Chương 103: Đối Diện Với Nữ Chính
Hề Hành
11/05/2023
Thời điểm tiếng mở cửa vang lên, Giang Nghiên cũng buông miếng bánh kem xuống, ngẩng đầu. Sau đó, cô bắt gặp một đôi mắt mang theo ý cười, có điểm khó đoán.
Đôi mắt ấy rất trong sáng, xinh đẹp, cũng rất thu hút, nhưng thần sắc kia, tuyệt nhiên không phải là thứ mà nữ chính trong nguyên tác có thể phát ra.
Chủ nhân của đôi mắt này, rõ ràng là người phụ nữ mặc chiếc váy vàng nhạt mà sáng nay cô cùng Lâm Duyệt gặp tại trường, cũng chính là nữ chính trong nguyên tác, Mộ Như Tuyết.
Lông mày Giang Nghiên khẽ nhướng, nhìn thấy Mộ Như Tuyết hiện tại, cô càng xác định, chuyện này đã phát triển đến mức tách ra khỏi nguyên tác rồi.
Mộ Như Tuyết nhìn cô một lúc, hơi gật đầu chào cô, tiếp đến ánh mắt cô ấy hơi đảo sang nơi khác.
Theo động tác của cô ấy, ý cười trong mắt cô ấy trở nên càng ngày càng sâu, thần sắc trên gương mặt cũng nhu hòa đi một ít, cứ như đang nhìn đứa em trai ngốc nghếch đáng yêu của mình vậy, đồng thời cũng có một chút bí ẩn giữa nam và nữ... Yêu nhau say đắm?
Giang Nghiên nhìn theo ánh mắt cô ấy, liền thấy được Mộ Như Tuyết đang bình tĩnh nhìn Hoắc Đan Dương, mặt của cậu ta ngốc ngốc, chắc chắn là bị Mộ Như Tuyết thu hút rồi.
Cô cong khóe môi, nhìn hai người đối diện, ngón tay thon dài vô thức gõ lên mặt bàn.
Mà lúc này, Hoắc Kỳ Chu cũng đi ra từ cửa phòng, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái không nói nên lời.
Ánh mắt của Mộ Như Tuyết dời khỏi người Hoắc Đan Dương, nhìn sang Hoắc Kỳ Chu : "Kỳ Chu, chúng ta đã nói chuyện xong rồi, tiếp đến mong anh chờ ở phòng khách, để tôi và Giang tiểu thư tâm sự một chút nhé?"
Hoắc Kỳ Chu gật đầu, mắt dừng lại trên người Giang Nghiên.
Sau khi Mộ Như Tuyết thấy được Hoắc Kỳ Chu đáp lại, ánh mắt cũng dời về phía Giang Nghiên.
Đương sự Giang Nghiên tự nhiên tiếp nhận được cả hai ánh mắt này, liền thoải mái hào phóng đứng lên: "Nếu như vậy thì chúng ta cùng vào trong nói chuyện nào, Mộ tiểu thư. "
"Này, hai người các cô... " Lúc này Hoắc Đan Dương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói.
Lời còn chưa nói xong, đã bị Giang Nghiên vỗ nhẹ lên đầu: "Ở ngoài ngoan ngoãn chờ đợi, đói bụng thì ăn gì đó đi. "
Sau đó, Giang Nghiên cất bước đi về phía phòng khách, khi đi ngang người Hoắc Kỳ Chu, cô còn duỗi tay sờ soạng một phen, nhỏ giọng nói với anh: "Ở ngoài đây chờ em ra nhé. "
Vừa định thu tay về, lại bị anh bắt lại.
Giang Nghiên thuận thế ôm lấy anh, một bàn tay vươn đến véo lấy gương mặt anh, khiến cho biểu tình kì quái của anh biến dạng:"Đừng nghĩ nhiều, ở đây chờ em ra, được không?
Dứt lời, cô còn gọi anh một tiếng "Chồng à".
