Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Chương 7: TA KHÔNG TỐT SAO?

Tửu Nhưỡng Đào Chi

22/12/2024

Hoàng đế có chín người con trai, Thẩm Túc là đích trưởng tử, mẫu tộc hùng mạnh, bản thân lại ưu tú xuất chúng, khiến các đại thần trong triều không hề có ý định ủng hộ các hoàng tử khác.

Bởi vì bọn họ biết rõ, trừ phi Thẩm Túc chết, nếu không sẽ chẳng có hoàng tử nào có thể cướp được ngôi vị hoàng đế từ tay hắn.

Là muội muội được hoàng đế tương lai sủng ái nhất, có rất nhiều quyền quý muốn cưới ta để lấy lòng Thẩm Túc.

Hơn nữa, ta cũng có nhan sắc, đích nữ nhà Thái phó vừa có tài vừa có sắc, được mệnh danh là tài nữ đệ nhất Thịnh Kinh.

Còn ta, chỉ bằng dung mạo, cũng được xưng tụng là Thịnh Kinh song tú cùng nàng ấy.

Sau khi ta cập kê, rất nhiều công tử thế gia đến cầu hôn ta với hoàng đế, nhưng vì lúc đó ta đang si mê Thẩm Túc nên đều bị ta từ chối hết.

"Người này trông cũng được đấy." Ta cầm bức chân dung chăm chú quan sát, Tùng Tuyết bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc.

"Công chúa thật sự đã buông bỏ Thái tử rồi sao?"

"... Thật không thể thật hơn."

Nhìn thấy ta nghiêm túc lựa chọn chân dung như vậy, Tùng Tuyết cuối cùng cũng tin.

Nàng liếc nhìn bức chân dung trong tay ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tốt thì tốt đấy, nhưng so với Thái tử điện hạ vẫn kém một bậc."

Tay ta nắm chặt bức chân dung.

Tâm trí có chút trống rỗng.

Thẩm Túc là đích trưởng tử của hoàng đế, vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, có vinh quang vô hạn.

Hắn cũng không phụ lòng mong đợi, văn võ song toàn, khí chất tao nhã hơn người, cử chỉ lời nói đều là kiểu mẫu của hoàng gia.

Quan trọng nhất là còn có một dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Trừ những lời đồn đại hắn là đoạn tụ hoặc có bệnh bí mật ra, chẳng có một khuyết điểm nào.

Vì vậy, Thẩm Túc không chỉ có nhiều nữ tử ái mộ, mà còn có không ít nam tử ngưỡng mộ tài văn chương võ công của hắn.

Đã gặp qua người như vậy, những nam tử khác rất khó lọt vào mắt xanh.



Ta lựa chọn hết người này đến người khác, nhưng vẫn không tìm được ai vừa ý.

Ta đều cảm thấy không ai bằng Thẩm Túc.

Người này đẹp trai, nhưng lại là một kẻ ăn chơi trác táng, người kia phẩm chất tốt, nhưng lại cổ hủ, suốt ngày lạnh mặt như ai thiếu nợ mình vậy.

Người này vừa có ngoại hình vừa có tính cách, nhưng lại quá khéo mồm khéo miệng, nhìn đã thấy phiền.

Còn có một người mọi mặt đều tốt, ngay cả Tùng Tuyết cũng thấy tốt, nhưng...

Ta quyết định thử xem sao.

Vừa đúng dịp tết Nguyên Tiêu, vị công tử Lý gia mà Tùng Tuyết thấy tốt kia đã mời ta cùng đi dạo phố.

Ta đồng ý.

Đèn hoa vừa lên, khắp đường phố treo đầy đủ loại đèn lồng đủ màu sắc, rực rỡ như ban ngày, tiếng rao hàng không ngớt bên tai, vô cùng náo nhiệt.

"Thẩm cô nương." Công tử Lý gia cầm một chiếc đèn lồng hình con thỏ nhỏ, mỉm cười đưa cho ta, khi cười hai bên má hiện lên lúm đồng tiền nông.

Ta nhận lấy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đa tạ."

"Bên kia có đoán đố đèn, muốn qua xem không?"

"Đi thôi..." Dù sao ta cũng không biết nên làm gì.

Dòng người chen chúc, trong chớp mắt ta và công tử Lý gia đã lạc nhau.

Đột nhiên, ánh mắt ta dừng lại.

Dưới gốc liễu ven sông, có một nam tử áo bạc đang đứng.

Nam tử dáng người cao ráo, thẳng tắp như tùng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bạc hoa văn phức tạp, chỉ để lộ đôi mắt được ánh trăng nhuộm bạc.

Đôi mắt ấy xuyên qua biển người mênh m.ô.n.g nhìn ta, sâu thẳm và nguy hiểm.

Thẩm Túc!



Dù chỉ nhìn thấy đôi mắt, ta cũng có thể chắc chắn hắn chính là Thẩm Túc.

Giây phút này, trái tim vốn đã im ắng suốt một buổi tối lại điên cuồng nhảy lên.

Ta nắm chặt đèn lồng hình con thỏ, do dự không biết có nên tiến lên nói vài câu hay không.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Thẩm Túc đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó, eo ta bị siết chặt, cả người bị bế bổng lên.

Mùi hương mơ quen thuộc bao bọc lấy ta, ta không nhịn được mà ôm chặt hắn, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, mang theo nỗi nhớ nhung sâu sắc.

Hắn ôm ta rời khỏi đám đông, nhảy lên con thuyền hoa trên mặt hồ.

Trong suốt quá trình, ta không hề phản kháng, chỉ ôm chặt hắn.

Vào trong thuyền, hắn đặt ta xuống, nhưng tay vẫn không rời khỏi eo ta.

Chúng ta nhìn nhau thật lâu, ánh mắt người đàn ông trước mặt lóe lên, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Nàng biết ta là ai?"

Ta hất cằm lên, có chút kiêu ngạo: "Đương nhiên, đừng nói chỉ là đeo mặt nạ, dù hoàng huynh có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

"..."

Thẩm Túc cụp mi xuống, hàng mi dài khẽ run, như cánh bướm đen sắp sửa bay lên, vô cùng xinh đẹp.

"Nàng thích tên công tử Lý gia kia sao?" Hắn hỏi.

"Cũng tạm."

Không thể nói là thích, chỉ có thể nói là không ghét.

"Hắn ta rất tốt, Tùng Tuyết cũng thấy hắn ta tốt, cha mẹ Lý gia cũng là những người nổi tiếng nhân hậu, gả vào nhà hắn ta... là một lựa chọn không tồi."

"Vậy ta không tốt sao?"

Thẩm Túc đột nhiên nắm chặt cổ tay ta, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh trăng thanh khiết trên bầu trời, và ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Hoặc Thái Tử Điện Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook