Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại
Chương 6:
Dư Ngã Bạch Lộ
16/05/2024
Quản gia sửng sốt: "À, đúng... Có vấn đề gì ư?"
Lục Khê không khách sáo nhận xét: "Tạ Dĩ Triều cũng thật là, gan cũng to gớm, sao lại để người không rõ lai lịch tùy tiện tiếp cận con trai mình?"
Quản gia cảm thấy vô cùng bất lực.
Tự mình nói mình không rõ lai lịch cũng được sao?
Còn gọi thẳng tên ông chủ, xem ra là một người lợi hại, không trách được vừa rồi làm Uông Linh tức giận bỏ đi.
Quản gia không ngờ ông chủ vốn không gần gũi phụ nữ lại thích kiểu người lắm trò như thế này.
Trong ngôi nhà này ông chủ là người uy nghiêm nhất, Tạ Hành là thiếu niên nổi loạn, thêm một người mẹ kế trẻ tuổi có sức chiến đấu không tệ, sau này trong nhà có phải ngày nào cũng gà bay chó sủa không?
Trong lúc quản gia lo lắng đau đầu vì gia đình này, Lục Khê gọi ông lại cẩn thận hỏi về thời gian biểu ở trường của Tạ Hành.
Cô nhanh chóng biết được Tạ Hành hiện đang học lớp mười một, mỗi tuần được nghỉ một ngày vào chủ nhật, bình thường buổi trưa và buổi tối chỉ có một tiếng nghỉ ngơi, buổi tối chín giờ hai mươi phút mới hết giờ tự học.
Một tiếng quá ngắn, có lẽ chưa gặp được người thì học sinh đã vào lớp rồi.
Lục Khê rất muốn gặp Tạ Hành, nhưng sau khi cân nhắc cô quyết định vẫn đợi đến tối rồi thử vận may.
Trước bữa trưa có người mang đến cho Lục Khê một chiếc điện thoại đời mới nhất.
Thực ra cũng không có gì khác biệt lắm ngoài việc mỏng hơn một chút, cô cảm thấy không có gì khác lúc trước, thời đó cô cũng dùng điện thoại để thanh toán đồ, nhìn chung cũng giống nhau, cô chỉ cần thích nghi về mặt tâm lý là được.
Chỉ có một điểm kỳ lạ là cô phát hiện số điện thoại này vẫn là số cô dùng trước đây.
Đã lâu như vậy rồi không thể vẫn chưa hủy được, chỉ có thể là Tạ Dĩ Triều đã mua lại.
Phải khen là anh làm việc rất chu đáo.
Không lâu sau, có mấy người quản lý của cửa hàng cao cấp đến biệt thự mang đến mấy chục bộ quần áo và giày dép kiểu dáng mới nhất, tất cả đều được người giúp việc sắp xếp, treo vào phòng để quần áo.
Trước đây Lục Khê rất thích mua sắm, nhìn thấy quần áo đẹp là không thể dời bước
Cô thử quần áo trong phòng mấy tiếng đồng hồ, vui vẻ không thôi, trong lúc tự vui tự chơi cô ngạc nhiên phát hiện quần áo bây giờ không khác gì so với mười mấy năm trước, thời trang là một vòng tròn, câu nói này quả thực không sai.
Cô chọn một bộ quần áo phù hợp để ra ngoài, ăn trưa xong rất nhàn nhã trở về phòng chuẩn bị ngủ tiếp.
Mãi đến khi thức dậy, Lục Khê mới nghe quản gia nói Tạ Hành chiều nay lại trốn học, tối chuẩn bị đi chơi quán bar với bạn bè.
Lục Khê đang ngái ngủ:???
Đứa trẻ hư này đúng là vô pháp vô thiên, không được, phải trị!
Tại quán bar Sweet Orange, ở vị trí ngồi sát tường tầng một, Tạ Hành ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh có bảy tám chàng trai và mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ trưởng thành.
Có một cô gái mặc váy ngắn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, õng ẹo nâng ly mời rượu: "Anh Hành, uống một ly với em đi."
Thiếu niên mặt lạnh tanh, đẩy tay cô ta ra: "Đừng làm phiền tôi."
Cậu ta từ sáng nay đã không vui, cảm thấy cả thế giới đều chống đối mình, thái độ rất cộc cằn.
Một đứa bạn cùng phòng ngủ ngáy như sấm làm hại cậu ta tối qua ngủ không ngon, phải ngủ bù trong giờ học, lại bị thầy giáo gọi dậy trách mắng bảo cậu ra ngoài đứng phạt.
Đi thì đi, Tạ Hành căn bản không quan tâm, ung dung đi ra khỏi lớp, không ngờ lại nhận được điện thoại của Uông Linh nói cho cậu ta mấy chuyện không đâu.