Thoáng chốc, Hoắc Kỳ Chu thay đổi sắc khí, sâu kín nhìn cô.
Giang Nghiên xấu xa nhón chân hôn lên má anh một cái, sau đó liền rút tay ra, trốn đi nhanh như một con cá.
Mộ Như Tuyết ở phía trước đã sớm vào phòng, giờ phút này cô ấy đang rất bình tĩnh nhìn cô, chắc ít nhiều cũng thấy được cảnh tượng vừa rồi.
Giang Nghiên giống như không biết gì, cô bình tĩnh vào phòng, đóng cửa lại.
Cô thong dong bước tới sô pha ngồi xuống, nhìn về phía Mộ Như Tuyết: "Không biết Mộ tiểu thư muốn nói gì với tôi, hay tôi nên nói là có phải cơ thể của ‘cô ‘ đang thay đổi gì không Mộ tiểu thư?"
Mộ Như Tuyết khẽ cười, ưu nhã vén mái tóc dài, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi xuống đối diện Giang Nghiên: "Nếu Giang tiểu thư đã nói vậy, thì tôi đây cũng nên hỏi là có phải ‘cô ‘ cũng phát sinh biến hóa gì đúng không ‘ Giang tiểu thư ‘? Trong trí nhớ của tôi, Giang tiểu thư là bạn gái cũ của Đan Dương, sau khi Đan Dương chia tay cô ấy, cô ấy đã cắt cổ tay tự sát rồi, sau đó tôi còn cùng Đan Dương đi tảo mộ cô ấy, còn tặng hoa nữa. "
Câu nói "Trong trí nhớ của tôi", "Đan Dương" của Mộ Như Tuyết, lúc nãy khi nói chuyện với Hoắc Kỳ Chu cô ấy cũng gọi "Kỳ Chu ", và biểu cảm khi Mộ Như Tuyết đối diện với Hoắc Đan Dương...
Giang Nghiên suy nghĩ một lát, chân mày lại khẽ nhướng, nhìn thẳng vào Mộ Như Tuyết: "Cho nên, cô vẫn là Mộ Như Tuyết, chỉ là Mộ Như Tuyết ở tương lai, hiện tại cô đang trọng sinh sao?
Đôi mắt ấy rất trong sáng, xinh đẹp, cũng rất thu hút, nhưng thần sắc kia, tuyệt nhiên không phải là thứ mà nữ chính trong nguyên tác có thể phát ra.
Chủ nhân của đôi mắt này, rõ ràng là người phụ nữ mặc chiếc váy vàng nhạt mà sáng nay cô cùng Lâm Duyệt gặp tại trường, cũng chính là nữ chính trong nguyên tác, Mộ Như Tuyết.
Lông mày Giang Nghiên khẽ nhướng, nhìn thấy Mộ Như Tuyết hiện tại, cô càng xác định, chuyện này đã phát triển đến mức tách ra khỏi nguyên tác rồi.
Mộ Như Tuyết nhìn cô một lúc, hơi gật đầu chào cô, tiếp đến ánh mắt cô ấy hơi đảo sang nơi khác.
Theo động tác của cô ấy, ý cười trong mắt cô ấy trở nên càng ngày càng sâu, thần sắc trên gương mặt cũng nhu hòa đi một ít, cứ như đang nhìn đứa em trai ngốc nghếch đáng yêu của mình vậy, đồng thời cũng có một chút bí ẩn giữa nam và nữ... Yêu nhau say đắm?
Giang Nghiên nhìn theo ánh mắt cô ấy, liền thấy được Mộ Như Tuyết đang bình tĩnh nhìn Hoắc Đan Dương, mặt của cậu ta ngốc ngốc, chắc chắn là bị Mộ Như Tuyết thu hút rồi.
Cô cong khóe môi, nhìn hai người đối diện, ngón tay thon dài vô thức gõ lên mặt bàn.
Mà lúc này, Hoắc Kỳ Chu cũng đi ra từ cửa phòng, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái không nói nên lời.
