Chương 47: Không thể rời mắt
BTNLing
07/05/2024
Chiếc xe dần di chuyển. Tầm mắt Vân Nhật Sam hướng ra khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Đoạn đường khi về đêm dần sầm uất, người người trên con đường nhộn nhịp. Cô ngồi cách khá xa Nguỵ Kính Dụ, điều đó khiến người đàn ông trở nên khó chịu.
Vì là chiếc váy hở lưng trần, nhiệt độ trong xe khá thấp. Vân Nhật Sam thỉnh thoảng lại xoa tay, hơi khép mình vì độ lạnh. Ngụy Kính Dụ trông vậy liền lên tiếng.
“Tăng nhiệt độ xe lên.”
Ngay khi dừng trước một trung tâm lớn, nơi đây xây thiết kế khá trang hoàng. Lượng người dự cũng đông đảo. Chiếc xe Nguỵ Kính Dụ dừng lại, đã có hẳn một khoảng vệ sĩ vây lại. Tất cả đứng tạo thành lối đi, chỉ chừa khoảng cách bước vào.
Nguỵ Kính Dụ bước xuống, Vân Nhật Sam lại theo sau. Người đàn ông dáng đứng thẳng tắp, một tay cong đưa ra, trong lúc Vân Nhật Sam còn chưa hiểu thì Trạch Vũ chỉ đành bất lực hắng giọng nhắc nhở.
“Cô Vân, khoát tay ông chủ.”
Vân Nhật Sam di chuyển lại gần, đặt bàn tay mình lên tay người đàn ông. Đường nét cơ thể Nguỵ Kính Dụ thật rất săn chắc lại vạm vỡ, trái lại cơ thể cô chỉ nhỏ bé lại mềm mại, không thể so bì được với người đàn ông.
Hai người di chuyển vào căn phòng, vài người tiến ra chào hỏi. Phần lớn đều là quan chức cấp cao. Dù trên đầu đã hai thứ tóc nhưng tóc, nhưng đối diện với Nguỵ Kính Dụ đều lễ phép mà xưng một tiếng “ngài”.
Vài người thỉnh thoảng lại đảo mắt qua phía Vân Nhật Sam, cũng vì phép tắc mà cúi đầu. Hiển nhiên không ai dám lên tiếng gì với cô.
Nơi đây là cả một khán đài rộng lớn. Vì thân phận Nguỵ Kính Dụ, nên vị trí ngồi của người đàn ông là nơi cao nhất. Toàn bộ đều bao quát lại khung cảnh nơi đây.
Vân Nhật Sam không dám hó hé gì, nhưng đi được một đoạn, lại trông thấy gương mặt quen thuộc. Vân Nhật Hạ vậy mà cũng ở đây, hơn thế đang trong tay với một nam nhân xa lạ khác.
Rõ ràng, gương mặt Vân Nhật Sam lẫn Vân Nhật Hạ đều giống nhau. Nhưng Nguỵ Kính Dụ trông vào, lại hoàn toàn là hai thái cực. Người đàn ông thật sự không có sự chú tâm lên người Vân Nhật Hạ quá 30 giây, nhưng mỗi lần đối diện với Vân Nhật Sam, hắn lại chẳng muốn rời mắt.
Đây có lẽ là điểm khiến Nguỵ Kính Dụ chỉ muốn giữ cô bên canh.
Đêm nay, dù ở vị trí bao quát nhưng địa điểm cả hai đều bị che phủ bởi tấm kính. Người người nhìn vào đều chỉ là một lớp gương, nhưng vị trí Vân Nhật Sam lẫn Nguỵ Kính Dụ đều có thể thấy rõ.
Vân Nhật Sam thật rất bắt mắt, vẻ đẹp của cô luôn tự nhiên thu hút sự chú ý. Nếu không phải vì tai tiếng, bất cứ lúc nào bên cạnh cũng đều rất nổi bật.
Trong lúc Vân Nhật Sam vẫn hướng nhìn, khi mọi người đều đã ổn định vị trí chỗ ngồi. Đèn lập tức tắt hết, chỉ duy ánh đèn dồn lên phía sân khấu.
Một người MC đứng ra, chủ trì buổi lễ. Sau đó là hàng người đi dần theo sau. Trên tay bưng đầy những hòm đồ vật giá trị.
“Chào mừng các quý ngài quý cô đã tham dự vào buổi đấu giá.”
Hàng người bên dưới trên tay cầm những hòm đồ vật. Một người cẩn thận đi ra, mở lên những lớp vải phủ kín những chiếc hòm. Bên trong lộ ra những món đồ trang sức độc lạ.
Bên dưới không ngừng dơ bảng đấu giá.
Vân Nhật Sam hiển nhiên rất ngạc nhiên, bởi món vật trong chiếc hộp đều là những món đồ trông rất nhỏ. Nhưng bên dưới khi dơ bảng đấu giá, số tiền vậy mà tỉ lệ nghịch với những món đồ nhỏ đó.
Bản thân không khỏi choáng ngợp trước sự tiêu hoang của những lớp người giới thượng lưu.
Cứ như thế, hàng loạt món đồ được bưng ra.
Cho đến lần nữa, thay vì là một món đồ. Thì hình ảnh trên chiếc màn hình đã hiện lên. Lần này vật đấu giá là một lô đất nhỏ.
Vân Nhật Sam vốn không định để tâm, cho đến khi nhận ra lô đất đó thật rất quen thuộc. Đến khi phóng to, bản thân đã nhận ra vậy mà chính là lô đất tại khu nhà cũ của cả cô và mẹ.
Mà mục đích chính lần này Nguỵ Kính Dụ dẫn Vân Nhật Sam theo, cũng đều vì việc này.
Người đấu giá trong phòng trầm ngâm, bắt đầu lên tiếng xì xầm bàn tán.
“Nghe bảo lô đất này bên dưới rất thích hợp để khai thác. Nếu mua về rồi cải tạo thành một khu khách sạn, lợi nhuận thu về sẽ khá cao đấy.”
“Có một căn nhà, nếu khai thác chi bằng cứ đập ra rồi trực tiếp xây chồng lên.”
“Nhìn lô đất nghèo hèn như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã có nhà đầu tư lớn bảo muốn khai thác, trực tiếp thu về với số tiền chục tỉ. Chúng ta muốn chiếm lợi thì chắc chắn không thể kém cạnh.”
Vân Nhật Sam nghe những lời bàn tán thì ngạc nhiên hơn. Lô đất này chỉ là loại đất nghèo, cây cũng khó sinh trưởng. Từ khi nào qua miệng họ miếng đất lại trở nên giá trị hơn vậy.
Nơi căn nhà cũ, hầu hết đồ đạc Vân Nhật Sam đều cất. Nhưng cô thật không muốn bọn họ sẽ mua lại rồi đập phá đi căn nhà của mẹ con cô. Bởi đó hiện giờ là kỉ vật duy nhất.
Hàng người bên dưới bắt đầu đấu giá, số tiền vậy mà vô cùng cao. Dường như được biến hoá, một lô đất quèn nhưng số tiền lại lên đến tiền tỉ.
Vân Nhật Hạ im lặng nãy giờ, bây giờ cũng bắt đầu dơ bảng đấu giá. Cô ta được Vân Chi Thành ra lệnh phải thu gom mảnh đất này về. Biết đâu có thể sẽ đem đe doạ đến Vân Nhật Sam.
Nếu có thể khai thác, thì lợi nhuận của ông ta thu về cũng rất cao.
Trong thời gian ngắn, nhưng có một nhà xem tượng hình khai thác khảo cổ nổi tiếng đã xem xét qua mảnh đất này và cho lên một bài báo. Từ đó thu hút không ít những người đến mua đất như hiện tại.
Vì là chiếc váy hở lưng trần, nhiệt độ trong xe khá thấp. Vân Nhật Sam thỉnh thoảng lại xoa tay, hơi khép mình vì độ lạnh. Ngụy Kính Dụ trông vậy liền lên tiếng.
“Tăng nhiệt độ xe lên.”
Ngay khi dừng trước một trung tâm lớn, nơi đây xây thiết kế khá trang hoàng. Lượng người dự cũng đông đảo. Chiếc xe Nguỵ Kính Dụ dừng lại, đã có hẳn một khoảng vệ sĩ vây lại. Tất cả đứng tạo thành lối đi, chỉ chừa khoảng cách bước vào.
Nguỵ Kính Dụ bước xuống, Vân Nhật Sam lại theo sau. Người đàn ông dáng đứng thẳng tắp, một tay cong đưa ra, trong lúc Vân Nhật Sam còn chưa hiểu thì Trạch Vũ chỉ đành bất lực hắng giọng nhắc nhở.
“Cô Vân, khoát tay ông chủ.”
Vân Nhật Sam di chuyển lại gần, đặt bàn tay mình lên tay người đàn ông. Đường nét cơ thể Nguỵ Kính Dụ thật rất săn chắc lại vạm vỡ, trái lại cơ thể cô chỉ nhỏ bé lại mềm mại, không thể so bì được với người đàn ông.
Hai người di chuyển vào căn phòng, vài người tiến ra chào hỏi. Phần lớn đều là quan chức cấp cao. Dù trên đầu đã hai thứ tóc nhưng tóc, nhưng đối diện với Nguỵ Kính Dụ đều lễ phép mà xưng một tiếng “ngài”.
Vài người thỉnh thoảng lại đảo mắt qua phía Vân Nhật Sam, cũng vì phép tắc mà cúi đầu. Hiển nhiên không ai dám lên tiếng gì với cô.
Nơi đây là cả một khán đài rộng lớn. Vì thân phận Nguỵ Kính Dụ, nên vị trí ngồi của người đàn ông là nơi cao nhất. Toàn bộ đều bao quát lại khung cảnh nơi đây.
Vân Nhật Sam không dám hó hé gì, nhưng đi được một đoạn, lại trông thấy gương mặt quen thuộc. Vân Nhật Hạ vậy mà cũng ở đây, hơn thế đang trong tay với một nam nhân xa lạ khác.
