Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
Chương 76
Xuân Phong Lựu Hỏa
22/10/2022
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Cận Bạch Trạch đưa Ân Ân đến đường phố ẩm thực phía sau trường học ăn xiên nướng.
Cả đường phố ẩm thực đều đầy quán bán hàng, người người nhộn nhịp, có không ít sinh viên hối hả, tràn đầy hơi thở khói lửa nhân gian, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Lúc đầu Ân Ân nghĩ cậu và anh em của cậu sẽ cùng đi chúc mừng, không ngờ là cậu chỉ đưa một mình cô đi ăn cơm.
Ân Ân nghĩ đến Lưu Văn Anh nói bảy mươi phần trăm thành công, trong lòng thấp thỏm như đánh trống.
“Không biết em có thích ăn những món đường phố này hay không.” Cận Bạch Trạch rất cẩn thận dùng khăn giấy lau mặt bàn trước mặt cho Ân Ân: “Anh thấy em mới vào trường học, chưa từng tới đường phố phía sau, không biết nơi này có nhiều đồ ăn ngon, cho nên đưa em đến ăn.”
“Em vô cùng thích.” Ân Ân đặt túi xách đặt chung với cặp của cậu, vui vẻ lấy đũa dùng một lần, cũng đưa đũa cho cậu: “Trước kia anh trai em cũng thường xuyên đưa em đi ăn! Còn phải đóng gói lại mang về cho mẹ em nữa.”
Cận Bạch Trạch thoáng yên tâm một chút: “Em muốn ăn gì, cứ chọn thoải mái.” “Anh Bạch mời sao?” Ân Ân cười híp mắt, hỏi.
“Ừm, anh mời, chúc mừng một chút.”
Cậu nói xong thì nói ông chủ lấy hai chai Coca-Cola lạnh đến.
Ân Ân nhìn ra Cận Bạch Trạch rất vui vẻ, vì thế cũng chọn thêm rất nhiều xiên nướng, hoàn toàn không tiết kiệm tiền cho cậu.
Hai người vừa ăn xiên nướng như gió cuốn vừa uống Coca-Cola lạnh, còn cụng ly.
Lúc này Cận Bạch Trạch rất hào hứng, rất kích động, cũng vô cùng phấn khích.
Hai năm qua cậu kiềm chế bản thân đến mức cao nhất, giống như lò xò bị ép xuống tận đáy, hôm nay Lưu Văn Anh cho cậu một cơ hội bắn ngược lại.
Cậu biết cú đẩy trút giận vừa rồi... Mình đã dùng sức thế nào.
“Bạn của em vẫn ổn chứ?”
“Lưu Văn Anh à, anh ấy không sao.”
“Vậy là tốt rồi, anh thấy cậu ấy ngã.” Cận Bạch Trạch nhẹ nhàng thở ra.
“Từ nhỏ tên nhóc kia và ba anh ấy đã luyện võ đấu vật, cả người thô ráp, té ngã là chuyện bình thường, anh không cần lo lắng.”
Mặc dù Ân Ân an ủi Cận Bạch Trạch, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ lát nữa trở về xem xem Lưu Văn Anh thế nào.
“Vừa rồi trận đấu quá đặc sắc.” Dường như Ân Ân vẫn còn chìm đắm trong đó, tràn đầy phấn khởi nói: “Anh không biết đâu, Lưu Văn Anh luôn đạt hạng nhất thể thao, trước kia ở trường học của chúng em không có ai là đối thủ của anh ấy trong môn bóng rổ, mỗi lần thi đấu thì anh ấy đều đánh bại tất cả mọi người, sức bật vô cùng mạnh!”
Cận Bạch Trạch nghe cô nói không ngừng về Lưu Văn Anh, dường như thuộc nằm lòng... mọi thứ của anh.
Cậu rất lịch sự lắng nghe, cũng không cắt ngang lời cô.
Đến khi Ân Ân lấy hơi, uống một ngụm Coca-Cola lớn, cậu mới mỉm cười nói: “Quan hệ của hai người tốt quá.”
“À.” Ân Ân cũng nhạy bén chú ý tới cảm xúc Cận Bạch Trạch: “Em xin lỗi, em vẫn luôn nói về anh ấy.”
Cô chỉ muốn chia sẻ chuyện thú vị cho Cận Bạch Trạch, cho nên nói rất nhiều, lại không suy nghĩ đến cậu có muốn nghe những chuyện này hay không...
Đúng là quá ngu ngốc!
Haiz, độc thân từ trong bụng mẹ không hề oan uổng chút nào mà.
Cận Bạch Trạch dời tầm mắt xuống vòng chuỗi hạt màu đen trên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của Ân Ân: “Vòng tay này và trên tay cậu ấy là một đôi sao?”
“Ai?”
“Anh nhìn thấy trên tay Lưu Văn Anh cũng có vòng chuỗi hạt giống như đúc.”
“Có sao?”
“Ừm, có một vòng chuỗi hạt, kích thước lớn hơn một chút.”
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới, lúng túng tháo vòng chuỗi hạt xuống, bỏ vào túi xách bên cạnh.
Bấy giờ cô mới bỗng hiểu ra lời nói ngày hôm qua của Lưu Văn Anh có ý gì.
Anh làm tất cả mọi chuyện, có lẽ muốn cho Cận Bạch Trạch ăn giấm, hôm nay cố ý chèn ép cậu, đến phần cuối lại nói Ân Ân cổ vũ cho cậu, muốn kích thích lòng ham muốn chiếm hữu của cậu.
Tên nhóc này... lại có nhiều suy nghĩ quanh co như vậy.
Từ nhỏ Lưu Văn Anh đã như thế, lòng dạ sâu không thấy đáy.
Nhưng “mưu kế” này cũng quá là mạo hiểm rồi, lỡ Cận Bạch Trạch không có ý gì với cô...
Chẳng qua là cậu có không?
Ân Ân ngẩng đầu nhìn về phía Cận Bạch Trạch.
Chàng trai cẩn thận tháo xiên nướng vào trong đĩa, ăn một cách dè dặt. Cho dù trong lòng có cảm xúc gì thì cậu cũng có thể che giấu hoàn mỹ, không hề để lộ ra ngoài.
Trong lòng Ân Ân không chắc chắn, buồn buồn cúi đầu ăn, không nói nhiều nữa.
Cận Bạch Trạch lại hỏi: “Mấy ngày nay em giao hàng thế nào?”
“Hôm qua em đi giao hàng, thấy rất thú vị, mỗi ngày anh trai em kiểm tra số bước đi của em trên WeChat, giao hàng cũng là một cách rèn luyện.”
“Thật ra trong nhà em không nghèo khó đúng không?”
Ân Ân biết Cận Bạch Trạch là người chu đáo, có thể nhìn ra mọi thứ, cũng không nói dối anh: “Em xin lỗi, anh Bạch, em lừa anh, nhà chúng em... vẫn tốt, không phải là nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không nghèo đói, lúc đầu em không nói thật với anh, em xin lỗi.”
Cận Bạch Trạch cười nhạt một tiếng: “Có gì phải xin lỗi, anh biết em tham gia giúp đỡ sinh viên, ngay từ đầu đã muốn gặp đàn chị Ân Lưu Tô.”
“Ừm, đúng là như vậy.” Ân Ân gật đầu.
Cận Bạch Trạch rất có chừng mực không hỏi nguyên nhân, chỉ khẽ nói: “Trước kia điều kiện gia đình của anh rất tốt, anh chưa từng lo lắng về cơm áo. Nhưng sau đó trong nhà xảy ra biến cố lớn... Anh rất muốn cố gắng thay đổi mọi thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
Ân Ân quan sát cậu, thấy cậu bình tĩnh kể lại như vậy, không hề kể khổ hoặc phàn nàn, như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình vậy.
“Đàn anh, anh lợi hại như vậy, chắc chắn không có vấn đề.” Cô vụng về an ủi: “Anh không nên gấp gáp, từ từ thôi.”
“Ừm.” Cận Bạch Trạch cầm Coca-Cola lên, nhẹ nhàng cụng với Ân Ân. Cậu đè nén những lời này ở trong lòng, tuyệt đối không nói với người ngoài.
Nhưng cậu cũng không biết vì sao lúc đối mặt với cô gái nhỏ này, cậu lại có thể nói hết ra.
Cận Bạch Trạch rất thích nói chuyện phiếm với cô, lúc ở bên cạnh cô... có cảm giác thoải mái dễ chịu không tên.
Lúc này điện thoại của Ân Ân rung lên một cái, cô mở ra màn hình ra, nhìn thấy Lưu Văn Anh gửi tin nhắn đến cho mình ——
“Nếu như nam thần của em mở lòng, nói chuyện quá khứ của anh ta với em thì đây là thời cơ tỏ tình.”
Ân Ân:!!!
Cô nghi ngờ tên nhóc này gắn máy nghe trộm trên người mình.
Cận Bạch Trạch thấy gương mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên nên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ!”
Ân Ân mở điện thoại nhìn một chút, Lưu Văn Anh lại gửi tin nhắn đến: “Em biết tỏ tình thế nào không? Đừng dùng mấy lời ngu ngốc nói em thích anh, em yêu anh gì gì đó, emkểvềlầnđầutiênhaingườigặpmặt,nóivẫnnhớrõanhta lúc đó, hy vọng anh ta mãi mãi giữ cảm xúc ban đầu. Sau đó cũng không cần em nói chuyện, hiểu chưa?”
Ân Ân thật sự... bội phục Lưu Văn Anh đến mức cúi dập đầu xuống đất luôn rồi.
Sao anh lại hiểu rõ thế!
Ân Ân cũng không biết có thể thành công hay không, đặt điện thoại xuống, đỏ mặt, dựa theo lời Lưu Văn Anh dạy mình, nói với Cận Bạch Trạch: “Anh Bạch, anh còn nhớ em không?”
Cận Bạch Trạch hơi nhíu mày, nhìn qua Ân Ân, một lúc lâu sau, dường như có chút ấn tượng: “Em là... ở ban tuyên truyền...”
“Đúng vậy!” Ân Ân nở nụ cười: “Bức tranh Khuất Nguyên!”
Trên mặt Cận Bạch Trạch nở nụ cười xán lạn: “Anh nói sao lại thấy em quen quen như thế.”
“Khi đó cảm ơn anh Bạch ra tay giúp đỡ, vô cùng đẹp trai!” “Chỉ là việc nhỏ.”
“Sau đó em còn đưa trà sữa cho anh Bạch.”
“Không phải chứ, anh không nhớ là em có đưa quà cho anh.” “Hừ! Bởi vì anh đưa trà sữa cho bạn học.”
Cận Bạch Trạch không hề có ấn tượng về chuyện này, khi đó mỗi ngày cậu đều nhận được quà tặng của nữ sinh, cậu ngại ngùng xin lỗi Ân Ân: “Anh xin lỗi.”
“Lúc đó Cận Bạch Trạch anh rất tốt rất tốt, bây giờ anh cũng rất tốt. Thật ra em muốn nói là...” Ân Ân nhìn qua Cận Bạch Trạch, nghiêm túc nói từng chữ một: “Đàn anh, em sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày đó anh cho em dũng khí như thế nào.”
Ngọn đèn sáng chiếu xuống con ngươi trong veo của cô, khuôn mặt đỏ bừng. Cô đã nói đến đây, nếu như Lưu Văn Anh không đoán sai, tiếp theo cậu sẽ...
Quả nhiên, Cận Bạch Trạch nhìn cô, ánh mắt dần dần thay đổi: “Ân Ân, anh biết như vậy sẽ rất đường đột, nhưng nếu có thể, anh nghĩ...”
Nhưng cậu còn chưa nói xong, Ân Ân bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía đám người thấy... Ân Lưu Tô!
Ân Lưu Tô mặc quần đùi gợi cảm, nhai kẹo cao su, đeo tai nghe, đi ngang qua trước mặt cô.
Bên cạnh cô ấy còn có hai tên lưu mặc áo sơ mi hoa, cà lơ phất phơ: “Cô em, gặp em mấy lần rồi, thêm WeChat nhé.”
Ân Lưu Tô biết bọn họ là dân thất nghiệp trên đường, không thèm nhìn bọn họ, bước nhanh về phía trước: “Cút.”
“Thôi đi, chỉ là quả ớt nhỏ.” Người đàn ông chặn đường cô ấy, dây dưa nói: “Kết bạn thôi mà.”
“Các anh có nhường đường hay không?” Ân Lưu Tô cũng không kiên nhẫn.
“Để bọn anh quét mã thôi.”
Ân Ân không chút do dự chạy tới, dang hai cánh tay bảo vệ Ân Lưu Tô sau lưng, dữ dằn nhìn hai tên lưu manh: “Muốn làm gì! Đùa giỡn lưu manh trên đường à!”
“Ồ, một cô em xinh đẹp đến nữa này.”
“Được đó, mua một tặng một.”
Ân Ân lấy điện thoại di động: “Đây là đường phố phía sau trường học, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bảo vệ trường, lập tức sẽ có bảo vệ đến, đưa các anh đến đồn cảnh sát.”
“Bọn anh không làm gì cả, ai dám bắt bọn anh.” “Các anh đang quấy rối nữ sinh!”
Cận Bạch Trạch đi tới, đứng phía trước hai cô gái, nói với hai người: “Bọn họ là bạn của tôi.”
Hai tên lưu manh vốn bắt nạt kẻ yếu, run sợ kẻ mạnh, thấy có đàn ông ra mặt, thoáng nghĩ một chút, cảm thấy không cần thiết phải làm lớn chuyện, vì vậy không vui mà xoay người rời đi.
Ân Ân quay người lại, lo lắng hỏi Ân Lưu Tô: “Đàn chị, chị không sao chứ!”
Ân Lưu Tô không có cảm giác khoảng cách với cô, kéo cánh tay của cô: “Cánh tay nhỏ và bắp chân này của em có thể làm được gì.”
“Em thấy bọn họ bắt nạt chị...”
Ân Lưu Tô không để ý, nói: “Chỉ có hai thằng nhóc, còn chưa đủ cho chị phát huy đâu.”
Ân Ân nở nụ cười: “Chị nói bọn họ là thằng nhóc, giống như chị rất lớn tuổi vậy.”
Ân Lưu Tô quan sát Cận Bạch Trạch sau lưng cô: “Không tệ nhỉ, nhóc con, đổi bạn trai rồi, hôm kia một người, hôm nay lại một người khác, đều là anh đẹp trai.”
Khuôn mặt Ân Ân bỗng nhiên đỏ lên: “Không phải bạn trai! Đàn chị hiểu lầm rồi!”
Cận Bạch Trạch đi tới giải vây, nói: “Đàn chị, em là Cận Bạch Trạch, là nhân viên của chị.”
“Tôi biết, không quên nhanh như vậy.” Ân Lưu Tô cười nói: “Có phải tiền thưởng quý trước vẫn chưa gửi cho cậu đúng không?”
“Ừm, vâng, hiếm khi gặp được đàn chị, nếu như bây giờ đàn chị tiện...” “Chờ đi, hai ngày nữa tài chính dư dả, dồn hai quý đưa cho cậu luôn.”
“...”
Ân Lưu Tô dẫn theo Ân Ân và Cận Bạch Trạch đến quán bar yên tĩnh gần trường học, mời hai người uống một ly.
Ân Ân vô cùng muốn tiếp xúc nhiều với Ân Lưu Tô, không ngừng đồng ý.
Cận Bạch Trạch thấy cô muốn đến quán bar, đương nhiên cũng đi theo.
Ánh đèn u tối trên quầy bar, Ân Lưu Tô chọn cho Ân Ân một ly Mojito không cồn, gọi cho mình một ly Tequila [*], lại hỏi Cận Bạch Trạch: “Hộ hoa sứ giả, cậu muốn uống gì?”
[*] Nguyên văn: 塔奇拉火焰
Cận Bạch Trạch nói: “Em giống với Ân Ân.”
Khóe miệng Ân Lưu Tô cong lên, lập tức hiểu ra tình cảm của chàng trai này, đến gần Ân Ân, nhỏ giọng nói: “Bạn học nhỏ, hoa đào của em nhiều ghê, nói cho đàn chị biết em thích ai nào?”
Ân Ân suýt nữa sặc Cocktail, ho khan mấy lần, khuôn mặt đỏ lên.
Cận Bạch Trạch rất có ánh mắt, biết hai người muốn nói chuyện phiếm, vì vậy quay người ngồi xa chút, lặng lẽ chờ đợi.
Ân Ân cũng cảm thấy rất thần kỳ, quan hệ của cô và đàn chị này rất nhạt, vốn sẽ không nói những chuyện riêng tư như vậy.
Nhưng dường như Ân Lưu Tô rất quen thuộc với cô, giống như... đã quen biết từ rất lâu, còn luôn luôn mở miệng nói “bạn học nhỏ”, “cô gái nhỏ”, “nhóc con”...
“Nói đi, em thích ai?” Cô ấy dùng cùi chỏ chọc cô, giống như bạn tốt.
Ân Ân nhìn khuôn mặt giống như mẹ, nhưng lại vô cùng trẻ tuổi dịu dàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc, nói hết với cô ấy: “Không có người nào
đó, ngày đó Lưu Văn Anh là bạn thân của em, anh ấy giúp em bày mưu tính kế theo đuổi nam thần.”
Ân Lưu Tô quay đầu quan sát Cận Bạch Trạch im lặng ngồi trên ghế dài bên cạnh uống nước, ánh đèn tối chiếu vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của cậu, vô cùng có hương vị.
“Ánh mắt không tệ, người này rất tốt.”
Ân Ân xấu hổ cụp mắt, nắm chặt mép váy viền hoa, đang muốn hỏi “thật sao”, nhưng lại nghe Ân Lưu Tô nói: “Nhưng chị vẫn thích tên kia hơn.”
“Đàn chị nói Lưu Văn Anh sao?” Ân Ân kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Đàn chị thích anh ấy, muốn phương thức liên lạc với anh ấy không?”
Ân Lưu Tô nhấp một miếng Cocktail, xua tay: “Không phải kiểu thích kia.”
Ân Ân bỗng nhiên nhớ ra gì đó nói: “Em biết, chị thích Tạ Văn Thanh đúng không!”
Tay Ân Lưu Tô run lên một cái, Cocktail văng ra mấy giọt trên mu bàn tay của cô ấy, lạnh buốt.
Ân Ân nhìn chằm chằm cô ấy, lại hỏi: “Đàn chị, có phải chị... thích Tạ Văn Thanh đúng không?”
“Thích Tạ Văn Thanh thì kỳ lạ lắm sao?” Ân Lưu Tô lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: “Ở đây có mười nữ sinh, không chừng có tám người là fan hâm mộ của Tạ Văn Thanh rồi.”
Ân Ân không hiểu rõ chuyện yêu đương của mình, nhưng dùng chín mươi chín phần trăm thông minh lên chuyện tìm mẹ.
Cô cười híp mắt nhìn qua Ân Lưu Tô: “Đàn chị, em cũng không nói chị thích Tạ Văn Thanh là chuyện kỳ lạ, chị cần gì phải giấu đầu lòi đuôi.”
“...”
Ân Lưu Tô xoay người đi đến bên quầy bar thanh toán, quay đầu lại nói: “Mau trở về thôi, nếu không thì ký túc xá sẽ đóng cửa.”
Cô ấy nói xong, quay người rời khỏi quán bar.
Sao Ân Ân có thể bỏ qua cho cô ấy như vậy, cố chấp đuổi theo, giữ tay cô ấy lại: “Đàn chị đang trốn tránh điều gì?”
“Chị không trốn tránh, chị cần trốn tránh gì sao?”
“Chị biết Oa Oa của em.”
Cô cố ý nói ra biệt danh lúc nhỏ của Tạ Văn Thanh: “Chị biết đúng không!”
Lồng ngực Ân Lưu Tô phập phồng, đè xuống cảm xúc, quay đầu mỉm cười nói: “Chị không biết anh trai của em, mau trở về đi.”
Ân Ân nhìn đôi mắt của cô ấy, trong lòng càng thêm chắc chắn, nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy: “Ân Lưu Tô! Vì sao lúc đó chị lại rời xa bọn em!”
“Cận Bạch Trạch.” Ân Lưu Tô gọi chàng trai sau lưng cô: “Tôi còn có việc, làm phiền cậu đưa em ấy về ký túc xá.”
Cận Bạch Trạch nhìn thấy Ân Ân kích động, lập tức đi tới giữ cô lại: “Đàn em, bình tĩnh một chút.”
Ân Lưu Tô nhân cơ hội này quay người rời đi.
Trên mặt Ân Ân đầy nước mắt, lớn tiếng nói với bóng lưng kiên quyết rời đi của cô ấy: “Chị có biết anh trai của em... vì chị mà mắc chứng mất ngủ, uất ức nhiều năm, có mấy lần muốn tự tử hay không!”
Cô gái thoáng dừng lại, cuối cùng vẫn không quay đầu lại mà rời bước đi.
Cận Bạch Trạch đưa Ân Ân đến đường phố ẩm thực phía sau trường học ăn xiên nướng.
Cả đường phố ẩm thực đều đầy quán bán hàng, người người nhộn nhịp, có không ít sinh viên hối hả, tràn đầy hơi thở khói lửa nhân gian, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Lúc đầu Ân Ân nghĩ cậu và anh em của cậu sẽ cùng đi chúc mừng, không ngờ là cậu chỉ đưa một mình cô đi ăn cơm.
Ân Ân nghĩ đến Lưu Văn Anh nói bảy mươi phần trăm thành công, trong lòng thấp thỏm như đánh trống.
“Không biết em có thích ăn những món đường phố này hay không.” Cận Bạch Trạch rất cẩn thận dùng khăn giấy lau mặt bàn trước mặt cho Ân Ân: “Anh thấy em mới vào trường học, chưa từng tới đường phố phía sau, không biết nơi này có nhiều đồ ăn ngon, cho nên đưa em đến ăn.”
“Em vô cùng thích.” Ân Ân đặt túi xách đặt chung với cặp của cậu, vui vẻ lấy đũa dùng một lần, cũng đưa đũa cho cậu: “Trước kia anh trai em cũng thường xuyên đưa em đi ăn! Còn phải đóng gói lại mang về cho mẹ em nữa.”
Cận Bạch Trạch thoáng yên tâm một chút: “Em muốn ăn gì, cứ chọn thoải mái.” “Anh Bạch mời sao?” Ân Ân cười híp mắt, hỏi.
“Ừm, anh mời, chúc mừng một chút.”
Cậu nói xong thì nói ông chủ lấy hai chai Coca-Cola lạnh đến.
Ân Ân nhìn ra Cận Bạch Trạch rất vui vẻ, vì thế cũng chọn thêm rất nhiều xiên nướng, hoàn toàn không tiết kiệm tiền cho cậu.
Hai người vừa ăn xiên nướng như gió cuốn vừa uống Coca-Cola lạnh, còn cụng ly.
Lúc này Cận Bạch Trạch rất hào hứng, rất kích động, cũng vô cùng phấn khích.
Hai năm qua cậu kiềm chế bản thân đến mức cao nhất, giống như lò xò bị ép xuống tận đáy, hôm nay Lưu Văn Anh cho cậu một cơ hội bắn ngược lại.
Cậu biết cú đẩy trút giận vừa rồi... Mình đã dùng sức thế nào.
“Bạn của em vẫn ổn chứ?”
“Lưu Văn Anh à, anh ấy không sao.”
“Vậy là tốt rồi, anh thấy cậu ấy ngã.” Cận Bạch Trạch nhẹ nhàng thở ra.
“Từ nhỏ tên nhóc kia và ba anh ấy đã luyện võ đấu vật, cả người thô ráp, té ngã là chuyện bình thường, anh không cần lo lắng.”
Mặc dù Ân Ân an ủi Cận Bạch Trạch, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ lát nữa trở về xem xem Lưu Văn Anh thế nào.
“Vừa rồi trận đấu quá đặc sắc.” Dường như Ân Ân vẫn còn chìm đắm trong đó, tràn đầy phấn khởi nói: “Anh không biết đâu, Lưu Văn Anh luôn đạt hạng nhất thể thao, trước kia ở trường học của chúng em không có ai là đối thủ của anh ấy trong môn bóng rổ, mỗi lần thi đấu thì anh ấy đều đánh bại tất cả mọi người, sức bật vô cùng mạnh!”
Cận Bạch Trạch nghe cô nói không ngừng về Lưu Văn Anh, dường như thuộc nằm lòng... mọi thứ của anh.
Cậu rất lịch sự lắng nghe, cũng không cắt ngang lời cô.
Đến khi Ân Ân lấy hơi, uống một ngụm Coca-Cola lớn, cậu mới mỉm cười nói: “Quan hệ của hai người tốt quá.”
“À.” Ân Ân cũng nhạy bén chú ý tới cảm xúc Cận Bạch Trạch: “Em xin lỗi, em vẫn luôn nói về anh ấy.”
Cô chỉ muốn chia sẻ chuyện thú vị cho Cận Bạch Trạch, cho nên nói rất nhiều, lại không suy nghĩ đến cậu có muốn nghe những chuyện này hay không...
Đúng là quá ngu ngốc!
Haiz, độc thân từ trong bụng mẹ không hề oan uổng chút nào mà.
Cận Bạch Trạch dời tầm mắt xuống vòng chuỗi hạt màu đen trên cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của Ân Ân: “Vòng tay này và trên tay cậu ấy là một đôi sao?”
“Ai?”
“Anh nhìn thấy trên tay Lưu Văn Anh cũng có vòng chuỗi hạt giống như đúc.”
“Có sao?”
“Ừm, có một vòng chuỗi hạt, kích thước lớn hơn một chút.”
Ân Ân hoàn toàn không chú ý tới, lúng túng tháo vòng chuỗi hạt xuống, bỏ vào túi xách bên cạnh.
Bấy giờ cô mới bỗng hiểu ra lời nói ngày hôm qua của Lưu Văn Anh có ý gì.
Anh làm tất cả mọi chuyện, có lẽ muốn cho Cận Bạch Trạch ăn giấm, hôm nay cố ý chèn ép cậu, đến phần cuối lại nói Ân Ân cổ vũ cho cậu, muốn kích thích lòng ham muốn chiếm hữu của cậu.
Tên nhóc này... lại có nhiều suy nghĩ quanh co như vậy.
Từ nhỏ Lưu Văn Anh đã như thế, lòng dạ sâu không thấy đáy.
Nhưng “mưu kế” này cũng quá là mạo hiểm rồi, lỡ Cận Bạch Trạch không có ý gì với cô...
Chẳng qua là cậu có không?
Ân Ân ngẩng đầu nhìn về phía Cận Bạch Trạch.
Chàng trai cẩn thận tháo xiên nướng vào trong đĩa, ăn một cách dè dặt. Cho dù trong lòng có cảm xúc gì thì cậu cũng có thể che giấu hoàn mỹ, không hề để lộ ra ngoài.
Trong lòng Ân Ân không chắc chắn, buồn buồn cúi đầu ăn, không nói nhiều nữa.
Cận Bạch Trạch lại hỏi: “Mấy ngày nay em giao hàng thế nào?”
“Hôm qua em đi giao hàng, thấy rất thú vị, mỗi ngày anh trai em kiểm tra số bước đi của em trên WeChat, giao hàng cũng là một cách rèn luyện.”
“Thật ra trong nhà em không nghèo khó đúng không?”
Ân Ân biết Cận Bạch Trạch là người chu đáo, có thể nhìn ra mọi thứ, cũng không nói dối anh: “Em xin lỗi, anh Bạch, em lừa anh, nhà chúng em... vẫn tốt, không phải là nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không nghèo đói, lúc đầu em không nói thật với anh, em xin lỗi.”
Cận Bạch Trạch cười nhạt một tiếng: “Có gì phải xin lỗi, anh biết em tham gia giúp đỡ sinh viên, ngay từ đầu đã muốn gặp đàn chị Ân Lưu Tô.”
“Ừm, đúng là như vậy.” Ân Ân gật đầu.
Cận Bạch Trạch rất có chừng mực không hỏi nguyên nhân, chỉ khẽ nói: “Trước kia điều kiện gia đình của anh rất tốt, anh chưa từng lo lắng về cơm áo. Nhưng sau đó trong nhà xảy ra biến cố lớn... Anh rất muốn cố gắng thay đổi mọi thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
Ân Ân quan sát cậu, thấy cậu bình tĩnh kể lại như vậy, không hề kể khổ hoặc phàn nàn, như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình vậy.
“Đàn anh, anh lợi hại như vậy, chắc chắn không có vấn đề.” Cô vụng về an ủi: “Anh không nên gấp gáp, từ từ thôi.”
“Ừm.” Cận Bạch Trạch cầm Coca-Cola lên, nhẹ nhàng cụng với Ân Ân. Cậu đè nén những lời này ở trong lòng, tuyệt đối không nói với người ngoài.
Nhưng cậu cũng không biết vì sao lúc đối mặt với cô gái nhỏ này, cậu lại có thể nói hết ra.
Cận Bạch Trạch rất thích nói chuyện phiếm với cô, lúc ở bên cạnh cô... có cảm giác thoải mái dễ chịu không tên.
Lúc này điện thoại của Ân Ân rung lên một cái, cô mở ra màn hình ra, nhìn thấy Lưu Văn Anh gửi tin nhắn đến cho mình ——
“Nếu như nam thần của em mở lòng, nói chuyện quá khứ của anh ta với em thì đây là thời cơ tỏ tình.”
Ân Ân:!!!
Cô nghi ngờ tên nhóc này gắn máy nghe trộm trên người mình.
Cận Bạch Trạch thấy gương mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên nên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ!”
Ân Ân mở điện thoại nhìn một chút, Lưu Văn Anh lại gửi tin nhắn đến: “Em biết tỏ tình thế nào không? Đừng dùng mấy lời ngu ngốc nói em thích anh, em yêu anh gì gì đó, emkểvềlầnđầutiênhaingườigặpmặt,nóivẫnnhớrõanhta lúc đó, hy vọng anh ta mãi mãi giữ cảm xúc ban đầu. Sau đó cũng không cần em nói chuyện, hiểu chưa?”
Ân Ân thật sự... bội phục Lưu Văn Anh đến mức cúi dập đầu xuống đất luôn rồi.
Sao anh lại hiểu rõ thế!
Ân Ân cũng không biết có thể thành công hay không, đặt điện thoại xuống, đỏ mặt, dựa theo lời Lưu Văn Anh dạy mình, nói với Cận Bạch Trạch: “Anh Bạch, anh còn nhớ em không?”
Cận Bạch Trạch hơi nhíu mày, nhìn qua Ân Ân, một lúc lâu sau, dường như có chút ấn tượng: “Em là... ở ban tuyên truyền...”
“Đúng vậy!” Ân Ân nở nụ cười: “Bức tranh Khuất Nguyên!”
Trên mặt Cận Bạch Trạch nở nụ cười xán lạn: “Anh nói sao lại thấy em quen quen như thế.”
“Khi đó cảm ơn anh Bạch ra tay giúp đỡ, vô cùng đẹp trai!” “Chỉ là việc nhỏ.”
“Sau đó em còn đưa trà sữa cho anh Bạch.”
“Không phải chứ, anh không nhớ là em có đưa quà cho anh.” “Hừ! Bởi vì anh đưa trà sữa cho bạn học.”
Cận Bạch Trạch không hề có ấn tượng về chuyện này, khi đó mỗi ngày cậu đều nhận được quà tặng của nữ sinh, cậu ngại ngùng xin lỗi Ân Ân: “Anh xin lỗi.”
“Lúc đó Cận Bạch Trạch anh rất tốt rất tốt, bây giờ anh cũng rất tốt. Thật ra em muốn nói là...” Ân Ân nhìn qua Cận Bạch Trạch, nghiêm túc nói từng chữ một: “Đàn anh, em sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày đó anh cho em dũng khí như thế nào.”
Ngọn đèn sáng chiếu xuống con ngươi trong veo của cô, khuôn mặt đỏ bừng. Cô đã nói đến đây, nếu như Lưu Văn Anh không đoán sai, tiếp theo cậu sẽ...
Quả nhiên, Cận Bạch Trạch nhìn cô, ánh mắt dần dần thay đổi: “Ân Ân, anh biết như vậy sẽ rất đường đột, nhưng nếu có thể, anh nghĩ...”
Nhưng cậu còn chưa nói xong, Ân Ân bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía đám người thấy... Ân Lưu Tô!
Ân Lưu Tô mặc quần đùi gợi cảm, nhai kẹo cao su, đeo tai nghe, đi ngang qua trước mặt cô.
Bên cạnh cô ấy còn có hai tên lưu mặc áo sơ mi hoa, cà lơ phất phơ: “Cô em, gặp em mấy lần rồi, thêm WeChat nhé.”
Ân Lưu Tô biết bọn họ là dân thất nghiệp trên đường, không thèm nhìn bọn họ, bước nhanh về phía trước: “Cút.”
“Thôi đi, chỉ là quả ớt nhỏ.” Người đàn ông chặn đường cô ấy, dây dưa nói: “Kết bạn thôi mà.”
“Các anh có nhường đường hay không?” Ân Lưu Tô cũng không kiên nhẫn.
“Để bọn anh quét mã thôi.”
Ân Ân không chút do dự chạy tới, dang hai cánh tay bảo vệ Ân Lưu Tô sau lưng, dữ dằn nhìn hai tên lưu manh: “Muốn làm gì! Đùa giỡn lưu manh trên đường à!”
“Ồ, một cô em xinh đẹp đến nữa này.”
“Được đó, mua một tặng một.”
Ân Ân lấy điện thoại di động: “Đây là đường phố phía sau trường học, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bảo vệ trường, lập tức sẽ có bảo vệ đến, đưa các anh đến đồn cảnh sát.”
“Bọn anh không làm gì cả, ai dám bắt bọn anh.” “Các anh đang quấy rối nữ sinh!”
Cận Bạch Trạch đi tới, đứng phía trước hai cô gái, nói với hai người: “Bọn họ là bạn của tôi.”
Hai tên lưu manh vốn bắt nạt kẻ yếu, run sợ kẻ mạnh, thấy có đàn ông ra mặt, thoáng nghĩ một chút, cảm thấy không cần thiết phải làm lớn chuyện, vì vậy không vui mà xoay người rời đi.
Ân Ân quay người lại, lo lắng hỏi Ân Lưu Tô: “Đàn chị, chị không sao chứ!”
Ân Lưu Tô không có cảm giác khoảng cách với cô, kéo cánh tay của cô: “Cánh tay nhỏ và bắp chân này của em có thể làm được gì.”
“Em thấy bọn họ bắt nạt chị...”
Ân Lưu Tô không để ý, nói: “Chỉ có hai thằng nhóc, còn chưa đủ cho chị phát huy đâu.”
Ân Ân nở nụ cười: “Chị nói bọn họ là thằng nhóc, giống như chị rất lớn tuổi vậy.”
Ân Lưu Tô quan sát Cận Bạch Trạch sau lưng cô: “Không tệ nhỉ, nhóc con, đổi bạn trai rồi, hôm kia một người, hôm nay lại một người khác, đều là anh đẹp trai.”
Khuôn mặt Ân Ân bỗng nhiên đỏ lên: “Không phải bạn trai! Đàn chị hiểu lầm rồi!”
Cận Bạch Trạch đi tới giải vây, nói: “Đàn chị, em là Cận Bạch Trạch, là nhân viên của chị.”
“Tôi biết, không quên nhanh như vậy.” Ân Lưu Tô cười nói: “Có phải tiền thưởng quý trước vẫn chưa gửi cho cậu đúng không?”
“Ừm, vâng, hiếm khi gặp được đàn chị, nếu như bây giờ đàn chị tiện...” “Chờ đi, hai ngày nữa tài chính dư dả, dồn hai quý đưa cho cậu luôn.”
“...”
Ân Lưu Tô dẫn theo Ân Ân và Cận Bạch Trạch đến quán bar yên tĩnh gần trường học, mời hai người uống một ly.
Ân Ân vô cùng muốn tiếp xúc nhiều với Ân Lưu Tô, không ngừng đồng ý.
Cận Bạch Trạch thấy cô muốn đến quán bar, đương nhiên cũng đi theo.
Ánh đèn u tối trên quầy bar, Ân Lưu Tô chọn cho Ân Ân một ly Mojito không cồn, gọi cho mình một ly Tequila [*], lại hỏi Cận Bạch Trạch: “Hộ hoa sứ giả, cậu muốn uống gì?”
[*] Nguyên văn: 塔奇拉火焰
Cận Bạch Trạch nói: “Em giống với Ân Ân.”
Khóe miệng Ân Lưu Tô cong lên, lập tức hiểu ra tình cảm của chàng trai này, đến gần Ân Ân, nhỏ giọng nói: “Bạn học nhỏ, hoa đào của em nhiều ghê, nói cho đàn chị biết em thích ai nào?”
Ân Ân suýt nữa sặc Cocktail, ho khan mấy lần, khuôn mặt đỏ lên.
Cận Bạch Trạch rất có ánh mắt, biết hai người muốn nói chuyện phiếm, vì vậy quay người ngồi xa chút, lặng lẽ chờ đợi.
Ân Ân cũng cảm thấy rất thần kỳ, quan hệ của cô và đàn chị này rất nhạt, vốn sẽ không nói những chuyện riêng tư như vậy.
Nhưng dường như Ân Lưu Tô rất quen thuộc với cô, giống như... đã quen biết từ rất lâu, còn luôn luôn mở miệng nói “bạn học nhỏ”, “cô gái nhỏ”, “nhóc con”...
“Nói đi, em thích ai?” Cô ấy dùng cùi chỏ chọc cô, giống như bạn tốt.
Ân Ân nhìn khuôn mặt giống như mẹ, nhưng lại vô cùng trẻ tuổi dịu dàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác hạnh phúc, nói hết với cô ấy: “Không có người nào
đó, ngày đó Lưu Văn Anh là bạn thân của em, anh ấy giúp em bày mưu tính kế theo đuổi nam thần.”
Ân Lưu Tô quay đầu quan sát Cận Bạch Trạch im lặng ngồi trên ghế dài bên cạnh uống nước, ánh đèn tối chiếu vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của cậu, vô cùng có hương vị.
“Ánh mắt không tệ, người này rất tốt.”
Ân Ân xấu hổ cụp mắt, nắm chặt mép váy viền hoa, đang muốn hỏi “thật sao”, nhưng lại nghe Ân Lưu Tô nói: “Nhưng chị vẫn thích tên kia hơn.”
“Đàn chị nói Lưu Văn Anh sao?” Ân Ân kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Đàn chị thích anh ấy, muốn phương thức liên lạc với anh ấy không?”
Ân Lưu Tô nhấp một miếng Cocktail, xua tay: “Không phải kiểu thích kia.”
Ân Ân bỗng nhiên nhớ ra gì đó nói: “Em biết, chị thích Tạ Văn Thanh đúng không!”
Tay Ân Lưu Tô run lên một cái, Cocktail văng ra mấy giọt trên mu bàn tay của cô ấy, lạnh buốt.
Ân Ân nhìn chằm chằm cô ấy, lại hỏi: “Đàn chị, có phải chị... thích Tạ Văn Thanh đúng không?”
“Thích Tạ Văn Thanh thì kỳ lạ lắm sao?” Ân Lưu Tô lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: “Ở đây có mười nữ sinh, không chừng có tám người là fan hâm mộ của Tạ Văn Thanh rồi.”
Ân Ân không hiểu rõ chuyện yêu đương của mình, nhưng dùng chín mươi chín phần trăm thông minh lên chuyện tìm mẹ.
Cô cười híp mắt nhìn qua Ân Lưu Tô: “Đàn chị, em cũng không nói chị thích Tạ Văn Thanh là chuyện kỳ lạ, chị cần gì phải giấu đầu lòi đuôi.”
“...”
Ân Lưu Tô xoay người đi đến bên quầy bar thanh toán, quay đầu lại nói: “Mau trở về thôi, nếu không thì ký túc xá sẽ đóng cửa.”
Cô ấy nói xong, quay người rời khỏi quán bar.
Sao Ân Ân có thể bỏ qua cho cô ấy như vậy, cố chấp đuổi theo, giữ tay cô ấy lại: “Đàn chị đang trốn tránh điều gì?”
“Chị không trốn tránh, chị cần trốn tránh gì sao?”
“Chị biết Oa Oa của em.”
Cô cố ý nói ra biệt danh lúc nhỏ của Tạ Văn Thanh: “Chị biết đúng không!”
Lồng ngực Ân Lưu Tô phập phồng, đè xuống cảm xúc, quay đầu mỉm cười nói: “Chị không biết anh trai của em, mau trở về đi.”
Ân Ân nhìn đôi mắt của cô ấy, trong lòng càng thêm chắc chắn, nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy: “Ân Lưu Tô! Vì sao lúc đó chị lại rời xa bọn em!”
“Cận Bạch Trạch.” Ân Lưu Tô gọi chàng trai sau lưng cô: “Tôi còn có việc, làm phiền cậu đưa em ấy về ký túc xá.”
Cận Bạch Trạch nhìn thấy Ân Ân kích động, lập tức đi tới giữ cô lại: “Đàn em, bình tĩnh một chút.”
Ân Lưu Tô nhân cơ hội này quay người rời đi.
Trên mặt Ân Ân đầy nước mắt, lớn tiếng nói với bóng lưng kiên quyết rời đi của cô ấy: “Chị có biết anh trai của em... vì chị mà mắc chứng mất ngủ, uất ức nhiều năm, có mấy lần muốn tự tử hay không!”
Cô gái thoáng dừng lại, cuối cùng vẫn không quay đầu lại mà rời bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.