Chương 6: KHÔNG CHỊU NỔI NỮA RỒI!!
Tửu Nhưỡng Đào Chi
22/12/2024
Trên đài cao, nam tử mặc y phục màu lam đậm rút Phi Hồng Kiếm ra, dứt khoát múa mấy chiêu thức, tạo nên từng trận tiếng gió rít, mái tóc đen phía sau bay theo gió, một bộ kiếm pháp uyển chuyển như chim hồng, mềm mại như rồng bơi, mạnh mẽ mà không mất đi sự phóng khoáng.
Dưới đài vang lên một trận tiếng reo hò.
"Cả sảnh hoa say ba nghìn khách, Một kiếm sương lạnh mười bốn châu, đây chính là đang nói hắn..." Phượng Khuynh Thành nhìn chằm chằm Thẩm Túc, ánh mắt tràn đầy dục vọng chinh phục.
Ánh mắt của ta cũng tập trung vào Thẩm Túc, không còn cách nào khác, hắn quá nổi bật, khiến người ta không thể không nhìn hắn.
Cách biển người, Thẩm Túc đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ta, dưới ánh nắng chói chang, hắn cong môi, mỉm cười với ta.
Trái tim ta bỗng lỡ một nhịp.
Không chịu nổi! Hoàn toàn không chịu nổi!
Ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang rung động, cuống cuồng bỏ chạy.
Đêm hôm đó ta lại mơ thấy Thẩm Túc, hơn nữa giấc mơ này còn nóng bỏng hơn lần trước.
Chỉ là lần này người bị trói bằng dây xích là ta.
Thẩm Túc thì ngồi bên giường, tóc dài xõa tung, thần sắc lười biếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khều một cái, thắt lưng của ta liền rơi xuống đất.
Ngay sau đó hắn khẽ cong môi, giọng điệu ái muội lại phóng túng: "Hoàng muội quả thực là quốc sắc thiên hương, hoàng huynh, cảm mến đã lâu."
Vừa dứt lời, hắn liền hung hăng đè lên, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa sa ập xuống, mang theo sự điên cuồng không cho phép từ chối.
Tay ta cũng bị hắn đè lại, ngón tay từng chút từng chút luồn vào, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Ta không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
Hình ảnh thay đổi, Thẩm Túc từ sau bình phong đi ra, trên người còn mang theo giọt nước chưa khô.
"Chiêu Quân."
Hắn hôn lên trán ta, dịu dàng gọi tên ta: "Đừng có nghĩ đến chuyện rời xa ta nữa."
"Hoàng huynh không muốn dùng những thủ đoạn đó với muội, muội ngoan ngoãn một chút, được không?"
Giấc mơ đến đây đột nhiên dừng lại.
Ta cũng không ngủ được nữa, ngơ ngác ôm chăn ngồi mãi cho đến khi trời sáng.
Mãi cho đến khi ánh bình minh ló dạng, Tùng Tuyết bưng nước rửa mặt vào, cố ý nhắc một câu: "Bên hoàng hậu truyền đến tin tức, muốn tuyển chọn chính phi cho thái tử rồi."
Ta sững sờ: "Tuyển chọn chính phi?"
"Đúng vậy, nghe nói đích trưởng nữ Lý gia và đích thứ nữ Mộ Dung gia đều nằm trong danh sách dự tuyển... Công chúa à..."
Tùng Tuyết còn chưa nói xong, ta vội vàng nhảy xuống giường, xỏ giày vào liền chạy đến Đông Cung.
Vừa bước vào cổng lớn, liền thấy một thanh niên áo trắng đi tới.
Lông mày rậm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với bộ y phục giản dị trên người.
"Thảo dân tham kiến bát công chúa." Hắn cung kính hành lễ với ta.
"Miễn lễ." Ta vội vàng đi gặp Thẩm Túc, cũng không để ý đến người này lắm.
Lúc này vừa qua giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm ở trong sân, thấy ta đến liền thu kiếm, mỉm cười nhìn ta.
Hình như, mỗi lần gặp ta hắn đều đang cười.
"Hôm nay sao lại dậy sớm vậy?"
À đúng rồi, ngày thường ta đều ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy vào giờ Mão quả thực là chuyện hiếm thấy.