Rõ ràng, gương mặt Vân Nhật Sam lẫn Vân Nhật Hạ đều giống nhau. Nhưng Nguỵ Kính Dụ trông vào, lại hoàn toàn là hai thái cực. Người đàn ông thật sự không có sự chú tâm lên người Vân Nhật Hạ quá 30 giây, nhưng mỗi lần đối diện với Vân Nhật Sam, hắn lại chẳng muốn rời mắt.
Đây có lẽ là điểm khiến Nguỵ Kính Dụ chỉ muốn giữ cô bên canh.
Đêm nay, dù ở vị trí bao quát nhưng địa điểm cả hai đều bị che phủ bởi tấm kính. Người người nhìn vào đều chỉ là một lớp gương, nhưng vị trí Vân Nhật Sam lẫn Nguỵ Kính Dụ đều có thể thấy rõ.
Vân Nhật Sam thật rất bắt mắt, vẻ đẹp của cô luôn tự nhiên thu hút sự chú ý. Nếu không phải vì tai tiếng, bất cứ lúc nào bên cạnh cũng đều rất nổi bật.
Trong lúc Vân Nhật Sam vẫn hướng nhìn, khi mọi người đều đã ổn định vị trí chỗ ngồi. Đèn lập tức tắt hết, chỉ duy ánh đèn dồn lên phía sân khấu.
Một người MC đứng ra, chủ trì buổi lễ. Sau đó là hàng người đi dần theo sau. Trên tay bưng đầy những hòm đồ vật giá trị.
“Chào mừng các quý ngài quý cô đã tham dự vào buổi đấu giá.”
Hàng người bên dưới trên tay cầm những hòm đồ vật. Một người cẩn thận đi ra, mở lên những lớp vải phủ kín những chiếc hòm. Bên trong lộ ra những món đồ trang sức độc lạ.
Bên dưới không ngừng dơ bảng đấu giá.
Vân Nhật Sam hiển nhiên rất ngạc nhiên, bởi món vật trong chiếc hộp đều là những món đồ trông rất nhỏ. Nhưng bên dưới khi dơ bảng đấu giá, số tiền vậy mà tỉ lệ nghịch với những món đồ nhỏ đó.
Bản thân không khỏi choáng ngợp trước sự tiêu hoang của những lớp người giới thượng lưu.
Cứ như thế, hàng loạt món đồ được bưng ra.
Cho đến lần nữa, thay vì là một món đồ. Thì hình ảnh trên chiếc màn hình đã hiện lên. Lần này vật đấu giá là một lô đất nhỏ.
Vân Nhật Sam vốn không định để tâm, cho đến khi nhận ra lô đất đó thật rất quen thuộc. Đến khi phóng to, bản thân đã nhận ra vậy mà chính là lô đất tại khu nhà cũ của cả cô và mẹ.
Mà mục đích chính lần này Nguỵ Kính Dụ dẫn Vân Nhật Sam theo, cũng đều vì việc này.
Người đấu giá trong phòng trầm ngâm, bắt đầu lên tiếng xì xầm bàn tán.
“Nghe bảo lô đất này bên dưới rất thích hợp để khai thác. Nếu mua về rồi cải tạo thành một khu khách sạn, lợi nhuận thu về sẽ khá cao đấy.”
“Có một căn nhà, nếu khai thác chi bằng cứ đập ra rồi trực tiếp xây chồng lên.”
“Nhìn lô đất nghèo hèn như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã có nhà đầu tư lớn bảo muốn khai thác, trực tiếp thu về với số tiền chục tỉ. Chúng ta muốn chiếm lợi thì chắc chắn không thể kém cạnh.”
Vân Nhật Sam nghe những lời bàn tán thì ngạc nhiên hơn. Lô đất này chỉ là loại đất nghèo, cây cũng khó sinh trưởng. Từ khi nào qua miệng họ miếng đất lại trở nên giá trị hơn vậy.
Nơi căn nhà cũ, hầu hết đồ đạc Vân Nhật Sam đều cất. Nhưng cô thật không muốn bọn họ sẽ mua lại rồi đập phá đi căn nhà của mẹ con cô. Bởi đó hiện giờ là kỉ vật duy nhất.
Hàng người bên dưới bắt đầu đấu giá, số tiền vậy mà vô cùng cao. Dường như được biến hoá, một lô đất quèn nhưng số tiền lại lên đến tiền tỉ.
Vân Nhật Hạ im lặng nãy giờ, bây giờ cũng bắt đầu dơ bảng đấu giá. Cô ta được Vân Chi Thành ra lệnh phải thu gom mảnh đất này về. Biết đâu có thể sẽ đem đe doạ đến Vân Nhật Sam.
Nếu có thể khai thác, thì lợi nhuận của ông ta thu về cũng rất cao.
Trong thời gian ngắn, nhưng có một nhà xem tượng hình khai thác khảo cổ nổi tiếng đã xem xét qua mảnh đất này và cho lên một bài báo. Từ đó thu hút không ít những người đến mua đất như hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.