Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 48:
Phù Sinh Diêu Duệ
26/06/2024
Dịch: Y Na
“Nguy rồi!”
Đúng lúc phía trước là Giản Hạnh Hạnh và Nghiêm Nam đang chạy lại!
“Chạy mau!”
Nghiêm Hành cầm cuốc xông tới, một cuốc bổ mạnh vào lưng ông ta. Thằng điên lảo đảo, lại hướng ánh mắt đỏ ngầu về phía Nghiêm Hành, dữ tợn đánh tới.
Lần này khoảng cách quá gần, Nghiêm Hành bị ông ta nhào vào dưới thân.
“Anh cả!”
“Anh cả!”
Giản Hạnh Hạnh và Nghiêm Nam sợ hãi vô cùng, con ngươi không ngừng giãn ra!
“Còn muốn đánh người khác bị thương! Tao đánh chết mày!”
Mọi người vốn không dám giết người, nhưng thấy thằng điên này càng ngày càng điên rồi, còn ép Nghiêm Hành xuống dưới định giết thì không do dự nữa, cầm cuốc hung hăng bổ lên.
“A!”
Bổ lưng không được, mọi người liền bổ lên cổ, lên đầu ông ta.
Không biết bổ bao nhiêu lần, vừa nhấc ông ta lên vừa đánh vừa bổ, sau đó mới kéo Nghiêm Hành ra khỏi người ông ta, nhìn kỹ, thằng điên đã choáng, trên đầu đầy máu, cảnh tượng này hơi đẫm máu.
“Anh cả hu hu hu hu.”
Thấy thằng điên đã bị khuất phục, Giản Hạnh Hạnh hai mắt đẫm lệ lại chạy tới, muốn xem anh cả mình thế nào rồi.
“Đừng qua đây, anh không sao!”
Nghiêm Hành bị thương ở mặt, lăn người lao tới ôm lấy Giản Hạnh Hạnh ấn vào lòng, che mắt cô không cho cô nhìn.
“Hu hu hu hu, anh cả.”
Giản Hạnh Hạnh sợ hãi đến mức chỉ biết khóc gọi anh cả, túm lấy quần áo của anh gào khóc, khóc tới đau lòng.
“Cuối cùng phải đánh nó ngất xỉu, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Đây là lần thứ mấy rồi, ông ta không biết bây giờ con mình là thằng điên sao, nếu không nhốt được thì đánh chết luôn đi! Hôm nay mạo hiểm như thế, nếu chúng ta đến muộn một bước, tôi thấy đứa bé Nghiêm Hành này đã gặp chuyện không hay rồi!”
“Đúng thế, điên bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần chạy ra ngoài đều ầm ĩ cả lên, làm đội mình bị thương thì thôi đi, nếu ra ngoài làm đội khác bị thương thì biết bồi thường cho người ta kiểu gì?
Người ta cũng không chịu bỏ qua đâu!”
Mọi người lòng đầy căm phẫn, vừa chửi rủa vừa tìm đồ trói thằng điên lại, chuẩn bị đưa về cho Hà Trung.
“Nghiêm Hành cháu không sao chứ, nhìn Hạnh Hạnh sợ kìa, cháu làm anh trai cũng không vô ích, nếu không phải Hạnh Hạnh liều mạng chạy qua đó tìm chú thím thì chú thím còn không biết thằng điên kia lại chạy ra ngoài đâu.”
Cuối cùng cũng có người nhớ ra quan tâm mấy anh em này, giọng điệu đầy thổn thức.
“Cháu không sao, hôm nay cảm ơn mọi người đã đến cứu cháu, các chú thím vất vả rồi, để hôm nào cháu bảo cha mẹ đi cảm ơn mọi người, cháu xin phép đưa Hạnh Hạnh về trước, con bé sợ lắm.”
Nghiêm Hành xoa xoa cái đầu nhỏ rối bời của Giản Hạnh Hạnh, nói xin lỗi.
“Ừ, cảm ơn cái gì, ai chẳng biết thằng điên này chạy ra ngoài là gây hoạ, kiểu gì nó cũng phải bị bắt về.”
Mọi người khoát khoát tay, cũng không cần cảm ơn gì cả, Nghiêm Hành gật gật đầu rồi đưa Giản Hạnh Hạnh về nhà, còn dặn dò Nghiêm Nam.
“Đi tìm Tiểu Thắng và Tiểu Cần về đi, nói với các em ấy không sao rồi, để các em ấy khỏi lo lắng.”
“Vâng.”
Nghiêm Nam trông thấy anh cả không sao thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay thật sự quá kinh khủng, một mình cha cũng khó có thể đối phó với thằng điên này, chứ nói gì đến anh cả. Cũng may anh cả chỉ bị cào xước mặt, không có việc gì lớn.
Xảy ra chuyện như thế, việc nhặt trứng chim đương nhiên bị hủy bỏ, nhưng lúc này trong lòng Giản Hạnh Hạnh chỉ có anh cả nên đã quên mất chuyện này từ lâu.
“Anh cả, mặt anh có đau không, để em thổi cho anh, hu hu.”
Đôi mắt hình quả hạnh của Giản Hạnh Hạnh ngập nước, miệng nhỏ tủi thân mếu máo, cô đưa hai tay nâng mặt Nghiêm Hành, thổi thổi lên mặt anh, vừa trân trọng vừa đau lòng, dáng vẻ hai mắt đẫm lệ này khiến lòng người nhìn thấy mềm nhũn.
“Không sao đâu, mấy ngày là khỏi rồi, em có bị thương hay không, giày đâu mất rồi, sao lại chỉ còn một cái? Sao chân còn bị thương thế này, có thấy đau không?”
“Nguy rồi!”
Đúng lúc phía trước là Giản Hạnh Hạnh và Nghiêm Nam đang chạy lại!
“Chạy mau!”
Nghiêm Hành cầm cuốc xông tới, một cuốc bổ mạnh vào lưng ông ta. Thằng điên lảo đảo, lại hướng ánh mắt đỏ ngầu về phía Nghiêm Hành, dữ tợn đánh tới.
Lần này khoảng cách quá gần, Nghiêm Hành bị ông ta nhào vào dưới thân.
“Anh cả!”
“Anh cả!”
Giản Hạnh Hạnh và Nghiêm Nam sợ hãi vô cùng, con ngươi không ngừng giãn ra!
“Còn muốn đánh người khác bị thương! Tao đánh chết mày!”
Mọi người vốn không dám giết người, nhưng thấy thằng điên này càng ngày càng điên rồi, còn ép Nghiêm Hành xuống dưới định giết thì không do dự nữa, cầm cuốc hung hăng bổ lên.
“A!”
Bổ lưng không được, mọi người liền bổ lên cổ, lên đầu ông ta.
Không biết bổ bao nhiêu lần, vừa nhấc ông ta lên vừa đánh vừa bổ, sau đó mới kéo Nghiêm Hành ra khỏi người ông ta, nhìn kỹ, thằng điên đã choáng, trên đầu đầy máu, cảnh tượng này hơi đẫm máu.
“Anh cả hu hu hu hu.”
Thấy thằng điên đã bị khuất phục, Giản Hạnh Hạnh hai mắt đẫm lệ lại chạy tới, muốn xem anh cả mình thế nào rồi.
“Đừng qua đây, anh không sao!”
Nghiêm Hành bị thương ở mặt, lăn người lao tới ôm lấy Giản Hạnh Hạnh ấn vào lòng, che mắt cô không cho cô nhìn.
“Hu hu hu hu, anh cả.”
Giản Hạnh Hạnh sợ hãi đến mức chỉ biết khóc gọi anh cả, túm lấy quần áo của anh gào khóc, khóc tới đau lòng.
“Cuối cùng phải đánh nó ngất xỉu, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Đây là lần thứ mấy rồi, ông ta không biết bây giờ con mình là thằng điên sao, nếu không nhốt được thì đánh chết luôn đi! Hôm nay mạo hiểm như thế, nếu chúng ta đến muộn một bước, tôi thấy đứa bé Nghiêm Hành này đã gặp chuyện không hay rồi!”
“Đúng thế, điên bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần chạy ra ngoài đều ầm ĩ cả lên, làm đội mình bị thương thì thôi đi, nếu ra ngoài làm đội khác bị thương thì biết bồi thường cho người ta kiểu gì?
Người ta cũng không chịu bỏ qua đâu!”
Mọi người lòng đầy căm phẫn, vừa chửi rủa vừa tìm đồ trói thằng điên lại, chuẩn bị đưa về cho Hà Trung.
“Nghiêm Hành cháu không sao chứ, nhìn Hạnh Hạnh sợ kìa, cháu làm anh trai cũng không vô ích, nếu không phải Hạnh Hạnh liều mạng chạy qua đó tìm chú thím thì chú thím còn không biết thằng điên kia lại chạy ra ngoài đâu.”
Cuối cùng cũng có người nhớ ra quan tâm mấy anh em này, giọng điệu đầy thổn thức.
“Cháu không sao, hôm nay cảm ơn mọi người đã đến cứu cháu, các chú thím vất vả rồi, để hôm nào cháu bảo cha mẹ đi cảm ơn mọi người, cháu xin phép đưa Hạnh Hạnh về trước, con bé sợ lắm.”
Nghiêm Hành xoa xoa cái đầu nhỏ rối bời của Giản Hạnh Hạnh, nói xin lỗi.
“Ừ, cảm ơn cái gì, ai chẳng biết thằng điên này chạy ra ngoài là gây hoạ, kiểu gì nó cũng phải bị bắt về.”
Mọi người khoát khoát tay, cũng không cần cảm ơn gì cả, Nghiêm Hành gật gật đầu rồi đưa Giản Hạnh Hạnh về nhà, còn dặn dò Nghiêm Nam.
“Đi tìm Tiểu Thắng và Tiểu Cần về đi, nói với các em ấy không sao rồi, để các em ấy khỏi lo lắng.”
“Vâng.”
Nghiêm Nam trông thấy anh cả không sao thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay thật sự quá kinh khủng, một mình cha cũng khó có thể đối phó với thằng điên này, chứ nói gì đến anh cả. Cũng may anh cả chỉ bị cào xước mặt, không có việc gì lớn.
Xảy ra chuyện như thế, việc nhặt trứng chim đương nhiên bị hủy bỏ, nhưng lúc này trong lòng Giản Hạnh Hạnh chỉ có anh cả nên đã quên mất chuyện này từ lâu.
“Anh cả, mặt anh có đau không, để em thổi cho anh, hu hu.”
Đôi mắt hình quả hạnh của Giản Hạnh Hạnh ngập nước, miệng nhỏ tủi thân mếu máo, cô đưa hai tay nâng mặt Nghiêm Hành, thổi thổi lên mặt anh, vừa trân trọng vừa đau lòng, dáng vẻ hai mắt đẫm lệ này khiến lòng người nhìn thấy mềm nhũn.
“Không sao đâu, mấy ngày là khỏi rồi, em có bị thương hay không, giày đâu mất rồi, sao lại chỉ còn một cái? Sao chân còn bị thương thế này, có thấy đau không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.