Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Chương 10: CHIA LY

Tửu Nhưỡng Đào Chi

22/12/2024

Sau đó, ta sẽ với thân phận con gái thất lạc bên ngoài của một vị đại thần nào đó vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi của Thẩm Túc.

"Chiêu Quân, muội yêu ta không?" Thẩm Túc cúi đầu tựa trán vào trán ta, ánh mắt dịu dàng đến say lòng người.

Ta không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, gần như theo bản năng gật đầu: "Yêu, muội yêu huynh, mãi mãi."

Thẩm Túc cong môi, cười mãn nguyện.

"Ta cũng yêu muội, chỉ yêu muội."

Sau khi quấn quýt gần nửa canh giờ, Thẩm Túc có việc gấp phải đi.

Hắn vừa đi, người trốn trong thiên điện liền ra.

"Chậc chậc chậc, thật là ướt át nha hai người." Lục Cẩn Yến dựa vào khung cửa, ánh mắt đầy vẻ tổn thương và cô đơn.

"Thật là khiến ta đau lòng buồn bã."

Vóc dáng cao ráo, môi đỏ răng trắng, dung mạo diễm lệ, dù là mặc bộ đồ thái giám cũng không che giấu được vẻ phong lưu kiêu ngạo của người này.

Ta không có tâm trạng cãi nhau với hắn, chỉ hỏi: "Ngươi có bao nhiêu phần trăm nắm chắc có thể thành công?"

"Mười phần mười!" Giọng hắn chắc chắn, lông mày kiêu ngạo.

Hiện tại Thái tử nhiếp chính, hơn nửa đại thần trong triều đều là người của Thái tử, thanh danh của Thẩm Túc ở dân gian cũng không tệ.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, không ngoa khi nói Khải Tang Quốc này đã là vật trong túi của Thẩm Túc rồi.

Trong tình huống này, ta muốn rời khỏi hoàng cung gần như là chuyện không thể.

Đúng lúc này, Lục Cẩn Yến xuất hiện.

Hắn không biết dùng cách gì trà trộn vào Hải Đường Điện toàn người của Đông Cung, nói có thể giúp ta rời khỏi hoàng cung.

Trên đời không có chuyện hời từ trên trời rơi xuống, ta hỏi hắn tại sao lại giúp ta.



Hắn vừa nghe, lập tức nắm lấy tay ta, thâm tình chậm rãi nói: "Công chúa có lẽ không biết, ngày hôm đó hoa hạnh rơi lả tả, công chúa đứng giữa cơn mưa hoa mỉm cười, đã khiến ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau, ta ngày nhớ đêm mong, lúc ăn cũng nhớ, ngay cả lúc ngủ cũng mơ thấy công chúa, nhớ đến mức ta sắp mắc bệnh tương tư rồi!"

Ta căn bản không tin.

Người này miệng nói yêu ta, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại không có chút tình ý nào.

Dù biết hắn có mục đích khác, nhưng vì muốn ra khỏi cung, ta vẫn đồng ý.

Ngày đi Linh Sơn Tự thắp hương, Lục Cẩn Yến sẽ trà trộn vào đám sơn tặc mà Thẩm Túc sắp xếp để đưa ta đi.

Mà trước đó, ta cần phải làm Thẩm Túc buông lỏng cảnh giác.

Vì vậy, nửa tháng nay ta chủ động đi tìm Thẩm Túc nhận lỗi, nói mình chỉ là tâm tư nho nhỏ của nữ tử, nhất thời không tin hắn thật lòng thích mình, cố ý làm loạn thử hắn thôi.

Thẩm Túc có lẽ là tin rồi, cũng có lẽ là không tin, tóm lại hắn quả thật không còn giam lỏng ta nữa.

Ta có thể tự do ra vào hoàng cung, chỉ là bên cạnh luôn có một đám thị vệ đi theo.

Nói là bảo vệ ta, kỳ thật cũng có chút ý tứ giám sát.

Ngày đi Linh Sơn Tự, Thẩm Túc vốn định cùng ta đi, kết quả người đã lên xe ngựa rồi, một thuộc hạ bẩm báo nói có việc quan trọng cần hắn gấp liền xuống xe.

"Hoàng huynh yên tâm, muội tự mình đi được."

Thẩm Túc vẫn cau mày, không yên tâm lắm.

Ta tiến lên một bước đến trước mặt hắn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói: "Muội rất muốn gả cho hoàng huynh, hoàng huynh phải nhanh chóng nắm giữ đại quyền, như vậy mới không có ai phản đối chúng ta."

Những đại thần đó đâu phải kẻ ngốc, ta mang khuôn mặt này ai mà không biết ta chính là Thẩm Chiêu Quân.

Nhưng dưới quyền lực tuyệt đối, sẽ có người chủ động giả ngu.

Ta khuyên can khổ sở một phen, Thẩm Túc mới chịu để ta rời đi.



Xe ngựa rời khỏi Thịnh Kinh, bóng dáng Thẩm Túc ngày càng nhỏ dần.

Lần chia tay này, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.

Sau này, Thẩm Túc sẽ thành thân sinh con với nữ nhân khác, cầm sắt hòa minh, ân ái cả đời.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, ta cắn khăn tay, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã.

Đến nỗi khi Lục Cẩn Yến bắt cóc ta, ta khóc đến nấc lên, suýt nữa thì ngất đi.

Khóe miệng Lục Cẩn Yến giật giật: "Có cần thiết phải vậy không..."

Mang theo lộ dẫn và ngân lượng đã chuẩn bị sẵn, chúng t một đường đi về phía nam đến Cẩm Châu.

Trên đường đi có vài kẻ gây sự, đều bị Lục Cẩn Yến đánh cho tơi tả.

Ta kinh ngạc: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy."

Lục Cẩn Yến kiêu ngạo hất cằm: "Đó là điều đương nhiên, nếu không làm sao có thể cướp ngươi ra khỏi một đám cao thủ võ công được."

Chuyến đi Linh Sơn Tự, bên cạnh ta có hàng chục thị vệ võ công cao cường đi theo.

Bất cứ ai trong số họ cũng có thể lấy một địch trăm.

Trong tình huống như vậy, Lục Cẩn Yến có thể bắt cóc ta mà không hề hấn gì, quả thực rất lợi hại.

Bên kia, hoàng cung.

Hải Đường Điện, Thẩm Túc ngồi bên giường, tay nắm chặt một tờ giấy, trên đó viết năm chữ.

"Cẩn thận Chu Hành An."

Ánh nến nhảy múa trong đôi đồng tử đen láy, tờ giấy bị nắm chặt đến nhàu nát, khí thế quanh người nam nhân càng thêm âm trầm đáng sợ.

Hoàng muội của hắn lại khiến hắn thất vọng rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook