Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
Chương 75
Xuân Phong Lựu Hỏa
22/10/2022
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Sáng sớm hôm sau, Ân Ân trang điểm và mặc đồ giống như lời Lưu Văn Anh đã nói.
Cô gái đứng trước gương, dáng người yểu điệu thướt tha, mặc váy dài màu đen và giày cao gót, khí chất tao nhã.
Kiểu tóc cũng làm theo lời Lưu Văn Anh dặn dò, chải tóc mái qua một bên, càng hiện ra khí chất trưởng thành gợi cảm.
“Wow! Hôm nay Ân Ân ăn mặc quá là xinh đẹp!” Mạc Lị Lị bước xuống bậc thang, vây quanh Ân Ân mà ngắm nghía: “Kiểu tóc bây giờ của cậu rất phù hợp với phong cách trưởng thành!”
“Thật sao?”
“Phải! Trước kia không phải cậu luôn đi theo phong cách đáng yêu sao, hôm nay lại... ra dáng thục nữ đúng chuẩn!”
“Không phải hôm nay là lần đầu tiên chúng ta lên lớp sao, chắc chắn phải trang điểm rồi.”
“Nói cũng đúng, vậy tớ cũng phải trang điểm.” Mạc Lị Lị nói xong, cũng lấy túi trang điểm ra.
Bạn cùng phòng thấy hai người như vậy, cũng bắt chước, đi rửa mặt trang điểm thay quần áo.
Ân Ân quan sát mình trong gương đầy xa lạ.
Cô rất ít khi mặc váy ôm eo hở ngực, bởi vì làm cho cô không thoải mái, không thoải mái như quần bò và áo sơ mi.
Chẳng qua là bây giờ đã lên đại học, còn mặc đồ tùy ý như vậy, thậm chí còn để mặt mộc, giống như Mạc Lị Lị đã nói, vào những khi không trang điểm sẽ gặp được tình yêu ở ngã rẽ.
Cô cũng phải xinh đẹp lên!...
Ân Ân tự tin là dáng dấp của mình không hề tệ, trang điểm nhẹ một chút sẽ lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông.
Cô đi trên hàng lang khu giảng đường, có không ít nam sinh qua đường nhìn về phía cô, thậm chí còn có người đuổi theo thêm WeChat.
Trong lòng Ân Ân rất vui vẻ, lễ phép từ chối. Cô không phải là người bắt cá nhiều tay đâu.
Hai giờ chiều, Lưu Văn Anh gửi mấy tin nhắn ngắn oanh tạc thúc giục, cuối cùng Ân Ân cũng chạy tới sân bóng rổ.
Sân bóng rổ rất náo nhiệt, không ít bạn học đến xem thi đấu, rất nhiều nữ sinh đến đây vì Cận Bạch Trạch.
Ân Ân nghe bọn họ gọi tên Cận Bạch Trạch, trong lòng tự nhủ cậu khiêm tốn, rõ ràng rất được hoan nghênh.
Lưu Văn Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ân Ân trong đám người.
Cô mặc váy màu đen, trang điểm nhẹ, giống như gió xuân ấm áp, bình tĩnh đứng trong đám người, tinh tế dịu dàng.
Đáy mắt anh lóe lên kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu đi, vẫy tay với Ân Ân.
Ân Ân nhìn thấy Lưu Văn Anh, đi về phía anh.
Anh mặc áo bóng rổ màu đen, thân hình cường tráng cao lớn, cơ bắp trên cánh tay cân xứng. Cho dù Ân Ân đi giày cao gót, đứng bên cạnh anh vẫn giống như chim non nép vào người.
“Trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà.” Ân Ân oán giận nói: “Anh gọi em đến sớm như vậy cũng không có chỗ ngồi.”
“Đi theo anh.”
Lưu Văn Anh kéo cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, rất thân mật khoác cánh tay lên sau lưng ghế của cô.
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới tư thế “ôm sau lưng” của Lưu Văn Anh, còn nhìn đông ngó tây: “Anh Bạch tới rồi sao?”
“Đến rồi, bên kia.”
Ân Ân nhìn theo ánh mắt của Lưu Văn Anh, thấy Cận Bạch Trạch ở sân bóng đối diện, cậu mặc đồng phục màu đỏ rực của đội, đang bàn bạc chiến thuật với các đồng đội, trên tay ôm quả bóng rổ, hững hờ nhẹ nhàng.
Dường như Cận Bạch Trạch chú ý tới ánh mắt của Ân Ân nên cũng nhìn qua. Ân Ân vội vàng vẫy tay với cậu chào hỏi.
Cận Bạch Trạch nhìn hôm nay Ân Ân không giống bình thường, đáy mắt mang theo vẻ kinh diễm, khóe miệng khẽ mấp máy.
Chẳng qua là cậu đã lập tức chú ý tới vòng chuỗi hạt trên tay cô, y như đúc với vòng chuỗi hạt của chàng trai bên cạnh, rất giống đồ đôi.
Lưu Văn Anh khoác cánh tay sau lưng ghế của Ân Ân, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ, nhìn qua Cận Bạch Trạch, khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.
Cận Bạch Trạch thu ánh mắt lại, quay vào sân bóng rổ, làm nóng người.
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới sóng ngầm giữa hai người đàn ông, hỏi Lưu Văn Anh: “Lát nữa anh định làm gì?”
Cánh tay Lưu Văn Anh ôm vai cô, kéo cô đến gần, nói nhỏ bên tai: “Nửa trận đầu không cần làm gì, cứ xem là được.”
“Hả?”
“Trận sau cứ nhìn ánh mắt của anh... cổ vũ anh ta.”
“Cứ như vậy?”
“Đúng, anh đây sẽ giúp cho em thành công trong một lần.”
“Đáng tin vậy à.” Ân Ân không tin tưởng anh lắm.
Một trận bóng rổ đã có thể làm cho cô thành công theo đuổi nam thần?
Lúc này tiếng còi thổi lên, Lưu Văn Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, quay người ra sân: “Đi đây.”
“Ừm, Tiểu Văn Tử, cố lên nhé.”
Lưu Văn Anh quay đầu nhìn qua cô, cười nói: “Em cổ vũ cho ai?”
“Đều cố lên nhé.”
Anh quay đầu, nụ cười trên mặt không còn nữa, trong lòng đắng chát muôn phần, thậm chí có hơi hối hận.
Nếu anh dùng thủ đoạn với cô, muốn giải quyết cô gái ngốc này cũng không phải là không được.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ dùng thủ đoạn... lên người cô....
Trận bóng rổ này vô cùng gay cấn.
Lưu Văn Anh luôn chèn ép Cận Bạch Trạch, vẻ khiêu khích hết sức rõ ràng.
Nhiều lần chèn ép làm cho Cận Bạch Trạch luôn nhẫn nhịn cũng phải nổi giận.
Kỹ thuật dẫn bóng của Cận Bạch Trạch không hề thua kém Lưu Văn Anh, hai người bắt đầu giằng co tay đôi.
Nhưng Lưu Văn Anh cao hơn Cận Bạch Trạch một chút, hơn nữa anh luôn đi theo cảnh sát Tiểu Lưu rèn luyện và vật lộn, thân hình càng thêm cường tráng, cứ chèn ép Cận Bạch Trạch làm cho cậu vô cùng khó chịu.
Hai người đều là chàng trai tràn đầy nhiệt huyết, nếu như không phải đang thi đấu, Cận Bạch Trạch sẽ ra tay với anh.
Lưu Văn Anh nhắm vào cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Cận Bạch Trạch, làm cho con cưng của trời... hiếm khi gặp phải người khiêu chiến.
Mà anh phải trở thành người khiêu chiến Cận Bạch Trạch, khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu, cho dù là phương diện học tập hay là phương diện yêu đương...
Anh giơ tay lên cản bóng, cố gắng lắc vòng chuỗi hạt màu đen ở trước mặt Cận Bạch Trạch, làm cho cậu mất tập trung, nhưng lại không thể làm gì, lửa giận càng dâng lên, sức mạnh cũng càng thêm rõ ràng.
Khóe miệng Lưu Văn Anh vẫn nở nụ cười, dùng ý cười thầm và ánh mắt tràn ngập khiêu khích chèn ép cậu.
Cuối cùng, đến nửa trận sau cũng đến lúc tấn công, Lưu Văn Anh nhìn lửa giận của cậu, dẫn bóng chạy chậm đến bên người Ân Ân, vứt một ánh mắt cho cô.
Ân Ân làm gì hiểu được hàng loạt “thủ đoạn chiêu trò” của anh, chỉ biết làm theo lời anh nói, đứng dậy đi đến đường ranh giới, hòa vào dòng “fans hâm mộ” của Cận Bạch Trạch, chân thành hét lên: “Cận Bạch Trạch cố lên!”
Cận Bạch Trạch chạy qua bên cạnh Ân Ân, cô hét lên một tiếng: “Anh Bạch, cố lên nhé!”
Cậu nhạy bén nghe thấy mấy chữ “anh Bạch” trong tiếng la hét lộn xộn, nghiêng đầu nhìn cô một chút, ánh mắt vô cùng kiềm chế lại bùng cháy lên.
Ánh mắt này làm cho các cô gái bên cạnh Ân Ân sôi trào. “Nhìn qua rồi!”
“A a a! Cận Bạch Trạch đẹp trai quá đi!”
“Anh ấy đang nhìn tôi!”
“Ánh mắt này... Giết em luôn đi!”...
Cận Bạch Trạch bắt đầu phản kích, thoát khỏi khống chế của Lưu Văn Anh, đồng thời bắt đầu phản kích lại anh, ngăn cản khắp nơi.
Trong thời khắc cuối cùng, cậu nhảy lên ném vào rổ trên đầu Lưu Văn Anh.
Cú nhảy này mang theo lửa giận mãnh liệt, vì vậy đã đẩy Lưu Văn Anh ngã xuống đất, ngã mạnh một cái.
Cùng lúc đó, tiếng còi thổi lên, đội Cận Bạch Trạch giành được thắng lợi, tiếng hoan hô vang lên không dứt!
Các đồng đội chạy tới vây quanh Cận Bạch Trạch, vô cùng vui vẻ!
Cận Bạch Trạch nhanh chóng khóa ánh mắt chặt vào Ân Ân trong đám người, vẫy tay với cô, ra hiệu nói cô chờ mình ở cửa.
Ân Ân hiểu ý, khẽ gật đầu.
Mà lúc mọi người không nhìn thấy, ở nơi hẻo lánh Lưu Văn Anh khó khăn đứng lên, đầu gối chân trái không thẳng, chân sau khập khiễng đi đến khu nghỉ ngơi, thoát khỏi trận đấu “thất bại” đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Giống như dũng sĩ cô đơn rời khỏi sân.
Ân Ân xuyên qua đám người, đuổi theo Lưu Văn Anh: “Tiểu Văn Tử, anh không sao chứ!”
“Đừng tới đây.” Lưu Văn Anh vịn vào ghế, xoay chân trái đứng trên mặt đất: “Anh không sao, mau đi tìm nam thần của em đi.”
“Em mới nhìn thấy anh ngã! Thật sự không sao chứ?”
“Chơi bóng rổ không tránh khỏi té ngã.” Lưu Văn Anh đi về phía cô: “Xem đi, không có việc gì, nhanh lên, đừng lải nhải cả ngày nữa.”
Ân Ân thấy anh đi đứng bình thường, bấy giờ mới thoáng thở dài một hơi: “Em còn tưởng rằng chân anh bị thương nữa, không sao thì tốt.”
Lưu Văn Anh quay đầu, nhìn thấy mấy người Cận Bạch Trạch rời khỏi sân, tên kia nhìn đông ngó tây... Chắc đang tìm Ân Ân.
“Được rồi, vậy là hoàn thành được bảy mươi phần trăm, phần còn lại... phải xem em rồi.”
Ân Ân hoàn toàn không hiểu rõ, sao lại hoàn thành được bảy mươi phần trăm, chẳng qua là cô vẫn tin tưởng Lưu Văn Anh: “Vừa rồi anh ấy tìm em, vậy em đi trước, tối nay quay về thăm anh.”
“Em đừng đến tìm anh, tránh cho anh ta ăn giấm.”
“Ăn giấm cái gì.” Ân Ân cười: “Mọi chuyện vẫn chưa có kết quả.”
“Em lại lằng nhà lằng nhằng, ông đây vừa tốn rất nhiều công sức sẽ đổ sông đổ bể, mau đi đi, đồ ngốc!”
“Vậy em đi đây, chào anh nhé!”
Ân Ân quay người chen vào đám người, chạy tới lối nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại lo lắng nhìn anh.
Lưu Văn Anh chờ bóng dáng của Ân Ân biến mất, lúc này mới không chịu đựng nổi mà ngã xuống mặt đất, trên trán đầy mồ hôi.