Ánh mắt của Mộ Như Tuyết dời khỏi người Hoắc Đan Dương, nhìn sang Hoắc Kỳ Chu : "Kỳ Chu, chúng ta đã nói chuyện xong rồi, tiếp đến mong anh chờ ở phòng khách, để tôi và Giang tiểu thư tâm sự một chút nhé?"
Hoắc Kỳ Chu gật đầu, mắt dừng lại trên người Giang Nghiên.
Sau khi Mộ Như Tuyết thấy được Hoắc Kỳ Chu đáp lại, ánh mắt cũng dời về phía Giang Nghiên.
Đương sự Giang Nghiên tự nhiên tiếp nhận được cả hai ánh mắt này, liền thoải mái hào phóng đứng lên: "Nếu như vậy thì chúng ta cùng vào trong nói chuyện nào, Mộ tiểu thư. "
"Này, hai người các cô... " Lúc này Hoắc Đan Dương cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói.
Lời còn chưa nói xong, đã bị Giang Nghiên vỗ nhẹ lên đầu: "Ở ngoài ngoan ngoãn chờ đợi, đói bụng thì ăn gì đó đi. "
Sau đó, Giang Nghiên cất bước đi về phía phòng khách, khi đi ngang người Hoắc Kỳ Chu, cô còn duỗi tay sờ soạng một phen, nhỏ giọng nói với anh: "Ở ngoài đây chờ em ra nhé. "
Vừa định thu tay về, lại bị anh bắt lại.
Giang Nghiên thuận thế ôm lấy anh, một bàn tay vươn đến véo lấy gương mặt anh, khiến cho biểu tình kì quái của anh biến dạng:"Đừng nghĩ nhiều, ở đây chờ em ra, được không?
Dứt lời, cô còn gọi anh một tiếng "Chồng à".
Thoáng chốc, Hoắc Kỳ Chu thay đổi sắc khí, sâu kín nhìn cô.
Giang Nghiên xấu xa nhón chân hôn lên má anh một cái, sau đó liền rút tay ra, trốn đi nhanh như một con cá.
Mộ Như Tuyết ở phía trước đã sớm vào phòng, giờ phút này cô ấy đang rất bình tĩnh nhìn cô, chắc ít nhiều cũng thấy được cảnh tượng vừa rồi.
Giang Nghiên giống như không biết gì, cô bình tĩnh vào phòng, đóng cửa lại.
Cô thong dong bước tới sô pha ngồi xuống, nhìn về phía Mộ Như Tuyết: "Không biết Mộ tiểu thư muốn nói gì với tôi, hay tôi nên nói là có phải cơ thể của ‘cô ‘ đang thay đổi gì không Mộ tiểu thư?"
Mộ Như Tuyết khẽ cười, ưu nhã vén mái tóc dài, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi xuống đối diện Giang Nghiên: "Nếu Giang tiểu thư đã nói vậy, thì tôi đây cũng nên hỏi là có phải ‘cô ‘ cũng phát sinh biến hóa gì đúng không ‘ Giang tiểu thư ‘? Trong trí nhớ của tôi, Giang tiểu thư là bạn gái cũ của Đan Dương, sau khi Đan Dương chia tay cô ấy, cô ấy đã cắt cổ tay tự sát rồi, sau đó tôi còn cùng Đan Dương đi tảo mộ cô ấy, còn tặng hoa nữa. "
Câu nói "Trong trí nhớ của tôi", "Đan Dương" của Mộ Như Tuyết, lúc nãy khi nói chuyện với Hoắc Kỳ Chu cô ấy cũng gọi "Kỳ Chu ", và biểu cảm khi Mộ Như Tuyết đối diện với Hoắc Đan Dương...
Giang Nghiên suy nghĩ một lát, chân mày lại khẽ nhướng, nhìn thẳng vào Mộ Như Tuyết: "Cho nên, cô vẫn là Mộ Như Tuyết, chỉ là Mộ Như Tuyết ở tương lai, hiện tại cô đang trọng sinh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.