Ta khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Hoàng huynh có phải sắp thành thân rồi không?"
Nghe vậy, đáy mắt Thẩm Túc thoáng hiện lên một tia u ám khó nhận ra, chốc lát sau, hắn dịu dàng nói: "Mấy hôm trước mẫu hậu cũng đã nhắc đến chuyện này với ta."
Ta truy hỏi: "Vậy hoàng huynh đã có người vừa ý chưa?"
"Coi như là... có rồi." Thẩm Túc chậm rãi đáp.
"Ai?!"
"Phượng nhị tiểu thư Phượng Khuynh Thành sao?"
"Không phải."
"Không phải là tốt rồi." Ta thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười tươi tắn: "Rốt cuộc là cô nương nhà nào khiến hoàng huynh động lòng?"
Thẩm Túc chỉ nhìn ta mà không nói.
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến khả năng đó, ta thấy lòng chua xót: "Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì cô nương ấy đâu."
"Trước kia là ta đã sai lầm khi coi tình cảm kính yêu dành cho hoàng huynh là tình yêu nam nữ, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ tự biết vị trí của mình, sẽ không làm khó hoàng huynh và vị tẩu tẩu tương lai."
Thẩm Túc kinh ngạc ngẩng mắt.
"Ta biết hoàng huynh có thể không tin, cho nên, ta đã xin phụ hoàng ban chỉ, ba ngày sau sẽ tuyển chọn phò mã cho ta."
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, xung quanh bỗng chốc im lặng.
Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc lưa thưa trên trán Thẩm Túc khẽ lay động theo gió, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy cảm xúc mà ta không hiểu.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng lên tiếng: "Là thật sao?"
Ta gật đầu: "Ừ."
"Ta sắp mười bảy, cũng nên chọn phò mã rồi."
Ta luôn là người nói được làm được, chiều hôm đó, một loạt bức chân dung của các tiểu thư khuê các được đưa vào Đông Cung, ngày hôm sau, Hải Đường Điện của ta liền nhận được một loạt bức chân dung của các công tử thế gia.
Trưởng tôn của Quốc Công phủ, thứ tử đích xuất của phủ Thừa tướng, đại công tử nhà Thái phó...
Theo lý mà nói, một đứa con gái không được sủng ái của tiểu tài nhân như ta căn bản không với tới được những lang quân bậc này.
Nhưng ai bảo ta có một người huynh trưởng tốt chứ.
Dưới đài vang lên một trận tiếng reo hò.
"Cả sảnh hoa say ba nghìn khách, Một kiếm sương lạnh mười bốn châu, đây chính là đang nói hắn..." Phượng Khuynh Thành nhìn chằm chằm Thẩm Túc, ánh mắt tràn đầy dục vọng chinh phục.
Ánh mắt của ta cũng tập trung vào Thẩm Túc, không còn cách nào khác, hắn quá nổi bật, khiến người ta không thể không nhìn hắn.
Cách biển người, Thẩm Túc đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ta, dưới ánh nắng chói chang, hắn cong môi, mỉm cười với ta.
Trái tim ta bỗng lỡ một nhịp.
Không chịu nổi! Hoàn toàn không chịu nổi!
Ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang rung động, cuống cuồng bỏ chạy.
Đêm hôm đó ta lại mơ thấy Thẩm Túc, hơn nữa giấc mơ này còn nóng bỏng hơn lần trước.
Chỉ là lần này người bị trói bằng dây xích là ta.
Thẩm Túc thì ngồi bên giường, tóc dài xõa tung, thần sắc lười biếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khều một cái, thắt lưng của ta liền rơi xuống đất.
Ngay sau đó hắn khẽ cong môi, giọng điệu ái muội lại phóng túng: "Hoàng muội quả thực là quốc sắc thiên hương, hoàng huynh, cảm mến đã lâu."
Vừa dứt lời, hắn liền hung hăng đè lên, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa sa ập xuống, mang theo sự điên cuồng không cho phép từ chối.
Tay ta cũng bị hắn đè lại, ngón tay từng chút từng chút luồn vào, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Ta không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
Hình ảnh thay đổi, Thẩm Túc từ sau bình phong đi ra, trên người còn mang theo giọt nước chưa khô.
"Chiêu Quân."
Hắn hôn lên trán ta, dịu dàng gọi tên ta: "Đừng có nghĩ đến chuyện rời xa ta nữa."
"Hoàng huynh không muốn dùng những thủ đoạn đó với muội, muội ngoan ngoãn một chút, được không?"
Giấc mơ đến đây đột nhiên dừng lại.
Ta cũng không ngủ được nữa, ngơ ngác ôm chăn ngồi mãi cho đến khi trời sáng.
Mãi cho đến khi ánh bình minh ló dạng, Tùng Tuyết bưng nước rửa mặt vào, cố ý nhắc một câu: "Bên hoàng hậu truyền đến tin tức, muốn tuyển chọn chính phi cho thái tử rồi."
Ta sững sờ: "Tuyển chọn chính phi?"
"Đúng vậy, nghe nói đích trưởng nữ Lý gia và đích thứ nữ Mộ Dung gia đều nằm trong danh sách dự tuyển... Công chúa à..."
Tùng Tuyết còn chưa nói xong, ta vội vàng nhảy xuống giường, xỏ giày vào liền chạy đến Đông Cung.
Vừa bước vào cổng lớn, liền thấy một thanh niên áo trắng đi tới.
Lông mày rậm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với bộ y phục giản dị trên người.
"Thảo dân tham kiến bát công chúa." Hắn cung kính hành lễ với ta.
"Miễn lễ." Ta vội vàng đi gặp Thẩm Túc, cũng không để ý đến người này lắm.
Lúc này vừa qua giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm ở trong sân, thấy ta đến liền thu kiếm, mỉm cười nhìn ta.
Hình như, mỗi lần gặp ta hắn đều đang cười.
"Hôm nay sao lại dậy sớm vậy?"
À đúng rồi, ngày thường ta đều ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy vào giờ Mão quả thực là chuyện hiếm thấy.
Ta khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: "Hoàng huynh có phải sắp thành thân rồi không?"
Nghe vậy, đáy mắt Thẩm Túc thoáng hiện lên một tia u ám khó nhận ra, chốc lát sau, hắn dịu dàng nói: "Mấy hôm trước mẫu hậu cũng đã nhắc đến chuyện này với ta."
Ta truy hỏi: "Vậy hoàng huynh đã có người vừa ý chưa?"
"Coi như là... có rồi." Thẩm Túc chậm rãi đáp.
"Ai?!"
"Phượng nhị tiểu thư Phượng Khuynh Thành sao?"
"Không phải."
"Không phải là tốt rồi." Ta thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười tươi tắn: "Rốt cuộc là cô nương nhà nào khiến hoàng huynh động lòng?"
Thẩm Túc chỉ nhìn ta mà không nói.
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến khả năng đó, ta thấy lòng chua xót: "Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì cô nương ấy đâu."
"Trước kia là ta đã sai lầm khi coi tình cảm kính yêu dành cho hoàng huynh là tình yêu nam nữ, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ tự biết vị trí của mình, sẽ không làm khó hoàng huynh và vị tẩu tẩu tương lai."
Thẩm Túc kinh ngạc ngẩng mắt.
"Ta biết hoàng huynh có thể không tin, cho nên, ta đã xin phụ hoàng ban chỉ, ba ngày sau sẽ tuyển chọn phò mã cho ta."
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, xung quanh bỗng chốc im lặng.
Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc lưa thưa trên trán Thẩm Túc khẽ lay động theo gió, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy cảm xúc mà ta không hiểu.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng lên tiếng: "Là thật sao?"
Ta gật đầu: "Ừ."
"Ta sắp mười bảy, cũng nên chọn phò mã rồi."
Ta luôn là người nói được làm được, chiều hôm đó, một loạt bức chân dung của các tiểu thư khuê các được đưa vào Đông Cung, ngày hôm sau, Hải Đường Điện của ta liền nhận được một loạt bức chân dung của các công tử thế gia.
Trưởng tôn của Quốc Công phủ, thứ tử đích xuất của phủ Thừa tướng, đại công tử nhà Thái phó...
Theo lý mà nói, một đứa con gái không được sủng ái của tiểu tài nhân như ta căn bản không với tới được những lang quân bậc này.
Nhưng ai bảo ta có một người huynh trưởng tốt chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.