Mắt cá chân trái mắt của anh đã sưng thành củ cải.
Sáng sớm hôm sau, Ân Ân trang điểm và mặc đồ giống như lời Lưu Văn Anh đã nói.
Cô gái đứng trước gương, dáng người yểu điệu thướt tha, mặc váy dài màu đen và giày cao gót, khí chất tao nhã.
Kiểu tóc cũng làm theo lời Lưu Văn Anh dặn dò, chải tóc mái qua một bên, càng hiện ra khí chất trưởng thành gợi cảm.
“Wow! Hôm nay Ân Ân ăn mặc quá là xinh đẹp!” Mạc Lị Lị bước xuống bậc thang, vây quanh Ân Ân mà ngắm nghía: “Kiểu tóc bây giờ của cậu rất phù hợp với phong cách trưởng thành!”
“Thật sao?”
“Phải! Trước kia không phải cậu luôn đi theo phong cách đáng yêu sao, hôm nay lại... ra dáng thục nữ đúng chuẩn!”
“Không phải hôm nay là lần đầu tiên chúng ta lên lớp sao, chắc chắn phải trang điểm rồi.”
“Nói cũng đúng, vậy tớ cũng phải trang điểm.” Mạc Lị Lị nói xong, cũng lấy túi trang điểm ra.
Bạn cùng phòng thấy hai người như vậy, cũng bắt chước, đi rửa mặt trang điểm thay quần áo.
Ân Ân quan sát mình trong gương đầy xa lạ.
Cô rất ít khi mặc váy ôm eo hở ngực, bởi vì làm cho cô không thoải mái, không thoải mái như quần bò và áo sơ mi.
Chẳng qua là bây giờ đã lên đại học, còn mặc đồ tùy ý như vậy, thậm chí còn để mặt mộc, giống như Mạc Lị Lị đã nói, vào những khi không trang điểm sẽ gặp được tình yêu ở ngã rẽ.
Cô cũng phải xinh đẹp lên!...
Ân Ân tự tin là dáng dấp của mình không hề tệ, trang điểm nhẹ một chút sẽ lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông.
Cô đi trên hàng lang khu giảng đường, có không ít nam sinh qua đường nhìn về phía cô, thậm chí còn có người đuổi theo thêm WeChat.
Trong lòng Ân Ân rất vui vẻ, lễ phép từ chối. Cô không phải là người bắt cá nhiều tay đâu.
Hai giờ chiều, Lưu Văn Anh gửi mấy tin nhắn ngắn oanh tạc thúc giục, cuối cùng Ân Ân cũng chạy tới sân bóng rổ.
Sân bóng rổ rất náo nhiệt, không ít bạn học đến xem thi đấu, rất nhiều nữ sinh đến đây vì Cận Bạch Trạch.
Ân Ân nghe bọn họ gọi tên Cận Bạch Trạch, trong lòng tự nhủ cậu khiêm tốn, rõ ràng rất được hoan nghênh.
Lưu Văn Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ân Ân trong đám người.
Cô mặc váy màu đen, trang điểm nhẹ, giống như gió xuân ấm áp, bình tĩnh đứng trong đám người, tinh tế dịu dàng.
Đáy mắt anh lóe lên kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu đi, vẫy tay với Ân Ân.
Ân Ân nhìn thấy Lưu Văn Anh, đi về phía anh.
Anh mặc áo bóng rổ màu đen, thân hình cường tráng cao lớn, cơ bắp trên cánh tay cân xứng. Cho dù Ân Ân đi giày cao gót, đứng bên cạnh anh vẫn giống như chim non nép vào người.
“Trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà.” Ân Ân oán giận nói: “Anh gọi em đến sớm như vậy cũng không có chỗ ngồi.”
“Đi theo anh.”
Lưu Văn Anh kéo cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, rất thân mật khoác cánh tay lên sau lưng ghế của cô.
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới tư thế “ôm sau lưng” của Lưu Văn Anh, còn nhìn đông ngó tây: “Anh Bạch tới rồi sao?”
“Đến rồi, bên kia.”
Ân Ân nhìn theo ánh mắt của Lưu Văn Anh, thấy Cận Bạch Trạch ở sân bóng đối diện, cậu mặc đồng phục màu đỏ rực của đội, đang bàn bạc chiến thuật với các đồng đội, trên tay ôm quả bóng rổ, hững hờ nhẹ nhàng.
Dường như Cận Bạch Trạch chú ý tới ánh mắt của Ân Ân nên cũng nhìn qua. Ân Ân vội vàng vẫy tay với cậu chào hỏi.
Cận Bạch Trạch nhìn hôm nay Ân Ân không giống bình thường, đáy mắt mang theo vẻ kinh diễm, khóe miệng khẽ mấp máy.
Chẳng qua là cậu đã lập tức chú ý tới vòng chuỗi hạt trên tay cô, y như đúc với vòng chuỗi hạt của chàng trai bên cạnh, rất giống đồ đôi.
Lưu Văn Anh khoác cánh tay sau lưng ghế của Ân Ân, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ, nhìn qua Cận Bạch Trạch, khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.
Cận Bạch Trạch thu ánh mắt lại, quay vào sân bóng rổ, làm nóng người.
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới sóng ngầm giữa hai người đàn ông, hỏi Lưu Văn Anh: “Lát nữa anh định làm gì?”
Cánh tay Lưu Văn Anh ôm vai cô, kéo cô đến gần, nói nhỏ bên tai: “Nửa trận đầu không cần làm gì, cứ xem là được.”
“Hả?”
“Trận sau cứ nhìn ánh mắt của anh... cổ vũ anh ta.”
“Cứ như vậy?”
“Đúng, anh đây sẽ giúp cho em thành công trong một lần.”
“Đáng tin vậy à.” Ân Ân không tin tưởng anh lắm.
Một trận bóng rổ đã có thể làm cho cô thành công theo đuổi nam thần?
Lúc này tiếng còi thổi lên, Lưu Văn Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, quay người ra sân: “Đi đây.”
“Ừm, Tiểu Văn Tử, cố lên nhé.”
Lưu Văn Anh quay đầu nhìn qua cô, cười nói: “Em cổ vũ cho ai?”
“Đều cố lên nhé.”
Anh quay đầu, nụ cười trên mặt không còn nữa, trong lòng đắng chát muôn phần, thậm chí có hơi hối hận.
Nếu anh dùng thủ đoạn với cô, muốn giải quyết cô gái ngốc này cũng không phải là không được.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ dùng thủ đoạn... lên người cô....
Trận bóng rổ này vô cùng gay cấn.
Lưu Văn Anh luôn chèn ép Cận Bạch Trạch, vẻ khiêu khích hết sức rõ ràng.
Nhiều lần chèn ép làm cho Cận Bạch Trạch luôn nhẫn nhịn cũng phải nổi giận.
Kỹ thuật dẫn bóng của Cận Bạch Trạch không hề thua kém Lưu Văn Anh, hai người bắt đầu giằng co tay đôi.
Nhưng Lưu Văn Anh cao hơn Cận Bạch Trạch một chút, hơn nữa anh luôn đi theo cảnh sát Tiểu Lưu rèn luyện và vật lộn, thân hình càng thêm cường tráng, cứ chèn ép Cận Bạch Trạch làm cho cậu vô cùng khó chịu.
Hai người đều là chàng trai tràn đầy nhiệt huyết, nếu như không phải đang thi đấu, Cận Bạch Trạch sẽ ra tay với anh.
Lưu Văn Anh nhắm vào cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Cận Bạch Trạch, làm cho con cưng của trời... hiếm khi gặp phải người khiêu chiến.
Mà anh phải trở thành người khiêu chiến Cận Bạch Trạch, khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu, cho dù là phương diện học tập hay là phương diện yêu đương...
Anh giơ tay lên cản bóng, cố gắng lắc vòng chuỗi hạt màu đen ở trước mặt Cận Bạch Trạch, làm cho cậu mất tập trung, nhưng lại không thể làm gì, lửa giận càng dâng lên, sức mạnh cũng càng thêm rõ ràng.
Khóe miệng Lưu Văn Anh vẫn nở nụ cười, dùng ý cười thầm và ánh mắt tràn ngập khiêu khích chèn ép cậu.
Cuối cùng, đến nửa trận sau cũng đến lúc tấn công, Lưu Văn Anh nhìn lửa giận của cậu, dẫn bóng chạy chậm đến bên người Ân Ân, vứt một ánh mắt cho cô.
Ân Ân làm gì hiểu được hàng loạt “thủ đoạn chiêu trò” của anh, chỉ biết làm theo lời anh nói, đứng dậy đi đến đường ranh giới, hòa vào dòng “fans hâm mộ” của Cận Bạch Trạch, chân thành hét lên: “Cận Bạch Trạch cố lên!”