Lục Khê không khách sáo nhận xét: "Tạ Dĩ Triều cũng thật là, gan cũng to gớm, sao lại để người không rõ lai lịch tùy tiện tiếp cận con trai mình?"
Quản gia cảm thấy vô cùng bất lực.
Tự mình nói mình không rõ lai lịch cũng được sao?
Còn gọi thẳng tên ông chủ, xem ra là một người lợi hại, không trách được vừa rồi làm Uông Linh tức giận bỏ đi.
Quản gia không ngờ ông chủ vốn không gần gũi phụ nữ lại thích kiểu người lắm trò như thế này.
Trong ngôi nhà này ông chủ là người uy nghiêm nhất, Tạ Hành là thiếu niên nổi loạn, thêm một người mẹ kế trẻ tuổi có sức chiến đấu không tệ, sau này trong nhà có phải ngày nào cũng gà bay chó sủa không?
Trong lúc quản gia lo lắng đau đầu vì gia đình này, Lục Khê gọi ông lại cẩn thận hỏi về thời gian biểu ở trường của Tạ Hành.
Cô nhanh chóng biết được Tạ Hành hiện đang học lớp mười một, mỗi tuần được nghỉ một ngày vào chủ nhật, bình thường buổi trưa và buổi tối chỉ có một tiếng nghỉ ngơi, buổi tối chín giờ hai mươi phút mới hết giờ tự học.
Một tiếng quá ngắn, có lẽ chưa gặp được người thì học sinh đã vào lớp rồi.
Lục Khê rất muốn gặp Tạ Hành, nhưng sau khi cân nhắc cô quyết định vẫn đợi đến tối rồi thử vận may.
Trước bữa trưa có người mang đến cho Lục Khê một chiếc điện thoại đời mới nhất.
Thực ra cũng không có gì khác biệt lắm ngoài việc mỏng hơn một chút, cô cảm thấy không có gì khác lúc trước, thời đó cô cũng dùng điện thoại để thanh toán đồ, nhìn chung cũng giống nhau, cô chỉ cần thích nghi về mặt tâm lý là được.
Chỉ có một điểm kỳ lạ là cô phát hiện số điện thoại này vẫn là số cô dùng trước đây.
Đã lâu như vậy rồi không thể vẫn chưa hủy được, chỉ có thể là Tạ Dĩ Triều đã mua lại.
Phải khen là anh làm việc rất chu đáo.
Không lâu sau, có mấy người quản lý của cửa hàng cao cấp đến biệt thự mang đến mấy chục bộ quần áo và giày dép kiểu dáng mới nhất, tất cả đều được người giúp việc sắp xếp, treo vào phòng để quần áo.
Trước đây Lục Khê rất thích mua sắm, nhìn thấy quần áo đẹp là không thể dời bước
Cô thử quần áo trong phòng mấy tiếng đồng hồ, vui vẻ không thôi, trong lúc tự vui tự chơi cô ngạc nhiên phát hiện quần áo bây giờ không khác gì so với mười mấy năm trước, thời trang là một vòng tròn, câu nói này quả thực không sai.
Cô chọn một bộ quần áo phù hợp để ra ngoài, ăn trưa xong rất nhàn nhã trở về phòng chuẩn bị ngủ tiếp.
Mãi đến khi thức dậy, Lục Khê mới nghe quản gia nói Tạ Hành chiều nay lại trốn học, tối chuẩn bị đi chơi quán bar với bạn bè.
Lục Khê đang ngái ngủ:???
Đứa trẻ hư này đúng là vô pháp vô thiên, không được, phải trị!
Tại quán bar Sweet Orange, ở vị trí ngồi sát tường tầng một, Tạ Hành ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh có bảy tám chàng trai và mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ trưởng thành.
Có một cô gái mặc váy ngắn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, õng ẹo nâng ly mời rượu: "Anh Hành, uống một ly với em đi."
Thiếu niên mặt lạnh tanh, đẩy tay cô ta ra: "Đừng làm phiền tôi."
Cậu ta từ sáng nay đã không vui, cảm thấy cả thế giới đều chống đối mình, thái độ rất cộc cằn.
Một đứa bạn cùng phòng ngủ ngáy như sấm làm hại cậu ta tối qua ngủ không ngon, phải ngủ bù trong giờ học, lại bị thầy giáo gọi dậy trách mắng bảo cậu ra ngoài đứng phạt.
Đi thì đi, Tạ Hành căn bản không quan tâm, ung dung đi ra khỏi lớp, không ngờ lại nhận được điện thoại của Uông Linh nói cho cậu ta mấy chuyện không đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.