Mẹ Bé Là Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 8:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
17/09/2024
Ôm ấp nhau một lúc, Ngu Thính Hàn cuối cùng cũng nhớ ra mình phải đi làm để kiếm tiền mua sữa cho con gái yêu. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngư Ngư, ánh mắt trong trẻo nhìn bé, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Ngư Ngư ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi mẹ nhé. Mẹ còn phải đi làm để kiếm tiền mua kẹo cho Ngư Ngư ăn."
“Ngư Ngư muốn mẹ chứ không muốn kẹo đâu.” Ngư Ngư buồn bã nhìn Ngu Thính Hàn, bé không muốn chơi với người khác chút nào.
Bé thích mẹ nhất, mẹ của bé mềm mại và thơm tho, ngay cả khi người ướt đẫm mồ hôi sau giờ làm việc cũng không thối.
“Vậy chúng ta chơi thêm một lúc nữa nhé?” Ngu Thính Hàn nheo mắt lại, đôi mắt đen láy, trong veo. Trong mắt ngập tràn hình bóng con gái.
"Tiểu Hàn, đến giờ đi làm rồi, tiếp tục chơi nữa sẽ bị trừ công điểm đó." Nhìn thấy Ngu Thính Hàn và con gái dính chặt vào nhau không có ý định đi làm, người chấm công bên kia quát lớn lên.
Nếu là người khác, cô ấy cũng không quan tâm, trực tiếp trừ điểm luôn là được, nhưng đây là Ngu Thính Hàn, cô ấy lại thở dài, trong ánh mắt còn có mấy phần không nỡ.
Một người từng lợi hại như vậy giờ lại trở nên thế này.
Nghe được lời nói của cô ấy, Ngu Thính Hàn cùng Ngư Ngư đều nhìn sang, hai mẹ con đều có chút tủi thân, làm người nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
“Trừ một công điểm, đợi thím Ngu đến đây, đến lúc đó đưa Tiểu Ngư Ngư cho bà ấy dẫn về nhà trông đi.”
Trong lòng cô ấy cũng không nỡ, thế nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, làm gì có nông dân nào mà không làm việc kiếm sống đâu chứ, không kiếm tiền thì ăn bằng cái gì?
Nếu là hai năm trước, Ngu Thính Hàn có đi làm hay không cũng chẳng sao, nhưng bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm sao cô có thể ngồi im được?
Quả nhiên, vừa nghe thấy tên của Ngu Thái Hoa, Ngu Thính Hàn và Ngư Ngư đều cảm thấy sợ hãi, hai mẹ con lưu luyến không rời, nhưng chỉ dám nói thì thầm.
"Ngư Ngư ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi mẹ nhé. Mẹ còn phải đi làm để kiếm tiền mua kẹo cho Ngư Ngư ăn."
“Ngư Ngư muốn mẹ chứ không muốn kẹo đâu.” Ngư Ngư buồn bã nhìn Ngu Thính Hàn, bé không muốn chơi với người khác chút nào.
Bé thích mẹ nhất, mẹ của bé mềm mại và thơm tho, ngay cả khi người ướt đẫm mồ hôi sau giờ làm việc cũng không thối.
“Vậy chúng ta chơi thêm một lúc nữa nhé?” Ngu Thính Hàn nheo mắt lại, đôi mắt đen láy, trong veo. Trong mắt ngập tràn hình bóng con gái.
"Tiểu Hàn, đến giờ đi làm rồi, tiếp tục chơi nữa sẽ bị trừ công điểm đó." Nhìn thấy Ngu Thính Hàn và con gái dính chặt vào nhau không có ý định đi làm, người chấm công bên kia quát lớn lên.
Nếu là người khác, cô ấy cũng không quan tâm, trực tiếp trừ điểm luôn là được, nhưng đây là Ngu Thính Hàn, cô ấy lại thở dài, trong ánh mắt còn có mấy phần không nỡ.
Một người từng lợi hại như vậy giờ lại trở nên thế này.
Nghe được lời nói của cô ấy, Ngu Thính Hàn cùng Ngư Ngư đều nhìn sang, hai mẹ con đều có chút tủi thân, làm người nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
“Trừ một công điểm, đợi thím Ngu đến đây, đến lúc đó đưa Tiểu Ngư Ngư cho bà ấy dẫn về nhà trông đi.”
Trong lòng cô ấy cũng không nỡ, thế nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, làm gì có nông dân nào mà không làm việc kiếm sống đâu chứ, không kiếm tiền thì ăn bằng cái gì?
Nếu là hai năm trước, Ngu Thính Hàn có đi làm hay không cũng chẳng sao, nhưng bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm sao cô có thể ngồi im được?
Quả nhiên, vừa nghe thấy tên của Ngu Thái Hoa, Ngu Thính Hàn và Ngư Ngư đều cảm thấy sợ hãi, hai mẹ con lưu luyến không rời, nhưng chỉ dám nói thì thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.