Chương 12: TUẦN TRĂNG MẶT 2
Uy Gia
30/08/2023
Đến tối cả hai người quyết định đi dạo phố Bangkok, Lệ Chi Lan thấy một món ăn lạ mắt nên chạy đến hỏi bà chủ.
- Cho con hỏi...đây là món gì ạ ?
Bà chủ nhìn vào là biết khách du lịch nên cũng tận tình giới thiệu với cô, mặc dù không hiểu nhưng vẫn may có hướng dẫn viên phiên dịch.
- Đây là món mà người Thái chúng tôi gọi là Son Tam, tức là gỏi chua cay Son Tam, nó có vị giòn giọt, cay và chua, là một món ăn đem đến sự tươi mát cho những ngày hè...
Lệ Chi Lan nghe xong là thấy hứng thú rồi, cô vui vẻ nói với bà chủ.
- Vậy bác làm cho con một phần nhé
Bà chủ vui vẻ đi làm, Phong Cẩn thấy cô đi lung tung liền đi đến chỗ cô, gương mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Cô làm gì mà đi lung tung vậy, đã nói trước khi đến đây là không được rời tôi một bước lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao ?
Lệ Chi Lan biết mình sai liền đi đến ôm lấy cánh tay anh, vờ nũng nịu nói.
- Anh là đang lo lắng cho tôi đúng không ?
Phong Cẩn lập tức quay sang chỗ khác không nhìn cô.
- Không hề, tôi chỉ sợ mẹ sẽ giết chết tôi khi lỡ cô xảy ra chuyện gì mà thôi, đừng mơ mộng tôi lo lắng cho cô
Cô khẽ bĩu môi bỏ cánh tay anh ra, cô cũng đâu cần anh ta lo lắng cho cô, đúng lúc bà chủ gọi món mà cô kêu đã xong mà cô háo hức đi đến nhưng không may bị trượt chân cũng may Phong Cẩn kịp lúc đỡ lấy.
- Nhìn thấy đồ ăn là cô quên hết mọi thứ xung quanh luôn
- Cảm ơn anh
Lệ Chi Lan ăn một miếng liền cảm thấy nghiện, thật sự rất ngon nó ngon kiểu chua chua như lời bà chủ nói, cô gắp đưa trước mặt anh, nhìn đôi đũa mà cô đã dùng mà anh cũng không ngần ngại há miệng ra ăn.
Sau một ngày đi chơi thì cả hai quay lại khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc Phong Cẩn đang mở khóa cửa thì bất ngờ một người phụ nữ thoáng qua bước vào phòng bên cạnh, anh có chút kinh ngạc vì bóng dáng người phụ nữ này quá quen thuộc hay là anh chỉ nhầm lẫn.
Lệ Chi Lan thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào phòng bên cạnh cũng khó hiểu nhắc anh.
- Anh đang nhìn cái gì vậy ?
- Không có gì, vào trong thôi
Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường nằm ngủ, còn anh thì nằm trên ghế sofa, thấy vậy cô cũng không nỡ để cho anh nằm trên đó suy nghĩ một lúc mới quyết định gọi anh lại.
- Ùm ờ...anh có thể lên giường nằm cũng được mà...
Lời vừa dứt thì Phong Cẩn không cần nghĩ nhiều liền nhanh chóng leo lên giường nằm ngủ, bình thản như không có chuyện gì, cô thì dở khóc dở cười cũng nhắm mắt ngủ. Mãi một lúc, cô mơ màng lăn đến chỗ anh còn cả gan gắt chân lên bụng anh tay thì ôm lấy cổ anh, Phong Cẩn chỉ biết ngồi yên không dám nhúc nhích sợ cô gái này tỉnh giấc.
Đang gắt tay lên trán thì bất ngờ thứ gì đó vừa mềm mềm vừa tròn tròn cạ cạ vào cánh tay anh, gương mặt anh thoáng chốc đỏ khi nhìn vào bầu ngực căng tròn của cô. Anh bắt đầu thở hắt ra, thứ gì đó trong đũng quần của anh bỗng bất ngờ rục rịch đến khó chịu, anh nhất thời đẩy Lệ Chi Lan ra bên cạnh, bởi theo đó cô cũng giật mình mở mắt ra..
Cô quay qua nhìn đồng hồ điểm đến là mười hai giờ, cô có chút bực mình nhìn anh.
- Đêm khuya không chịu ngủ anh đang làm cái gì vậy, anh không ngủ thì để cho người ta ngủ đi chứ
- Tại ai mà tôi phải thành ra như vậy ?
Phong Cẩn tức giận chỉ tay vào thằng nhỏ dưới quần của mình, cô giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy thứ không nên thấy đang nhô lên đến đáng sợ, cô vội cách xa ra anh một chút, gương mặt tái mét.
- Anh...anh sao nó có thể...to lên như vậy ?
- Cô còn hỏi nữa sao ? Là tại cô hết đó, đang yên đang lành tự dưng cạ cạ vào người tôi. Đó là thành quả mà cô gây ra đấy...
- Tôi...tôi...
Lệ Chi Lan không dám nhìn anh, ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, bỗng Phong Cẩn đi xuống giường phi thẳng vào phòng tắm, cô cũng khó hiểu với cái con người này.
...
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hai người ở bên Thái Lan, Phong Cẩn đang thu xếp đồ đạc để chiều chuẩn bị quay về nước, bỗng nghe Lệ Chi Lan.
- Anh ở đây nhé, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, gần đây thôi à
Anh buông quần áo xuống, quay sang nhìn cô.
- Thôi cô muốn ăn gì cứ nói với tôi để tôi đi mua cho, một mình cô đi ra ngoài tôi không yên tâm
Nhưng cô lại xua tay không cần đâu.
- À, tôi đi một mình không sao đâu với lại gần đây thôi anh không cần phải lo hết
- Được rồi, cô nhớ đi chú ý an toàn
- Ừm tôi biết rồi
Lệ Chi Lan nhanh chóng chuồn ra ngoài mà quên đóng cửa lại, một lúc sau người phụ nữ phòng bên cạnh mở cửa đi ra nhìn bóng lưng của cô chạy đi liền nhếch môi cười nham hiểm. Cô ta khoanh tay từ từ bước vào trong phòng của Phong Cẩn, nhìn bóng lưng mà cô ta ngày đêm mong nhớ mà không nhịn được mà chạy đến ôm lấy anh.
Anh cứ ngỡ đây là chiêu trò của Lệ Chi Lan nên không vội quay người lại mà mặc kệ, anh chỉ thản nhiên trêu chọc.
- Thấy cô chủ động như vậy thật khiến cho tôi rất bất ngờ đấy, mà cô không thể dùng chiêu trò khác hay sao hở ? Ví dụ như chọc cho tôi cứng lên chẳng hạn...
Bên kia, Lệ Chi Lan bực bội quay về phòng vì quên mang theo ví tiền, đúng có thấy bực không chứ lị. Vừa vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cô sững sờ. Cô mở toang cửa không giận dữ mà chỉ hét lên mà thôi.
- Hai người đang làm cái quần què gì vậy hả ?
- Cho con hỏi...đây là món gì ạ ?
Bà chủ nhìn vào là biết khách du lịch nên cũng tận tình giới thiệu với cô, mặc dù không hiểu nhưng vẫn may có hướng dẫn viên phiên dịch.
- Đây là món mà người Thái chúng tôi gọi là Son Tam, tức là gỏi chua cay Son Tam, nó có vị giòn giọt, cay và chua, là một món ăn đem đến sự tươi mát cho những ngày hè...
Lệ Chi Lan nghe xong là thấy hứng thú rồi, cô vui vẻ nói với bà chủ.
- Vậy bác làm cho con một phần nhé
Bà chủ vui vẻ đi làm, Phong Cẩn thấy cô đi lung tung liền đi đến chỗ cô, gương mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Cô làm gì mà đi lung tung vậy, đã nói trước khi đến đây là không được rời tôi một bước lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao ?
Lệ Chi Lan biết mình sai liền đi đến ôm lấy cánh tay anh, vờ nũng nịu nói.
- Anh là đang lo lắng cho tôi đúng không ?
Phong Cẩn lập tức quay sang chỗ khác không nhìn cô.
- Không hề, tôi chỉ sợ mẹ sẽ giết chết tôi khi lỡ cô xảy ra chuyện gì mà thôi, đừng mơ mộng tôi lo lắng cho cô
Cô khẽ bĩu môi bỏ cánh tay anh ra, cô cũng đâu cần anh ta lo lắng cho cô, đúng lúc bà chủ gọi món mà cô kêu đã xong mà cô háo hức đi đến nhưng không may bị trượt chân cũng may Phong Cẩn kịp lúc đỡ lấy.
- Nhìn thấy đồ ăn là cô quên hết mọi thứ xung quanh luôn
- Cảm ơn anh
Lệ Chi Lan ăn một miếng liền cảm thấy nghiện, thật sự rất ngon nó ngon kiểu chua chua như lời bà chủ nói, cô gắp đưa trước mặt anh, nhìn đôi đũa mà cô đã dùng mà anh cũng không ngần ngại há miệng ra ăn.
Sau một ngày đi chơi thì cả hai quay lại khách sạn nghỉ ngơi, trong lúc Phong Cẩn đang mở khóa cửa thì bất ngờ một người phụ nữ thoáng qua bước vào phòng bên cạnh, anh có chút kinh ngạc vì bóng dáng người phụ nữ này quá quen thuộc hay là anh chỉ nhầm lẫn.
Lệ Chi Lan thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào phòng bên cạnh cũng khó hiểu nhắc anh.
- Anh đang nhìn cái gì vậy ?
- Không có gì, vào trong thôi
Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường nằm ngủ, còn anh thì nằm trên ghế sofa, thấy vậy cô cũng không nỡ để cho anh nằm trên đó suy nghĩ một lúc mới quyết định gọi anh lại.
- Ùm ờ...anh có thể lên giường nằm cũng được mà...
Lời vừa dứt thì Phong Cẩn không cần nghĩ nhiều liền nhanh chóng leo lên giường nằm ngủ, bình thản như không có chuyện gì, cô thì dở khóc dở cười cũng nhắm mắt ngủ. Mãi một lúc, cô mơ màng lăn đến chỗ anh còn cả gan gắt chân lên bụng anh tay thì ôm lấy cổ anh, Phong Cẩn chỉ biết ngồi yên không dám nhúc nhích sợ cô gái này tỉnh giấc.
Đang gắt tay lên trán thì bất ngờ thứ gì đó vừa mềm mềm vừa tròn tròn cạ cạ vào cánh tay anh, gương mặt anh thoáng chốc đỏ khi nhìn vào bầu ngực căng tròn của cô. Anh bắt đầu thở hắt ra, thứ gì đó trong đũng quần của anh bỗng bất ngờ rục rịch đến khó chịu, anh nhất thời đẩy Lệ Chi Lan ra bên cạnh, bởi theo đó cô cũng giật mình mở mắt ra..
Cô quay qua nhìn đồng hồ điểm đến là mười hai giờ, cô có chút bực mình nhìn anh.
- Đêm khuya không chịu ngủ anh đang làm cái gì vậy, anh không ngủ thì để cho người ta ngủ đi chứ
- Tại ai mà tôi phải thành ra như vậy ?
Phong Cẩn tức giận chỉ tay vào thằng nhỏ dưới quần của mình, cô giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy thứ không nên thấy đang nhô lên đến đáng sợ, cô vội cách xa ra anh một chút, gương mặt tái mét.
- Anh...anh sao nó có thể...to lên như vậy ?
- Cô còn hỏi nữa sao ? Là tại cô hết đó, đang yên đang lành tự dưng cạ cạ vào người tôi. Đó là thành quả mà cô gây ra đấy...
- Tôi...tôi...
Lệ Chi Lan không dám nhìn anh, ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, bỗng Phong Cẩn đi xuống giường phi thẳng vào phòng tắm, cô cũng khó hiểu với cái con người này.
...
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hai người ở bên Thái Lan, Phong Cẩn đang thu xếp đồ đạc để chiều chuẩn bị quay về nước, bỗng nghe Lệ Chi Lan.
- Anh ở đây nhé, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, gần đây thôi à
Anh buông quần áo xuống, quay sang nhìn cô.
- Thôi cô muốn ăn gì cứ nói với tôi để tôi đi mua cho, một mình cô đi ra ngoài tôi không yên tâm
Nhưng cô lại xua tay không cần đâu.
- À, tôi đi một mình không sao đâu với lại gần đây thôi anh không cần phải lo hết
- Được rồi, cô nhớ đi chú ý an toàn
- Ừm tôi biết rồi
Lệ Chi Lan nhanh chóng chuồn ra ngoài mà quên đóng cửa lại, một lúc sau người phụ nữ phòng bên cạnh mở cửa đi ra nhìn bóng lưng của cô chạy đi liền nhếch môi cười nham hiểm. Cô ta khoanh tay từ từ bước vào trong phòng của Phong Cẩn, nhìn bóng lưng mà cô ta ngày đêm mong nhớ mà không nhịn được mà chạy đến ôm lấy anh.
Anh cứ ngỡ đây là chiêu trò của Lệ Chi Lan nên không vội quay người lại mà mặc kệ, anh chỉ thản nhiên trêu chọc.
- Thấy cô chủ động như vậy thật khiến cho tôi rất bất ngờ đấy, mà cô không thể dùng chiêu trò khác hay sao hở ? Ví dụ như chọc cho tôi cứng lên chẳng hạn...
Bên kia, Lệ Chi Lan bực bội quay về phòng vì quên mang theo ví tiền, đúng có thấy bực không chứ lị. Vừa vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cô sững sờ. Cô mở toang cửa không giận dữ mà chỉ hét lên mà thôi.
- Hai người đang làm cái quần què gì vậy hả ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.