Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại
Chương 7:
Dư Ngã Bạch Lộ
16/05/2024
"Tìm thì tìm, liên quan gì đến con." Tạ Hành cúp điện thoại, bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Vừa lúc có mấy đứa bạn ngoài trường gọi cậu đi chơi game, Tạ Hành không để ý đến sự ngăn cản của thầy giáo, ung dung trèo tường ra ngoài, ở quán net đến tối thì mấy đứa bạn gọi bạn gái đến, lại gọi thêm mấy người cậu ta không quen nói muốn đi quán bar chơi.
Cô gái bị mất mặt không vui hừ một tiếng, chuyển qua ngồi chỗ khác.
Tống Tế cười ha hả, cụng ly với Tạ Hành: "Sao vậy anh Hành, tâm trạng không tốt à? Ai chọc cậu, anh em giúp cậu xử lý!"
Tạ Hành nhìn cậu ta, biểu cảm hơi dịu xuống, nể mặt uống cạn nửa ly nhỏ, Tống Tế lại không để ý, rất hào sảng uống cạn ly rượu của mình.
"Không có ai chọc tôi, chuyện phiền phức trong nhà thôi." Tạ Hành nhíu mày nói.
Trong đám người này cậu ta chỉ quen biết với Tống Tế, Tống Tế hơn cậu ta vài tuổi, tính tình thoải mái, lúc mới quen không biết nhà Tạ Hành giàu có, rõ ràng kinh tế của mình bình thường nhưng vẫn luôn mời cậu ta đi ăn cơm.
Sau đó Tạ Hành thấy ngại nên chủ động nói ra gia thế, Tống Tế cũng không tức giận, ngược lại còn nói đùa cậu ta giấu kỹ thế.
Tạ Dĩ Triều biết người bạn này của cậu ta, còn mắng bảo cậu ta ít qua lại với loại bạn bè xấu như Tống Tế, Tạ Hành tức giận cãi nhau với bố, dứt khoát dọn ra khỏi nhà, lười nhìn sắc mặt ông ta.
So với cái nhà lạnh lẽo đó, cậu ta thà ở cùng bạn bè, ít nhất bọn nó còn có tình người, sẽ thật sự lo nghĩ cho cậu ta.
Tạ Hành đứng dậy đi vệ sinh.
Cậu ta dù sao cũng là học sinh, ít khi đến quán bar, quan hệ đơn giản, suy nghĩ cũng đơn thuần, căn bản không ngờ mình vừa đứng dậy không lâu thì Tống Tế đã lén lút lấy một gói nhỏ từ trong túi ra, dùng tay che chắn đổ vào ly của Tạ Hành.
Mà cảnh này vừa vặn lọt vào mắt Lục Khê.
Không phải cô có sức quan sát nhạy bén, mà là từ khi vào quán bar, sau khi tìm thấy Tạ Hành cô đã tìm một vị trí ở tầng hai âm thầm quan sát con trai.
Thật sự rất kỳ diệu, có lẽ là cảm ứng huyết thống nên cô chỉ liếc mắt nhìn cái bàn đó thì trái tim như bị thứ gì bóp chặt, chăm chú nhìn thiếu niên thanh tú ở giữa, một cảm giác mãnh liệt mách bảo cô đó chính là Tạ Hành.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, may mà thị lực của Lục Khê tốt, cộng thêm góc nhìn từ trên cao xuống nên thấy rất rõ.
Tim cô đập thình thịch, không nhịn được cảm thán sự kỳ diệu của huyết thống, Tạ Hành cực giống cô và Tạ Dĩ Triều!
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao và xương chân mày giống bố cậu ta, còn đôi mắt hơi cụp xuống, khóe môi cong lên thì giống hệt cô.
Nếu không phải mặt quá lạnh lùng, chắc chắn là kiểu hot boy đi trên đường sẽ bị các cô gái bắt chuyện bất cứ lúc nào.
Thật sự không muốn thừa nhận cũng không được, đây đúng là con trai cô.
Cô đến rồi, nhìn rõ rồi, thỏa mãn sự tò mò rồi, vốn định rời đi ngay, sau đó để lại vệ sĩ đưa thằng con hư này về trường, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có một dự cảm không lành.
Bầu không khí dơ bẩn ở cái bàn đó làm người ta cảm thấy rất khó chịu, trực giác mách bảo Lục Khê sắp xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên...
Nhà vệ sinh nam không có người, vì thế Tạ Hành không lâu sau đã nhanh chóng quay lại, vừa ngồi xuống Tống Tế đã tươi cười rót đầy ly rượu cho cậu ta, nói muốn uống cạn.
Tạ Hành thật ra không muốn uống nữa, Tống Tế lại khuyên: "Ly cuối cùng rồi, uống xong chúng ta đi."
Cậu ta nghĩ cũng không sao, cầm ly rượu lên định uống, bỗng nhiên khóe mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn ấn chặt vai cậu ta: "Đừng uống."
Tạ Hành ngẩn ra, nhưng nghe thấy là giọng nói của một người phụ nữ trẻ, cậu ta nhíu mày không để ý, mỗi lần đến quán bar đều có rất nhiều cô gái đến bắt chuyện với Tạ Hành, cậu ta thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.
Nhưng Tống Tế thì lại không kiên nhẫn quát lớn: "Liên quan gì đến cô, uống hay không ảnh hưởng đến cô à? Cô là ai?"
Lục Khê bình tĩnh trả lời: "Phụ huynh của cậu ta."
Vừa lúc có mấy đứa bạn ngoài trường gọi cậu đi chơi game, Tạ Hành không để ý đến sự ngăn cản của thầy giáo, ung dung trèo tường ra ngoài, ở quán net đến tối thì mấy đứa bạn gọi bạn gái đến, lại gọi thêm mấy người cậu ta không quen nói muốn đi quán bar chơi.
Cô gái bị mất mặt không vui hừ một tiếng, chuyển qua ngồi chỗ khác.
Tống Tế cười ha hả, cụng ly với Tạ Hành: "Sao vậy anh Hành, tâm trạng không tốt à? Ai chọc cậu, anh em giúp cậu xử lý!"
Tạ Hành nhìn cậu ta, biểu cảm hơi dịu xuống, nể mặt uống cạn nửa ly nhỏ, Tống Tế lại không để ý, rất hào sảng uống cạn ly rượu của mình.
"Không có ai chọc tôi, chuyện phiền phức trong nhà thôi." Tạ Hành nhíu mày nói.
Trong đám người này cậu ta chỉ quen biết với Tống Tế, Tống Tế hơn cậu ta vài tuổi, tính tình thoải mái, lúc mới quen không biết nhà Tạ Hành giàu có, rõ ràng kinh tế của mình bình thường nhưng vẫn luôn mời cậu ta đi ăn cơm.
Sau đó Tạ Hành thấy ngại nên chủ động nói ra gia thế, Tống Tế cũng không tức giận, ngược lại còn nói đùa cậu ta giấu kỹ thế.
Tạ Dĩ Triều biết người bạn này của cậu ta, còn mắng bảo cậu ta ít qua lại với loại bạn bè xấu như Tống Tế, Tạ Hành tức giận cãi nhau với bố, dứt khoát dọn ra khỏi nhà, lười nhìn sắc mặt ông ta.
So với cái nhà lạnh lẽo đó, cậu ta thà ở cùng bạn bè, ít nhất bọn nó còn có tình người, sẽ thật sự lo nghĩ cho cậu ta.
Tạ Hành đứng dậy đi vệ sinh.
Cậu ta dù sao cũng là học sinh, ít khi đến quán bar, quan hệ đơn giản, suy nghĩ cũng đơn thuần, căn bản không ngờ mình vừa đứng dậy không lâu thì Tống Tế đã lén lút lấy một gói nhỏ từ trong túi ra, dùng tay che chắn đổ vào ly của Tạ Hành.
Mà cảnh này vừa vặn lọt vào mắt Lục Khê.
Không phải cô có sức quan sát nhạy bén, mà là từ khi vào quán bar, sau khi tìm thấy Tạ Hành cô đã tìm một vị trí ở tầng hai âm thầm quan sát con trai.
Thật sự rất kỳ diệu, có lẽ là cảm ứng huyết thống nên cô chỉ liếc mắt nhìn cái bàn đó thì trái tim như bị thứ gì bóp chặt, chăm chú nhìn thiếu niên thanh tú ở giữa, một cảm giác mãnh liệt mách bảo cô đó chính là Tạ Hành.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, may mà thị lực của Lục Khê tốt, cộng thêm góc nhìn từ trên cao xuống nên thấy rất rõ.
Tim cô đập thình thịch, không nhịn được cảm thán sự kỳ diệu của huyết thống, Tạ Hành cực giống cô và Tạ Dĩ Triều!
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao và xương chân mày giống bố cậu ta, còn đôi mắt hơi cụp xuống, khóe môi cong lên thì giống hệt cô.
Nếu không phải mặt quá lạnh lùng, chắc chắn là kiểu hot boy đi trên đường sẽ bị các cô gái bắt chuyện bất cứ lúc nào.
Thật sự không muốn thừa nhận cũng không được, đây đúng là con trai cô.
Cô đến rồi, nhìn rõ rồi, thỏa mãn sự tò mò rồi, vốn định rời đi ngay, sau đó để lại vệ sĩ đưa thằng con hư này về trường, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có một dự cảm không lành.
Bầu không khí dơ bẩn ở cái bàn đó làm người ta cảm thấy rất khó chịu, trực giác mách bảo Lục Khê sắp xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên...
Nhà vệ sinh nam không có người, vì thế Tạ Hành không lâu sau đã nhanh chóng quay lại, vừa ngồi xuống Tống Tế đã tươi cười rót đầy ly rượu cho cậu ta, nói muốn uống cạn.
Tạ Hành thật ra không muốn uống nữa, Tống Tế lại khuyên: "Ly cuối cùng rồi, uống xong chúng ta đi."
Cậu ta nghĩ cũng không sao, cầm ly rượu lên định uống, bỗng nhiên khóe mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn ấn chặt vai cậu ta: "Đừng uống."
Tạ Hành ngẩn ra, nhưng nghe thấy là giọng nói của một người phụ nữ trẻ, cậu ta nhíu mày không để ý, mỗi lần đến quán bar đều có rất nhiều cô gái đến bắt chuyện với Tạ Hành, cậu ta thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn.
Nhưng Tống Tế thì lại không kiên nhẫn quát lớn: "Liên quan gì đến cô, uống hay không ảnh hưởng đến cô à? Cô là ai?"
Lục Khê bình tĩnh trả lời: "Phụ huynh của cậu ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.