Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 49:
Phù Sinh Diêu Duệ
27/06/2024
Dịch: Y Na
Nghiêm Hành vừa ôm cô vừa kiểm tra vết thương trên người cô, phát hiện ở lòng bàn chân cô có rất nhiều vết thương nhỏ, đều rách da chảy máu, trông còn đau hơn mặt anh.
“Không đau, anh cả đau nhất.”
Giản Hạnh Hạnh lắc cái đầu nhỏ, lau nước mắt rồi vùi mặt vào hõm vai anh cả, ngoan ngoãn không muốn xa rời.
Lúc này, Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú làm việc ở xa hơn một chút cuối cùng cũng biết, hai người sợ hãi vội vàng chạy về.
“Mấy đứa không sao chứ? Mau để cha xem nào!”
Nghiêm Vi Dân nhìn mấy nhóc đầu củ cải một lượt, phát hiện đứa lớn nhất và nhỏ nhất bị thương, càng đau lòng hơn.
“Nhìn mặt con xước hết này, lòng bàn chân cũng chảy máu, chuyện gì thế này, mấy đứa chạy đến nhà thằng điên kia chơi rồi thả nó ra ngoài sao?”
Nghiêm Vi Dân vừa đau vừa tức, muốn đánh Nghiêm Hành một phát.
Giản Hạnh Hạnh lập tức che vai anh cả, khuôn mặt nhỏ tức giận phồng lên, trừng mắt to nhìn.
“Cha, sao cha còn đánh anh cả! Anh cả bị đau mà! Anh cả bị thằng điên kia đánh! Nếu không có anh cả, chúng con không thể chạy nhanh, đã bị thằng điên kia đánh chết rồi!”
“A, còn bảo vệ nhau? Vậy con nói đi, các con gặp thằng điên kia ở đâu? Có phải các con đến chỗ nào nguy hiểm chơi đúng không?”
Nghiêm Vi Dân bóp bóp cái má mũm mĩm của Giản Hạnh Hạnh, nhìn thấy cả bốn người đều ổn, trái tim kia mới coi như buông xuống.
Trịnh Tú Tú bế Giản Hạnh Hạnh khỏi vòng tay Nghiêm Hành, cẩn thận xem xét, phát hiện chỉ có bàn chân bị thương mới hơi nhẹ nhõm.
“Khai thật đi, có phải con lại gây chuyện để anh cả con giải quyết giúp không? Con nhìn mặt anh cả con đi, suýt nữa là có sẹo sâu rồi, khuôn mặt đẹp như thế, có sẹo sẽ rất đáng tiếc!”
Trịnh Tú Tú tức giận đánh vào mông Giản Hạnh Hạnh hai cái, không hẳn là mạnh, chỉ muốn dọa cô một chút.
Bà cảm thấy dạo này Hạnh Hạnh quá nghịch ngợm, không doạ mấy câu thì sẽ lật trời mất.
Nào ngờ Giản Hạnh Hạnh bây giờ không chỉ to gan mà còn yếu ớt hơn, cô mấp máy môi, nước mắt to như ngọc lập tức rơi xuống.
“Hu hu, không phải như thế, là ông ta đột nhiên chạy đến, bọn con với anh cả chơi ở rừng cây nhỏ, ông ta nhào lên định nhặt đá ném bọn con, con không có gây chuyện! Anh cả bế hu hu!”
Giản Hạnh Hạnh tức giận, đưa hai mắt ngập nước nhìn Nghiêm Hành, còn duỗi đôi tay nhỏ mập mạp về phía anh, muốn anh bế.
Nghiêm Hành lại đau lòng bế cô vào lòng rồi giải thích.
“Không gây chuyện thật ạ, lần này là ngoài ý muốn, ông ta đột nhiên lao ra, cách bọn con quá gần, khó mà chạy được nên con đành phải đánh lạc hướng ông ta, để Tiểu Nam dắt mấy đứa Hạnh Hạnh đi trước, tiện thể gọi người giúp đỡ.”
“Đúng vậy! Anh cả nói đúng!
Hơn nữa Hạnh Hạnh rất lợi hại, là em ấy bảo chúng con tách ra chạy, đi gọi người đến! Anh hai gọi được rất nhiều người, Hạnh Hạnh cũng gọi được rất nhiều người! Con với Tiểu Cần không gọi được ai hết !”
Nhóc mập Nghiêm Thắng dũng cảm đứng dậy lên tiếng vì Hạnh Hạnh.
Nghiêm Nam cũng vậy, mọi người mồm năm miệng mười khôi phục sự thật, cuối cùng Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú cũng nhận ra là mấy đứa nhỏ bị liên lụy, một chút xíu tức giận của hai người cũng biến mất, còn lại đều là đau lòng.
“Cha mẹ trách oan các con, hôm nay các con chịu khổ rồi, cha mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con để an ủi các con nhé. Nhưng lần sau muốn nhặt trứng chim cũng không được đến rừng cây nhỏ bên kia nữa, biết chưa?”
“Tại sao ạ?”
Bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh rất không thù dai, sau khi được anh cả lau nước mắt cho, lại là một em bé ngoan, cô tò mò mở to đôi mắt long lanh, cực kỳ tò mò nhìn Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú.
Hai người xấu hổ liếc nhau một cái, ai bảo Tưởng Húc Nhật và Hồ Vũ Phân hẹn hò ở rừng cây nhỏ, còn kéo dài hơn một năm, ai biết trên cái cây nào có dấu vết bọn họ làm tình với nhau chứ.
Điều này thực sự không tốt cho sự phát triển tâm sinh lý ở trẻ nhỏ.
Nghiêm Hành vừa ôm cô vừa kiểm tra vết thương trên người cô, phát hiện ở lòng bàn chân cô có rất nhiều vết thương nhỏ, đều rách da chảy máu, trông còn đau hơn mặt anh.
“Không đau, anh cả đau nhất.”
Giản Hạnh Hạnh lắc cái đầu nhỏ, lau nước mắt rồi vùi mặt vào hõm vai anh cả, ngoan ngoãn không muốn xa rời.
Lúc này, Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú làm việc ở xa hơn một chút cuối cùng cũng biết, hai người sợ hãi vội vàng chạy về.
“Mấy đứa không sao chứ? Mau để cha xem nào!”
Nghiêm Vi Dân nhìn mấy nhóc đầu củ cải một lượt, phát hiện đứa lớn nhất và nhỏ nhất bị thương, càng đau lòng hơn.
“Nhìn mặt con xước hết này, lòng bàn chân cũng chảy máu, chuyện gì thế này, mấy đứa chạy đến nhà thằng điên kia chơi rồi thả nó ra ngoài sao?”
Nghiêm Vi Dân vừa đau vừa tức, muốn đánh Nghiêm Hành một phát.
Giản Hạnh Hạnh lập tức che vai anh cả, khuôn mặt nhỏ tức giận phồng lên, trừng mắt to nhìn.
“Cha, sao cha còn đánh anh cả! Anh cả bị đau mà! Anh cả bị thằng điên kia đánh! Nếu không có anh cả, chúng con không thể chạy nhanh, đã bị thằng điên kia đánh chết rồi!”
“A, còn bảo vệ nhau? Vậy con nói đi, các con gặp thằng điên kia ở đâu? Có phải các con đến chỗ nào nguy hiểm chơi đúng không?”
Nghiêm Vi Dân bóp bóp cái má mũm mĩm của Giản Hạnh Hạnh, nhìn thấy cả bốn người đều ổn, trái tim kia mới coi như buông xuống.
Trịnh Tú Tú bế Giản Hạnh Hạnh khỏi vòng tay Nghiêm Hành, cẩn thận xem xét, phát hiện chỉ có bàn chân bị thương mới hơi nhẹ nhõm.
“Khai thật đi, có phải con lại gây chuyện để anh cả con giải quyết giúp không? Con nhìn mặt anh cả con đi, suýt nữa là có sẹo sâu rồi, khuôn mặt đẹp như thế, có sẹo sẽ rất đáng tiếc!”
Trịnh Tú Tú tức giận đánh vào mông Giản Hạnh Hạnh hai cái, không hẳn là mạnh, chỉ muốn dọa cô một chút.
Bà cảm thấy dạo này Hạnh Hạnh quá nghịch ngợm, không doạ mấy câu thì sẽ lật trời mất.
Nào ngờ Giản Hạnh Hạnh bây giờ không chỉ to gan mà còn yếu ớt hơn, cô mấp máy môi, nước mắt to như ngọc lập tức rơi xuống.
“Hu hu, không phải như thế, là ông ta đột nhiên chạy đến, bọn con với anh cả chơi ở rừng cây nhỏ, ông ta nhào lên định nhặt đá ném bọn con, con không có gây chuyện! Anh cả bế hu hu!”
Giản Hạnh Hạnh tức giận, đưa hai mắt ngập nước nhìn Nghiêm Hành, còn duỗi đôi tay nhỏ mập mạp về phía anh, muốn anh bế.
Nghiêm Hành lại đau lòng bế cô vào lòng rồi giải thích.
“Không gây chuyện thật ạ, lần này là ngoài ý muốn, ông ta đột nhiên lao ra, cách bọn con quá gần, khó mà chạy được nên con đành phải đánh lạc hướng ông ta, để Tiểu Nam dắt mấy đứa Hạnh Hạnh đi trước, tiện thể gọi người giúp đỡ.”
“Đúng vậy! Anh cả nói đúng!
Hơn nữa Hạnh Hạnh rất lợi hại, là em ấy bảo chúng con tách ra chạy, đi gọi người đến! Anh hai gọi được rất nhiều người, Hạnh Hạnh cũng gọi được rất nhiều người! Con với Tiểu Cần không gọi được ai hết !”
Nhóc mập Nghiêm Thắng dũng cảm đứng dậy lên tiếng vì Hạnh Hạnh.
Nghiêm Nam cũng vậy, mọi người mồm năm miệng mười khôi phục sự thật, cuối cùng Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú cũng nhận ra là mấy đứa nhỏ bị liên lụy, một chút xíu tức giận của hai người cũng biến mất, còn lại đều là đau lòng.
“Cha mẹ trách oan các con, hôm nay các con chịu khổ rồi, cha mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con để an ủi các con nhé. Nhưng lần sau muốn nhặt trứng chim cũng không được đến rừng cây nhỏ bên kia nữa, biết chưa?”
“Tại sao ạ?”
Bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh rất không thù dai, sau khi được anh cả lau nước mắt cho, lại là một em bé ngoan, cô tò mò mở to đôi mắt long lanh, cực kỳ tò mò nhìn Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú.
Hai người xấu hổ liếc nhau một cái, ai bảo Tưởng Húc Nhật và Hồ Vũ Phân hẹn hò ở rừng cây nhỏ, còn kéo dài hơn một năm, ai biết trên cái cây nào có dấu vết bọn họ làm tình với nhau chứ.
Điều này thực sự không tốt cho sự phát triển tâm sinh lý ở trẻ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.