Cận Bạch Trạch chạy qua bên cạnh Ân Ân, cô hét lên một tiếng: “Anh Bạch, cố lên nhé!”
Cậu nhạy bén nghe thấy mấy chữ “anh Bạch” trong tiếng la hét lộn xộn, nghiêng đầu nhìn cô một chút, ánh mắt vô cùng kiềm chế lại bùng cháy lên.
Ánh mắt này làm cho các cô gái bên cạnh Ân Ân sôi trào. “Nhìn qua rồi!”
“A a a! Cận Bạch Trạch đẹp trai quá đi!”
“Anh ấy đang nhìn tôi!”
“Ánh mắt này... Giết em luôn đi!”...
Cận Bạch Trạch bắt đầu phản kích, thoát khỏi khống chế của Lưu Văn Anh, đồng thời bắt đầu phản kích lại anh, ngăn cản khắp nơi.
Trong thời khắc cuối cùng, cậu nhảy lên ném vào rổ trên đầu Lưu Văn Anh.
Cú nhảy này mang theo lửa giận mãnh liệt, vì vậy đã đẩy Lưu Văn Anh ngã xuống đất, ngã mạnh một cái.
Cùng lúc đó, tiếng còi thổi lên, đội Cận Bạch Trạch giành được thắng lợi, tiếng hoan hô vang lên không dứt!
Các đồng đội chạy tới vây quanh Cận Bạch Trạch, vô cùng vui vẻ!
Cận Bạch Trạch nhanh chóng khóa ánh mắt chặt vào Ân Ân trong đám người, vẫy tay với cô, ra hiệu nói cô chờ mình ở cửa.
Ân Ân hiểu ý, khẽ gật đầu.
Mà lúc mọi người không nhìn thấy, ở nơi hẻo lánh Lưu Văn Anh khó khăn đứng lên, đầu gối chân trái không thẳng, chân sau khập khiễng đi đến khu nghỉ ngơi, thoát khỏi trận đấu “thất bại” đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Giống như dũng sĩ cô đơn rời khỏi sân.
Ân Ân xuyên qua đám người, đuổi theo Lưu Văn Anh: “Tiểu Văn Tử, anh không sao chứ!”
“Đừng tới đây.” Lưu Văn Anh vịn vào ghế, xoay chân trái đứng trên mặt đất: “Anh không sao, mau đi tìm nam thần của em đi.”
“Em mới nhìn thấy anh ngã! Thật sự không sao chứ?”
“Chơi bóng rổ không tránh khỏi té ngã.” Lưu Văn Anh đi về phía cô: “Xem đi, không có việc gì, nhanh lên, đừng lải nhải cả ngày nữa.”
Ân Ân thấy anh đi đứng bình thường, bấy giờ mới thoáng thở dài một hơi: “Em còn tưởng rằng chân anh bị thương nữa, không sao thì tốt.”
Lưu Văn Anh quay đầu, nhìn thấy mấy người Cận Bạch Trạch rời khỏi sân, tên kia nhìn đông ngó tây... Chắc đang tìm Ân Ân.
“Được rồi, vậy là hoàn thành được bảy mươi phần trăm, phần còn lại... phải xem em rồi.”
Ân Ân hoàn toàn không hiểu rõ, sao lại hoàn thành được bảy mươi phần trăm, chẳng qua là cô vẫn tin tưởng Lưu Văn Anh: “Vừa rồi anh ấy tìm em, vậy em đi trước, tối nay quay về thăm anh.”
“Em đừng đến tìm anh, tránh cho anh ta ăn giấm.”
“Ăn giấm cái gì.” Ân Ân cười: “Mọi chuyện vẫn chưa có kết quả.”
“Em lại lằng nhà lằng nhằng, ông đây vừa tốn rất nhiều công sức sẽ đổ sông đổ bể, mau đi đi, đồ ngốc!”
“Vậy em đi đây, chào anh nhé!”
Ân Ân quay người chen vào đám người, chạy tới lối nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại lo lắng nhìn anh.
Lưu Văn Anh chờ bóng dáng của Ân Ân biến mất, lúc này mới không chịu đựng nổi mà ngã xuống mặt đất, trên trán đầy mồ hôi.
Mắt cá chân trái mắt của anh đã sưng thành củ cải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.