hai người vừa mới ăn cơm xong, cậu thanh niên nọ lại tới tìm Lục Trăn, cậu ta nói, "Có người thấy qua anh ta, nhưng đã nhiều năm qua đi nên họ cũng không nhớ rõ ràng. Nếu như anh nói anh ta ở dưới cây ngô đồng trên đường nhỏ cùng anh thổi kèn ác-mô-ni-ca thì đúng rồi."
"Thật sự có người thấy qua?"
Cậu thanh niên gật đầu, Lục Trăn đột nhiên kích động, hô hấp có chút loạn. Nolan ở bên sảnh, trợn tròn cặp mắt, thiếu chút nữa lật úp ly trà trên tay. Lục Trăn đang tìm anh sao?
Lục Trăn trầm mặc một hồi, đột nhiên gấp hỏi, "Ông ta có nhớ người đấy hình dáng như nào không?"
Nolan đột nhiên sợ hãi. Năm đó những đứa nhỏ trong trang viên, người đến người đi, hầu như những đứa nhỏ có chút dễ thương đáng yêu trên trấn đều bị Sana bắt tới, tới tới lui lui ở chỗ cây ngô đồng trên đường nhỏ.
Lục Trăn thích đường nhỏ chỗ cây ngô đồng nên có người nhớ kỹ bọn họ không tính là gì lạ cả.
Cậu thanh niên nói, "Có mấy người đã gặp qua, chỉ là đã quá lâu rồi nên cũng không nhớ rõ, không nhớ anh ta hình dáng như nào nữa. Họ chỉ nhớ cậu bé đó trông cũng dễ nhìn và có đôi mắt màu trà."
Nolan, "..."
Mắt màu trà? Bọn họ bị bệnh mù màu à, mắt tôi màu lam mà.
Thật tình cờ !!!
Những người kia đều là đi ngang qua dừng lại chút, không có tới gần nhìn mặt nên chắc không thấy rõ, cũng không hy vọng bọn họ có thể thấy rõ ràng.
Chỉ là, màu mắt có thể nhìn ra thành màu trà, cũng không hiểu kiểu gì.
Cả tập thể đều mắc bệnh mù màu.
Lục Trăn rất nghiêm túc truy vấn, "Không có gì đặc biệt hơn sao? Có người nào nhớ và có thể vẽ ra hình dáng của anh ta không?"
Nolan lãnh diễm nghĩ, quên đi, ánh mắt còn nhìn sai màu lam nhìn thành màu trà, nếu là vẽ chân dung anh có khi lại vẽ nam thành nữ mất, nếu không cũng là một người quái dị.
Lục Trăn rất khẩn trương, cậu thanh niên nói, "Chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, không ai nhớ rõ ràng, mọi người đều nói, hình dáng rất dễ nhìn, ngũ quan rất trắng, rất đáng yêu."
Nolan thiếu chút nữa thổ huyết không dậy nổi.
Đương nhiên là trẻ em Âu Mỹ vừa đẹp vừa đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn, làn da cực trắng. Anh cũng không phải ngoại lệ, chỉ là, bị bọn họ vừa nói như thế, lại so sánh bộ dáng hiện tại , Nolan đương nhiên muốn thổ huyết.
Lục Trăn nghe , ngơ ngẩn xuất thần.
Nolan thiếu chút nữa cầm lấy bờ vai của anh reo hò, tìm cái gì mà tìm, tôi ở ngay trước mắt anh mà anh cũng không nhận ra.
Nhưng anh vẫn không nói gì. Lục Trăn còn mãi hỏi cậu thanh niên kia thêm một ít chi tiết, nhưng đáng tiếc lại thu thập được rất ít tư liệu. Chỉ là : mắt màu trà, tóc đen, nhìn rất trắng, rất đáng yêu.
Lục Trăn nói, "Cậu trở về hỏi lại bọn họ thử suy nghĩ lại xem một chút xem ai có thể phác họa ra chân dung người đó hay không."
Nolan nghĩ thầm, có vẽ ra được cũng không dùng tới. Anh hồi bé cùng anh hiện tại căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau. Trừ màu mắt ra thì không có bất kỳ chỗ nào tương tự cả. Lục Trăn tuyệt đối không thể nhận ra...
Sau khi cậu thanh niên kia đi, Lục Trăn ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Nolan đi tới, ngồi ở đối diện anh, nói "Anh đang tìm người sao?"
Lục Trăn gật đầu, "Trước đây tại đây tôi có quen một người, tôi nghĩ tìm xem anh ta bây giờ như nào."
"Ông ta không lập di chúc nên tôi đương nhiên là người thừa kế thứ nhất."
Nolan xem như là phục Lục Trăn, đây cũng coi như là một khúc nhạc đệm, anh cũng không để ý, không ai tìm Lục Trăn để gây phiền phức, anh cũng yên tâm. Ở đây dân chúng hận Sana thấu xương nhưng lại yêu quý Lục Trăn, đúng là Lục Trăn có thể lừa dối người.
Mặt trời chiều ngả về tây, mặt Lục Trăn chìm đắm dưới ánh nắng, tiếu ý cũng có chút mơ hồ.
Hai người vừa mới ăn cơm xong, cậu thanh niên nọ lại tới tìm Lục Trăn, cậu ta nói, "Có người thấy qua anh ta, nhưng đã nhiều năm qua đi nên họ cũng không nhớ rõ ràng. Nếu như anh nói anh ta ở dưới cây ngô đồng trên đường nhỏ cùng anh thổi kèn ác-mô-ni-ca thì đúng rồi."
"Thật sự có người thấy qua?"
Cậu thanh niên gật đầu, Lục Trăn đột nhiên kích động, hô hấp có chút loạn. Nolan ở bên sảnh, trợn tròn cặp mắt, thiếu chút nữa lật úp ly trà trên tay. Lục Trăn đang tìm anh sao?
Lục Trăn trầm mặc một hồi, đột nhiên gấp hỏi, "Ông ta có nhớ người đấy hình dáng như nào không?"
Nolan đột nhiên sợ hãi. Năm đó những đứa nhỏ trong trang viên, người đến người đi, hầu như những đứa nhỏ có chút dễ thương đáng yêu trên trấn đều bị Sana bắt tới, tới tới lui lui ở chỗ cây ngô đồng trên đường nhỏ.
Lục Trăn thích đường nhỏ chỗ cây ngô đồng nên có người nhớ kỹ bọn họ không tính là gì lạ cả.
Cậu thanh niên nói, "Có mấy người đã gặp qua, chỉ là đã quá lâu rồi nên cũng không nhớ rõ, không nhớ anh ta hình dáng như nào nữa. Họ chỉ nhớ cậu bé đó trông cũng dễ nhìn và có đôi mắt màu trà."
Nolan, "..."
Mắt màu trà? Bọn họ bị bệnh mù màu à, mắt tôi màu lam mà.
Thật tình cờ !!!
Những người kia đều là đi ngang qua dừng lại chút, không có tới gần nhìn mặt nên chắc không thấy rõ, cũng không hy vọng bọn họ có thể thấy rõ ràng.
Chỉ là, màu mắt có thể nhìn ra thành màu trà, cũng không hiểu kiểu gì.
Cả tập thể đều mắc bệnh mù màu.
Lục Trăn rất nghiêm túc truy vấn, "Không có gì đặc biệt hơn sao? Có người nào nhớ và có thể vẽ ra hình dáng của anh ta không?"
Nolan lãnh diễm nghĩ, quên đi, ánh mắt còn nhìn sai màu lam nhìn thành màu trà, nếu là vẽ chân dung anh có khi lại vẽ nam thành nữ mất, nếu không cũng là một người quái dị.
Lục Trăn rất khẩn trương, cậu thanh niên nói, "Chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, không ai nhớ rõ ràng, mọi người đều nói, hình dáng rất dễ nhìn, ngũ quan rất trắng, rất đáng yêu."
Nolan thiếu chút nữa thổ huyết không dậy nổi.
Đương nhiên là trẻ em Âu Mỹ vừa đẹp vừa đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn, làn da cực trắng. Anh cũng không phải ngoại lệ, chỉ là, bị bọn họ vừa nói như thế, lại so sánh bộ dáng hiện tại , Nolan đương nhiên muốn thổ huyết.
Lục Trăn nghe , ngơ ngẩn xuất thần.
Nolan thiếu chút nữa cầm lấy bờ vai của anh reo hò, tìm cái gì mà tìm, tôi ở ngay trước mắt anh mà anh cũng không nhận ra.
Nhưng anh vẫn không nói gì. Lục Trăn còn mãi hỏi cậu thanh niên kia thêm một ít chi tiết, nhưng đáng tiếc lại thu thập được rất ít tư liệu. Chỉ là : mắt màu trà, tóc đen, nhìn rất trắng, rất đáng yêu.
Lục Trăn nói, "Cậu trở về hỏi lại bọn họ thử suy nghĩ lại xem một chút xem ai có thể phác họa ra chân dung người đó hay không."
Nolan nghĩ thầm, có vẽ ra được cũng không dùng tới. Anh hồi bé cùng anh hiện tại căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau. Trừ màu mắt ra thì không có bất kỳ chỗ nào tương tự cả. Lục Trăn tuyệt đối không thể nhận ra...
Sau khi cậu thanh niên kia đi, Lục Trăn ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Nolan đi tới, ngồi ở đối diện anh, nói "Anh đang tìm người sao?"
Lục Trăn gật đầu, "Trước đây tại đây tôi có quen một người, tôi nghĩ tìm xem anh ta bây giờ như nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.