Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 7:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
17/09/2024
Chỉ là khi đến nơi và nhìn thấy mẹ mình, Ngư Ngư lập tức bỏ quên anh trai mình, bé vặn vẹo một cái nhảy từ lòng Ngu thất xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo lon ton chạy đến phía mẹ mình đang làm việc, vừa chạy cái miệng nhỏ không ngừng kêu.
"Mẹ mẹ mẹ."
Cuối cùng, Ngư Ngư cũng ôm được người mẹ mà bé vô cùng nhớ thương, bé càng vui vẻ hơn, bám cả tay cả chân bắt đầu bò lên người mẹ, tiếp tục gọi, đúng là một bé con tinh ranh bám người.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ."
Người phụ nữ được Ngư Ngư ôm trông không lớn tuổi lắm, nói đúng ra khá là trẻ trung.
So với những người khác đều mặc ba màu áo thông thường như là đen, xám, hay là xơ cọ, thì cô lại mặc chiếc áo ngắn tay màu đỏ, đội mũ rơm mới tinh, phía trước còn đính cả mấy bông hoa khô, nhìn từ dưới ruộng lên thì thấy rất là nổi bật.
Cô có thân hình cao gầy, chiếc cổ thon dài, khuôn mặt trái xoan tràn ngập cảm giác căng bóng, da dẻ như lòng trắng trứng gà, mái tóc đen nhánh, tết thành bím dài đến eo.
Cô đứng ở nơi đó giống như bụi gai ở trong rừng sâu, tràn đầy lực công kích.
Chỉ là sự công kích này ngay lập tức biến mất khi cô nhìn thấy con gái của mình chạy đến, hai mắt cô mở to, sau đó dang rộng cánh tay bế con gái lên, xoay hai vòng trên không trung, cô cười sáng lạn, đôi mắt long lanh như mặt hồ.
"Ngư Ngư, Ngư Ngư.”
"Mẹ, mẹ, mẹ."
Ngư Ngư cũng vui vẻ cười khúc khích, ôm thật chặt cổ mẹ, bé ngẩng đầu lên, ôm đầu mẹ hôn thật mạnh..
“Ngư Ngư nhớ mẹ.” Ngư Ngư nói chuyện chưa được lưu loát, những lời này đã là rất rõ ràng rồi.
“Mẹ cũng rất nhớ Ngư Ngư.” Nhìn cục cưng của mình, Ngu Thín Hàn cũng vui vẻ, cô hôn vài cái lên má con gái, sau đó không nhịn được mà xoa cái má bánh bao của bé.
"Ngư Ngư của chúng ta ngoan quá."
"Ngư Ngư là ngoan nhất." Ngư Ngư cũng rất vui mừng. Hai mẹ con dính nhau như sam. Ngoại trừ đôi mắt, thì có đến bảy phần là giống nhau, đứng cạnh nhau thì nhận ra ngay là mẹ con.
"Mẹ mẹ mẹ."
Cuối cùng, Ngư Ngư cũng ôm được người mẹ mà bé vô cùng nhớ thương, bé càng vui vẻ hơn, bám cả tay cả chân bắt đầu bò lên người mẹ, tiếp tục gọi, đúng là một bé con tinh ranh bám người.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ."
Người phụ nữ được Ngư Ngư ôm trông không lớn tuổi lắm, nói đúng ra khá là trẻ trung.
So với những người khác đều mặc ba màu áo thông thường như là đen, xám, hay là xơ cọ, thì cô lại mặc chiếc áo ngắn tay màu đỏ, đội mũ rơm mới tinh, phía trước còn đính cả mấy bông hoa khô, nhìn từ dưới ruộng lên thì thấy rất là nổi bật.
Cô có thân hình cao gầy, chiếc cổ thon dài, khuôn mặt trái xoan tràn ngập cảm giác căng bóng, da dẻ như lòng trắng trứng gà, mái tóc đen nhánh, tết thành bím dài đến eo.
Cô đứng ở nơi đó giống như bụi gai ở trong rừng sâu, tràn đầy lực công kích.
Chỉ là sự công kích này ngay lập tức biến mất khi cô nhìn thấy con gái của mình chạy đến, hai mắt cô mở to, sau đó dang rộng cánh tay bế con gái lên, xoay hai vòng trên không trung, cô cười sáng lạn, đôi mắt long lanh như mặt hồ.
"Ngư Ngư, Ngư Ngư.”
"Mẹ, mẹ, mẹ."
Ngư Ngư cũng vui vẻ cười khúc khích, ôm thật chặt cổ mẹ, bé ngẩng đầu lên, ôm đầu mẹ hôn thật mạnh..
“Ngư Ngư nhớ mẹ.” Ngư Ngư nói chuyện chưa được lưu loát, những lời này đã là rất rõ ràng rồi.
“Mẹ cũng rất nhớ Ngư Ngư.” Nhìn cục cưng của mình, Ngu Thín Hàn cũng vui vẻ, cô hôn vài cái lên má con gái, sau đó không nhịn được mà xoa cái má bánh bao của bé.
"Ngư Ngư của chúng ta ngoan quá."
"Ngư Ngư là ngoan nhất." Ngư Ngư cũng rất vui mừng. Hai mẹ con dính nhau như sam. Ngoại trừ đôi mắt, thì có đến bảy phần là giống nhau, đứng cạnh nhau thì nhận ra ngay là mẹ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.