Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Chương 9: ĐÊM KHUYA QUYẾN RŨ

Tửu Nhưỡng Đào Chi

22/12/2024

Trong tầm mắt, một màu đỏ tươi xuất hiện.

Đó là bộ hỉ phục sắp hoàn thành.

Ta nâng một góc hỉ phục lên, khóe mắt không khỏi cay cay.

Mặc hỉ phục tự tay thêu, gả cho người trong lòng, kỳ vọng này cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Ầm ầm——

Những hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống, một tia chớp xẹt qua, màn đêm bỗng nhiên sáng lên trong chốc lát.

Ta ngồi bên cửa sổ, ngây người nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài.

Thậm chí không nhận ra có người đứng sau lưng.

Cho đến khi rơi vào vòng tay mang theo hương thơm hoa mai lạnh lẽo, ta mới hoàn hồn.

"Đang nghĩ gì vậy? Sao lại thất thần như thế?" Đôi môi ấm áp của người đàn ông lướt qua bên tai ta.

Ta kìm nén sự chua xót trong lòng, đẩy Thẩm Túc ra, gượng cười: "Không có gì."

Thẩm Túc khẽ cau mày, lại tiến thêm một bước.

Ta nhanh chóng lùi lại hai bước, cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh, chúng ta vẫn là... thôi đi."

"Muội đột nhiên nhận ra, hình như muội đã nảy sinh tình cảm với công tử L giaý."

"Đối với hoàng huynh, muội đã từng ái mộ, điều này muội không phủ nhận, nhưng tình cảm này đã qua, lòng muội không còn hướng về huynh nữa."

"Sau này, huynh vẫn là huynh trưởng mà Chiêu Quân kính yêu."

"Chỉ mong tình huynh muội giữa chúng ta mãi bền chặt."

Sau khi ta nói xong, không khí chìm vào một khoảng lặng.



Trong bầu không khí ngưng đọng, Thẩm Túc đột nhiên bật ra một tiếng cười rất khẽ: "Chiêu Quân vẫn còn oán trách huynh trước đây đã nhiều lần lạnh nhạt với muội sao?"

"Là huynh sai rồi, Chiêu Quân có oán khí cũng là lẽ thường tình."

"Không! Muội không oán trách hoàng huynh." Tay ta giấu trong tay áo siết chặt, khớp xương hơi trắng bệch.

"Hiện tại người muội yêu mến là Lý công tử, phụ hoàng cũng rất hài lòng với hắn, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ thành thân thuận lợi vào năm sau."

"Muội không phải là lương nhân, hoàng huynh cũng hãy nhanh chóng tìm một người hữu duyên chân chính đi."

"Chiêu Quân chính là lương nhân duy nhất của ta." Thẩm Túc nắm lấy tay ta, nụ cười dịu dàng như gió xuân ấm áp.

"Thê tử của ta sẽ chỉ có mình muội."

Ta nói: "Chúng ta không thể nào nữa rồi, người muội muốn gả bây giờ là Lý công tử."

Hắn chỉ nhìn ta như nhìn một đứa trẻ đang làm nũng, giọng điệu bất lực và cưng chiều: "Chuyện khác ta đều có thể chiều theo muội, duy chỉ có chuyện này là không được."

"Gả cho ta, là chuyện đã định rồi."

"Cho dù là phụ hoàng cũng không thể ngăn cản." Khi nói câu này, nụ cười trên môi Thẩm Túc lại có chút quỷ dị.

"Gần đây trời trở lạnh, dễ cảm mạo, Chiêu Quân vẫn nên ở trong điện thì hơn."

Một câu nói, đã giam cầm ta.

Ta chỉ có thể đi lại trong Hải Đường Điện, ta không ra ngoài được, người ngoài cũng không vào được.

Ngoại trừ mấy cung nữ thân cận, những người khác căn bản không nghe theo mệnh lệnh của ta.

Cũng lúc này, ta mới giật mình nhận ra thì ra Hải Đường Điện này đều là người của Thẩm Túc.

"Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta đã nói Thẩm Túc đừng thích ta nữa, hắn cứ không nghe, ta có thể làm gì được chứ?"

Giọng nói trong đầu im lặng một lúc, nói: "Đừng quản, trước tiên ngươi hãy biến mất trước mặt hắn, ngươi cứ luôn lượn lượn trước mặt hắn, hắn đương nhiên sẽ không có tâm tư dư thừa đặt lên nữ chính."



Ta bĩu môi: "Kiếp trước Thẩm Túc chính là thích ta, đến c.h.ế.t cũng thích, ta cảm thấy kiếp này cũng sẽ không có gì thay đổi."

Hệ thống: "Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này ngươi không thử làm sao biết hắn sẽ không thay đổi?"

"Hơn nữa ngươi đừng quên, hắn chọn ngươi, sẽ c.h.ế.t không toàn thây."

"Đừng xem thường hiệu ứng cánh bướm, có đôi khi, chỉ là một sự thay đổi nhỏ bé, cũng có thể thay đổi quỹ đạo của cả thế giới, thử xem, Thẩm Túc còn có một tia hy vọng sống, nhưng nếu ngươi ngay cả thử cũng không thử, vậy hắn sẽ chắc chắn phải chết."

Nhắm mắt lại, hình ảnh Thẩm Túc bị vạn tiễn xuyên tim dường như hiện ra trước mắt.

Ta hít thở không thông, cả người như mất hết sức lực ngã người ra giường: "Được rồi, ta sẽ nghĩ cách biến mất trước mặt hắn."

Đêm khuya quyến rũ.

Thẩm Túc vuốt ve bộ hỉ phục sắp hoàn thành trên bàn, đáy mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.

"Thật đẹp." Hắn không tiếc lời khen ngợi.

"Đó là đương nhiên, cũng phải xem là ai thêu chứ!" Ta khẽ hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo.

Thẩm Túc cười không nói, dịu dàng ôm ta vào lòng, môi khẽ hôn lên trán ta.

Một lát sau, hắn dịu dàng nói: "Rất nhanh thôi, ta có thể cho muội một hôn lễ quang minh chính đại."

Ta nép vào lòng hắn, vẻ mặt phức tạp.

Khoảng thời gian từ ngày ta từ chối Thẩm Túc đã hơn nửa tháng.

Sức khỏe của hoàng đế ngày càng kém, bảy ngày trước đã hoàn toàn nằm liệt giường, việc triều chính giao hết cho Thẩm Túc.

Hắn nhân cơ hội này nghĩ ra một cách, để ta lấy cớ hoàng đế cầu phúc mà đến Linh Sơn Tự ở ngoại ô lễ Phật.

Trên đường đi sẽ có một đám cướp g.i.ế.c người cướp của, ta sẽ "vô tình rơi xuống vực" trong lúc chạy trốn.

Đến lúc đó, trên đời sẽ không còn Bát công chúa Thẩm Chiêu Quân nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook